Vì Sao Đêm Ấy

Chương 32: Chương 30





Khi trời sáng hẳn, Nhiễm Duyệt mới dần tỉnh lại.
Bên trên là đỉnh giường quen thuộc khiến nàng thấy an tâm.
Nàng thử cử động nhưng toàn thân như bị đánh nát, chẳng chỗ nào không đau.
Đầu ong ong tựa hàng ngàn viên bi lắc qua lắc lại làm nàng choáng váng.
Nàng cố gắng giơ tay lên, xoa bóp hai thái dương, chợt nghe ai đó khẽ gọi nàng thật êm ái:
“Chủ thượng.”
Ý thức mông lung được tiếng gọi đánh thức, ngay cả vết thương trên người cũng như được ghìm lại.
Nàng ngồi vụt dậy, nhìn người vừa nói.
Thần Tiêu đang quỳ ngồi bên cạnh giường, khuyên nàng: “Chủ thượng bị thương nặng, không thể tùy tiện cử…”
Không để chàng nói hết, Nhiễm Duyệt đã lao xuống giường, ôm chầm lấy chàng.
Thần Tiêu ngơ ngẩn, sững người.
Bản thân quay lại môn phái bằng cách gì, Nhiễm Duyệt đã quên.
Nhưng chuyện xảy ra trước đó ghi tạc trong lòng nàng, không tài nào quên nổi …
Khoảnh khắc này, nàng ôm ngập lòng, là linh thể lạnh băng.
Ngợp nơi miệng mũi chỉ có hơi lạnh thánh khiết và mùi máu tanh.
Mùi thơm mát lành hay hương ngọt nồng đượm đã tan biến mất tăm.
Nàng cắn chặt môi, ép tiếng khóc nức nở vào nhưng nước mắt đâu thể ngừng rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống vai chàng.
Thần Tiêu đương nhiên phát hiện ra, cũng nghe thấy tiếng nàng nghẹn ngào, chàng biết.
Chỉ là chàng lại không biết nên an ủi nàng thế nào.
Hồi lâu sau, chàng nói với nàng: “Chủ thượng, xin hãy thu ta vào Linh phữu.”
Nghe chàng nói vậy, Nhiễm Duyệt ý thức được điều gì, nàng buông tay ra, cuống quýt hỏi chàng: “Huynh bị thương à? Có nặng không? Hay là dùng Yếm Linh Triệu nhé?”
Giây lát tách rời nhau, Thần Tiêu lập tức trông rõ mồn một vệt bầm tím đáng sợ trên cổ nàng.
Khi đó, nếu thêm một phần sức nữa, chỉ sợ…
Chàng rủ mắt, nén suy nghĩ lại, giải thích với nàng: “Ta không sao.
Chỉ là để Chiến linh bên ngoài sẽ hao tổn quá nhiều.
Thu ta vào Linh phữu mới giúp chủ thượng nghỉ ngơi khỏe hẳn.”
“Ta ổn mà.” Nhiễm Duyệt lau nước mắt, nhoẻn cười, “Vẫn gánh được chút tiêu hao này.” Nàng kéo tay chàng, đổi đề tài, “Huynh đổi y phục trước đi.”
Thần Tiêu cúi xuống nhìn y phục của mình.

Máu đã khô thành màu đỏ sậm, nhìn vô cùng bẩn.
Chàng ngẫm nghĩ giây lát, sau đó dứt khoát kéo hết chỗ rách rưới trên người ra.
Không để Nhiễm Duyệt kịp bày tỏ kinh ngạc, chàng nhắm mắt, quầng sáng chói lọi phủ lên toàn bộ cơ thể, hóa thành bộ trang phục màu xanh lơ.
Khi ánh sáng tan đi hết, vết bẩn trên người chàng cũng được gột sạch, tựa như phục sinh.
Nhiễm Duyệt giật mình, đây cũng là vẻ ngoài lần đầu chàng xuất hiện.
Vào thoáng chốc nàng ngơ ngác, Thầm Tiêu chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt chàng, như mây vờn núi, như trăng mờ rọi.
Nhìn bản thân hiện lên nơi đôi con ngươi ấy, chẳng khác nào hoa trong gương trăng trong nước…
“Mong chủ thượng thu ta vào Linh phữu.” Lúc này, Thần Tiêu lặp lại thỉnh cầu.
Nhiễm Duyệt vẫn ôm lòng lưỡng lự nhưng đành thỏa hiệp.
Nàng đứng dậy, lấy Linh phữu được đặt trên kệ.
Linh phữu này do Ninh Sơ tìm người chế thành, vốn tưởng chẳng cần dùng tới, giữ lại làm kỷ niệm, ngờ đâu …
Nàng thôi nghĩ, lắc nhẹ Linh phữu lập tức nghe tiếng nước sóng sánh bên trong, Ninh Sơ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, anh ta đã sớm cho nước hồ Túc Tinh vào.
Đến nước này, chẳng còn lí do chối từ.
Nàng yên lặng quay về bên Thần Tiêu, đặt Linh phữu giữa hai người.
Khấu quyết, lệnh: “Linh phữu, mở.”
Câu lệnh dứt, linh phữu chấn động nhẹ, hắt luồng sáng chói lòa, bao trùm Thần Tiêu.
Nơi quầng sáng, Thần Tiêu gật đầu rũ mi, giọng chàng nghe dịu dàng mà quá đỗi xa xôi: “Chủ thượng nghỉ ngơi sớm ngày khỏe mạnh.”
Nào cho Nhiễm Duyệt cơ hội trả lời, ánh sáng tan đi, trước mắt trống không.
Nàng giật giật môi, nuốt lời muốn nói vào.
Nhặt linh phữu lên, tay siết chặt.
Linh phữu lạnh như băng, tựa như thân nhiệt chàng…
Cuối cùng, nàng chẳng thể bảo vệ được chàng.
Nàng chán nản tựa vào mép giường, hối hận và bi thương dâng trào, mãi khôn nguôi.
Sau đó, có lẽ do đau đớn và mệt mỏi kéo nàng vào cơn mê.
Đáng buồn cười là, đúng như Thần Tiêu nói, nàng ngủ rất yên lành.
Hôm sau tỉnh dậy, chỗ đau trên người đã đỡ hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
Nàng tỉnh táo nhìn đỉnh giường.

Nàng chợt nhớ ra, đang tự hỏi không rõ ai đưa mình về giường chợt nghe giọng Viêm Lung vang lên: “Muội tỉnh rồi.”
Nhiễm Duyệt nhìn theo tiếng gọi, thấy Viêm Lung đang ngồi cạnh giường.
Viêm Lung cười nhìn nàng, giơ tay vỗ đầu nàng: “Ngủ giỏi đấy.
Ngồi trên đất vẫn ngủ được.
Dọa chủ thượng nhà tỷ sợ chết khiếp, hại tỷ tỷ đây phải ở lại canh muội cả đêm.”
Nhiễm Duyệt chẳng còn lòng đối đáp những câu trêu chọc của cô nàng, chỉ đứng dậy kéo tay Viêm Lung, vui vẻ hỏi liên tục: “Viêm Lung tỷ, tỷ về rồi?! Vậy Ninh Sơ sư huynh cũng không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ôi, muội ngủ tới lú lẫn rồi.” Viêm Lung giơ tay chọc trán nàng, “Chúng ta đương nhiên chẳng bị sao hết.”
Hôm đó, sau khi Thần Tiêu khôi phục thân Chiến linh, mới chiến đấu được một lát, Nhiễm Duyệt đã kiệt sức.
Việc Thượng Dương chân quân tới cứu viện nàng nào hay biết, Viêm Lung phải kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.
“… Chân quân bảo, Cức Thiên phủ bày mưu sâu kế hiểm nhường ấy, tất có lòng nhổ tận gốc Linh Túc cung.
Đỉnh Thần Dục có tiên khí hừng hực, ma vật khó thể nào bước vào cho nên Cức Thiên phủ mới tạo ma chướng, giảm bớt tiên khí, nhân cơ hội đánh lên núi.” Viêm Lung kể, “Nay, lấy thủ sơn làm trọng.
Ma cốt dưới chân núi đã được thanh trừ quá nửa, sau đó cần lập đàn thi pháp, củng cố tiên khí.
Chỉ cần tổng đàn vững chãi, Chiến linh bọn ta có thể đánh một trận ra trò với ma đầu kia.”
Nghe xong, Nhiễm Duyệt cảm thấy cực kỳ phấn chấn.
Viêm Lung thấy vẻ mặt nàng, cười khẽ: “Cho nên, dưới tình hình hiện nay, mất đi xác phàm đổi về thân Chiến linh là chuyện tốt.
Ta nghĩ vậy đấy.”
Nếu những lời này do người ngoài nói ra quả thực có phần lạnh lùng.
Tuy nhiên thay bằng Chiến linh lại có tác dụng an ủi.
Nhiễm Duyệt biết ý tốt của Viêm Lung, nàng thu liễm bi thương và áy náy, gượng cười, gật đầu.
Viêm Lung không dừng ở chủ đề này lâu, cúi đầu nhìn Linh phữu được Nhiễm Duyệt nắm chặt trong tay, cười nói: “Đúng rồi, lúc về ta mới gặp qua cậu ta, chưa nói được gì, muội gọi cậu ta ra chơi với ta chút đi.”
Nhiễm Duyệt đương nhiên hiểu “cậu ta” trong miệng Viêm Lung là ai, nhìn Linh phữu trong tay, chẳng hiểu sao cứ do dự, chần chừ chẳng dám gọi chàng.
Viêm Lung thoáng âu lo, định chọc cười vài câu thì có người gõ cửa, cung kính mời Nhiễm Duyệt tới chỗ Trấn Minh Đàn chủ.
Khắc đó, Nhiễm Duyệt như trút được gánh nặng.
Nàng giúi Linh phữu vào tay Viêm Lung, đứng dậy rửa mặt chải đầu, vội vã đổi xiêm áo bước nhanh ra cửa.
Viêm Lung dõi theo nàng rời đi rồi cúi đầu ngó Linh phữu trong tay, không khỏi thở dài.

Bên trong đàn Trấn Minh, các đệ tử đều ở đó.
Thấy Nhiễm Duyệt tới, họ không vồn vã mà bình thản dẫn nàng vào hậu điện rồi lần lượt lui ra.
Nhiễm Duyệt chưa từng tới đàn Trấn Minh nên khá khẩn trương.
Bước vào trong, hiển hiện trước mắt là hồ nước nằm ở trung tâm đại điện, hồ nước sâu thăm thẳm, gần giống như hồ Túc Tinh.
“Ngươi tới rồi.” Giọng Việt Vô Kỳ vang lên ở phía trước, trong trẻo, lạnh lùng.
Nhiễm Duyệt cúi đầu hành lễ, kính cẩn thưa: “Đệ tử Nhiễm Duyệt bái kiến Đàn chủ.
Không biết Đàn chủ có gì sai bảo?”
Nhắc tới cũng lạ, Nhiễm Duyệt đối với Việt Vô Kỳ vốn vừa kính vừa sợ, còn lẫn trong đó cả oán giận, nhưng kinh qua trận đánh vừa rồi, lòng cảm kích chiếm phần đa, nàng cảm giác gần gũi hơn.
Việt Vô Kỳ quan sát nàng mấy lượt, biết thương thế nàng đã ổn nên lược bớt hỏi thăm, vào thẳng: “Hôm nay gọi ngươi tới là muốn dạy ngươi một bộ công pháp.”
“Hả?”
Thấy Nhiễm Duyệt ngơ ngác, Việt Vô Kỳ vung tay lên.
Đạo đàn bằng đá chìm dưới nước từ từ trồi lên, Việt Vô Kỳ nhón chân, điểm lên mặt nước, nhẹ nhàng đặt chân lên đạo đàn rồi liếc nhìn Nhiễm Duyệt.
Nhiễm Duyệt hiểu ý, phi thân tới thạch đàn.
Việt Vô Kỳ ngồi xếp bằng, cất lời: “Bộ công pháp này được đặt tên “Thường Doanh”, là một thuật pháp dẫn sức mạnh từ thế giới bên kia tới cho Chiến linh, có hiệu quả tương tự với Yếm Linh Triệu.
Ta nghe Ninh Sơ kể, ngươi đã tập thành Yếm Linh Triệu?”
“Dạ.” Nhiễm Duyệt gật đầu, ngồi xuống theo cô ta, hỏi: “Đệ tử không hiểu, sao đột nhiên …”
“Không đột nhiên.” Việt Vô Kỳ xen ngang, “Lúc ngươi nhận được Thần tôn đáng lẽ phải dạy rồi mà bị trì hoãn.
Nay đại địch trước mặt, may mà ngươi đã có căn bản, mong rằng ngươi có thể suy một ra ba, học ít hưởng nhiều.”
Nhiễm Duyệt chợt nhớ tới lời Viêm Lung nói.
Đại địch trước mặt, Chiến linh là ưu thế lớn nhất để đối kháng với Lệnh chủ Cức Thiên.
Cho nên giờ không thể thiếu đi chiến lực của Thần Tôn.
Mất đi xác phàm, trái lại là chuyện tốt …
Việt Vô Kỳ thấy nàng có điều suy nghĩ, cô ta không hỏi mà lựa chọn nói tiếp: “Sau khi luyện thành Thường Doanh, linh lực của Chiến linh sẽ tăng cao, cho dù Linh ky đứt đoạn vẫn có thể tạm lưu lại hiện thế.”
Nhiễm Duyệt kinh ngạc bật thốt: “Nói cách khác, cho dù chủ nhân bỏ mạng, Chiến linh cũng …”
“Đúng.” Việt Vô Kỳ tiếp lời, “Cho nên tu luyện bộ công pháp này cần chắc chắn một điều: Mất đi trói buộc của Linh ky, Chiến linh vẫn tiếp tục ổn định.” Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Nhiễm Duyệt, “Nếu không nắm chắc, ta sẽ truyền cho ngươi cả “Ám ảnh thiên la”.”
Nhiễm Duyệt nghĩ thật kỹ, trả lời: “Ý của Đàn chủ, đệ tử hiểu.
Đạo hạnh của đệ tử nông cạn, chỉ có tu luyện thuật này mới chịu được sự hao tổn khi Thần tôn chiến đấu.
Cho dù đệ tử bất hạnh chết trận cũng không ảnh hưởng tới chiến cuộc.
Chuyện Đàn chủ muốn đệ tử khẳng định chắc chắn và truyền thụ Ám Ảnh Thiên La là vì phòng ngừa Thần Tiêu mất khống chế.
Đàn chủ có băn khoăn này ắt hẳn do kiêng kỵ trước đó Thần Tiêu bị Lệnh chủ Cức Thiên khống chế chăng? Nhưng đó là do Thần Tang Kim Nhụy gây ra, không phải lỗi của huynh ấy!”
Nhiễm Duyệt có phần sốt sắng giải thích.
Việt Vô Kỳ thoáng chau mày, ngắt lời nàng: “Ta biết.

Điều ta băn khoăn, không phải nó…” Cô ta thở dài, kể, “Hôm đó chuyện ma đầu kia nói, ngươi đã nghe đấy.
Chiến linh Tuyệt Trảm của ta thủa sinh thời chính là yêu ma.
Chiến Linh không có ký ức lúc còn sống, thực ra nó giống như một con đê, vây khốn dòng nước lũ mang tên “chấp niệm”, chỉ cho tương hợp với Linh ky.
Nếu có kẻ nào thăm dò kiếp trước sẽ như chọc một lỗ thủng trên thân đê, lâu dần, đê ắt vỡ.
So với chấp niệm kiếp trước, tâm niệm của người phàm nhỏ bé xiết bao.
Một khi bọn họ nhớ lại hoàn toàn, tất phản kháng trói buộc bởi Linh ky, chỉ chăm chăm truy tìm kiếp sống đã qua…” Cô ta nói tới đây, buồn bã cười một tiếng, “Nói tới thật đáng buồn, bởi vì mất khống chế do chấp niệm vẫn chưa phải tình huống xấu nhất.
Mà là khi bọn họ có thể hoàn thành chấp niệm…”
Nhiễm Duyệt chợt hiểu thấu, sợ hãi than: “Chấp niệm biến mất, Chiến linh cũng sẽ biến mất theo?”
Việt Vô Kỳ gật đầu, “Cho nên thăm dò ký ức thủa sinh thời của Chiến linh mới là điều cấm kỵ nhất trong tất cả điều cấm.
Ta chỉ lo, Thần Tiêu…”
“Kiếp trước của huynh ấy? Lệnh chủ Cức Thiên đã nói gì với huynh ấy?” Nhiễm Duyệt không khỏi sợ hãi, nàng ảo não nghĩ sao hôm đó mình lại kiệt sức, chẳng thể nghe được thêm nhiều điều hơn.
Việt Vô Kỳ nhìn nàng, nét chần chừ loáng qua đôi mắt.
Cô ta nhắm mắt lại, chỉ nói: “Ma đầu kia quỷ kế đa đoan, am hiểu lòng người mềm yếu, lời ả nói không được tin hết.
Ả đã đoán được kiếp trước của Tuyệt Trảm nhưng chưa chắc có thể nhìn thấu Thần Tiêu.
Cứ mải tin là thật sẽ trúng kế của ả.”
Nhiễm Duyệt đâu thể an tâm, khăng khăng hỏi kỹ, Việt Vô Kỳ lại giơ tay lên ngăn nàng, “Không cần nói nhiều.
Hiện nay người chẳng thể làm điều gì khác tốt hơn ngoài tu luyện cả.”
Nhiễm Duyệt hết cách, đành nín nhịn hết thảy, nghe lời, tu luyện.

Lúc lâu sau, Nhiễm Duyệt rời khỏi đàn Trấn Minh, suy nghĩ vẫn hãm sâu trong câu chuyện vừa nói.
Nàng hoang mang giữa những ý nghĩ hỗn loạn:
“Sự lưu luyến của chiến linh đối với hiện thế, bổn môn gọi là “Chấp niệm”.
Và đệ tử bổn môn tạo thành Linh ky, tạm gọi là “Tâm niệm”.
Nếu hai bên may mắn tương hợp thì có thể triệu hồi Chiến linh… Thần tôn của con không phải do được triệu hồi tới.
Hoặc có thể nói, con vốn không triệu hồi được cậu ấy.”
“Muội không phải là quá khứ của họ, cũng chẳng thành được tương lai của họ.
Dẫu có Linh ky vẫn chỉ là khách qua đường tại một kiếp người mà thôi.”

Cho nên, chàng trở nên lạnh nhạt là vì chàng đã nhớ lại kiếp trước?
Phải chăng… nàng sắp mất đi chàng?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.