Viện Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 116:




EDIT: HẠ Y
BETA: HẠ Y
CHƯƠNG 116
Đặng Giai Thư là giáo sư dạy tạo hình mỹ thuật chuyên nghiệp của học viện Vĩnh Yên, là họa sĩ nổi danh, những tác phẩm của hắn được người sưu tầm và cơ quan liên quan khắp các nước thu thập.
Hắn còn chưa đến 40 tuổi, vẫn còn trẻ tuổi đầy triển vọng, nhưng tính cách lại cứng nhắc không giống nghệ thuật gia chút nào, càng không giống như những người trẻ tuổi khác, làm việc ngăn nắp không giống con người.
Hắn lên lớp phải điểm danh hai lần, đầu giờ và sau khi tan học, chỉ cần có một lần không trả lời thì lập tức đánh vắng, dù cho có là ai đến năn nỉ thì cũng không lay động.
Nói chuyện riêng trong giờ của hắn còn khó hơn lên trời, nếu may mắn không bị bắt được thì tốt, nếu bị bắt được…
Tự cầu phúc đi!
Lúc này, hai sinh viên nói chuyện riêng bị bắt được tái mét cả mặt, mọi người xung quanh cho bọn họ ánh mắt đồng tình. Đầu xuân tiết trời hơi lạnh mà trán họ đổ đầy mồ hôi.
“Giáo sư Đặng, tụi em…tụi em…” Sinh viên Giáp run rẩy không nói nên lời.
“Hai người đang nói gì, nói lại cho mọi người nghe một chút.” Đặng Giai Thư lạnh lùng nói.
Sinh viên Giáp và sinh viên Ất khóc không ra nước mắt liếc nhìn nhau, cuối cùng sinh viên Giáp to gan hơn một chút lắp bắp nói: “Tụi em, tụi em đang bàn luận hoạt động vẽ tranh của viện bảo tàng Sơn Hải, tụi em định tham gia.”
Sinh viên Ất nhanh tay lẹ chân mở khóa màn hình, đưa cho giáo sư Đặng xem tấm poster được phóng to, lớn gan nói: “Tụi em rất thích giải nhất.”
Các sinh viên khác thấy sinh viên Ất lớn gan như vậy đều khiếp sợ, âm thầm cho một cái like.
Đặng Giai Thư lấy di động của sinh viên Ất qua nhìn, nhăn mày thành một đường thẳng, tỉ mỉ xem xét poster trên di động sau đó trả lại, không nói thêm gì nữa mà tiếp tục giảng dạy.
Sinh viên Ất nắm chặt di động trong tay, bày ra vẻ mặt không dám tin.
Đây… không có gì xảy ra à? Không mắng chửi cũng không ghi tên?
Việc này… không khoa học chút nào!
Tất cả các sinh viên trong lớp lúc này đều có chung suy nghĩ như vậy, kinh ngạc đến nỗi sắp rớt tròng mắt ra ngoài, đảo mắt nhìn khắp nơi truyền đạt cùng một thông tin – “Giáo sư Đặng bị quỷ ám hả.”
Mãi cho đến khi tan học, giáo sư Đặng đều chỉ giảng bài, sau đó rời khỏi phòng học trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Đặng Giai Thư trở lại văn phòng, mở máy tính tìm Weibo của viện bảo tàng Sơn Hải, nhìn kỹ bài post và poster của hoạt động “Tôi vẽ Đại Sơn Hải” rồi lướt xem các bài post khác một lần, tiện tay follow, hết đăng ký ghi danh lại mua vé vào cổng ngày 1/4.
Mua vé xong, giáo sư Đặng tựa lưng vào ghế, đắc ý nghĩ thầm: giải nhất chắc chắn sẽ thuộc về tay ta.
Đợi đến ngày 1/4, trời trong nắng ấm, lại đúng ngay cuối tuần. Đặng Giai Thư đã tra trên mạng trước, quyết định chiến lược là sẽ đến trấn Hợp Cốc trước một ngày, tá túc trong nhà dân.
Hắn dậy sớm, vác dụng cụ vẽ tranh trên lưng, ra khỏi cửa thì thấy ông chủ nhà đang dọn dẹp giá vẽ. Sau khi nghe ngóng được thì biết cả nhà ông chủ homestay cũng muốn lên viện bảo tàng trên núi chơi, giá vẽ dụng cụ này nọ là của con trai ông chủ, thằng nhóc đang học cấp 2 cũng muốn tham gia hoạt động của viện bảo tàng.
“Thằng nhóc đó thích nên đi cho nó vẽ.” Ông chủ homestay cười nói: “Phong cảnh của viện bảo tàng cũng rất đẹp, bà nhà tôi thích cùng bạn bè lên đó chụp ảnh lắm đấy.”
Chốc lát sau, đôi tình nhân hôm qua thuê phòng cũng ra cửa, ông chủ tiếp đón khách hàng đi dùng bữa sáng sau đó xuất phát.
Theo chân ông chủ đi đến phố buôn bán dưới chân núi Sơn Hải, trên quảng trường đậu hơn mười chiếc xe ngắm cảnh, đầu xe có gắn logo của viện bảo tàng Sơn Hải và dòng chữ “Trí năng Hoa An, không người điều khiển”, xếp thành hàng dài trên con đường hình chữ S bao quanh phía đông quảng trường.
“Đây là?” Đặng Giai Thư và đôi tình nhân đi theo ông chủ homestay cùng nhau dừng lại hỏi, tò mò không thôi.
Ông chủ homestay nói: “Đây là xe của viện bảo tàng, không người lái, haha, mới lạ lắm phải hong. Chuyên dùng để đưa đón du khách lên núi. Trước đây còn chưa có đâu, mới gần đây thôi. Vì đống xe này mà viện bảo tàng đầu tư làm một con đường bằng phẳng lên núi. Không phải viện bảo tàng đóng cửa mấy tháng sao, chính là vì mở đường đó, để du khách thuận lợi lên núi.”
Đôi tình nhân cảm khái: “Không hổ là viện bảo tàng khoa học kỹ thuật đen, chỗ nào cũng có khoa học kỹ thuật đen cả.”
Đây là lần đầu tiên Đặng Giai Thư đến nên không hề biết danh tiếng “khoa học kỹ thuật đen” của viện bảo tàng, im lặng đứng nhìn.
Bởi vì xe ít nhưng người nhiều nên bọn họ phải xếp hàng rất lâu mới ngồi được trên xe, xe ngắm cảnh quả thật không có người điều khiển, có điều trên xe vẫn có một nhân viên an toàn, nếu trên đường có phát sinh tình huống nguy cấp thì nhân viên an toàn sẽ lập tức chuyển xe sang chế độ cần người lái ngay lập tức.
Tốc độ của xe ngắm cảnh cũng không quá nhanh, cộng thêm tuyến đường lên núi được vạch sẵn, du khách vừa hay có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.
Mấy con chim nhỏ từ trong rừng bay ra, bay theo sát xe ngắm cảnh tò mò nhìn nó, làm mấy đứa nhỏ trong xe vui vẻ kêu to, dọa mấy con chim sợ chạy mất.
Xe đến bãi đỗ xe bên ngoài viện bảo tàng, Đặng Giai Thư tò mò nhìn xung quanh, ông chủ homestay và đôi tình nhân đã đi trước mua vé, còn hắn đã mua vé trên mạng từ sớm nhưng cũng không gấp đi nhận vé mà đi thưởng thức phong cảnh trước, đi theo bảng hướng dẫn đến trung tâm phục vụ du khách.
Trung tâm phục vụ du khách hiện có quầy bán vé trực tiếp, còn có quầy để tự lấy vé đã đặt trên mạng, máy bán vé, phía sau còn có bán đồ ăn vặt và một tiệm trà sữa nữa. Ở ngay trước cửa bán vé trực tiếp có dựng một cái bàn và màn hình led, rất nhiều người tụ tập ở đó chờ rút thưởng.
Đặng Giai Thư chặn một người đang mặc đồng phục, chắc là nhân viên công tác của viện bảo tàng, hỏi cách rút thưởng.
Nhân viên công tác giải thích: “Anh mua vé hoặc là lấy vé, trên đó có một dãy số đã được ghi lại trong hệ thống, sau đó hệ thống sẽ tự động rút thăm. Sau khi rút thưởng, nếu trúng thưởng thì hệ thống sẽ lập tức gửi tin nhắn về di động của anh. Nếu lúc mua vé anh không cung cấp số điện thoại thì đứng chờ ngay màn hình ghi nhớ dãy số của mình rồi đem vé qua bên quầy tặng phẩm gặp nhân viên lấy quà.”
“Đúng là ‘khoa học kỹ thuật đen’.” Đặng Giai Thư cười nói.
Lúc này, chỗ màn hình led ồn ào, có người trúng được giải lớn – phiếu giảm giá của nhà hàng Sâm Lâm, các du khách đứng vây xem đều đang thảo luận về cái người may mắn đó.
Đặng Giai Thư không chần chờ nữa mà nhanh chóng đi nhận vé.
Lúc hắn mua vé trên mạng có điền số điện thoại nên không cần đứng chờ trước màn hình led, quả nhiên lập tức nhận được tin nhắn nhận thưởng của bảo tàng, hắn trúng được một ly trà sữa đường đỏ trị giá hai mươi lăm tệ (hơn 85k) – best seller của tiệm trà sữa.
Đặng Giai Thư: “…”
Sữa, à không, trà sữa thì cũng được đi… Mặc dù hắn chưa từng uống thử.
Hắn đem tin nhắn đi đến tiệm trà sữa đổi thưởng, cô bé nhân viên nhanh nhẹn pha trà sữa giao cho hắn, uống thử một ngụm, chợt nhận ra cũng khá ngon đó chứ.
Sau khi xếp hàng đi qua trạm kiểm soát vé tự động, Đặng Giai Thư đi vào cửa chính viện bảo tàng, bị kiến trúc cung điện và rừng đào hai bên đường làm kinh sợ.
Cung điện nguy nga lộng lẫy phối hợp với rừng đào nhu hòa lãng mạn vậy mà lại không chút kỳ lạ. Hoa đào làm lu mờ hình dáng sắc bén của cung điện, cung điện lại khiến rừng đào trở nên uy nghiêm, một cơn gió xuân ấm áp thổi qua, từng cánh hoa đào bay bay đáp xuống đất, chính là dáng vẻ trong “Đào hoa nguyên ký” dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh*.
*Đào Uyên Minh: Đào Tiềm, tự Nguyên Lượng, hiệu Uyên Minh, biệt hiệu Ngũ liễu tiên sinh. Là một trong những nhà thơ lớn thời Tấn và Lưu Tống.
Đào hoa lưu thủy điệu nhiên khứ, biệt hữu thiên đích phi nhân gian. (Hoa đào suối chảy như thế, là khoảng trời riêng không thuộc chốn nhân gian)
Đặng Giai Thư nghĩ vậy thì lập tức mở bàn vẽ ra vẽ lại cảnh đẹp này, lúc này trong rừng đào cũng có không ít người đang ngồi vẽ.
Hắn suy nghĩ một lát, quyết định tiếp tục đi tham quan, cuối cùng mới xác định nộp bức tranh nào.
Lần này viện bảo tàng Sơn Hải khai trương lại, mở thêm phòng triển lãm mới, ngay sảnh trước nhìn là thấy bản chỉ dẫn đến phòng triển lãm mới.
Đặng Giai Thư lần đầu tiên đến đây, đi theo hướng dẫn đến phòng triển lãm mới.
Trung tâm phục vụ du khách có phát cho một cuốn sổ nhỏ, giới thiệu sơ lược hoàn cảnh của viện bảo tàng, trong đó chủ yếu là giới thiệu khoa học kỹ thuật.
Gian triển lãm nước ngoài chọn kết hợp cảnh thật, tiêu bản và hình chiếu, tái hiện lại cảnh tượng thời thượng cổ kỳ lạ của các quốc gia.
Vừa tiến vào gian triển lãm nước ngoài, một con chim màu xanh đuôi đỏ to lớn lọt ngay vào tầm mắt, con chim có bốn móng vuốt sắc bén nhưng lại không có cánh, đứng trên một ngọn núi nhỏ nhảy tới nhảy lui.
“Oaaaa… con chim lớn ghê.”
“Làm cái tiêu bản lớn như vậy chắc tốn nhiều tiền lắm ha!”
“Bộ dáng con chim này thật là ngốc, hahaha…”
Nhóm du khách hihi haha chỉ trỏ con chim xanh, bình luận từ đầu đến vuốt con chim rồi cuối cùng cho ra kết luận: vóc dáng thật ngu ngốc.
“Các vị du khách.” Một giọng nói trong trẻo truyền ra từ trong loa, giọng nói trung tính không cao không thấp, nghe rất thoải mái.
Đặng Giai Thư nhìn qua phía phát ra âm thanh, một cô gái mặc váy ngắn thêu hoa đào mỉm cười đứng đó, thu hút hết mọi ánh nhìn.
Đây là người phát ngôn Kế Manh Manh của viện bảo tàng.
Đặng Giai Thư không tự chủ được bước lại gần người phát ngôn.
“Các vị du khách, hoan nghênh mọi người đến tham quan viện bảo tàng Sơn Hải. Hôm nay là ngày đầu tiên mở phòng triển lãm nước ngoài, ngày hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn cho mọi người.” Kế Manh Manh nói xong, một đám người trong đại sảnh, bất luận nam nữ đều hoan hô.
Đặng Giai Thư cũng vỗ tay theo.
“Có phải mọi người rất tò mò về con chim bắt mắt này không?” Kế Manh Manh chờ du khách đáp lại mới tiếp lời: “Con chim này gọi là Diệt Mông, bởi vì rất to lớn nên có thể tìm được bằng chứng nó tồn tại ở thời thượng cổ tại nhiều quốc gia. Diệt Mông Điểu lông xanh đuôi đỏ không cánh, không thể bay mà chỉ có thể chạy, ngoại trừ cực kỳ to lớn ra thì không có điểm gì đặc biệt.”
Nữ thần Manh Manh kéo dài thế này, làm du khách cười vang.
Con Diệt Mông Điểu đang nhảy tới nhảy lui trên núi nhỏ ủy khuất, đôi mắt nhỏ u oán nhìn Kế Mông.
Một đôi mắt nhỏ cũng đang u oán nhìn Kế Mông, là Lý Cửu Gia đi theo chạy vặt.
Kế Mông to cao tất nhiên không thấy được, dẫn du khách đi thăm phòng triển lãm nước ngoài.
Xung quanh Diệt Mông Điểu, phía tây nam là Hungary, là quốc gia mà nam nữ gì đều có cơ ngực phát triển; phía đông nam là Vũ Dân quốc, người dân ở đó toàn thân mọc lông chim. Phía đông Vũ Dân quốc có một mảnh đất trống, nơi đó có mười sáu người lùn có cánh tay nối liền nhau, tuy rằng hình thù kỳ dị nhưng lại có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Đặng Giai Thư đi tham quan phòng triển lãm theo lời hướng dẫn của Kế Manh Manh. Cảnh thực sông núi của các quốc gia, các hình chiếu người ngoại quốc hình dạng kỳ dị, còn có các loại mô hình thần, yêu, hợp lại thành một thế giới huyền huyễn kỳ quái.
Người trông giống con tinh tinh, còn biết phun lửa là người Yếm Hỏa* trong nước.
*người Yếm Hỏa:
Người Tam Thủ* có ba đầu và người Tam Thân* có ba thân.
*người Tam Thủ:
*người Tam Thân:
Nhìn qua thì giống cây bách nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lá cây thật ra là trân châu, chính là cây Tam Châu*.
*cây Tam Châu:
Còn có người mặt người thân rắn, toàn thân đỏ đậm là thần Chúc Âm*.
*thần Chúc Âm:

Đại bộ phận mô hình trong phòng triển lãm đều từ khoa học kyc thuật đen mà ra, sông uốn lượn như thật, các nhân vật được dựng bằng hình chiếu cũng không chỉ đứng bất động một chỗ mà biểu diễn sinh hoạt thường ngày của mình, có đang làm việc, đang nói chuyện với nhau, cũng có đang phạm tội.
Đặng Giai Thư cảm thấy chỉ nhìn bằng hai mắt mà hắn dường như đang ở thời đại ấy, dân chúng bên cạnh đều là người thời thượng cổ.
Hắn nghĩ vậy, lập tức mở bàn vẽ ra, vẽ lại thế giới kỳ huyễn này.
“Mỗi lần tui đến viện bảo tàng Sơn Hải đều phải cảm thán, đẹp quá.” Có du khách nói vậy.
Đặng Giai Thư nghe được thì âm thầm gật đầu đồng tình, quả thực rất đẹp.
Phòng triển lãm nước ngoài đã như vậy, không biết phòng triển lãm Sơn Kinh còn thế nào nữa.
Sau khi đi theo Kế Manh Manh tham quan một lượt phòng triển lãm nước ngoài xong, Đặng Giai Thư vô cùng mong chờ với phòng triển lãm Sơn Kinh, nhưng hắn lại hơi phiền muộn, nên nộp bức tranh vẽ chỗ nào mới được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.