Viễn Cổ Hành

Chương 24: Từ chối người theo đuổi là chuyện rất hại não




“Lam này, cô đến từ nơi nào vậy? Sao lại biết được nhiều món ăn thế?”
Cơm nước xong, Trát Nhĩ đi thu dọn bát đũa, đôi đũa hiện tại Lam Nguyệt để cho mình dùng, sau này cô sẽ dạy Trát Nhĩ và những người khác, Sơn nãy giờ vẫn luôn thắc mắc, Mộc Sa cũng nhìn Lam Nguyệt.
“Ở một nơi rất xa, không thể trở về được”
Lam Nguyệt không muốn nói dài dòng, cứ để bọn họ nghĩ cô cũng là người viễn cổ là được rồi, với Trát Nhĩ cô cũng không nói lai lịch của mình.
“Cha mẹ vẫn còn chứ?” Già Sơn lại hỏi
“Không còn, tôi sống một mình” Lam Nguyệt nhìn Trát Nhĩ đang bận rộn, biết hắn cũng đang nghe.
“Aiz. . Không sao. . Lam…Hãy coi nơi này giống như nhà của mình, ở đây còn có Trát Nhĩ, đứa bé tốt. . . Aiz”
Già Sơn thở ngắn than dài an ủi Lam Nguyệt, có lẽ hiểu lầm rằng nơi cư trú của Lam Nguyệt cũng bị yêu quái ở dưới đất ăn giống như bọn họ, chỉ còn dư lại một mình cô.
“Lam Lam, Lam Lam” Trát Nhĩ chạy đến, ôm Lam Nguyệt vào trong ngực dỗ dành.
Mặc dù Lam Nguyệt hắc tuyến khi bị bọn họ hiểu lầm, nhưng đồng thời cũng rất cảm động trước những lời của già Sơn. Ông lão này dù chưa rõ chuyện bên trong, nhưng vẫn có nhận định tốt về cô, khiến Lam Nguyệt cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, tựa vào trong ngực Trát Nhĩ mà hốc mắt đã cay cay.
“Lam này, cô thấy Mộc Sa như thế nào, cô chỉ có một mình Trát Nhĩ thì ít quá, Lưu cũng nhắc tới chuyện này rất nhiều lần rồi.”
An ủi xong, già Sơn đột nhiên đem lời nói chuyển đến trên người Mộc Sa, Mộc Sa đứng lên nhìn Lam Nguyệt.
Mộc cái con khỉ*, hai ông già này ngày ngày đào than đến nghiện rồi, các người đi mà tự mình lấy Mộc Sa đi. Lam Nguyệt hắc tuyến, nhìn vẻ mặt mong đợi của Mộc Sa, vừa hay có già Sơn nói ra, cô còn đang chưa biết phải cự tuyệt thế nào đây.
*Nguyên văn là “泥煤” – than bùn (nên câu sau LN mới nói hai ông già đào than), là một câu tục, là đọc chệch của từ “muội ngươi” nhưng sắc thái giảm nhẹ hơn.
“Tôi có Trát Nhĩ là đủ rồi, tôi không quen có nhiều đàn ông.”
Cảm giác cánh tay đang ôm mình xiết thật chặt, Lam Nguyệt vỗ vỗ Trát Nhĩ, nói với già Sơn, đồng thời nhìn sang Mộc Sa bên cạnh nói ẩn ý.
Già Sơn không nói gì, chỉ chằm chằm xuống bụng Lam Nguyệt bằng ánh mắt rất kỳ quặc, sau đó thì chào tạm biệt về nghỉ ngơi, hai mắt Mộc Sa ảm đạm đi theo phía sau già Sơn.
“Lam Lam, chỉ còn một mình sao?” Trát Nhĩ cúi đầu hỏi Lam Nguyệt
“Còn có Tiểu Tử nữa, giống như chị gái, chị gái là người có quan hệ như Tô với anh đấy. Chỉ là, chắc sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.”
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghĩ tới Tiểu Tử đang ở xã hội hiện đại, không biết giờ Tiểu Tử thế nào, ngộ nhỡ bị người tìm đến thì phải làm sao.
“Lam Lam còn có tôi, tôi sẽ chăm sóc Lam Lam thật tốt.”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của Lam Nguyệt, giống như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất, Trát Nhĩ ôm lấy Lam Nguyệt thật chặt, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ thì thầm tên cô.
“Ừ, tôi còn có Trát Nhĩ” Lam Nguyệt dựa vào Trát Nhĩ: Tiểu Tử, ở lại một mình nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt đấy.
Quay đầu lại nhìn thấy Mộc Sa ở cửa hang, Lam Nguyệt theo bản năng cảm giác được hắn đang nhìn mình, Lam Nguyệt hơi ngây người, quay đầu lại nhìn Trát Nhĩ nói:
“Trát Nhĩ, Mộc Sa nên đi tìm phụ nữ thôi.”
Trát Nhĩ không nói gì, đưa mắt nhìn Mộc Sa ở cửa hang một cái. Hắn biết Mộc Sa còn chưa từ bỏ Lam Nguyệt, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì. Nơi cư trú này có quy củ riêng của nó, hắn không được phép can thiệp vào chuyện phụ nữ lựa chọn đàn ông, nếu Lam Nguyệt thật sự muốn Mộc Sa, cho dù trong lòng hắn không thoải mái, cũng không thể tìm Mộc Sa quyết đấu. Nhưng mà Lam Nguyệt vẫn chưa chấp nhận một người nào, mấy thanh niên độc thân ở trong nơi cư trú đều đã tỏ tình với Lam Nguyệt rồi, sau này còn có thể nhiều hơn, phụ nữ quá ít, Lam Nguyệt lại trắng trẻo, xinh đẹp như vậy. Nghĩ tới đây, Trát Nhĩ không khỏi ôm Lam Nguyệt chặt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.