Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 32:




Edit: Kei
Beta: Molla
————————————
Chuột yêu Hứa Ngũ năm nay đã 1.123 tuổi, nó được sinh ra trong gia đình thầy giáo họ Hứa, có năm đứa con nhưng bốn đứa đầu đã bị con mèo lớn của gia đình họ Hứa ăn thịt, chỉ còn lại nó và con mèo lớn chiến đấu suốt nhiều năm, cuối cùng con mèo lớn chết, chỉ riêng nó là vẫn còn sống, tuổi thọ của nó dài đến mức thật trái với vòng đời của chuột.
Lúc ấy, nó không biết mình đã mở linh trí và có thể dấn thân vào con đường tu luyện, nó chỉ biết mặt trăng lúc trời ngả tối, chiếu lên cơ thể nó thật thoải mái.
Thầy giáo Hứa là một thiên tài, thầy mở một trường tư thục trong thị trấn, mỗi khi thầy Hứa dạy, nó đều trốn trong góc và âm thầm lắng nghe, sau khi nghe hàng thập kỷ, nó đã thay đổi từ một con chuột nhỏ không biết gì sang thành một con chuột nhỏ có học vấn, nó cũng tự xưng mình là Hứa Ngũ để vinh danh bốn anh chị em của mình khi bị con mèo lớn ăn thịt.
Sau đó, thầy giáo Hứa cũng chết, nó đổi sang sống trong nhà của một tiến sĩ khác, cho đến một ngày, nó đột nhiên trở thành người.
Hứa Ngũ đã một mình một yêu (*) suốt nhiều năm, nó đã trải qua thời kì thịnh vượng, cũng trải qua chiến tranh, cứu người, và cả gần như chết đi.
(*) Một mình một yêu: Vốn là một mình một người nhưng đây là yêu nên thành một mình một yêu.
Cho đến khi thành lập Hoa Quốc và ủy ban quản lý canh tác, một cuộc điều tra toàn diện về quái đã được tiến hành, quái không có lịch sử đen có thể lấy thẻ ID cư dân Hoa Quốc do Tu Quản cấp, Hứa Ngũ là quái đầu tiên nhận được chứng minh thư, vì vậy nó có thể quang minh chính đại đi lại trong xã hội loài người.
Tại sao Hứa Ngũ, với tư cách là một quái, lại nảy ra ý tưởng muốn vào trường đại học?
Muốn biết lý do thì nên quay trở lại hơn mười năm trước.
Hứa Ngũ đứng ở cửa nhìn lấy thông báo nghỉ hưu, nhưng nó là quái nên đất nước không thể cho nó khoản trợ cấp hàng trăm ngàn một năm, vì vậy Tu Quản ủy đã tìm nó sửa hồ sơ, thế là nó biến thành một yêu… à không, một học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở rời trường đi làm.
Nó tìm được một công việc mới, cũng khá là ngon lành, nhưng hôm đó nó được nhận vào làm cùng một ngày với người tốt nghiệp đại học B, khi Hứa Ngũ xử lý các thủ tục nhập cảnh vào phòng nhân sự, nó nhận thấy rõ sự đối xử khác biệt là gì, vì vậy nó đặt tham vọng lớn là thi vào đại học B.
Là một người sinh ra trong gia đình thiên tài, cũng đã dành hơn một nghìn năm trong nhà của nhiều học giả khác nhau, Hứa Ngũ tự nhận mình là một quái có học, nhưng điều này cũng không thể ngăn nổi con người bớt ngược nó hơn.
Toán học là gì?
Tiếng Anh là gì?
Lý Hóa Sinh là cái quái gì?
Hứa Ngũ học suốt mười năm cấp 1,2 trong nước mắt, cuối cùng nó cũng đã vượt qua tất cả các kỳ thi tốt nghiệp cấp ba và đậu bằng tốt nghiệp trung học, sau đó, nó lại học trong nước mắt suốt sáu năm nữa để thi đỗ đại học.
Giáo viên dạy nó không đành lòng nên nói: “Hứa Ngũ, thầy biết em rất cố gắng, em cũng là một học sinh ngoan, thích học tập, nếu em muốn thì em có thể thi vào trường đại học chuyên khoa hoặc là Tam Bản cũng được mà, tại sao phải là đại học B chứ? Em đã ở độ tuổi ba mươi rồi, hầu hết ở tuổi này mọi người đều đã có vợ sinh con, em… than ôi, nếu lần này em không thi tốt nữa, thì em có thể sẵn sàng làm những việc khác mà em có thể là được rồi.”
Hứa Ngũ cảm thấy thầy giáo xem thường mình chỉ là một con chuột, nên nó càng bị kích thích mà học nhiều hơn, cuối cùng, nó đã bay một cách kỳ diệu qua vòng tuyển sinh của Đại học B và trở thành sinh viên năm nhất khoa lịch sử của đại học B.
Sự việc này cũng được Tu Quản ủy quảng bá như một việc truyền cảm hứng.
“Vậy tại sao mi lại được nhận vào Đại học B như một vị thần thế?” Lăng Mục Du quan tâm đến điều này hơn.
Hứa Ngũ cúi thấp đầu, ngượng ngùng nói: “À, cái đó… tui đã dùng một vài thủ thuật để chọn đúng câu trả lời.”
Lăng Mục Du: “…”
Đây không phải là gian lận sao?
“Ồ, hóa ra thi vẫn có thể làm như vậy!”
“Nếu không, chúng ta thử đi.”
“Ok ok, tui muốn học cùng trường với Tiểu Ngư.”
Lăng Mục Du quay lại gõ từng cái một vào đầu Cửu Vĩ Hồ, Thao Thiết, Phượng Hoàng, nói: “Thi thố cái gì chứ, đi thi là không được phép gian lận. Mà bây biết ABC không? Biết hình học lượng giác không? Quan trọng hơn, bây có biết chữ giản thể không?”
Cửu Vĩ Hồ, Thao Thiết, Phượng Hoàng ủy khuất che đầu bằng móng vuốt và cánh —— Tiểu Ngư thật là dữ quá đi.
Giây tiếp theo, chúng nó xác định thủ phạm khiến chúng nó bị quản lý gõ đầu, nhìn chằm chằm vào con quái chuột mới nhận chức, chuẩn bị cho một màn bắt nạt mới trong bảo tàng.
Hứa Ngũ cảm thấy một cơn ớn lạnh nguy hiểm đập vào người mình, nó khó hiểu nhìn xung quanh, rồi đập vào mắt là Thao Thiết, nó gần như sợ đến mức muốn biến về nguyên hình. 
Lăng Mục Du đang nhập hồ sơ nhân sự của năm nhân viên mới, nên không trông thấy.
Đan Tiêu đã thấy, nhưng mặc kệ, quái lớn của bảo tàng đều có chừng mực, sẽ không động tới mạng quái.
Trương Sơn cũng thấy, nhưng hắn giả vờ không thấy, thà để mày chết chứ bố không chết đâu, cuối cùng cũng có quái mới rồi, mục tiêu bắt nạt đã thay đổi, cảm ơn trời đất.
Đột nhiên, một đôi chân lông to đặt lên vai Trương Sơn, hắn giật mình quay lại nhìn khuôn mặt sư tử trắng, “Huh, sợ chết mất, anh có thể đừng lặng lẽ đặt lên vai thế không?”
Bạch Trạch lập tức gạt chân ra, hỏi: “Nhân viên tạm thời, cổng vé tự động sao rồi?”
“Đang vận chuyển thôi” Trương Sơn nói: “Tôi đã hỏi công ty hậu cần rồi, ngày mai sẽ đến, ngày mai các kỹ thuật viên sẽ đến cài đặt.”
Khác với lão hổ, khuôn mặt Đào Ngột và Cùng Kỳ lại đầy vẻ bất ngờ: “Sau khi cài đặt xong, tụi tui cần phải xé từng cái vé một phải không?”
“Ừ.” Lăng Mục Du, người đang nhập tệp nhân viên mới, nhìn máy tính nói: “Vì vậy, bắt đầu từ ngày mai, cả đám sẽ đến triển lãm Tây Sơn giúp trang trí.”
Đào Ngột & Cùng Kỳ: “…”
Thao Thiết cười ha hả: “Mấy ông nghĩ là mấy ông có thể làm biếng à?!”
Đi kiểm tra vé là tốt hơn nhỉ? Hay là đi trang trí nhỉ? Đây thực sự là một vấn đề mà khiến cả thú cũng thấy rối rắm.
Không đợi kết quả của Đào Ngột Cùng Kỳ, quản lý đã nhập tệp của nhân viên mới xong mà thông báo việc của quái: “Chuột quái Hứa Ngũ sẽ đến phòng triển lãm với tư cách là người hướng dẫn, học hỏi các đại quái về văn hóa và những câu chuyện thời cổ đại. Sói quái Lang Võ và gà cảnh quái Mao Màu là người bảo vệ, Mao Màu chịu trách nhiệm cho bốn phòng thủ trong phòng triển lãm, Lang Võ chịu trách nhiệm tuần tra tại cổng bán vé và trấn áp tất cả các sinh vật muốn trốn vé đi vào. Thỏ quái Da Tiểu Bạch bán vé tại trung tâm dịch vụ du lịch, mèo quái Hoa Manh Manh bán tại các cửa hàng.”
Năm quái nhỏ gật đầu ngoan ngoãn.
Lăng Mục Du: “Có câu hỏi nào nữa không?”
Năm quái nhỏ lắc đầu đồng loạt, thể hiện sự vâng lời kiên quyết đối với sự sắp xếp của quản lý.
Rất tốt, quản lý thích những chú quái nhỏ ngoan ngoãn như vậy.
Năm quái nhỏ không có ý kiến gì, những chú quái lớn thì dùng công việc để bày tỏ ý kiến của mình.
Thao Thiết: “Tui không là hướng dẫn viên được sao? Tại sao lại để một con chuột làm hướng dẫn viên chứ?”
Lăng Mục Du: “Thôi thôi mi đừng đề cập đến những lời giải thích lộn xộn của mình, nếu khách du lịch nghe lời giải thích của mi rồi không thích nữa thì tụi này phải uống gió Tây Bắc à?!”
Bạch Trạch: “Vậy trình bán vé của tôi rất tốt, tại sao lại để một con thỏ thay thế tôi?”
Lăng Mục Du: “Anh tính tiền sai biết bao nhiêu lần, anh gọi đó là tốt à? Hôm nọ vốn là không có nhiều thu nhập, anhngươi còn tính tiền ít đi, sớm hay muộn tụi này cũng phá sản rồi đi uống gió Tây Bắc thôi!”
Đào Ngột Cùng Kỳ: “Vậy tụi tui giữ cửa tốt mà, sao không cho tụi tui giữ?”
Lăng Mục Du: “Hai bây trông dữ dằn quá, khả năng cao sẽ khiến khách du lịch muốn đến ghé thăm sợ, theo thời gian, tụi này kiểu gì cũng đi uống gió Tây Bắc thôi!”
Chỉ có nhân viên tạm thời bán hàng ở cửa hàng là không có ý kiến, thậm chí nghĩ sự sắp xếp của anh Lăng rất hợp lý.
Tất cả ý kiến của các quái đã bị quản lý vặn lại, họ cảm thấy thật ủy khuất, tụm lại một góc an ủi nhau.
Quả nhiên, sử dụng thực phẩm để quyến rũ quái có thể đảm bảo chiến thắng!
Lăng Mục Du đã giành được một chiến thắng tuyệt vời, hắn rất tự hào về điều đó, hắn kéo Đan Tiêu nói hắn muốn ăn mừng bằng phi lê cá giòn, Đan Tiêu tự nhiên cũng vui vẻ đi cùng.
Sau khi viện trưởng và nhân viên quản lý rời khỏi văn phòng, quái lớn nhìn chằm chằm vào năm con quái còn lại, tất cả đều lộ ra những nụ cười khó chịu.
Năm quái nhỏ chen chúc vào nhau, rùng mình run rẩy vì những cái bóng kỳ lạ của quái lớn.
Nhân viên tạm thời vội vã chạy đi.
Tại bảo tàng Sơn Hải, mọi người mới tham gia và quái đều phải chịu sự bắt nạt, như vậy thì mới được đám quái trong bảo tàng công nhận, nếu kháng cự, xin vui lòng tham khảo các thiên tài tu luyện với bóng tối tâm lý trong các môn phái khác nhau của Tu Chân giới là như thế nào.
Lần này, năm con quái được thêm vào cùng một lúc còn hại những con quái lớn bị mất việc, chỉ có thể làm được những thứ thấp hèn, điều này không thể chấp nhận được, nó phải bị bắt nạt.
Năm con quái nhỏ đáng thương không biết bảo tàng có truyền thống này, nó nghĩ nếu nó làm không đủ tốt thì có thể sửa chữa, nhưng suy cho cùng vẫn không biết sửa chữa thế nào, lại còn bị bắt nạt, thế là lo lắng không thôi. Đặc biệt là chuột quái Hứa Ngũ, nó là loài bị bắt nạt nhiều nhất, vốn là một con chuột lớn với bộ lông đầy đủ nhưng nay lại vì lo lắng mà rụng hói hết một nửa.
Năm quái nhỏ đều có kinh nghiệm sống và làm việc trong xã hội loài người, chúng nhanh chóng thích nghi với công việc trong bảo tàng…
Tuy nhiên, sói quái Lang Võ đã nhận được lời khen ngợi của viện trưởng nên phải bị bắt nạt trước. Bởi vì nó được đào tạo trong một trường đầu bếp nổi tiếng, trước khi đến bảo tàng nó còn làm đầu bếp trong một khách sạn được xếp hạng sao, nấu ăn rất tự nhiên, đặc biệt là nó nấu được rất nhiều loại thịt, vì vậy sói quái được viện trưởng đảm nhiệm vai trò đầu bếp bảo tàng.
Nhân viên quản lý đã được giải thoát khỏi nhà bếp, chỉ được viện trưởng kéo đi làm đồ ăn nhẹ là ok rồi.
Viện trưởng cảm thấy điều này khá tốt, vì vậy anh ta đã bảo các quái đi học trình nấu ăn của sói quái, để sau này có thể tự lực.
Tất cả những quái có móng vuốt đều cay đắng trong lòng, gần đây họ dường như không có bất kỳ sai lầm nào, tại sao viện trưởng lại trừng phạt họ theo cách này?
“Ah ah ah… tui không học nữa! Tui không học nữa! Tui thà không ăn còn hơn!” Thao Thiết chống cự trước.
“Thật không? Mi có thể không ăn cơm à?” Trương Sơn đứng một bên xắt rau, không tin mà nói, “Không phải ai cũng nói là Thao Thiết tham ăn nhất sao, có thể ăn hết mọi thứ, thậm chí là ăn cả bản thân, ăn đến cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu thôi.”
“Nói bậy! Tất cả này đều là sự vu khống của nhân loại mấy ông!” Thao Thiết chỉ vào cơ thể mình, giận dữ nói: “Tui đã ăn mình đến mức chỉ còn lại cái đầu, vậy cái gì ở dưới đầu tui vậy? Là Bạch Trạch hả?”
Con thú giận dữ trông hơi đáng sợ, Trương Sơn thẳng thừng chuyển chủ đề: “Nhân tiện, nói đến Bạch Trạch, sao hai ngày qua không thấy nó nhỉ?”
Phu Chư nói: “Nó ra ngoài rồi, mỗi lần thái bình thịnh thế nó thích chạy ra ngoài lắm.”
“Cái gì? Nó đi ra ngoài rồi?” Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ ném dụng cụ nhà bếp, thực sự bùng nổ, “Nó chắc chắn là muốn trốn học nấu ăn.”
Trương Sơn nói: “Vậy, Bạch Trạch rời bảo tàng rồi à?”
Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ: “Giận thật sự, tui phải đi bắt Bạch Trạch về, sao nó có thể trốn đi không học nấu ăn vậy chứ?!”
Trương Sơn hỏi: “Bây có thể đi ra ngoài à?”
Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ: “…”
Trương Sơn: “…”
Nhân viên tạm thời không nói gì, cẩn thận xắt rau.
Ôi giồi ôi~~~  biểu hiện của đám thú thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.