Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 75:




Edit: Nhím
Beta: Snivy
———————————
Tu vi của Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì đã đình trệ ở Nguyên Anh kỳ nhiều năm, vẫn luôn không thể hoá thần, vốn tưởng chính mình phải hao hết tuổi thọ ở Nguyên Anh kỳ, chưa từng nghĩ sẽ may mắn thế này.
Tu tiên là tranh mạng với trời, nhân loại là con cưng của Thiên Đạo, tu luyện lại không hề dễ dàng hơn yêu quái, thậm chí còn kém hơn yêu. Trong tình trạng linh khí thiên địa càng ngày càng loãng như hiện giờ, Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì đã là tu sĩ có tu vi tối cao trong Tu Chân giới Hoa Quốc, cũng chính vì thế, luôn có người không nhịn được tìm tới những biện pháp tà môn đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Hai người nhận được may mắn, vừa nhập định đã mất bốn ngày, Lăng Mục Du ngay hôm đó đã gọi điện báo cho Tu Quản Uỷ và Trương Sơn.
Hôm sau, Trương Sơn và Bạch Trạch quay về, đồ đệ Thạch Hàn Trì bị các yêu quái cản dưới chân núi, không cho vào.
Bởi vì các yêu quái trong viện bảo tàng bị quản lý cấm không được quấy rầy hai người đột phá tu vi, để lại văn phòng cho bọn họ, không được vào văn phòng, cái phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu đại chiến đã mấy ngày chưa được xem, oán khí ngập tràn.
Người nhà Bạch Trạch là người một nhà đương nhiên được ra vào tự do, con người khác muốn vào ấy hả, ha hả!
Họ Trương — người nhà Bạch Trạch biết mình được yêu quái liệt vào phạm vi người nhà, cực kì cảm động, lập tức đi mua siêu nhiều đồ ăn vặt, gọi xe tải chở lên núi.
Không ít người Trương gia và Bạc Vũ Tông tới, đều chờ hai lão gia tử thành công thăng cấp thành đại năng Hoá Thần kỳ, viện bảo tàng không tới được, bọn họ liền ở lại nhà trọ do người dân trong trấn mở.
Người mở nhà trọ còn cảm thấy kỳ lạ, viện bảo tàng đã đóng cửa nghỉ Tết, sao vẫn còn nhiều người tới trấn du lịch như vậy?
Người Trương gia và Bạc Vũ Tông ở trên núi nôn nóng chờ đợi hai người có thể thuận lợi đột phá Nguyên Anh kỳ. Các yêu quái ở viện bảo tàng trên núi không được xem phim liền biến buồn bực thành sức ăn, ăn ăn ăn, ăn không ngừng nghỉ.
Chờ đến khi Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì nhập định ngày thứ tư, Trương Sơn ở trong văn phòng trông hai lão gia tử, Lăng Mục Du ở nhà Thuỷ Tạ nghe điện thoại, nói với Lăng Dĩnh rằng cậu sẽ không tới nhà bọn họ ăn cơm tất niên.
Lúc này, Đan Tiêu ra khỏi nhà Thuỷ Tạ, nhìn lên trời.
Chân trời ở viện bảo tàng đã phủ đầy sương chiều, mây đen tầng tầng kéo tới, giống như muốn đè lên đỉnh đầu người ta, trong mây còn có sấm sét chớp loé.
“Bọn họ sắp đột phá sao?” Lăng Mục Du cũng ra ngoài nhà Thuỷ Tạ, đứng cạnh Đan Tiêu ngửa đầu nhìn.
Đan Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, mây độ kiếp đã tới.”
Các yêu quái dừng ăn, chạy ra hoa viên, tìm một tư thế thoải mái nằm sấp xuống.
“Chúng nó đang làm gì vậy?” Lăng Mục Du khó hiểu.
“Tu sĩ Nguyên Anh thành công lên Hoá Thần, trong phạm vi trăm dặm sẽ giáng linh khí xuống, có thể tẩm bổ vạn vật.” Đan Tiêu nhìn tuyết đọng bao trùm núi rừng, nói: “Năm nay trấn Cốc Hợp sẽ được mùa, Ngoạ Long Sơn cũng sẽ xanh tốt hơn.”
Tu chân còn có công dụng này hả?
Lăng Mục Du vội bảo Đan Tiêu lấy hai cái ghế lười từ văn phòng ra, cậu muốn ngồi cảm thụ linh khí.
Đan Tiêu cười khẽ, cũng không nói linh khí này không hề có tác dụng với thần, nhanh chóng lấy hai cái sô pha trong văn phòng ra, kéo Lăng Mục Du ngồi xuống, lưng dựa lưng nhìn lên không trung nói chuyện phiếm.
Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ tới trấn Cốc Hợp đều tụ tập dưới Ngoạ Long Sơn, tự tìm vị trí ngồi xuống, chờ linh khí của phân thần đại năng giáng xuống.
Thời gian qua đi, mây độ kiếp trên trời càng ngày càng dày, tiếng sấm quay cuồng cũng càng ngày càng vang dội.
Bỗng nhiên, một tia chớp sáng lên cắt ngang chân trời, sau đó là tiếng sấm sét ầm ầm nổ tung bên tai.
Người thường không thể nhìn thấy lốc xoáy linh khí hình thành phía trên viện bảo tàng, gào thét như muốn cuốn đi hết thảy đồ vật trên mặt đất, hai vị đại lão nhập định bốn ngày trong phòng nhảy ra, đúng lúc, hai tia sét hỗn loạn ầm ầm đánh xuống, hai người mỗi người tự lấy pháp khí ra sẵn sàng đón quân địch.
“Viện bảo tàng chúng ta có cột thu lôi không?” Lăng Mục Du bị tia chớp doạ sợ, túm tay Đan Tiêu, căng thẳng cực kì.
Mẹ ơi, tia chớp lớn vậy, muốn đánh chết người à!
Nhưng ngàn vạn lần đừng để viện bảo tàng bọn họ ngày mai lên trang nhất báo chí, tiêu đề kiểu như: “Thật là đáng sợ! Hai lão nhân trăm tuổi bị sét đánh trúng ở viện bảo tàng nào đó”.
“Không sao đâu, hai người bọn họ đều có công đức trên người, Thiên Đạo cũng chỉ làm cho có, nhìn thanh thế to lớn, nhưng sẽ không khiến bọn họ bị thương.” Đan Tiêu trấn an, ôm người yêu vào ngực vỗ vỗ, dừng một lát, lại nói: “Cùng lắm là khiến pháp y trên người bọn họ rách nát thôi.”
Lăng Mục Du kinh ngạc không thôi: “Tây trang trên người bọn họ vậy mà là pháp y? Pháp y trong tiểu thuyết không phải đều là áo rộng tay dài à?”
Đan Tiêu nói: “Tu tiên cũng phải bắt kịp thời đại chứ, pháp y thật ra chỉ là đem trận pháp dệt lên quần áo, không cần để ý kiểu dáng quần áo.”
Lăng Mục Du hiểu rõ: “Khó trách bọn họ đã trăm tuổi còn mặc tây trang màu mè loè loẹt như vậy.”
Sau đó chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười đen tối.
“Sao vậy?” Đan Tiêu xoa xoa ngón tay cậu, khó hiểu hỏi.
Lăng Mục Du lắc đầu, không nói gì.
Cậu sẽ không nói vừa rồi cậu mới nghĩ không biết có tu sĩ nào lấy quần lót làm… quần pháp hay không, bảo hộ vị trí quan trọng gì đó. Cậu mới không đem ý tưởng đáng khinh này nói ra đâu, cậu cũng có sĩ diện mà.
Đan Tiêu cũng không truy hỏi, tiếp tục dựa vào nhau cùng xem độ kiếp.
Chín tia chớp khác nhau đánh xong, mây độ kiếp trên bầu trời chậm rãi tản đi, từng tảng lớn bông tuyết rơi xuống, chỉ một lát thôi đã biến thành tuyết lớn bay tán loạn.
Bông tuyết ẩn chứa linh khí nồng đậm rơi xuống, lấy viện bảo tàng Sơn Hải làm trung tâm bao trùm phạm vi trăm dặm, rất mau trên người yêu quái trên núi cùng tu sĩ dưới núi đã tích một tầng tuyết dày.
Dân cư trấn Cốc Hợp cũng được chứng kiến một lần sấm sét thanh thế to lớn, nhìn thấy tuyết rơi, xôn xao chạy ra khỏi nhà, bông tuyết rơi xuống người, thấm lạnh, lại thoải mái.
Lăng Mục Du khi tuyết rơi thì liền kéo Đan Tiêu vào nhà Thuỷ Tạ tránh tuyết, đến nỗi theo như lời Đan Tiêu thì bông tuyết này ẩn chứa linh khí nồng đậm, cậu lại hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ đứng trong nhà Thuỷ Tạ ôm Đan Tiêu sưởi ấm, thuận tiện nhìn chằm chằm hai vị đại lão vừa độ kiếp xong đang đả toạ.
Đúng như lời Đan Tiêu nói, tây trang trên người hai người bị đánh tới rách tung toé, quả thực chính là áo rách quần manh, cũng may vẫn chưa trần truồng.
Không biết có phải do tuyết rơi tạo ra lăng kính gì đó, Lăng Mục Du luôn cảm thấy hai người này hình như trẻ hơn một chút so với trước khi độ kiếp.
Chỉ một chút thôi, cho nên vừa nhìn nửa thật nửa giả.
Tuyết lớn rơi chừng nửa giờ, quản lý chờ hai đại lão và các yêu quái chờ tới nhàm chán, từ tay áo càn khôn của Đan Tiêu moi ra rất nhiều đồ ăn vặt, hai người bọn họ dựa nhau mà ngồi, đầu chạm trán ăn vặt.
“Cái này, là quả sa đường hả?” Lăng Mục Du cầm một loại quả tròn lớn đỏ tươi trong suốt như hồng ngọc, lúc lấy đồ ăn vặt thì vô tình lấy ra luôn.
“Đúng vậy, em từng ăn rồi.” Đan Tiêu cầm trái cây chọc cậu: “Muốn ăn thêm lần nữa không?”
“Không!” Lăng Mục Du kiên quyết từ chối, thứ này ăn một quả là một ngày không được dính nước, cậu từ chối, ăn xong rồi thì tắm rửa, rửa mặt, rửa chân thế nào?
Nhưng mà, nói đến quả sa đường này, cậu nghĩ tới một chuyện rất thú vị, vừa cười vừa nói: “Lúc trước không phải anh cho em ba quả sa đường à, em ăn một quả, hai quả còn lại em cầm tặng cho Khang nữ sĩ làm quà sinh nhật.”
Chuyện này y đương nhiên biết, Đan Tiêu chờ cậu nói tiếp.
“Khi đó em nói quả sa đường có công hiệu làm đẹp da, ăn vào có thể giữ gìn tuổi xuân.” Lăng Mục Du nói, cười đến vui vẻ, đáy mắt tràn đầy đắc ý khi đùa giỡn thành công: “Khang nữ sĩ ăn vào, trang điểm trên mặt không rửa sạch được, doạ bà ta sợ phát khiếp.”
Đan Tiêu xoa bóp mặt cậu, nói: “Nghịch ngợm.”
Lăng Mục Du niết lại, nói: “Em chỉ hù doạ bà ta, không hề muốn mạng bà ta.”
“Bà ta sẽ không có cơ hội tổn thương em nữa.” Đan Tiêu trầm giọng nói. Nghĩ đến cậu vất vả lắm mới trọng sinh vậy mà hơn hai mươi năm trước suýt nữa đã hoàn toàn biến mất, y liền nhịn không được mà sợ hãi. Nguyên thần của cậu bị hao tổn nghiêm trọng, vì khôi phục sinh cơ tử thai kia, đã đem nguyên thần của mình hoàn toàn đưa vào, nếu chết đi, không có thần cách, nguyên thần lại bị tổn hao sinh cơ, cậu sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất.
“Đương nhiên, hiện giờ em cũng không phải trẻ con ba tuổi tay trói gà không chặt.” Lăng Mục Du cười nói: “Huống chi, bạn trai em chính là thần tối cao, quả thực là cực kì trâu bò.”
Đan Tiêu cười khẽ, ánh mắt ôn nhu.
Hai người bọn họ mỉm cười nhìn nhau, bong bóng màu hồng phấp phới quanh người quả thực muốn hoá thành thực thể luôn.
Ngoài nhà Thuỷ Tạ, tuyết đã ngừng rơi, các yêu quái tắm linh khí xong tỉnh lại tụ thành một cục, bị bắt ăn cẩu lương, buồn bực nói: “Viện trưởng cùng Tiểu Ngư còn muốn ân ái bao lâu nữa?”
“Không lâu đâu, xong rồi.” Nghe tiếng, Lăng Mục Du tức giận, trừng mắt với đám bóng đèn đầy đất.
Hai đại lão Tu Quản Uỷ độ kiếp đã xong, tinh thần phần chấn, trên người mặc quần áo rách nát tới ngoài nhà Thuỷ Tạ, vái Đan Tiêu và Lăng Mục Du một cái, nói: “Cảm tạ Tôn Thần và Đông Quân ban tạo hoá.”
Lăng Mục Du tuy biết thân phận thật sự của bản thân, nhưng dưới yêu cầu của cậu, các yêu quái viện bảo tàng vẫn gọi cậu là Tiểu Ngư như cũ, Tu Quản Uỷ thì gọi cậu là quản lý, được người khác gọi là Đông Quân, cậu cảm thấy rất ngại.
Nhưng ngại thì ngại, nên nói vẫn phải nói, tiền vẫn phải trả.
Lăng quản lý bày ra tư thái cao thâm khó dò, nói với hai người: “Khách khí rồi, tuy Long Linh Diệp của viện bảo tàng giúp hai người khám phá đại đạo, nhưng đây cũng là tạo hoá của hai người. Phàm có được tất có mất, có được thứ gì, tương ứng vào đó sẽ phải bỏ ra một ít, nói vậy, hai người cũng có thể hiểu rõ như thế nào đi.”
Hai người cúi đầu, cảm kích nói: “Đa tạ Đông Quân dạy bảo, lần tấn giai này, hai người bọn tôi nhận được sự chiếu cố của Thiên Đạo, chắc chắn sẽ lấy việc giữ hoà bình làm nhiệm vụ của mình, bảo vệ đại lục phương Đông của chúng ta không bị tà tu tà yêu quấy nhiễu.”
Quản lý viên xoắn xuýt, tu sĩ gian xảo, giữ hoà bình gì chứ, tự chụp một cái mũ như vậy lên đầu mình, là muốn quịt tiền trà nước hả?
Trương Sơn cùng Bạch Trạch đi xuống chân núi lấy quần áo cho hai vị đại lão thay, đã từ dưới chân núi quay lại, nghe được ông nội và Lăng ca “ông nói gà bà nói vịt”, lén hỏi Thao Thiết, bọn họ đang nói gì vậy.
Cậu ta và Bạch Trạch hôm sau mới về, không biết chuyện yêu thần trong viện bảo tàng thương lượng đòi tiền trà nước, còn vì thu bao nhiêu tiền mà xoắn xuýt một trận.
Thao Thiết liếc nhìn người nhà Bạch Trạch một cái, lớn tiếng nói: “Ông nội ông cùng con người kia uống Long Linh diệp của bọn tui, phải trả tiền.”
Trương Đấu Nam và Thạch Hàn Trì bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: “Đương nhiên, đương nhiên, đương nhiên phải trả tiền chứ.”
Lăng Mục Du mỉm cười, chờ hai người bọn họ tự mình ra giá, một ngàn khối, tuyệt đối không thể thiếu.
Các yêu quái cũng dùng ánh mắt sáng ngời chờ đợi, một trăm hai mươi chín, tuyệt đối không thể thiếu.
Hai đại lão bị nhìn như vậy, áp lực lập tức dâng cao, không biết Đông Quân và mấy đại yêu này có ý gì.
Quản lý, các yêu quái: “…”
Trương Đấu Nam, Thạch Hàn Trì: “…”
Quản lý, các yêu quái: “…”
Cuối cùng viện trưởng đại nhân phá vỡ yên tĩnh, nói: “Các người cảm thấy ly trà này có giá bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”
Thì ra là có ý này.
Hai đại lão suy nghĩ trong lòng, đang muốn nói chuyện, Trương Sơn lại giành trước, nói: “Trở thành đại năng Hoá Thần, tạo hoá này sao có thể dùng tiền tài đong đếm.”
Trương Đấu Nam trừng mắt nhìn cháu trai một cái.
Nghe lời thằng nhóc này, rõ ràng là không muốn bỏ tiền. Nhận được việc  tốt lớn như vậy lại tính vắt cổ chày ra nước, đây mà là con cháu Phổ Dương Trương gia bọn họ sao?
Nhất định là học xấu, càng có tiền càng keo kiệt!
Ông đang muốn giáo huấn cháu trai, lại nghe cháu trai ông nói tiếp: “Ông nội, trả 100 vạn cũng không xem là nhiều nhỉ!”
Trương Đấu Nam: “….” Cái thằng ăn cây táo rào cây sung này thật sự là cháu mình sao?
Thạch Hàn Trì liếc xéo ông bạn già, quả nhiên là phong cách Trương gia các người.
Trương Đấu Nam thật sự muốn hộc máu.
Nhưng ai biết, cháu trai ông ta còn nói thêm: “Ông nội, Thạch lão tiên sinh, chẳng lẽ hai người cảm thấy 100 vạn quá ít, không xứng với giá trị con người của đại năng Hoá Thần các người? Không sao, 200 vạn chúng ta cũng không thiếu.”
Trương Đấu Nam, Thạch Hàn Trì: “…”
Để thằng cháu trai không tiếp tục tăng giá, Trương Đấu Nam, Thạch Hàn Trì vội nói: “Tôi lập tức bảo người chuyển 200 vạn vào tài khoản của viện bảo tàng.”
Hai trăm vạn? Trương Sơn vẫn còn chưa từ bỏ ý định: “Con cảm thấy…”
Trương Đấu Nam ngắt lời cậu ta: “Ông cảm thấy con bây giờ hẳn nên mau đi thông báo cho ba con với bác cả con.”
“Được rồi.” Trương Sơn tiếc nuôi, ném một ánh mắt cho Lăng Mục Du — Lăng ca, em chỉ có thể giúp tới đây thôi.
Trương Sơn kéo Bạch Trạch xuống núi rồi Lăng Mục Du mới hoàn hồn rồi kinh hỉ với hai trăm vạn, cười như ngày xuân nắng ấm, bảo hai đại lão thay quần áo rách nát trên người trước.
“Một ly 200 vạn, chúng ta có thể dựa vào bán Long Linh Diệp mà làm giàu nha! Nhất định phải phát thưởng cuối năm cho anh Trương.” Lăng Mục Du cười đến vui vẻ.
Đan Tiêu tuy không muốn tạt nước lạnh người yêu, lại cũng không thể không đánh vỡ ảo tưởng của cậu: “Không thể nào, bọn họ chỉ là vừa đúng lúc bị kẹt ở bình cảnh tấn giai, Long Linh Diệp chỉ là một cơ hội trợ giúp bọn họ. Lại còn có tình cảm là người nhà Bạch Trạch, mới có thể bán được hai trăm vạn. Dùng linh khí trong Long Linh Diệp mà nói, thuộc về linh thực hạ phẩm, giá không cao vậy.”
Lăng Mục Du mếu máo: “Được rồi, vậy một ly một ngàn tệ có thể bán được không?”
Đan Tiêu sờ sờ đầu cậu: “Em thích thì bán một ngàn tệ cũng được.”
Lăng Mục Du: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.