Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 84:




Edit: Kei
Beta: Snivy
————————-
Mã Sùng Tuấn là một tên rất rất lười rời xa bốn bức tường trong nhà hắn, hiện tại đang trong dịp nghỉ dài thứ hai, mỗi ngày hắn ngủ tới 11 giờ sáng mới dậy, sau đó ăn cơm trưa, rồi chơi trò chơi gần hết buổi chiều. Có điều sau khi ăn cơm chiều, là thời gian cha con chơi với nhau mà cha hắn quy định, hắn cần thành thật ngồi trước TV cùng cha mẹ xem tin tức, sau đó là xem phim kiếm hiệp mà cha mê mẩn hoặc là phim tình cảm 8h mà mẹ yêu thích.
Dù sao thì thời gian buổi tối hắn không có quyền tự mình sắp xếp, chỉ có thể cùng ba mẹ xem phim trong phòng khách, thỉnh thoảng cầm di động nhắn tin cho mấy anh em tốt.
Hôm nay cũng vậy, Mã Sùng Tuấn nằm trên sô pha giống một người tàn tật, chờ bộ phim cha hắn yêu thích bắt đầu. Đúng lúc hắn định cầm di động chuẩn bị chém gió vài câu trong diễn đàn, một điệu nhạc cổ điển nhẹ nhàng trong TV hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trong TV, một người mặc một bộ cổ trang nữ hồng nhạt đi giữa núi rừng, có Phượng Hoàng năm màu bay qua cạnh người cô gái, con Hồ Ly lớn có chín cái đuôi dùng lông đuôi xù xù khẽ vuốt qua tay cô gái, còn có Kỳ Lân xanh rực rỡ, lung linh chạy thật nhanh, vòng quanh cô gái trông vui sướng.
Làn nước trong veo như ngọc thạch, trăm hoa đua nở, cô gái hái một trái cây màu vàng giống quả đào trên cái cây kết đầy quả xuống, nhẹ nhàng cắn một miếng, nước trong trái cây vô cùng mọng nước.
Mặt trời rọi ánh sáng vàng rực rỡ xuống trái đất xinh đẹp, ở trên đỉnh núi cao nhất kia, một người đàn ông mặc trường bào màu đen đứng ngược sáng, cô gái nhìn thấy, cung kính hành lễ. Một tia sáng giống như cây lúa mạch từ trong tay người đàn ông bay về phía cô gái, vòng quanh thân cô một vòng rồi mới biến mất.
Cuối cùng, cô gái đứng giữa rừng núi nghiêng người nhìn lại, nhẹ nhàng nói: “Sơn Hải chi gian, lúa gạo sung túc mới hiểu lễ nghi, cơm no áo ấm mới biết vinh và nhục. Dòng nước luôn chảy, bất kể lạnh nóng tai ương, núi non Lục Trạch, lúa gạo phì nhiêu. Chào mừng mọi người đến với bảo tàng Sơn Hải.”
Cô gái nói xong câu đó liền đi vào núi rừng, để lại một bóng hình duyên dáng cho người xem, sau đó một con Phượng Hoàng và một con rồng trắng bay ra, dùng thanh âm đáng yêu nói: “Còn có nhà hàng Sơn Hải Sâm Lâm nữa nha.”
Quảng cáo kết thúc, ông Mã và vợ nói: “Cái viện bảo tàng này thú vị ghê.”
Bà Mã gật đầu nói đúng là thú vị thật.
Mã Sùng Tuấn bị tiếng cha mẹ làm tỉnh giấc trong cơn ngẩn người, hét một tiếng nữ thần, liền nắm lấy tay cha mình: “Cha, chúng ta đi viện bảo tàng chơi đi.”
Ông Mã liếc mắt nhìn con trai một cái, một lời nói toạc ra tâm tư của con trai: “Con muốn đi viện bảo tàng chơi, hay là muốn đi viện bảo tàng xem nữ diễn viên quảng cáo kia?” Nếu không như vậy thì còn sao nữa, làm gì có ai hiểu con bằng cha.
Mã Sùng Tuấn lập tức quên luôn hai mươi năm trưởng thành của mình la lối, khóc lóc, lăn lộn với cha hắn, kiên quyết đòi đi viện bảo tàng Sơn Hải chơi, còn nói tiện thể đi Vĩnh An chơi một chút, dù sao cha mẹ đều được nghỉ Tết, cả nhà cùng đi du lịch chơi cũng được mà.
“Cả nhà cùng đi chơi một chút cũng tốt.” Bà Mã rất hào hứng đối với việc du lịch cùng gia đình.
Ông Mã liền gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, ngày mai cha xin nghỉ ở chỗ làm, thứ sáu này chúng ta đi.”
Mã Sùng Tuấn vô cùng vui vẻ nói cảm ơn với cha mẹ, sau đó liền đăng tin khoe khoang trên diễn đàn.
Con sâu:【Thứ sáu này tôi đi Vĩnh An, đi gặp nữ thần của tôi đó. ( ̄・ω・ ̄)】
A Quảng:【Mẹ nó, người anh em, cậu muốn đi fanmeeting của Kham Kiều à? Có vé sao? Mang tôi theo với!】
Con sâu:【Không phải Kham Kiều, là nữ thần mới của tôi, hắc hắc hắc hắc, xinh đẹp hơn Kham Kiều nhiều (ᗒᗨᗕ)】
Ánh sáng lớn:【Cái con sâu trăng hoa ngu ngốc này, cứ ba tháng đổi nữ thần một lần (눈_눈).】
A Quảng:【Cái tên phản bội giả làm fan này, lão tử muốn tuyệt giao với mi.】
A Quảng:【Ấy mà… nữ thần mới của ngươi xinh đẹp như nào, thật sự xinh đẹp hơn Kham Kiều sao?】
Người trong diễn đàn khuy bình bị sự mặt dày vô sỉ của A Quảng nổ bay ra ngoài, chỉnh chỉnh tề tề bày một loạt bộ dạng [khinh bỉ ngươi.gif].
Mã Sùng Tuấn không có xếp hàng, hắn đang tra Weibo Official của viện bảo tàng Sơn Hải, nhấn vào, bài Weibo đầu tiên chính là poster quảng cáo phong cách hoàng cung của nữ diễn viên lúc nãy hắn nhìn thấy.
Ở mỗi tấm poster, cô gái và thượng cổ thần thú khác nhau ở cùng khung hình, biểu cảm ôn nhu hoặc đáng yêu hoặc ma mị, bất kể góc độ nào cũng đều đẹp giống như tiên nữ vậy, vốn nhân gian không có ai đẹp hơn.
Trên poster còn có một loạt chữ nhỏ viết là: Hình tượng người phát ngôn của Viện bảo tàng Sơn Hải – Kế Manh Manh.
Thì ra nữ thần tên là Kế Manh Manh à, thật hợp với cô ấy. Trên mặt Mã Sùng Tuấn lộ ra nụ cười si mê, lưu chín tờ poster vào di động, gửi lên Weibo chút lời khen, tìm tòi một chút, không tìm được Weibo của Kế Manh Manh, liền chú ý tới Official Weibo của viện bảo tàng Sơn Hải.
Sau đó hắn thoát Weibo, phát chín tấm poster lên diễn đàn, một đám trạch nam trong đàn lập tức không bình tĩnh nổi, điên cuồng hỏi vị mỹ nữ này là ai, sau khi biết được là người phát ngôn của một viện bảo tàng ở ngoại ô thành phố Vĩnh An, lập tức quyết định đi đến viện bảo tàng này chơi.
Không những nam bị tiên nữ xinh đẹp Kế Manh Manh hấp dẫn mà cô ấy còn có rất nhiều fan nữ, cùng với fan ba ba, fan ma ma, fan gia gia, bà bà.
Cô gái này đẹp vô cùng, 360 độ không góc chết, nhưng không làm người cảm thấy nhan sắc sắc sảo, ngược lại làm người ta vô cùng có thiện cảm.
“Đây là sức mạnh của thần.” Đối với việc này Đan Tiêu giải thích: “Thần đối với con người không phân biệt bất cứ thứ gì, dù là nam hay nữ, là bần cùng hay phú quý, là lão nhân lớn tuổi hay đứa bé tóc còn để chỏm, ở trước mặt thần đều là bình đẳng. Thần cho người bình đẳng, người cho thần thành kính, đó là sức mạnh tín ngưỡng.”
“Chậc, vậy nếu trà trộn vào giới giải trí, khả năng gian lận được cực lớn.” Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu đi xa xa ở phía sau Kế Mông, chỉ đạo anh làm người hướng dẫn công tác ở phòng triển lãm.
Đương nhiên, trong thời gian làm việc, anh không phải là Kế Mông, mà là Kế Manh Manh.
Một thân quần áo tơ tằm Châu Âu, giao tiêu (*) và gấm ngọc tằm làm áo váy mềm mại có tay áo rộng, lúc cử động, làn váy uốn lượn như sóng, mềm mại bay bổng như tiên nữ. Có mấy chiếc trâm trên đầu được chế tạo từ các loại đá quý làm thành hoa ngọc trai, dưới ánh đèn ở phòng triển lãm chiếu xạ, trông giàu sang phồn hoa, cực kì mĩ lệ.
(*):Tơ lụa của người cá dệt.
Người hướng dẫn mới của viện bảo tàng Sơn Hải – Kế Manh Manh xuất hiện, làm cho Kỳ Lân đang là người hướng dẫn trở nên không ai nhớ đến, càng miễn bàn những người hướng dẫn khác. Các du khách đều vây quanh bên cạnh Kế Manh Manh, chen chúc các thứ đưa tay để chụp ảnh nữ thần, Đào Ngột cùng Họa Đấu duy trì trật tự nơi làm việc, không cho con người có cơ hội mưu đồ gây rối Kế Manh Manh.
Ách, còn có điều nữa là, không cho con người phát hiện Kế Manh Manh là nam giả nữ.
Một quảng cáo mới phát sóng ra, dưới sự thúc đẩy có tâm của đoàn đội tuyên truyền  quy mô đầy đủ của viện bảo tàng, Kế Manh Manh nhanh chóng nổi lên thành một idol mạng mới của thế hệ, hơn nữa idol mạng này còn không hề phẫu thuật thẩm mỹ nhan sắc, cái này khiến cho nhóm quần chúng ăn dưa trên mạng cảm thấy vui mừng.
Đương nhiên cũng không phải không có người nghi ngờ mặt Kế Manh Manh là chỉnh dung, nhưng lập tức bị nhóm bạn mạng đông đảo đẩy lùi, nếu có thể chỉnh ra được mặt này, thì phòng chỉnh dung của bệnh viện đó chẳng phải quá giỏi rồi sao!
Sau khi nghi ngờ Kế Manh Manh chỉnh dung xong, lại có người nghi ngờ  chiều cao của cô ấy, bởi vì thật sự là cô ấy quá cao.
Trên mạng có đủ loại ảnh chụp Kế Manh Manh giảng giải ở phòng triển lãm của viện bảo tàng, có thể thấy được trong ảnh chụp, Kế Manh Manh so với du khách xung quanh thì cao hơn khá nhiều, còn có du khách nói rằng, bạn của cô ta cao 1 mét 8, nhưng đứng bên Kế Manh Manh hoàn toàn là một chú lùn.
Có những cao thủ bàn phím phân tích, chiều cao của Kế Manh Manh tuyệt đối không dưới một mét chín.
Nhóm quần chúng ăn dưa sôi nổi tỏ vẻ ta cũng ngốc, nữ thần còn cao hơn so với nam nhân bình thường, làm tiện dân còn chưa đến 1 mét 8 như ta thật có áp lực.
Ngay sau đó liền có mấy người hay soi mói nhảy ra nói một cô gái cao hơn một mét chín, còn gọi là nữ thần cái gì, là người khổng lồ thần đi.
Đáng tiếc, một hai người như vậy đánh không lại quần chúng đông đảo.
【Ha hả, người khổng lồ thần cũng là thần, hổng chừng chủ tus 1 mét 5 cũng không tới, ghen ghét mấy cô gái lớn lên cao chứ gì.】
【Thân thể nữ thần của ta chín đầu tiêu chuẩn (*) dáng người thon thả cân xứng không gầy yếu, một mét chín thì thế nào, một mét chín cũng là nữ thần.】
(*): Là tỉ lệ cả người bằng chín cái đầu.
【Lúc mà nói người khác, tự mình soi gương trước đi, cao được một mét chín thì hẵng nói nữ thần của tôi.】
【Một mét chín mới là nữ thần thật được chứ, về sau tiêu chuẩn nữ thần đều dựa theo tiêu chuẩn nữ thần Manh Manh của tôi quy định thôi.】
Cứ sau mấy lần dẫn dắt nhịp nhàng hoặc lôi kéo tự phát như vậy, chủ đề từ #Người phát ngôn của viện bảo tàng Sơn Hải# đến #Nữ thần mới Kế Manh Manh#, và về sau là #Kế Manh Manh bị nghi ngờ chỉnh dung#, #Kế Manh Manh không có khả năng chỉnh dung#, #Kế Manh Manh ôn nhu#, #Kế Manh Manh cao một mét chín#, #Tiêu chuẩn chiều cao nữ thần mới# thay phiên lên hot search, viện bảo tàng Sơn Hải và nữ thần Kế Manh Manh chiếm hot search suốt một tuần, còn lần lượt nổi lên.
Lăng Mục Du nhìn số lượng Weibo fans tăng, thầm đoán mức tiêu thụ của một tuần này, càng thêm bội phục trí thông minh của bản thân.
“Kế Mông thật không tồi, chuyên nghiệp đấy. Bữa tối hôm nay cho anh thêm cái đùi gà.” Lăng Mục Du khen ngợi.
Kế Mông ngạo kiều lẩm bẩm một chút, thô lỗ cởi trang phục nữ trên người, một giây cũng không trì hoãn biến về thân người đầu rồng, trang sức trên đầu  lộp bộp rớt đầy đất.
Lăng Mục Du trợn trắng mắt: “Anh không thể về phòng mà biến thân sao? Mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra đây? Sao anh lại thích khỏa thân chạy như vậy?” Thích khoe thân với người khác như vậy, không phải là vị thần tốt.
Trương Sơn phụ họa nói: “Con người chúng ta đối với loại thích khỏa thân này, đều báo cảnh sát xử lý.”
Kế Mông hừ một tiếng, biến mất không thấy đâu nữa.
Đào Ngột vui sướng khi người gặp họa nói: “Hôm nay có một tên con người đáng khinh muốn thừa dịp lộn xộn mà sờ soạng Kế Mông, Kế Mông đang tức giận đấy.”
“Mông Mông bị con người chiếm tiện nghi sao?” Chúng yêu thở hốc ra vì kinh ngạc, vừa khẩn trương lại chờ mong.
Đào Ngột tiếc nuối lắc đầu: “Không có, Kế Mông phát hiện, dùng linh lực trực tiếp đánh bay con người đó.”
“Haizz…” Chúng yêu tiếc nuối thở dài.
“Ông đây không bị con người phi lễ, bọn mi rất tiếc nuối sao?” Kế Mông đã mặc quần áo xong trở về, mặt rồng nghiêm túc, mắt rồng giận dữ trừng.
“Không có, không có.” Các yêu quái cùng nhau lắc đầu: “Bọn tui chỉ tiếc là không thể báo thù cho anh.”
Kế Mông nói: “Còn cần đến bọn mi sao? Ông đây đã nguyền rủa hắn rồi, hắn sẽ xui xẻo một năm.”
Lăng Mục Du lập tức nói với Đan Tiêu: “Kế Mông còn độc ác hơn so với anh, anh nguyền rủa, mới chỉ làm người ta xui xẻo một tháng, anh ấy nguyền rủa liền xui xẻo tận một năm.”
Đan Tiêu nói: “Vậy lần sau còn có con người nào không có mắt, ta lập tức nguyền rủa hắn xui xẻo cả đời.”
“Ồ… Anh thật là… một nam thần thật chính trực.” Lăng Mục Du điên cuồng tán dương nam thần nhà mình.
Kế Mông nhìn cặp đôi không biết xấu hổ mà show ân ái này, oan ức hỏi: “Ngày mai tôi còn phải mặc đồ nữ mà ra ngoài sao?”
“Đương nhiên rồi!” Lăng Mục Du nói: “Chúng ta chỉ mới đưa hình tượng ‘Kế Manh Manh’ này ra, dù sao cũng phải thu hút một đợt fan trước chứ. Lần sau lại xem tình huống mà tham gia hoạt động.”
Kế Mông ôm lão hổ Uy Phong vào trong ngực xoa nắn, dùng lông xù an ủi trái tim bị thương của bản thân.
Uy Phong bị anh xoa lông thật sự không thoải mái, vẫn luôn giãy giụa.
Các yêu quái vây quanh Kế Mông, cười hì hì, ngươi một lời ta một tiếng mà an ủi anh, nhưng mà nghe ra rất không thành tâm, chỉ có thật vui sướng khi người gặp họa.
Ngày hôm sau, Kế Manh Manh giả nữ đi làm vẫn cần cù chăm chỉ như cũ, hôm nay lại là thứ bảy, du khách so với mấy ngày hôm trước tăng vọt, viện bảo tàng không thể không giới hạn số lượng, mới chỉ tạm duy trì được trật tự trong viện.
Một nhà Mã Sùng Tuấn tương đối may mắn, vào viện bảo tàng trước khi giới hạn số lượng, lúc này cảm thấy vừa lòng mà chen giữa đám người để chụp ảnh nữ thần của mình.
Hắn muốn nói là, nữ thần lớn lên nên cao như vậy, hạc trong bầy gà. Nếu lùn, làm sao hắn còn có thể thuận tiện chụp ảnh trong đám người như thế.
Hôm nay nữ thần Kế Manh Manh một mét chín cũng như cũ cần cù, chăm chỉ giảng giải phòng triển lãm, thường thường mỉm cười một cái để hút fan, đặc biệt chuyên nghiệp, cho cái like.
Trong văn phòng đã sửa chữa qua, quản lý Lăng Mục Du đang tiếp đãi một người đàn ông cao lớn ngay cả khi ở trong nhà cũng không bỏ kính râm ra.
“Lý tiên sinh, ngài nói ngài muốn ký hợp đồng với Kế Manh Manh? Thu xếp cho cô ấy debut?”
Người đàn ông mang kính râm hơi hơi gật đầu, bộ dạng rụt rè mười phần: “Tôi rất coi trọng tiềm lực phát triển của Kế tiểu thư, sau khi Kế tiểu thư ký với công ty xong, tôi sẽ tự mình dẫn dắt cô ấy, cũng sẽ sản xuất riêng một bộ phim truyền hình làm tác phẩm debut cho cô ấy.”
Người đàn ông này tự nhận mình rất có thành ý, kiên nhẫn nói cho Lăng Mục Du tính toán của gã, cũng nói qua một chút về kế hoạch phát triển của Kế Manh Manh.
Lăng Mục Du cũng rất kiên nhẫn nghe gã nói xong, sau đó không chút do dự nói: “Tôi từ chối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.