Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 37:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Rei
Beta: Thng
…….
Một con Phượng Hoàng ngũ sắc và một con Bạch Long múa xoay tròn với nhau, lúc thì bọn nó tách ra bay lên lượn xuống, khi thì lại quay đầu về thân mật chạm vào đầu nhau. Chúng càng bay càng cao, sau đó bay tới giữa không trung thì biến mất không thấy.
Du khách đứng phía dưới cố gắng ngửa đầu, chờ mong Long Phượng xuất hiện thêm lần nữa.
Ampli tại hiện trường vang lên tiếng của hướng dẫn viên: “Các vị du khách, nghi thức tế Thần đã kết thúc. Các vị du khách nếu có hứng thú có thể đến trước dàn tế khấu tạ Thần. Tế Tự sẽ dạy mọi người nên hành lễ thế nào. Tín ngưỡng tự do, tâm thành tắc linh. Du khách không muốn bái Thần, có thể vào trong khu triển lãm tham quan ngay bây giờ. Mong mọi người tham quan văn minh, đừng chạm vào vật trưng bày nào trong viện. Mặt khác, cảm tạ Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn khoa học công nghệ trí tuệ nhân tạo Hoa An đã hỗ trợ cung cấp kỹ thuật.”
Các du khách nghe nói như vậy, rất nhiều người mặc kệ là thật lòng hay giả ý, đều xếp hàng đợi dập đầu cảm tạ Thần linh, khẽ thảo luận xem lát nữa nên cầu nguyện Thần linh phù hộ mình cái gì.
Một ít người bởi vì bất đồng tín ngưỡng, không có đi xếp hàng, thừa dịp sớm ít người đi vào sảnh triển lãm tham quan.
Trương Phi Hùng nhanh chóng đoạt vị trí thứ nhất, cũng không cần “Tế Tư” chỉ bảo, thành kính cúi đầu bái trước tế đàn, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ tôn Thần bằng lòng hợp tác với Trương gia để khai phá tài nguyên du lịch ở núi Ngọa Long của trấn Cốc Hợp, từ khi hợp tác với tôn Thần, vận khí của tôi tốt hơn nhiều lắm.”
Sau khi anh ta tế bái xong quay quanh tìm lão cha nhà mình trong đội ngũ thì thấy cha đứng ở giữa hàng còn đang trừng mình nữa, anh ta cười một cái, chọc lão cha trợn mắt to hơn.
Từ nhỏ, Trương Phi Hùng đã không được cha chào đón, sớm miễn dịch với ánh mắt của cha, anh ta cười he he, cũng mặc kệ dáng vẻ lớn tuổi rồi còn khoe khoang đắc ý của mình có phải thèm đòn lắm hay không.
Chuyện bái tế Thần nên chú ý tốc độ chứ, phải để Thần thấy được tấm lòng thành của bản thân mình đầu tiên, lão cha và những tu sĩ trong nhà tự xưng là thiên tài tu luyện mà lại không hiểu điều này, khó trách bọn họ cũng chỉ biết tu luyện, không thể trở thành nhà giàu số một, hừ hừ!
Trong lòng anh ta mừng thầm không thôi, ra dấu với cha là mình vào sảnh triển lãm trước.
Trương Đấu Nam bị con trai làm cho tức giận đến thổi râu trừng mắt, nói với con trai lớn: “Phi Hổ, lúc về nhà phải tâm sự đàng hoàng với nó, gần đây nó càng ngày càng nóng nảy.”
Trương Phi Hổ nghĩ thầm: Cha sai rồi, em hai đâu có nóng nảy, là đắc ý. Ôm đùi tôn Thần, có thể không đắc ý ư, nếu là con, con cũng vậy thôi.
Sau đó hai cha con nhìn thấy Trương Sơn giơ di động đi ngang qua, Trương Sơn đang trả lời các câu hỏi của cộng đồng mạng trên phát sóng trực tiếp, hoàn toàn không nhìn thấy ông nội và chú cả của mình, bởi vậy cậu ta không chào hỏi, xoay người đi thẳng.
Trương Đấu Nam giận: “Người trẻ tuổi suốt ngày cầm di động chơi, cả trưởng bối cũng làm như không thấy.”
Trương Phi Hổ nghĩ thầm: Cháu trai hình như đang phát sóng trực tiếp, không tính “chơi” di động.
Trương Sơn không biết trong lúc vô ý bản thân đã chọc ông nội giận quá chừng, cậu ta đang giơ di động vừa phát sóng trực tiếp vừa tìm Lăng Mục Du, vì rất nhiều dân cư mạng yêu cầu gặp anh trai quản lý, còn yêu cầu anh trai quản lý và viện trưởng đứng chung khung hình.
Trương Sơn rất nhanh đã tìm được anh trai quản lý, bên cạnh không có Viện trưởng đại nhân, chỉ có một đống đàn ông trung niên tây trang giày da. Trương Sơn bước nhanh qua đó, thì nghe thấy Lăng Mục Du đang nói đến việc “Công nghệ đen” của viện bảo tàng.
“Anh Lăng,” cậu ta gọi một tiếng, chỉ chỉ di động trên tay, “Trên mạng có rất nhiều người cũng đang hỏi công nghệ đen, anh muốn trả lời một chút không?”
Lúc này, ống kính di động đã nhắm ngay Lăng Mục Du, khu bình luận của giao diện phát sóng trực tiếp bị dân mạng spam đầy, lượt like cũng tăng điên cuồng, còn có thổ hào cuồng tặng quà nữa.
【 Anh trai quản lý đẹp trai ghê, là kiểu tui thích 】
【 Anh trai nhìn em nhìn em nè】
【 Phiên phiên trọc thế giai công tử, ôn nhuận như ngọc. Sao có người đẹp như vậy, cảm thấy mình muốn yêu rồi.】
【 Mấy vị bên cạnh anh trai hình như là mấy nhà nổi danh hàng đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật 】
Lăng Mục Du nhìn ống kính di động đối diện mình, chỉ chỉ mình, “Đang quay tôi?” Thấy Trương Sơn gật đầu, cậu phất phất tay với ống kính, chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là quản lý của viện bảo tàng Sơn Hải. Hoan nghênh mọi người đến viện bảo tàng Sơn Hải dạo chơi.”
Trương Sơn nhìn mấy câu hỏi ở khu bình luận, có nhiều người hỏi viện trưởng đâu tại sao không cùng khung với anh trai quản lý. Vấn đề này quái quái, cậu ta bỏ qua, lựa chọn mấy câu hỏi liên quan đến công nghệ đen của viện bảo tàng rồi đọc ra: “Có bạn hỏi, công nghệ đen của viện bảo tàng là ai phát minh, cảm thấy có chút nghịch thiên.”
“Chuyện này ư, tất nhiên là phải cảm ơn trí tuệ nhân tạo Hoa An và ngài Trương Phi Hùng – nhà giàu số một – của chúng ta đã quyên tặng cho viện bảo tàng.” Lăng Mục Du nhân cơ hội quảng cáo bạn hợp tác với viện bảo tàng nhà mình: “Trí tuệ nhân tạo Hoa An chuyên môn nghiên cứu sản phẩm trí tuệ nhân tạo hóa, công ty bọn họ sắp đưa ra xe ngắm cảnh không người lái cho cảnh khu du lịch, đến lúc đó cũng sẽ đưa mấy chiếc đến viện bảo tàng Sơn Hải chúng tôi, khi đó các vị tới núi Ngọa Long du lịch có thể ngồi xe chuyên dụng từ dưới trấn lên.”
Cộng đồng mạng vừa nghe, khu bình luận lập tức bị mấy dòng ha ha ha spam —
【 Tôi biết là ba Trương làm ra mà, ba Trương uy vũ 】
【 Mấy năm trước bố Trương đã đầu tư trí tuệ nhân tạo hoa an, lúc ấy còn được tuyên truyền đến cực hot luôn, sau thì không thấy tin tức nữa 】
【 Tôi cho rằng công ty trí tuệ nhân tạo của ba Trương đã đóng cửa, không ngờ…】
【 Đúng là ba nhà người ta 】
【 Quỳ cho ông bố giàu nhất 】
Trương Sơn nhìn khu bình luận mấy chục vạn người nhiệt liệt kêu cha mình là “Ba”, khóe miệng giật muốn rút gân.
Các vị đại lão trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật vây quanh Lăng Mục Du hỏi thăm những công nghệ đen của viện bảo tàng nghe được giải thích như vậy, liếc nhìn nhau một cái, trong lòng âm thầm cảnh giác — mấy năm nay khẩu vị Trương Phi Hùng càng lúc càng lớn.
“Anh Lăng, còn có bạn hỏi, quảng cáo của viện chúng ta quay thế nào? Có phải mời đoàn đội đặc hiệu của Hollywood không?” Trương Sơn hỏi câu tiếp theo để thay đổi chủ đề.
Lăng Mục Du: “Không phải, quảng cáo là viện trưởng chúng tôi quay. Đặc hiệu hoàn toàn là cảnh quay thật. Vả lại, viện bảo tàng của chúng tôi nghèo lắm, nào có tiền mời đoàn đội đặc hiệu của Hollywood chứ.”
Cộng đồng mạng bị lời này chọc cười điên, ném quà loảng xoảng, họ nói là dùng để hỗ trợ viện bảo tàng mời đoàn đội đặc hiệu Hollywood, quay quảng cáo càng trâu bò hơn.
Trương Sơn bội phục sát đất cái kỹ năng bán nghèo không gánh nặng của Lăng ca, nhưng đặc hiệu quảng cáo của viện bảo tàng đúng là cảnh quay thật.
Địa điểm quay chụp là sảnh triển lãm cá nhân đã trùng tu xong, do vài con đại yêu có sở trường ảo thuật chế tạo ảo cảnh. Viện trưởng cầm di động đứng ở giữa không trung quay tùy ý, đặc hiệu, cảnh thật, không khuyết điểm.
Lúc quay chụp, khi chọn hai đại yêu làm chủ màn ảnh, các yêu quái còn hỗn chiến một trận, sau đó quản lý điều động nội bộ cần thiết phải có Phượng Hoàng, các yêu quái còn không phục.
“Phượng Hoàng đã trưng bày, hơn nữa độ nổi tiếng cũng rất tốt, lại đẹp, nhân loại cũng biết, đương nhiên chọn nó.” Quản lý viên nói như thế.
“Vậy còn lại chọn ta, ta cũng đã được trưng bày rồi, độ nổi tiếng cũng cao, cũng đẹp.” Cửu Vĩ Hồ đứng trước mặt quản lý, triển lãm da lông sáng bóng của mình.
“Độ nổi tiếng của ta càng cao.” Chu Điểu nói: “Ta đã có fans.”
Sau đó Cửu vĩ hồ và Chu Điều nhào vào đánh nhau, còn nói ai thắng chọn kẻ đó.
Nào ngờ, hai con yêu còn chưa phân thắng bại, quản lý đã chuyên chế: “Không được, hai người các ngươi nhìn không hợp với Phượng Hoàng.”
Cửu Vĩ Hồ & Chu Điểu: “…”
Hai con yêu không đánh nhau nữa, u sầu tìm một góc xó xỉnh ngồi.
Quản lý đưa ra yêu cầu, một con khác phải có ngụ ý cát tường, xứng với Phượng Hoàng, nhân loại liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Yêu cầu này vừa đưa ra, đầu tiên là loại đám yêu quái ăn thịt người mà cầm đầu là Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, sau đó là yêu quái tự mang Debuff tai hoạ bị đẩy ra, tiếp theo là yêu quái có nguyên hình xấu xí và kỳ quái bị bỏ qua, chúng yêu nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ dư lại Bạch Trạch và Kỳ Lân.
Bạch Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý không thôi.
Kỳ Lân trừng lớn mắt, nhút nhát sợ sệt nhìn quản lý viên.
Nào biết quản lý viên lại chuyên chế phủ định: “Hiện tại, danh tiếng của Bạch Trạch trong nhân loại cũng tạm được, nhưng nguyên hình không có độ công nhận cao. Nhìn sơ là con sư tử dư sừng, không được. Kỳ Lân cũng không được, Kỳ Lân là màu xanh lục, mặc dù lông Phượng Hoàng năm màu, nhưng màu đỏ chiếm đa số, đỏ pha xanh lá, hợp cái cục cớt.”
Bạch Trạch & Kỳ Lân: “……”
Chúng yêu: “Ha ha ha ha ha……”
Này cũng không được kia cũng không được, thế thì viện bảo tàng không còn con yêu nào để chọn rồi ư?!
Lúc này Cùng Kỳ đột nhiên nói: “Lúc ta tỉnh lại ở trong biển, nhìn thấy trong biển có một con rồng nhỏ, hẳn là con cháu của Ứng Long. Nhân loại không phải thích nhất nói Phượng kèm Rồng à. Chúng ta đi bắt con rồng kia, nhỏ đó màu trắng, cũng hợp với Phượng Hoàng.”
Quản lý viên hơi do dự: “Bắt rồng không tốt lắm đâu?”
“Ta cảm thấy rất tốt, viện bảo tàng của chúng ta không lẽ kém hơn biển ô nhiễm của con người à?” Cùng Kỳ nhớ tới ký ức gì đó không tốt, mặt hổ nhăn thành một cục.
Các yêu quái cũng đồng thời nói: “Chúng ta cũng thấy khá tốt.”
Chỉ có hai người không biết nên phản bác thế nào.
Viện trưởng đại nhân càng trực tiếp, một mình đi ra ngoài một chuyến, hai giờ sau mang về một con Tiểu Bạch Long đầy mặt ngu ngơ.
Trương Sơn nghĩ đến đây, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nếu bàn về lực phá hoại tinh cầu này, nếu con người xếp thứ hai, xếp thứ nhất chắc chỉ còn lại hố đen vũ trụ.
“Mọi người ơi, bây giờ chúng ta đến sảnh núi phía Tây mới mở xem thử nhé, có rất nhiều dị thú thời thượng cổ rất thú vị.” Trương Sơn ngừng hồi tưởng, tập trung lực chú ý vào phát sóng trực tiếp. Có thể thành công tăng mức độ nổi tiếng của viện bảo tàng từ lần đầu tiên hay không, phải xem phát sóng trực tiếp lần này.
Sảnh núi phía Tây nằm bên trái sảnh núi phía Nam, giữa hai sảnh có hành lang nối với nhau, có thể từ ngoài đi vào, cũng có đi từ sảnh phía Nam sang.
Trương Sơn nhấc tay quay hoàn cảnh bên ngoài sảnh, sau đó trực tiếp bước vào, cậu ta nói với cộng đồng mạng đang xem phát sóng trực tiếp: “Từ cửa sảnh núi phía Tây bước vào, đầu tiên sẽ thấy ngọn núi đầu tiên của dãy núi Hoa Sơn thời kỳ thượng cổ, tên Tiền Lai. Nếu từ sảnh núi phía Nam vào đây, thì đầu tiên sẽ thấy dãy Côn Luân. Toàn bộ hệ thống núi phía Tây có bảy mươi tám ngọn núi, trong đó có rất nhiều có dị thú thú vị, còn có người chắc chắn các bạn rất quen thuộc, đó chính là Tây Vương Mẫu.”
Cộng đồng mạng vừa nghe Tây Vương Mẫu, lập tức spam khu bình luận —
【 Tây Vương Mẫu! Là Tây Vương Mẫu chúng ta quen biết đó ư? 】
【 Chính là vợ của Ngọc Hoàng đại đế rồi. 】
【 Chồng của Tây Vương Mẫu không phải Ngọc Hoàng đại đế, là Đông Vương Công 】
【 Đông Vương Công +1 xem tên người ta đi, rất là có cảm giác CP 】
【 các thím ngốc à, Tây Vương Mẫu không có chồng, người có chồng chính là Vương Mẫu nương nương, không có Tây 】
Tây Vương Mẫu người ta cũng đã ngã xuống, mấy người tùy ý ghép CP như vậy coi được không hả! Trương Sơn nói thầm trong lòng, cũng không thể phun cho sảng khoái, còn phải ứng cộng đồng mạng yêu cầu đi xem Tây Vương Mẫu trước.
Chờ Trương Sơn tìm được núi Ngọc, quay chụp Tây Vương Mẫu ngồi trên núi xong, khu bình luận lập tức yên tĩnh, không có bất luận một ai phát biểu.
Mô hình núi Ngọc dựa theo Đan Tiêu mô tả, làm rất lớn, trên núi không chỉ có kỳ hoa dị thảo, còn có một tòa cung điện mini, Tây Vương Mẫu thì ngồi trên một cục đá lớn trước cung điện, bà đang trêu đùa Thắng Ngộ (1), Giảo Tắc (2) thì đang ung dung tản bộ quanh Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu là tiêu bản – công nghệ đen – thật, máy móc bên trong là do kỹ sư của trí tuệ nhân tạo Hoa An làm ra, hình người bên ngoài là Đan Tiêu tự tay làm, thông qua điều khiển ở hậu trường, có thể hoàn thành một ít động tác đơn giản, ví dụ như động tác nó trêu đùa tiêu bản Thắng Ngộ thật đã được hậu trường thiết lập sẵn, sau khi lặp lại mấy lần sẽ đổi động tác khác.
Làm tiêu bản thế này vừa tốn thời gian vừa tốn sức còn tốn tiền (của ba giàu số một), toàn bộ bảo tàng tạm thời chỉ có Tây Vương Mẫu là tiêu bản – công nghệ đen – thật. Trương Sơn giải thích đơn giản nguyên lý hoạt động của tiêu bản một chút, thuận tiện lại quảng cáo cho công ty trí tuệ nhân tạo đang sắp phá sản nhà mình.
Nhưng mà cộng đồng mạng vẫn an tĩnh, số lượng fans xem phát sóng trực tiếp còn gia tăng liên tục, nhưng khu bình luận vẫn không ai nói chuyện.
Trương Sơn phúc chí tâm linh(3), nói: “Mọi người không phải là bị Tây Vương Mẫu kinh diễm đến nói không ra lời chứ?”
(3) Người gặp được thời cơ mạch suy nghĩ linh hoạt, hành động thích hợp.
Lời của cậu ta như một cái nút bấm, khu bình luận lập tức điên cuồng bắn bình luận.
【 Kinh diễm cmg, ông anh nói chuyện có thể sờ lương tâm của mình không? 】
【 Nói thật, mặt Tây Vương Mẫu thì đẹp, nhưng chỉ đẹp mặt thôi cũng vô dụng áu áu áu 】
【 Tôi cảm thấy, từ đây mình có bóng ma với răng nanh 】
【 Trông Tây Vương Mẫu thật hung dữ, thật sự sẽ có CP? 】
Trương Sơn nhìn tiêu bản Tây Vương Mẫu, tỏ vẻ bội phục tài thủ công của Viện trưởng, cũng cực kỳ thấu hiểu sự yên lặng của đám dân mạng.
— Tây Vương Mẫu có dáng như người, đuôi báo răng hổ hay rít gào, đầu đeo chim đầu rìu, là Thiên Chi Lệ và Ngũ Tàn.
Tây Vương Mẫu, là một người phụ nữ có đuôi báo dài, bên môi có hai cái răng nanh sắc nhọn, tóc rối bù, trên đầu tuy rằng đội trang sức ngọc châu tinh mỹ, nhưng chút điểm này cũng không thể trung hòa được biểu cảm hung ác của bà, bà là vị thần chưởng quản tai dịch và ngũ hình tàn sát, hung một chút mới có lực uy hiếp.
Cảm giác dáng vẻ này của Tây Vương Mẫu hình như không thể hút fan, Trương Sơn vội nói: “Vậy chúng ta đến xem dãy Côn Luân đi, dãy Côn Luân là viện bảo tàng chúng tôi bỏ giá cao ra làm đấy, tuyệt đối xa hoa lộng lẫy.”
Cậu ta vừa muốn xoay người đi, liền nhìn đến làn bình luận a a a a a, kêu cậu ta đừng đi.
Vừa thấy, thì ra là Kỳ Lân đang từ từ đi tới phía mình, trên lưng nó có để một quả trứng có hai chân, quả trứng phát ra tiếng, đang giới thiệu núi Trường Lưu bên cạnh.
Kỳ Lân đứng sau Đào Ngột và Cùng Kỳ hình người, một trái một phải che không cho đám người đi theo phía sau tiện tay bắt lấy Kỳ Lân.
Trương Sơn quay chụp Kỳ Lân, nhân cơ hội giới thiệu: “Người máy hình trứng màu trắng đang giới thiệu núi Trường Lưu là một trong những sản phẩm mới của trí tuệ nhân tạo Hoa An, người máy trí năng tiểu tinh linh giao hỗ thức.”
Khu bình luận vốn đang nói chuyện phiếm với tốc độ cao đột nhiên dừng lại, năm giây sau, cộng đồng mạng chỉnh tề xếp hàng spam —
【 Ai muốn anh giới thiệu tiểu tinh linh trí năng hả áu áu áu áu áu 】
Thứ bọn họ muốn nhìn chính là Kỳ Lân cơ! Kỳ Lân đẹp đến phát khóc đó!!
“Mọi người muốn nhìn Kỳ Lân hửm?” Trương Sơn lập tức thỏa mãn yêu cầu của dân mạng, đi quay gần Kỳ Lân.
Kỳ Lân ngừng cử động đầu, liếc Trương Sơn một cái, giảm lại tốc độ để cậu ta quay.
Quản lý nói, hôm nay nó phải phối hợp với cộng tác viên, thu hút thêm nhiều nhân loại tới viện bảo tàng tham quan. Vì để mình không bị bán đi, quản lý nói gì, tự dưng nó sẽ làm đó, cực kỳ cố gắng làm việc, có thể xưng chiến sĩ thi đua.
Kỳ Lân đần độn hoàn toàn nghe không ra các yêu quái đang trêu chọc nó, hơn nữa, sao có thể bán Kỳ Lân thật, viện trưởng và quản lý cũng sẽ không cho phép, muốn bán cũng là bán mô hình Kỳ Lân.
Nhưng mà, ra ngoài dự đoán của Lăng Mục Du, thật sự có người tìm cậu mong muốn mua lại Kỳ Lân, còn bảo cậu tùy tiện ra giá.
——————————————————
Chú thích:

(1) Thắng Ngộ: Lại đi về phía tây núi Lỏa Mẫu 蠃母 350 dặm, có ngọn núi tên Ngọc Sơn 玉山, là nơi cư trú của Tây Vương Mẫu 西王母. Tây Vương Mẫu có hình dáng như con người, có đuôi báo, nanh hổ, yêu thích gào thét, tóc bà xoã tung, trên đầu cài đồ trang sức bằng ngọc, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt (Mặc 墨: khắc chữ lên đầu người. Nhị 劓: cắt mũi. Phí 剕: Chặt chân. Cung 宫: phá huỷ cơ quan sinh dục. Đại tích 大辟: tử hình.), sự tàn sát của các loài sinh vật trên thiên hạ. Trên núi có loài dã thú, hình dáng như con chó, trên người có vằn báo, sừng của nó giống sừng trâu, tên của loài dã thú này gọi là Giảo 狡, tiếng kêu của nó giống như tiếng chó sủa, loài dã thú này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ được mùa. Trên núi có loài chim, hình dạng như con chim trĩ, khắp toàn thân đều là màu đỏ, tên của loài chim này gọi là Thắng Ngộ 胜遇, dùng cá làm thức ăn, tiếng kêu của nó giống như tiếng hươu kêu, loài chim này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ gặp đại hồng thủy.

(2) Giảo: Lại đi về phía tây ngọn núi Lỏa Mẫu 蠃母 350 dặm, có ngọn núi tên Ngọc Sơn 玉山, là nơi cư trú của Tây Vương Mẫu 西王母. Tây Vương Mẫu có hình dáng như con người, có đuôi báo, nanh hổ, yêu thích gào thét, tóc bà xoã tung, trên đầu cài đồ trang sức bằng ngọc, chưởng quản bệnh dịch và năm loại hình phạt①, sự tàn sát của các loài sinh vật trên thiên hạ. Trên núi có loài dã thú, hình dáng như con chó, trên người có vằn báo, sừng của nó giống sừng trâu, tên của loài dã thú này gọi là Giảo 狡, tiếng kêu của nó giống như tiếng chó sủa, loài dã thú này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ được mùa. Trên núi có loài chim, hình dạng như con chim trĩ, khắp toàn thân đều là màu đỏ, tên của loài chim này gọi là Thắng Ngộ 胜遇, dùng cá làm thức ăn, tiếng kêu của nó giống như tiếng hươu kêu, loài chim này xuất hiện ở quốc gia nào, thì quốc gia đó sẽ gặp đại hồng thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.