Viễn Cổ Hành

Chương 2: Gặp nạn




Ba ngày rồi, Lam Nguyệt đã đi trong khu rừng rậm không biết tên này suốt ba ngày, vẫn chưa đi ra được khỏi rừng, ngay cả bìa rừng cũng không nhìn thấy. Mỗi ngày, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là những loại động vật mà cô không biết tên cùng những cây đại thụ to phải mấy người mới có thể ôm xuể, trừ động vật ra thì chính là cây.

Ba ngày nay, Lam Nguyệt ban ngày thì đi còn buổi tối lại trèo lên đại thụ ngủ. Để tránh bị rơi khỏi cây, cô dùng một sợi dây thừng cột thắt lưng vào một cành cây, lại lấy một nhành cây có lá rất to phủ lên trên người, buổi tối khi ngủ có thể tùy thời giữ được tỉnh táo.

Loại lá to này có mùi rất khó ngửi, ngày đầu tiên Lam Nguyệt bị mùi này xông cho cực kỳ khó chịu. Nhưng loại lá này lại có thể phòng côn trùng hoặc muỗi độc, đây là Lam Nguyệt quan sát được côn trùng trên cây mỗi khi bò đến gần chiếc lá to như vậy là lại bò vòng đi chỗ khác. Cuộc sống dã ngoại đã rèn cho Lam Nguyệt chịu đựng được mùi của loại lá như vậy, nó có thể mang đến an toàn cho cô. Vì sợ bị muỗi đốt bị thương hoặc bị trúng độc mà chết ở trong rừng, cho nên mấy ngày sau cô đều hái loại lá này mang ở bên người, khi ngủ cũng lấy che lên người, mặc dù mùi rất nặng, nhưng như thế sẽ không bị muỗi độc hay côn trùng cắn phải.

Cô còn phát hiện một loại quả, mọc ở chỗ không cao lắm trên cây, không nhiều lắm mà chỉ thưa thớt, hơn nữa quả này rất dễ rụng xuống mặt đất. Trên cây có khá nhiều quả nhỏ màu đen, lớn lên nhìn rất giống quả táo xanh, hơi ngọt, rất giòn. Quả nhỏ thì có màu đen, ăn vào có vị chát, quả lớn thì có màu xanh. Cô đoán quả nhỏ màu đen là quả non, còn quả màu xanh là quả đã chín. Mới đầu sợ có độc, cô không dám ăn. Cho đến một ngày, ở bên bờ sông, cô nhìn thấy một con thỏ tai ngắn đến cắn quả màu xanh rơi ở trên mặt đất, lại còn dùng chân đá quả màu đen đi, lúc đấy cô mới dám khẳng định quả màu xanh có thể ăn được. Cô đặt tên cho loại quả này là quả táo xanh.

Loại quả rừng giống như vậy có rất nhiều. Còn có một loại cây chỉ cao đến nửa người cô, phía trên có quả màu tím nhìn rất giống quả sơn trà. Cô cũng đợi con cừu đen ăn xong, xác định là có thể ăn được rồi mới ăn, loại quả này so với quả táo xanh thì ngọt hơn một chút, nhưng không phải là quá ngọt …, Lam Nguyệt không thích ăn đồ ngọt lắm. Loại cây thấp này thường mọc xen kẽ ở trong những bụi cây gai, quả trên cây mọc thành từng chùm từng chùm lớn, chứ không thưa thớt như quả táo xanh. Lam Nguyệt nghĩ, có thể nguyên nhân là do loài cừu có miệng dài, có thể ăn được, còn những động vật khác thì không ăn được, thực vật cũng có cách tự vệ của mình. Cô đặt tên cho loại quả này là quả sơn trà tím.

Ba ngày ăn trái cây cùng uống nước suối khiến thể lực cô bị giảm xuống không ít. Đến sáng sớm ngày thứ tư, cô quyết định đi săn thú. Ngước nhìn mặt trời vừa mới ló rạng, chiếu ánh nắng ấm áp lên trên người, làm động tác vặn eo bẻ cổ, Lam Nguyệt đi về phía bờ sông, bắt đầu đánh răng rửa mặt, quyết định hôm nay sẽ ăn thịt, mặc dù không có muối và gia vị. Đã quá nhiều ngày chỉ ăn trái cây mà không có thịt, loài người tuy là không phải là động vật ăn thịt, nhưng chắc hẳn đa số là không thịt không vui, Lam Nguyệt đương nhiên yêu thịt, ngày ngày uống nước ăn trái cây khiến cô sắp phát điên, kiên quyết phải kiếm được thịt để ăn.

Tìm mấy cành cây, lấy dao găm ra vót, cầm mấy nhánh cây đã vót nhọn như cây giáo chuẩn bị đi săn mấy con thỏ tai ngắn hoặc gà rừng có móng vuốt ở cánh để nướng. Không phải là cô không nghĩ đến săn cừu đen, nhưng nghĩ đến quả táo nhỏ màu đen, liền bỏ qua cho cừu đen, cảm giác thịt cừu đen vừa cứng vừa chát giống như quả táo màu đen, nghĩ đến đã không muốn săn rồi. Thứ gì màu đen là bỏ qua luôn.

Tìm một cây táo xanh, leo lên ôm cây đợi thỏ. Cô phát hiện thỏ tai ngắn rất thích ăn loại táo xanh này, ba ngày nay cô đi hái táo xanh, thường xuyên có thể nhìn thấy thỏ tai ngắn đang ở dưới gốc cây tìm quả rụng để ăn.

Lam Nguyệt cố thở nhẹ, cả người bất động. Bụi cây ở rất xa khẽ lay động, một con thỏ tai ngắn chui ra, chạy được mấy bước, lại nhìn xung quanh, sau khi xác định không có nguy hiểm gì mới đến gốc cây táo xanh nhặt quả để ăn, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn bốn phía.

Vật nhỏ thật là cảnh giác, đáng tiếc cưng lại quên mất không đề phòng phía trên cây rồi, ha ha, Lam Nguyệt hơi cong môi, lộ ra nụ cười rất nhẹ.

Vút. . Vút. . Hai tiếng, cây lao làm từ cành cây nhanh chóng phi về phía con thỏ tai ngắn, Lam Nguyệt nhảy xuống từ cây táo xanh, rút cây lao ra, hài lòng gật đầu, xem ra thân thủ vẫn chưa bị giảm đi chút nào, làm một sát thủ, ám sát thần tốc là một khóa học bắt buộc.

Ọc ọc. . . Bụng réo. . . Haizzz. . . Trước giải quyết vấn đề cái bụng đã rồi hãy nghĩ chuyện thân thủ gì đó. . .

Đi tới bờ sông, lấy dao găm ra, lột da và nội tạng của thỏ đi, Tiểu Tử không dám sát sinh, lúc ở nhà giết cá hay gà đều do Lam Nguyệt làm. Bình thường đều mua thịt đã làm sẵn rồi, thỉnh thoảng bác gái nhà hàng xóm ở dưới quê lên lại mang cho Tiểu Tử mấy con động vật còn sống, những thứ này đều do Lam Nguyệt xử lý. Tính tình Tiểu Tử hiền lành, miệng lại ngọt, quan hệ với hàng xóm rất tốt, không giống như cô, trời sinh mặt liệt, từ mặt liệt này là Tiểu Tử dạy cho cô, mỗi lần nghe đến là đầu cô lại chảy dài mấy vạch đen.

Sau khi xử lý tốt con thỏ, đem da và nội tạng ném xuống suối, cô xoay người đi tìm lá khô và cành khô, chất đống ở bên bờ, từ chiếc túi nhỏ trong ba lô móc ra chiếc bật lửa, đánh lửa, lấy nhành cây xiên thỏ lên nướng, chỉ chốc lát sau, mùi thơm lừng của thịt nướng bắt đầu lan tỏa.

Lam Nguyệt ngửi mùi thịt nướng, đặt thịt thỏ đã nướng chín xuống mặt đất, lấy cái cốc đi múc nước suối để dập tắt lửa, rồi cầm thịt thỏ lên vui vẻ ngoạm một miếng to, thịt của ta~. . . Đã bao nhiêu ngày không biết đến vị thịt rồi, tuy không có muối, nhưng ăn thịt thỏ có thể bổ sung thêm một chút muối, bằng không nếu thật sự thiếu muối, có thể bị ngất, bị choáng mà tử vong. Mặc dù lượng muối được bổ sung không nhiều lắm, nhưng thịt của động vật ăn cỏ đều sẽ có một chút muối, Lam Nguyệt hối hận không lấy máu thỏ để uống, hàm lượng muối bên trong máu thỏ khá cao, chút kiến thức cơ bản này thì Lam Nguyệt biết, lần sau sẽ uống máu, mặc dù rất tanh hôi, nhưng sống sót mới là quan trọng nhất, không phải sao?

Lam Nguyệt vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện đợi đi săn thú sẽ uống máu để bổ sung muối. Chợt phía bụi cây thấp cách cô một khoảng không xa khẽ động mấy cái, Lam Nguyệt cảnh giác nhìn mấy lần, phát hiện chỗ đó lại không có động tĩnh gì. Bóng đen trong bụi cây lập tức đứng yên bất động, ánh mắt nhìn Lam Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc, nó không dám đến gần, dáng vẻ của Lam Nguyệt rất cảnh giác, bóng đen chỉ có thể yên lặng quan sát.

“Chắc là loài động vật nào đó ở trong đó ăn cỏ hoặc ăn quả dại” , Lam Nguyệt thầm nghĩ.

Lam Nguyệt quay đầu lại vứt xương thỏ đi, rửa sạch tay rồi cầm ba lô và cây giáo lên. Vốn dĩ có thể dùng súng lục, nhưng đã đi hơn ba ngày mà vẫn còn ở trong rừng rậm, cô thấy vẫn nên tiết kiệm đạn một chút, không biết lúc nào mới có thể ra khỏi rừng rậm này được, cây giáo có thể dùng để săn được một ít thú. Đối với cô, chẳng có vũ khí nào là không thể sử dụng được.

“Grừ. . Grừ. . .”

Âm thanh chấn động rừng rậm đột nhiên vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.