Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 92:




Edit: CtNguyet
Beta: Snivy
————————-
Chỉ số thông minh của Lý Cửu Gia không bị ảnh hưởng bởi chú đã bắt đầu, qua Trung Thu lập tức sấm rền gió cuốn xử lý chú hai và dì cả, kể cả thằng em khác họ không yên phận cũng đánh đập, nên thanh trừ thì thanh trừ, nên đoạt quyền thì đoạt quyền, thậm chí còn đại nghĩa diệt thân tống đến Cục cảnh sát.
Người Lý gia bị một loạt hành động này dọa sợ, nhận ra Lý Cửu Gia và người cha vô năng hèn yếu kia của gã không giống nhau, gã là một tên ác lang, lập tức yên tĩnh như gà, không dám bày ra trò mưu ma chước quỷ nữa.
Không bị thân thích cản, Lý Cửu Gia thuận lợi tuyên bố hợp tác với viện bảo tàng Sơn Hải, khai thác lĩnh vực văn hóa và du lịch.
Tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện thân thiện Vĩnh An, Lý Hoành Phóng đã chín mươi tuổi nằm trên giường bệnh, ánh mắt vẩn đục chăm chú nhìn cháu trai đáng kiêu ngạo đang ngồi trên ghế đặt ở mép giường, nhưng giờ phút này, người cháu trai khiến ông kiêu ngạo nửa đời lại làm trái tim ông lạnh giá.
“Tiểu Cửu, con quá đáng quá rồi.” Âm thanh già nua của ông không còn từ ái như xưa, chỉ còn nghiêm khắc vô tận.
Lý Cửu Gia gọt vỏ táo, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa xiên một miếng đưa lại gần miệng Lý Hoành Phòng, nhưng ông không ăn, miệng mím thành đường nhỏ.
Thấy thế, Lý Cửu Gia cũng không miễn cưỡng, thả táo lại đĩa, cất mâm lên tủ đầu giường, gã lấy khăn lau tay, không nhanh không chậm nói: “Người trong nhà đều nói ông nội thiên vị con, nhưng không ngờ thật ra ông nội nghiêm khắc với con nhất.”
Ánh mắt ông lão bỗng chốc chứa rất nhiều oán hận, nhìn cháu trai như một con bạch nhãn lang.
“Những người khác trong nhà, cả bố, chú hai thậm chí là hai người dì và mấy đứa em trai em gái của con nếu bọn họ mắc lỗi, ông luôn xử nhẹ rồi cho qua, tìm mọi cớ để giữ thể diện cho họ.” Lý Cửu Gia lắc đầu rồi cười nhạo: “Còn con, chỉ cần một chút không tốt, sẽ bị trừng phạt.”
Lý Hoành Phóng nghẹn ngào: “Đó là vì năng lực của con, ông muốn bồi dưỡng con thật tốt, tương lại vực dậy được gia tộc mình.”
“Ông à, quan điểm của người thật buồn cười.” Lý Cửu Gia nói, giống như bị chọc lét, cười to.
Trong mắt ông lão đầy phẫn nộ.
Lý Cửu Gia cười đủ mới nói tiếp: “Ở Vĩnh An, Lý gia chúng ta, không tính là nhỏ, chỉ riêng dòng chính đã hơn chục người, con cũng đâu ngu mà lại đụng vào bọn họ? Là họ muốn giết con.”
“Đã có chuyện gì?” Lý Hoành Phóng kinh ngạc, nỗ lực chống khuỷu tay ngồi dậy, làm vài lần cũng không thành công.
Lý Cửu Gia lại cuối giường, nâng giường bệnh lên cao, sau đó đứng tại chỗ cúi đầu đối mặt với ông.
“Sao lại như thế?” Ông lão nặng nề hỏi.
“Liêu Hạo Cường, em vợ của chú hai tìm đạo sĩ hạ chú con, muốn con chết trong mộng.”
Lúc Lý Cửu Gia nói lời này, trong giọng nói không có cảm xúc, hai mắt nhìn chằm chằm ông lão, thấy ông từ tức giận đến kinh ngạc sau lại thả lỏng, nếp nhăn dường như cũng kéo dãn ra, hắn lập tức đoán được thái độ của ông.
“Đây chỉ là mê tín dị đoan!” Lý Hoành Phóng đập nhẹ lên nệm: “Nếu tên đạo sĩ có bản lĩnh này, sao không hạ chú tổng thống nước khác, như vậy Hoa Quốc chúng ta thống nhất địa cầu rồi.”
Lý Cửu Gia không ngờ ông nội mình lại hài hước như vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
Lý Hoành Phóng thấy gã cười, tâm thả lỏng, nói lời thấm thía: “Tiểu Cửu, dù có ra sao, Hòa Quang cũng là chú hai của con, chúng ta là người một nhà, một bút không thể viết ra hai họ Lý, đều là người nhà có gì mà không thể cho qua.”
Gã biết ông nội sẽ có thái độ này.
Gã cũng chả mong ông sẽ tin tưởng loại quái lực loạn thần này, nếu không phải do tự mình trải qua, gã cũng không tin. Nhưng gã không tin ông không biết chú hai đã làm gì trong mấy năm nay, thế mà vẫn như cũ giấu nhẹm đi, trăm phương nghìn kế xây dựng một gia tộc đoàn kết giả dối.
Lý Cửu Gia thật sự thất vọng.
“Ông nội, ngài nghỉ ngơi đi.” Gã lại đẩy giường bệnh xuống, gọi người chăm sóc vào dặn dò vài câu, rồi rời đi.
Lý Hoành Phóng thấy thế, cao giọng: “Chú hai và dì cả của con, bọn họ…”
“Ông nội,” Lý Cửu Gia ngắt lời: “Pháp luật sẽ cho họ một kết quả. Hoa Quốc chúng ta tuy rằng không thể thống nhất địa cầu, nhưng có pháp trị xã hội tốt đẹp, thị phi đúng sai pháp luật sẽ xem xét.”
Đôi mắt vẩn đục của ông lão tràn đầy thất vọng, Lý Cửu Gia thấy rõ ràng, thất vọng vì gã không buông tha cho người thân.
Ha…
Gã không tiếng động cười tự giễu, trong lòng cũng thất vọng.
Ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, trợ lý chờ bên cạnh xe, thấy gã lập tức mở cửa sau xe.
Lý Cửu Gia ngồi vào trong, nhìn thoáng qua cửa lớn bệnh viện, mới dặn dò tài xế.
Xe lùi lại xa, nhìn tài xế và trợ lý ngồi ở ghế phó lái, Lý Cửu Gia đột nhiên hỏi: “Hai người có biết thần thích là gì không?”
Tài xế và trợ lý sửng sốt: “Thần thích là sao?”
Lý Cửu Gia cảm thấy hỏi như thế hơi sai sai, nên thay đổi vấn đề: “Hai cậu thường tặng cái gì cho bạn gái?”
Bạn gái?
Ông chủ yêu đương rồi?
Tài xế và trợ lý im lặng.
“Hả?”
“Ông… ông chủ… bọn tôi đều là cẩu độc thân, vấn đề này của ngài chúng tôi không thể trả lời.” Trợ lý bị thúc dục làm đại diện buồn bã nói.
“Tôi nhớ tuổi hai người cũng không nhỏ, sao lại chưa có bạn gái?” Lý Cửu Gia hỏi.
Tài xế và trợ lý lại im lặng, một người xem tình hình giao thông, người còn lại nghiêm túc hỗ trợ xem tình hình giao thông.
Ha hả, làm việc cho một ông chủ cuồng công việc, mỗi ngày làm việc còn mệt hơn một con trâu, bọn họ làm đếu gì có thời gian tìm bạn gái!
Ông chủ mà tìm được bạn gái thì đúng là quá tuyệt vời!
Không đúng! Hầu như mỗi ngày bọn họ đều ở cạnh ông chủ, chưa từng thấy gã cùng cô gái nào thân mật hết á?!
“Ông chủ, bạn gái ngài là thiên kim nhà nào vậy?” Trợ lý không nhịn được bản tính hóng bát quái, hỏi.
Lý Cửu Gia dựa vào ghế, thở dài: “Cô ấy chưa phải là bạn gái tôi, là tôi có cảm tình với cô ấy, cũng chưa biết cô ấy có chịu chấp nhận tôi không.”
Ông chủ đơn phương!!!
Tài xế và trợ lý dù cảm thấy không hơi thất vọng, nhưng trong lòng vẫn khoái chí: Ai bảo ngài cười người khác là cẩu độc thân, không phải ngài cũng vậy sao, ha ha ha!
“Gọi điện cho nhà hàng Vương Cửu Cửu, hỏi trăm con gà nướng nhiều vị khác nhau đặt hôm qua đã có chưa, chiều này tôi qua lấy.” Lý Cửu Gia nói với trợ lý: “Chiều nay tôi đến viện bảo tàng, hai người sắp xếp thời gian đi.”
Trợ lý vâng dạ, vừa gọi điện thoại vừa nghĩ: Từ sau Trung Thu ông chủ rất thích đến viện bảo tàng, không lẽ em gái ông chủ nhắm là công nhân ở đấy?
Buổi chiều, Lý Cửu Gia nhìn phục vụ nhà hàng Vương Cửu Cửu đóng gói trăm con gà nướng khác vị nhét đầy cốp xe và ghế sau, xong mới một mình lái xe đến viện bảo tàng, trước khi đến gã đã gọi điện trước cho Lăng Mục Du, dự đoán trước chiều tối sẽ tới nơi.
Từ thành phố đến viện bảo tàng hết ba giờ, mỗi khi đang lái xe, Lý Cửu Gia luôn nhớ về lần được Kế Mông mang theo súc địa thành thốn, tuy rằng chóng mặt, nhưng rất nhanh.
Hôm nay là thứ hai, viện bảo tàng đóng cửa.
Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Minh Hoặc.
Lăng Mục Du đã nói với Khấu Dung trước mấy ngày, buổi trưa sinh nhật đưa Minh Hoặc đến viện bảo tàng để chúc mừng sinh nhật cu cậu, buổi tối ngủ lại, hôm sau lại đưa cu cậu xuống núi.
Khấu Dung không từ chối, ban ngày không mở cửa, giữa trưa cùng Diệp Đình Đình chúc mừng sinh nhật, mua một bánh kem lớn, cho bảo bảo nếm một miếng bánh kem nhỏ ở giữa không có bơ, phần còn lại hai cô ăn hết.
Bảo bảo Minh Hoặc trợn mắt nhìn hai cô gái ăn nhiều, tức giận dùng sức huơ bàn tay béo, xé đôi giấy bánh kem.
“Béo!” Bàn tay ngắn nhỏ chỉ vào Diệp Đình Đình.
Diệp Đình Đình niết mặt cu cậu: “Mẹ nhóc còn béo hơn dì, sao nhóc không nói cô ấy?”
Minh Hoặc phất tay đập rớt bàn tay lớn mật kia: Cô gái, cô có biết đây là xúc phạm không?!
Khấu Dung bỏ tay Diệp Đình Đình ra, bế Minh Hoặc ra khỏi ghế em bé, hôn một cái, hớn hở nói: “Chưa nghe qua con không chê mẹ xấu sao, trong mắt Hoặc Hoặc nhà tớ, tớ hẳn là xinh đẹp hơn tiên.”
Mu bàn tay Minh Hoặc cọ cọ gương mặt ướt nhẹp: Cô gái, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, không hề!
Diệp Đình Đình ngồi lại tiếp tục ăn bánh kem, vừa ăn vừa nói: “Người chú Lăng Mục Du này đối với cháu trai thật tốt, so với cha còn đáng tin cậy hơn.”
Khấu Dung cười cười, cầm theo mô tô hình tắc Minh Hoặc ôm trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa được gặp chú Tiểu Ngư, Hoặc Hoặc có vui không?”
Minh Hoặc nói “có”, ném ô tô mô hình vào lưng Diệp Đình Đình.
Thủy Thôi, tên khốn khiếp, chiếm tiện nghi của ta, ai thèm vui khi thấy hắn, nếu không phải do đến viện bảo tàng được ăn uống thả cửa, bản thần không thèm đến đây đâu.
Diệp Đình Đình bị ô tô mô hình va trúng, liền chọc lét bảo bảo, tiếng di động Khấu Dung vang lên.
“Tới nhanh thế à?” Diệp Đình Đình đợi cô tắt máy, hỏi.
“Ừa, đến rồi, cậu ra mở cửa đi.” Khấu Dung gật đầu, thả Minh Hoặc lại ghế em bé, lấy từ mép giường ra cái bao, bỏ quần áo, đồ ăn em bé dùng trong một ngày vào.
Diệp Đình Đình vừa mở cổng ra, thấy Lăng Mục Du và Đan Tiêu đang đứng đợi bên ngoài, cười nói với cô: “Chúng tôi đến đón Minh Hoặc.”
“Mời vào, mời vào, lâu rồi không thấy hai người, gần đây bận lắm hả.” Diệp Đình Đình nhiệt tình mời hai người vào nhà.
Tấm tắc, dù nhìn bao nhiêu lần, mỹ mạo viện trưởng vẫn khiến người ta thở không nổi.
“Không cần đâu, bọn tôi muốn đưa Minh Hoặc đi luôn.” Lăng Mục Du từ chối, ra vào nơi ở của phụ nữ độc thân cũng không tốt lắm, tuy rằng chỗ này thuộc quyền sở hữu của viện bảo tàng.
Lúc này Khấu Dung một tay ôm Minh Hoặc một tay xách túi từ bên trong đi ra.
“Lăng tiên sinh.”
“Khấu tiểu thư.”
“Hoặc Hoặc nhờ hai người chăm sóc.”
“Khách sáo quá rồi, đây là việc đương nhiên.”
Hai người thuận lợi hoàn thành thủ tục nhận Minh Hoặc, Đan Tiêu cũng cầm túi, rồi tạm biệt.
Lần này xuống núi Lăng Mục Du không lái xe, hai người cùng nhau đi bộ xuống núi.
Hai người một em bé cũng không trở về gấp, đi dạo ở trấn trên một lát, nhưng mới đi chưa được hai bước, Đan Tiêu “rút” Minh Hoặc từ trong lòng Lăng Mục Du ra, tự mình ôm, Lăng Mục Du thuận tay cầm lấy túi.
Minh Hoặc: “Hừ!”
Đan Tiêu liếc xéo hắn: “Ngươi muốn xuống dưới tự đi?”
Minh Hoặc không lên tiếng.
Ba tên thần đi dạo trên trấn cả buổi trưa, Lăng Mục Du mua rất nhiều đồ ăn vặt bắt Đan Tiêu cất vào tay áo càn khôn, mua đã đời mới dẹp đường hồi phủ.
Minh Hoặc âm thầm vừa lòng, Thủy Thôi mua nhiều như vậy là để cho mình ăn, hôm nay không thèm chấp nhặt chuyện hắn tự xưng là chú nữa.
Khi bọn họ trở lại, đụng phải Lý Cửu Gia mới lái xe vào đình để, sau khi nói chuyện một hồi, biết gã mang theo một trăm con gà nướng, Minh Hoặc âm thầm vừa lòng với tên con người này.
Đúng rồi, kẻ này là ai?
“Hắn, ai?” Minh Hoặc hỏi Đan Tiêu.
Đan Tiêu: “Con người.”
Minh Hoặc: “…”
Cái này còn đợi ngươi nói à? Bộ ta không nhìn ra đây là con người chắc?!
Dọn một trăm con gà nướng rất phiền, nhưng nếu có Đan Tiêu thì lại khác, vung tay lên, tất cả đều bay vào tay áo càn khôn.
Lý Cửu Gia lại lần nữa nhìn thẳng vào vị thần cường đại này, nghĩ đến Kế Manh Manh, trong lòng âm thầm so sánh.
“Anh tới thật đúng lúc, hôm nay là sinh nhật của Minh Hoặc, bọn tôi định tổ chức party cho hắn.” Lăng Mục Du cười ý bảo Đan Tiêu ôm em bé lại.
Minh Hoặc nhìn Lý Cửu Gia, tay béo đưa ra: “Lễ, vật.”
Lý Cửu Gia cảm thấy xấu hổ, hôm nay hắn không biết có sinh nhật của đứa bé, không chuẩn bị cái gì cả, bị trực tiếp đòi quà thì nên làm gì đây?
“Một trăm con gà nướng không đủ cho cháu ăn à, còn đòi quà của người khác.” Lăng Mục Du nắm bàn tay nhỏ thịt thịt xoa xoa niết niết: “Bình thường chú có dạy cháu cái này không?”
Minh Hoặc chán nản, không khôi phục chân thân thì ngôn ngữ hắn nói luôn bị thiếu, nhiều chữ muốn nói nhưng không nói được, nhiều ý muốn biểu đạt nhưng nói không ra, nên mỗi lần bị Thủy Thôi chiếm tiện nghi hắn không có biện pháp, muốn chết quá.
“Được rồi, đi vào.” Nhìn bộ dáng nóng nảy của Minh Hoặc, Lăng Mục Du đắc ý.
Ồ, còn là một người rất nóng nảy.
Lý Cửu Gia: Này! Đống gà nướng kia là do tôi thấy Manh Manh thích ăn nên mới mang tới. Không phải là quà cho trẻ con đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.