Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 16:






Ngày thứ năm tính từ lúc trở thành bà thổ địa thực tập, Phạm Lam cảm thấy mình không giống một vị thần tiên mà giống một thám tử hơn.9 giờ sáng, văn phòng miếu thổ địa, Dung Mộc và Kế Ngỗi ngồi quanh bàn làm việc của Phạm Lam, quan sát video quay Sùng Mại từ hàng D.“Tôi tra xét rồi, người này là nhân loại, không có huyết thống Yêu tộc,” Kế Ngỗi đưa cho Phạm Lam một túi đậu phộng da cá: “Tổ tiên cũng không có ai tu tiên.”Phạm Lam ôm gối, trên cổ cô đeo cái gối hình chữ U, ngáp một cái: “Hát cũng được đó."Video là một đoạn livestream quay lại khung cảnh diễn ra fan meeting của Sùng Mại, chỉ có thể nghe được tiếng thét quỷ khóc sói gào chói tai, màn hình lắc lư kịch liệt, còn có một lượng bình luận thật dày nhảy lên, thật sự thấy không rõ mặt mũi của Sùng Mại.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comDung Mộc như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than: “Phạm Lam, tắt mấy dòng chữ trôi nổi lềnh bềnh trong video này đi được không?”“Vốn tôi muốn nhìn xem trong bình luận có manh mối gì không,” Phạm Lam đóng bình luận lại: “Tôi vẫn quá ngây thơ rồi.”Nói thật, vẻ ngoài Sùng Mại cũng không tệ lắm, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, nhưng Phạm Lam chung quy vẫn cảm thấy mặt mày anh có nét quỷ dị, rất khó hình dung, giống như búp bê sống, tinh xảo mà yêu dã, còn lộ ra một tia tử khí.(*Búp bê sống: ở đây mang nghĩa chê, đường nét khuôn mặt đẹp nhưng cứng đờ như búp bê)“Có thể nhìn ra điều gì?” Kế Ngỗi hỏi.Phạm Lam lắc đầu, lại click mở một MV HD.Đây là bài ca trữ tình được hoan nghênh nhất trong nước của Sùng Mại, tên là 《Ngàn Năm Nhất Ngữ》, ca tụng một tình yêu vượt qua ngàn năm.
Tiếng ca của Sùng Mại kết hợp với đàn nhị và sáo, có cảm giác đặc biệt thê mỹ.Phạm Lam cảm thấy tử khí quỷ dị càng nặng hơn.“Người này tướng mạo thượng thừa, khó trách có thể có thu được nhiều fans.” Dung Mộc nói.“Thần tượng đều nhìn mặt.” Kế Ngỗi nói.Phạm Lam: “……”Phạm Lam liếc mắt nhìn Kế Ngỗi bên trái, mắt mỏng như họa, mi thanh mục tú, cô lại nhìn Dung Mộc bên phải một cái, hàng mi dài như cánh quạt, đồng quang lưu chuyển.Có phải hai tên này có hiểu lầm gì với giá trị nhan sắc không? Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comVideo thứ ba là phỏng vấn, Sùng Mại ngồi dưới ánh nắng tươi sáng trong căn nhà kính có hoa, làn da trắng đến nỗi gần như trong suốt, toàn bộ hành trình quay đều nhắm ngay mặt Sùng Mại, mỗi sợi lông tơ đều được hiện rõ.Hy vọng tiếng ca của tôi có thể mang đến hạnh phúc cho những người mê ca nhạc.Giúp bọn họ phá tan gông cùm xiềng xích trong sinh hoạt, thoải mái theo đuổi giấc mơ.Đây cũng là ước nguyện đầu tiên của buổi biểu diễn lần này.Hmmmm……Thoạt nhìn anh chỉ là một ca sĩ bình thường, nhìn cử chỉ lời nói còn rất có năng lượng lạc quan tỏa ra.Vậy rốt cuộc là ca sĩ này có vấn đề hay là đoàn đội của anh có vấn đề?Hoặc là —— thiết kế vé vào cửa của buổi diễn có vấn đề?“Phạm Lam, cô có nhìn ra gì không ổn không?” Dung Mộc hỏi.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com“Cách màn hình nên chẳng nhìn ra gì cả.” Phạm Lam nói: “Tôi cần thấy anh ta.”Kế Ngỗi đứng thẳng lên: “Tôi đi bắt người.”Phạm Lam: “Ai?”Dung Mộc: “A Ngỗi, chẳng lẽ cậu lại quên chế định 《Luật bảo hộ cơ bản của Nhân tộc》 200 năm trước.”Phạm Lam: “Còn có luật này nữa hả?”Kế Ngỗi ngồi về chỗ cũ.“Chúng ta có thể đi đến buổi biểu diễn,” Phạm Lam nói: “Chỉ cần mua ba tấm vé vào cửa là được.”Phạm Lam lên mạng tìm kiếm, sau đó bi kịch phát hiện vé đã sớm bán hết, dư lại đều là vé do bọn đầu cơ bán, giá cả cao thái quá, ngay cả vé ở hàng E xa nhất cũng đã bị nâng đến 9 vạn 8—— giờ có hơi cảm thán giá bán vé hôm qua lái buôn đưa ra vẫn còn khá lương tâm.Phạm Lam vỗ bàn đứng lên: “Thật quá đáng! Nghe anh ta ca là có thể trường sinh bất lão hay nhật nguyệt đồng huy hả?!”“Bình tĩnh bình tĩnh.”“Tạm thời đừng nóng nảy.”Dung Mộc và Kế Ngỗi túm Phạm Lam trở về chỗ ngồi.“Có pháp chú ẩn thân linh tinh gì đó không?” Phạm Lam thở phì phì hỏi.Kế Ngỗi: “Một chú 5000 hộc.”“…… Coi như tôi chưa hỏi.”Phạm Lam lại tra tới fanpage của Sùng Mại, nhìn thấy đồ buộc tóc của Phương Chân Chân xuất hiện trên kệ sản phẩm của buổi hòa nhạc, 200 tệ một vé.
Cô lại kéo đến website official buổi biểu diễn của Sùng Mại, LOGO ở giữa lại là một đồng hồ điện tử đếm ngược.【Đếm ngược flash sale vé vào cửa khu ghế A hạng nhất, trước mắt đã có 32.7 vạn người chờ.]Đây là cái gì?!Phạm Lam bổ nhào vào màn hình.Giá vé: 9000 tệ/vé, số vé: 30 tấm.“Ở đây chúng ta có phần mềm flash sale không?” Phạm Lam hô to.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comDung Mộc: “Là thứ gì?”Kế Ngỗi: “Không có.”Phạm Lam: “……”Kế Ngỗi: “Nhưng chúng ta có hacker.”*Phạm Lam vẫn luôn tưởng căn phòng luôn treo bảng hiệu "Công đức" ở lầu hai, gần văn phòng làm việc "Điện thờ" nhất chính là kho hàng, nhưng vạn lần không nghĩ tới ——“Nơi này chính là phòng máy server Sổ Công Đức.” Dung Mộc nói: “Thuộc về bộ phận cơ mật của chúng ta.”Phạm Lam: Mẹ ơi, gì vậy?Kế Ngỗi tiến lên, mắt mèo điện tử hơi lóe lên, cửa mở.(*Mắt mèo điện tử: là thiết bị có những tính năng công nghệ như nhận dạng khuôn mặt, cảm biến vật thể,..

giúp chống kẻ trộm, kẻ đột nhập,..)Đây là một gian phòng thuần trắng, hai bên để hai siêu máy tính cao hai mét, vầng sáng màu bạc lập lòe bất quy tắc ở mặt ngoài máy tính, phía trên cao nhất đều được khảm logo "S" màu vàng.Trong phòng cực kỳ sáng, có thể nghe được tiếng vù vù rất nhỏ.
Nhìn không ra mặt sàn được lót bằng chất liệu gì, toàn bộ trắng tinh, không có bất kỳ khe hở nào, chân dẫm xuống sẽ tạo nên gợn nước như hoa văn.Đây quả thực là cảnh tượng trong phim khoa học viễn tưởng!Phạm Lam nghĩ.Lối đi nhỏ cũng không dài, chỉ tầm 5 mét.
Cuối lối đi nhỏ là một cánh cửa kiếng mờ đục như sữa, cực kì có cảm giác khoa học kỹ thuật.
Kế Ngỗi đứng ở trước khóa thông minh, toàn thân nổi lên một vòng hào quang.Đây là lần đầu tiên Phạm Lam nhìn thấy màu sắc ngọn lửa “Thần quang” của Kế Ngỗi.
Phạm Lam tiến vào đại sảnh thứ hai, khác với gian thứ nhất, đây là một căn phòng hình tròn, diện tích rất lớn, tương đương với một phòng chiếu phim điện ảnh loại nhỏ, mặt tường bị màn hình tròn rất lớn thay thế, phảng phất như cửa sổ hình tròn của phi thuyền vũ trụ.
Màn hình phân cách thành mấy trăm ô vuông 20 tấc, hình ảnh đều không giống nhau, có rất nhiều hình ảnh trên camera theo dõi, có rất nhiều phụ đề nhảy lên.Phạm Lam phát hiện số liệu bên trên rất thú vị.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comTrương Đạt, chủng tộc: Nhân loại, số căn cước công dân **********, ngày 13 tháng 4 năm 202* lúc 10 giờ 23 phút 7 giây, công đức +1 ( tình hình cụ thể và tỉ mỉ)Vương Mỹ Lệ, chủng tộc: Yêu tộc, thuộc khoa: Khổng Tước yêu, số căn cước công dân nhân loại *******, số căn cước công dân cư dân tam giới ***********, ngày 13 tháng 4 năm 202* lúc 10 giờ 23 phút 8 giây, công đức +2 (tình hình cụ thể và tỉ mỉ)Hứa Hướng, chủng tộc: Nhân loại, số căn cước công dân: *******, ngày 13 tháng 4 năm 202* lúc 10 giờ 23 phút 8.32 giây, công đức -1 (tình hình cụ thể và tỉ mỉ)“Đây là Sổ Công Đức hả?” Phạm Lam hỏi.“Nơi này là trung tâm theo dõi Sổ Công Đức ở miếu thổ địa khu Thanh Long, phụ trách giám sát thống kê giá trị công đức của 2023447 nhân loại và 5692 Yêu tộc trong khu vực trực thuộc.” Một người đàn ông ngồi dưới màn hình nói.Anh ngồi trước bàn điều khiển thật lớn, bề ngoài ước chừng hơn ba mươi tuổi, khô gầy, tai trái có nhét airpod* màu trắng, ngón tay điều khiển màn hình phảng phất như đàn dương cầm, theo ngón tay anh, toàn bộ hình ảnh trong màn hình vòng tròn nhanh chóng biến ảo, Phạm Lam nhìn hoa cả mắt.(*airpod: tai nghe không dây của hãng Apple)“Ất Nhĩ chào bà thổ địa.”“Chào anh.” Phạm Lam vẫy tay.“Kế Ngỗi đại nhân, báo cáo sinh thành của Sổ Công Đức tháng này cần thêm hai giờ nữa—— Xã Công đại nhân! Đừng đụng!”Bàn tay Dung Mộc đang duỗi về bàn điều khiển lập tức thu về rất nhanh, biểu cảm hơi ấm ức: “Dung mỗ chỉ muốn sờ ——”“Xã Công đại nhân, lần trước anh thao tác nhầm một cái, hủy diệt ghi chép nửa tháng của Sổ Công Đức, tôi tốn 7 ngày đêm mới sửa được đó!” Ất Nhĩ nói: “Xin anh, phải, cách xa ra một tí!”Dung Mộc: “……”Phạm Lam vỗ vai Dung Mộc: “Ất Nhĩ, có thể giúp chúng tôi đoạt mấy tấm vé tham dự biểu diễn không?”Ất Nhĩ hơi sửng sốt: “Vì sao?”Kế Ngỗi: “Tra nguyên nhân tộc Gấu Trúc dị hoá.”Ất Nhĩ: “Muốn vé của ai?”Phạm Lam: “Sùng Mại, anh biết không?”“Sùng Mại, ca sĩ lớn mới ra mắt, 5600 vạn fans Weibo.
Ca khúc, video liên quan, đề tài, tin tức tháng này có tỉ lệ click vượt qua 1 tỷ, trong đó 78.94% là do đoàn đội marketing thao tác.
Nhưng số liệu bơm nước* như vậy so với các thần tượng, minh tinh cùng thời cũng đứng đầu bảng.
Độ trung thành của fans vượt qua 90%, độ cuồng cực kỳ cao, số liệu rất kinh người.”(*Bơm nước: là thuật ngữ Cbiz, ý chỉ bỏ tiền ra để mua số liệu nhằm phóng đại thành tích)Đôi tay Ất Nhĩ gõ rất nhanh, màn hình nhỏ hội tụ thành một màn hình lớn, thứ hiện ra ở trung tâm đúng là giao diện flash sale vé vào cửa buổi biểu diễn trên website official của Sùng Mại.[Còn 1 phút 35 giây nữa là bắt đầu flash sale, số người chờ: 40 vạn】“Có thể giành được không?” Phạm Lam hỏi.Ất Nhĩ: “Muốn mấy vé?” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com“3 vé.”Phạm Lam nhìn chằm chằm đếm ngược trên màn hình, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Kế Ngỗi và Dung Mộc ngược lại rất nhẹ nhàng, Ất Nhĩ thậm chí còn khẽ ngân nga một bài hát.【30 giây, 29 giây ——16 giây, 15 giây ——10 giây, 8 giây, 5 giây ——】Phạm Lam thầm đếm số: 3, 2, 1!Ngón tay Ất Nhĩ bắn một cái trên bàn điều khiển, chỉ nghe một tiếng leng keng, di động của Phạm Lam có nhắc nhở.Chúc mừng ngài săn được 3 tấm phiếu khu A trong buổi biểu diễn của Sùng Mại vào ngày 25 tháng 4 ở Xuân ThànhPhiếu định mức đã được thu vào ví của bạn, có thể kiểm tra và nhận vé ở WeChat.“Đại thần! Hãy nhận của tôi một lạy!” Phạm Lam hoan hô.“Chút lòng thành.” Ất Nhĩ cười nói: “Tính rẻ tổng cộng 2 vạn 7, đổi thành pháp lực là 27 hộc.

Thổ địa cô trả Alipay hay là WeChat?”“Chờ chút,” Phạm Lam kêu to: “Đây không phải công vụ của miếu thổ địa hả? Có thể hoàn lại không?”Ất Nhĩ: “Cái này à……”Kế Ngỗi ngửa đầu nhìn chằm chằm màn hình, phảng phất phát hiện người sao hoả xâm lấn địa cầu.Nụ cười Dung Mộc nở rộ thuần khiết không tì vết: “Hiển nhiên có thể thanh toán, chỉ là phải tự ứng trước……”“Vì sao là tôi?”Kế Ngỗi và Dung Mộc giơ di động lên, Phạm Lam thấy được ngạch pháp lực của hai người bọn họ.Kế Ngỗi: 10 hộc.Dung Mộc: 13 hộc.Phạm Lam: “……”Khi nghe được bốn chữ chuyển khoản thành công, tim Phạm Lam gần như tan vỡ.“Còn có một số liệu thú vị.” Ngón tay Ất Nhĩ xẹt qua một chuỗi sáng trên đài điều khiển: “Tôi vừa thuận tay tra xét giá trị công đức tức thời của Sùng Mại.”Màn hình hiện ra một bảng thống kê khổng lồ.Tên họ: Sùng Mại, chủng tộc: Nhân loại, số căn cước công dân: ********, ngày 13 tháng 4 năm 202* lúc 33 phút 36 giây, công đức: -139600】Phạm Lam: “Công đức còn có thể xuất hiện số âm?”Dung Mộc và Kế Ngỗi cũng không nói gì, sắc mặt bọn họ không tốt lắm.“Không chỉ có số âm mà hơn nữa trị số cực kì bất thường.” Ất Nhĩ tiếp tục lấy số liệu: “Có mấy lần giá trị công đức tức thời thậm chí bay thẳng tới giá trị tận cùng.”Phạm Lam: “Giá trị tận cùng là cái gì?”“Giá trị tận cùng thứ 1 là -187600, giá trị tận cùng thứ 2 là -587600.” Ất Nhĩ nói: “Thấp hơn giá trị tận cùng thứ 1 sẽ hình thành thế báo, nhẹ thì bệnh nặng quấn thân, nặng thì nhà tan cửa nát.
Thấp hơn giá trị tận cùng hạng 2 sẽ hình thành túy, đừng nói sinh mệnh, ngay cả an toàn của hồn thể cũng không thể bảo đảm.”Phạm Lam: “Má ơi!”“Sổ Công Đức là hệ thống thống kê công đức của mấy đời hồn thể Nhân tộc, Yêu tộc nối tiếp nhau.
Bất luận hai tộc nhân yêu luân hồi chuyển sinh bao nhiêu lần, chỉ cần năng lượng hồn thể chưa tiêu hao gần hết thì lịch thế công đức đều phải đưa vào trong đó.
Trước mỗi lần chuyển thế sẽ đổi mới số liệu, cũng căn cứ trị số phân phối để chuyển thế xứng với số liệu.” Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comPhạm Lam: “…… Có thể sử dụng cách nói bình thường giải thích chút không?”Kế Ngỗi: “Kiếp này làm ác, kiếp sau làm cẩu, kiếp này làm thiện, kiếp sau phong hầu.”“Đã hiểu, giải quyết tốt hậu quả thiện báo, ở ác gặp ác.” Phạm Lam suy nghĩ: “Không đúng, giờ Sùng Mại này ăn sung mặc sướng, sống rất thoải mái.”“Đây là chỗ kỳ quái.” Ngón tay Ất Nhĩ kéo hoạt động báo cáo tới cuối.Giá trị công đức tháng này của Sùng Mại: +56900】Phạm Lam: “Hả?!”“Tổng giá trị công đức của anh ta rất cao, liệt vào loại người đại thiện.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cuộc đời này sẽ cả đời trôi chảy, bác sĩ đại quý, sống thọ và chết tại nhà.”“Một ca sĩ, sao có thể có giá trị công đức cao như thế?” Dung Mộc hỏi.Ất Nhĩ: “Bây giờ người theo thần tượng còn nhiều hơn người bái phật, có không ít tình cảm chân thành moi tim móc phổi, loại tín ngưỡng và sùng bái của fans có thể hội tụ thành năng lượng giá trị công đức cực lớn.”Kế Ngỗi: “Nhưng anh ta vẫn có giá trị công đức âm.”Ất Nhĩ: “Có lẽ là do anti-fan.”“Vậy chẳng phải nói làm thần tượng, minh tinh nổi tiếng đều có thể thành thần?!” Phạm Lam hỏi.“Việc đó không thể đâu.
Công đức để thành thần là mấy tỷ, loại nông cạn ca ngợi và sùng bái của fans tới cũng nhanh đi cũng mau, vốn không thể kéo dài, vô dụng.” Ất Nhĩ nói: “Giá trị công đức dao động thế này rất thường thấy trong giới giải trí của nhân loại, chỉ là trị số dao động của Sùng Mại khá lớn, phỏng chừng là bởi vì người này quá đỏ.”Phạm Lam nhíu mày.Giá trị công đức dao động thật lớn, có thể hấp thụ tử khí yêu lực và nhân lực, vé vào cửa buổi biểu diễn phá hư kết giới của Thần tộc, cộng thêm khuôn mặt quỷ dị của anh ta……Hmmmmm……Phạm Lam: “Ất Nhĩ, có thể cho tôi một phần báo cáo này không?”“Không thành vấn đề, tôi sẽ cho cô một phần động thái báo cáo liên tiếp, có thể giám sát bất cứ lúc nào.”*Mấy ngày sau hôm đó, Phạm Lam rảnh rỗi đều sẽ nhìn giá trị công đức của Sùng Mại một cái.
Đúng như lời của Ất Nhĩ, trị số chỉnh thể vẫn luôn tăng cao, dao động cũng ở trong phạm vi bình thường.Đám học sinh lúc trước bị khí tím ăn mòn đã được cảnh sát cứu, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày lại khôi phục bình thường, Phương Chân Chân tựa như cũng không có di chứng gì.
Còn những lái buôn bán vé đó đều bị bắt vào cục cảnh sát, bọn họ đều mất đi ký ức đêm đó.Phạm Lam lại đi quan sát tường kính ở trạm tàu điện ngầm, nhìn không ra điều gì dị thường.
Phạm Lam hoài nghi khả năng có quan hệ với “Thiên Sơn Bách Cách Trận” Dung Mộc khởi động tối hôm đó.Tóm lại manh mối duy nhất hiện giờ là tự thân đến buổi biểu diễn gặp Sùng Mại một lần.*Thứ bảy, ngày 25 tháng 4, thời tiết tốt, 17 giờ chiều, Dung Mộc, Phạm Lam và Kế Ngỗi ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comĐịa điểm diễn ra buổi biểu diễn của Sùng Mại là sân vận động ngoài trời ở trung tâm thành phố, có thể chứa một vạn người, thời gian đi vào là 2 tiếng rưỡi trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Khi ba người Phạm Lam đến nơi thì ngoài sân vận động đã xếp đội ngũ mấy ngàn người.Poster rất lớn, không chỗ nào không có banner cuốn và lẵng hoa, tất cả các fan ăn mặt thống nhất, khẩu hiệu thống nhất, bảng đèn LED, gậy huỳnh quang che trời lấp đất, còn có người chuyên môn phát miễn phí túi đựng những món đồ cổ vũ kia.

Phàm là người qua đường không mặc trang phục thống nhất cũng có thể nhận một phần.“Cảm ơn bạn ủng hộ và yêu thích Sùng Mại, đây là tâm ý nho nhỏ của chúng tôi, xin bạn nhận lấy.” Hai cô gái dáng vẻ học sinh phát túi tiếp ứng dọc theo đội ngũ, tươi cười điềm mỹ, tư thế tiêu chuẩn, có thể so với tiếp viên hàng không quốc tế.Phạm Lam nhận một túi: “Cảm ơn.”Nữ sinh cười ngọt ngào, lại đưa cho người phía sau Phạm Lam.“Cảm ơn mọi người ủng hộ và yêu mến Sùng Mại —— shhh!”Hai nữ sinh ngây ngẩn cả người, trước mặt các cô là một chàng trai đưa cơm, đồng phục đưa cơm màu lam trên thân anh hiện ra hoàn toàn đĩnh bạt, vành nón anh rất thấp, thấy không rõ đôi mắt, nhưng chỉ dựa vào cái cằm hoàn mỹ và dáng môi là đủ để khiến người khác kinh diễm.“Cảm ơn hai cô thiếu nữ.” Một âm thanh khác nhu hòa nói.Hai nữ sinh lại lần nữa há hốc mồm.
Phía sau chàng trai đưa cơm là một thanh niên mặc áo hoodie to rộng, đôi mắt thanh triệt như nước, cười rộ lên phảng phất mưa xuân làm vạn vật dễ chịu.
Anh tựa hồ không quá quen ánh mắt nóng bỏng của người ngoài, cúi đầu, lỗ tai biến thành màu hồng phấn.“Ha ha ha ha ha, vất vả rồi,” Phạm Lam xông lên trước ngắt lời: “Chào các cô.”Hai nữ sinh đi như đã bị cướp mất hồn, tâm trạng Phạm Lam sắp hỏng mất.“Hai người mau đeo khẩu trang lên.” Phạm Lam móc ra hai cái khẩu trang đưa cho hai người.Dung Mộc: “Vì sao?”Kế Ngỗi: “Để chi?”Phạm Lam: “……”Hai người này hoàn toàn không ý thức được lực sát thương đến từ vẻ bề ngoài của mình, may mắn nơi này là lối vào khách quý khu A, không có quá nhiều người, nhưng dù vậy Phạm Lam cũng đã phát hiện vài fans đang chụp lén.Thần thổ địa và Táo thần bị chụp lén thì có tính là để lộ bí mật không, có thể bị phạt tiền không?Tiền lương và trái tim cô đã chịu đựng không nổi nữa rồi!Có khẩu trang bảo vệ, tam thần an toàn thông qua an kiểm.
Sân biểu diễn rất lớn, sân khấu cao hơn hai mét, phía sau dựng giá đèn pha thật lớn và màn hình LED.
Khách quý ngồi ở hàng ghế đầu tiên, phía trước song sắt inox to bằng cánh tay ngăn cản, mấy chục nhân viên an ninh cao lớn vạm vỡ đang điều chỉnh thử máy bộ đàm, gần như toàn bộ người xem đều đã vào chỗ, vô số đèn bài và gậy huỳnh quang hình thành biển sao liên miên không dứt.“Quơ cái này hả?” Dung Mộc học fans bốn phía vui sướng quơ hai gậy huỳnh quang.“Cái này cũng phải cài à?” Kế Ngỗi lấy một cái tai mèo từ trong túi miễn phí ra cài lên đầu.Phạm Lam: “……”Hai người vui là được.Ánh đèn dần tối, âm nhạc mở màn vang lên.Buổi lưu diễn toàn cầu của Sùng Mại, phần mở màn sắp bắt đầu!Nào, chúng ta cùng nhau đếm ngược: 10, 9, 8——】Các fan cùng hô to: “5, 4, 3, 2, 1!”Bốn phía sân khấu phun ra ngọn lửa cao 5 mét, fans tuôn ra tiếng hét đinh tai nhức óc, ánh đèn từ trên chiếu xuống, toàn bộ sân khấu sáng như ban ngày.Một người từ trên trời hạ xuống, anh mặc bộ vest màu trắng, trên người treo năm sáu sợi dây thép màu bạc, đeo cánh chim to lớn trắng tinh, tựa như thiên sứ trong thần thoại Hy Lạp.Đột nhiên cánh chim nổ tung, lông chim rơi lả tả, tựa như cơn mưa lông vũ lãng mạn.
Các fan thét chói tai chụp những lông chim đó, điên cuồng quay chụp, tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.
Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.comPhạm Lam nhìn thấy trên lông chim dường như có khí tím xuất hiện, nhưng nháy mắt, khí lại biến mất —— có lẽ là ánh đèn làm cho cô bị ảo giác.Sùng Mại giống như một con cò trắng thuần khiết xẹt qua phía chân trời, nhẹ nhàng dừng trên sân khấu, tất cả ánh đèn và tiếng thét chói tai đều tập trung trên người anh.
Màn hình LED cực lớn phóng đại anh mười mấy lần, Phạm Lam nhìn thấy trang dung hoàn mỹ của anh, ánh mắt long lanh và cả ngũ quan vô cùng tinh xảo.Khúc nhạc dạo vang lên, màn hình nổi lên ca từ: 《Ngàn Năm Nhất Ngữ》.Sùng Mại giơ microphone lên, mở miệng.“A ~”Một một luồng khí tím nồng đậm dội lên từ dưới chân anh, xông thẳng về phía chân trời.
Phạm Lam chỉ cảm thấy có hai luồng khí hung hăng đâm hai mắt cô, đau nhức từ tròng mắt chui vào tuỷ não.Trước mắt cô tối sầm, mất đi ý thức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.