Vì Sao Đêm Ấy

Chương 11: Chương 10





“Aiz, kiếm thị của bổn tọa thật đúng là thích gây phiền phức mà.”
Chỉ thấy phía sau lưng ma vật chẳng biết tự lúc nào xuất hiện một cô gái.
Cô ta mặc trang phục vàng sáng, rực rỡ như vàng ròng.
Cô ta cực kỳ xinh đẹp, khóe môi nhếch lên hàm ý cười, chân mày lại vểnh lên khinh thường.
Không ai có thể bì nổi vẻ kiêu căng, cuồng ngạo được giấu dưới dáng vẻ mềm mại, quyến rũ rung động tâm can người ta kia.
Có thể điều khiển “Kim Cương” lại tự xưng “Bổn tọa”, thân phận của cô gái này thực sự khiến cho mọi người phải lo lắng.
Không đợi người khác kịp chứng thực thân phận của cô ta, Tuyệt Trảm đã thét lên một tiếng.
Hàng ngàn lưỡi kiếm bay lên đâm thẳng về ma vật và cô gái kia.
Bất ngờ là cô gái không sử dụng Kim Cương nữa mà chỉ tóm lấy gáy ma vật, nhẹ nhàng nhảy ra xa.
Thân pháp của cô ta nhanh như chớp, cho tới khi các thanh kiếm rơi xuống đất, cô ta đã lùi ra xa ngoài mấy trượng, bình yên mỉm cười.
Tuyệt Trảm thấy vậy bèn mau chóng đuổi theo, tiếp tục tấn công.
Kiếm ào ạt, cuồng loạn và dữ dằn, hoàn toàn không có một chút quy tắc nào.
Sát ý cũng xen lẫn bên trong lưỡi kiếm, tựa như sự hung hãn của dã thú.
Dường như kiếm chỉ là vuốt nhọn, là nanh sắc, cần chi tài nghệ, chỉ việc xé rách đối thủ là ổn.
Đối mặt với thế công như vậy, cô gái thở dài, giơ tay lên gọi: “Sí Liệt!”
Chợt thấy một ngọn lửa bỗng bùng lên trong lòng bàn tay cô ta.
Cô ta cầm ngọn lửa kia, phẩy nhẹ.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa rớt xuống, đột ngột tắt lịm.
Trong lòng bàn tay cô gái có thêm một thanh trường kiếm, toàn thân trường kiếm là một màu đỏ rực, ánh lửa loang loáng bên dưới thân kiếm, tựa như hoa văn lấp lánh.
Cô ta giơ kiếm, ra lệnh: “Tôi hỏa hoán kiếm! Thiên viêm phệ!”
Sau tiếng lệnh, đất trời vốn giăng đầy mây đen chỉ chớp mắt đã bị liệt hỏa thiêu rụi, ráng hồng cuồn cuộn, ngay sau đó biến thành mưa lửa, đổ ập xuống.
Đòn tấn công như vậy cũng không khiến Tuyệt Trảm để vào mắt, anh ta dẫn ngàn vạn thanh kiếm vòng quanh thân mình rồi lao thẳng vào mưa lửa.

Vậy mà những thứ mưa lửa kia dính vào người liền hóa thành nham thạch nóng chảy, xuyên thấu xương cốt.
Tuyệt Trám nhìn cơ thể mình bị ngọn lửa này gặm nhấm ấy vậy mà gương mặt lại sinh vẻ khoái trá.
Cùng với cơ thể của anh ta, những thứ xiềng xích cuộn vào người cũng bị nóng chảy dưới cơn mưa lửa này.
Việt Vô Kỳ thấy vậy, vung tay lên, toàn bộ xiềng xích lập tức thít chặt, khiến cho Tuyệt Trảm đang giữa không trung bị lôi ngược trở lại.
Cô gái ngước mắt nhìn Việt Vô Kỳ, tay quấn một lọn tóc, bình phẩm: “Đúng rồi đó, chó mà bất tuân thì phải dạy dỗ cẩn thận.”
Việt Vô Kỳ đã nhìn rõ cô ta, lạnh lùng đáp trả: “Ồ là lệnh chủ Cức Thiên đại giá quang lâm, thất lễ quá.”
“Nào có, quý phái lễ nghĩa rất chu đáo.
Trước thì hủy phân đà của bổn tọa, sau lại đả thương Kiếm thị của bổn tọa, bổn tọa cũng không biết nên đáp lễ như thế nào rồi đây.” Lệnh chủ cười, lại nhìn về hướng Tuyệt Trảm bị mưa lửa thiêu đốt tới khốn đốn, cất lời, “Sao? Phần lễ vật này có thích không?”
Việt Vô Kỳ giơ tay vỗ nhẹ vào xiềng xích, im lặng che giấu đầu ngón tay run rẩy, trầm giọng hạ lệnh: “Thu.”
Xiềng xích tuân lệnh, tầng tầng lớp lớp khóa chặt Tuyệt Trảm sau đó hóa thành một thanh kiếm đen nhanh nhập vào Linh phữu được Việt Vô Kỳ treo bên hông.
Lệnh chủ cực kỳ kiên nhẫn nhìn Việt Vô Kỳ làm xong hết mọi việc sau đó nhếch môi lên, tiếp tục bình phẩm: “Rốt cuộc thì Chiến linh này cũng không cam lòng để ngươi sử dụng.” Y nâng thanh kiếm trong tay lên ngắm nghía, giọng điệu giễu cợt đầy lộ liễu, “Thần tôn như vậy có vài tên thì bổn tọa cũng chẳng sợ đâu.”
Nhiễm Duyệt đứng bên xem cuộc chiến nghe được lời này thì không khỏi phẫn uất.
Nơi này là địa giới Linh Túc cung sao có thể để cho những tên ma vật này ra vào tự nhiên, tùy ý đốt giết? Ác độc như vậy lại còn ăn nói vô lễ.
Bất luận quan hệ giữa Việt Vô Kỳ với Tuyệt Trảm là như thế nào thì cũng không tới phiên ma đầu kia cười nhạo châm chọc! Nhiễm Duyệt nghĩ mà lòng nóng hừng hực, không nhịn được muốn làm chút chuyện gì đó.
Đúng lúc này, lệnh chủ lại nói: “Được rồi, bổn tọa cũng chơi với ngươi rồi, phải làm chính sự đã.” Giọng nói của y lập tức biến đổi, nghe cực kỳ nguy hiểm, “Kẻ đã đả thương Kiếm thị của bổn tọa ở đâu?”
Nhiễm Duyệt vừa nghe, cũng cười.
Nàng nhảy mạnh lên trước, thoải mái xuất hiện trước mặt lệnh chủ, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nói Kiếm thị nào?”
Lệnh chủ quan sát Nhiễm Duyệt một lượt, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt.
Nhiễm Duyệt tiến lên đón lấy ánh mắt khinh bỉ của y, cất lời: “Nhưng mà cũng khéo, cho dù là ai cũng đều bị ta đả thương cả.”
Lệnh chủ nhướng mày: “Ngươi?”
“Không tin ngươi cứ hỏi người phía sau mình xem.” Nhiễm Duyệt cười đáp.
Khiêu khích Lệnh chủ Cức Thiên là việc nguy hiểm tới nhường nào, Nhiễm Duyệt cũng tự lường trước được.
Đối thủ mà tới Việt Vô Kỳ cũng không thể ứng phó nổi làm gì tới phiên nàng thò đầu ra? Nghe đồn, trong Tiên tông chỉ có duy Thượng Dương chân quân là có thể đối chiến một chọi một.
Nay phải đối phó với y, e là phải dốc hết toàn bộ chiến lực của Linh Túc cung ra mới được.
Cho nên nếu nói có điều gì nàng có thể làm được thì chỉ có kéo dài thời gian để cho đồng môn trên núi Thần Dục chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.
Lệnh chủ trái lại rất vô tư, dễ dàng đi theo tiết tấu hành động của Nhiễm Duyệt.

Y quay lại hỏi ma vật đứng sau mình: “Dạ, thật là cô ta hả?”
Ma vật được gọi là “Dạ” kia gật đầu đáp: “Chủ thượng hãy cẩn thận, Thần tôn của cô ta không giống bình thường.”
“Không giống bình thường …” Lệnh chủ trông có vẻ cực kỳ hứng thú, đang cẩn thận nhắc lại lời này thì chợt nghe thấy tiếng sấm đâu đây.
Y ngầng đầu lên thì chợt thấy bầy trời vừa bị lửa thiêu nay đã phủ đầy mây sét.
Không khí như dao động, cảm giác như gai nhọn đâm vào da thịt, không đau chỉ là khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Y nhìn về nơi dòng chảy sức mạnh kia hướng về, Thần Tiêu đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi.
Một khắc trông thấy chàng, Lệnh chủ tự nhiên trào lên cảm giác chán ghét.
Y là do lệ khí yêu ma trong thiên địa ngưng tụ hợp thành, quen thuộc tất cả điều u tối và dục vọng.
Y ngửi được sợ hãi, nghe được thù hận, thấy được sự tuyệt vọng, ngay cả những thứ cảm xúc bé nhỏ tới không đáng kể như hốt hoảng, khiếp đảm, ghen tỵ hay không cam lòng y cũng có thể cảm nhận được.Y vui thích việc xé toạc từ thân tới tâm của đối thủ, trưng ra những thứ yếu mềm và bẩn thỉu được cất giấu trong tầng sâu nhất rồi đùa bỡn, chà đạp, hành hạ cho tới khi vỡ nát.
Vậy mà người trước mắt này, chẳng có gì cả.
Không lo lắng, không kích động, không sát khí …
Chàng ta dẫn sấm sét trên trời tới chỉ để đợi kẻ địch vừa động là có thể ra tay tấn công.
Cũng chỉ có vậy.
Không khác cành liễu đung đưa trong gió xuân là mấy.
Dùng những lời nói đê hèn, lăng mạ sỉ nhục có thể khiến hàng mi chàng ta rung động không?
Chặt đi xương sống, vùi vào vũng lẫy có thể khiến hàm răng chàng ta thầm cắn chặt không?
Thiêu đốt băng hóa, chôn sống có thể khiến chàng ta rên rỉ kêu than không?
Không, không thể!
Bình thản tới phẳng lặng, thuần phác không gợn lấy một chút nào.
Loại tạo vật này, y đã biết từ lâu.
Thần …
Y bật cười, chói tai mà ngông cuồng.
Chỉ thấy ma khí ào ạt tỏa ra từ người y, tràn ngập khắp xung quanh.
Nếu ma vật đủ mạnh, ma khí tỏa ra có thể hóa thành bức tường cấm, hủy đi tiên pháp, khuấy động giết chóc.
Thế nhân gọi đây là “ma chướng”, là khắc tinh của tiên tông.
Nhưng đối với Chiến linh, ma chướng chẳng có chút nghĩa lý gì.
Thần tiêu tập trung dẫn sét đánh xuống.
Lệnh chủ nhìn tia chớp xanh lè hiện lên rồi đưa ra một câu hỏi.
Trong tiếng sấm nổ vang, giọng của y vẫn cực kỳ rõ ràng: “Vì sao ngươi còn lưu luyến hiện thế?” Sau khi sấm sét tan đi hết, y không hề bị thương chút nào.
Năm thanh bảo kiếm xoay quanh y, sức mạnh của ngũ kiếm kết hợp lại hóa thành lá chắn phòng vệ vô hình, bảo vệ y không chút tổn hại.
Y cười, nhìn Thần Tiêu, hỏi tiếp: “Sao còn không chết đi?”
Nghe xong câu nói ấy, Nhiễm Duyệt chợt thấy lạnh cả tóc gáy.
Chiến Linh đều là người đã chết, có là Thần tôn cũng không ngoại lệ.
Chấp niệm khiến cho bọn họ lại xuất hiện nơi hậu thế.
Nhưng Chiến linh được triệu hồi lên từ hồ Túc Tinh chưa bao giờ có bất kỳ ai có “ký ức”.
Nó cùng với sự hòa hợp của chấp niệm và Linh ky, rốt cuộc cũng chỉ là mịt mờ hư vô, không thể trộm lén được một mảnh ký ức nào.
Hoặc có lẽ, chính những ký ức nay đã trắng tinh như giấy trắng mới có thể đảm bảo sự trung thành của Chiến linh.
Tên ma đầu này đang tìm tòi ký ức của Chiến linh sao?
Nhớ lại tất cả thì sao?
Cảm nhận thấy chút sợ hãi, Lệnh chủ nghiêng đầu sang.
Y nhìn Nhiễm Duyệt, cười hỏi: “Sợ cái gì?”
Vừa dứt lời, Thần Tiêu đã chắn trước người Nhiễm Duyệt, tách rời ánh mắt lệnh chủ.
Nhìn bóng lưng của chàng, trái tim Nhiễm Duyệt run rẩy, chợt nàng nhớ lại cảnh Việt Vô Kỳ thu hồi Tuyệt Trảm vào.
Đúng rồi, không thể để chàng ta đối chiến với Lệnh chủ được, nhất định phải thu hồi ngay!
Vậy mà ý niệm này chỉ chớp mắt đã bị nỗi tuyệt vọng chôn vùi – nàng không có linh phữu, sao có thể thu hồi Chiến linh?
Vào lúc nàng đang lo sợ tới luống cuống, luồng khí mát lành ùa tới.
Nàng ngước mắt lên chỉ thấy Ngọc Điệt chân nhân dẫn hơn trăm đệ tử phi thân xuống núi.
Nhiễm Duyệt vui không kìm được chợt nghe Lệnh chủ cảm thán: “Tới nhanh nhỉ …” Y chọn lấy một thanh trong năm thanh bảo kiếm, cười khẽ, “Không có thời gian chơi từ từ rồi.”
“Chủ thượng, lùi về sau.” Thần Tiêu vừa dứt lời liền lập tức dẫn sấm sét tới, tấn công trước.
Nhiễm Duyệt cũng không có ý lùi về sau nhưng nàng căn bản chẳng vượt qua tốc độ của Thần Tiêu, chớ nói gì đến việc viện hộ cho chàng.
Cuộc chiến này đã sớm không có chỗ cho người phàm nhúng tay, hành xử lỗ mãng cũng chỉ làm cản trở mà thôi.
Hoặc có thể nói, chủ nhân mang thân thể người phàm chính là nhược điểm lớn nhất của Chiến linh.
Chỉ cần liên tục kéo dài, cử động của Chiến linh sẽ tiêu hao hết khí lực của chủ nhân, sau đó sẽ không thể tiếp tục hành động.
Cuối cùng chỉ việc giết chết chủ nhân, Linh ky đứt đoạn, Chiến linh sẽ lại trở về hồ Túc Tinh.

Biện pháp này, quá đỗi đơn giản.
Lệnh chủ không thích.
Không phải là trở lại hồ Túc Tinh mà là phải bị hủy diệt hoàn toàn mới được.
Năng lực của Ma tộc tuyệt không thể dao động Thần tôn chút nào.
Có thể đối chiến với Thần, e là chỉ có Thần mà thôi.
Lệnh chủ mỉm cười, né tránh đòn tấn công của Thần Tiêu rồi vung kiếm chặt phăng cánh tay trái của mình.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lệnh chủ nâng lưỡi kiếm đỡ cánh tay kia lên, thì thầm: “Kim nhụy.”
Lúc này mọi người mới trông thấy rõ thanh bảo kiếm trong tay Lệnh chủ: khúc gỗ trắng thuần tuyệt đẹp, không hoa văn không trang trí.
Lúc sau, trên bảo kiếm tua tủa ra mấy dây leo chỉ trong nháy mắt đã quấn lấy cánh tay kia.
Ánh sáng vàng rực, hé qua khe hở giữa những dây mây chằng chịt chỉ là quầng sáng ấm áp.
Chiêu thức này quá kỳ lạ nhưng thân là Chiến linh, nào có sợ chi.
Thần Tiêu vẫn tấn công như cũ, chàng biết chưa chắc mình có thể thắng nhưng ít nhất vẫn phải đẩy ma vật này ra xa khỏi Nhiễm Duyệt.
Lệnh chủ nhếch miệng cười khẽ, mặc cho Thần Tiêu từng bước áp sát giống như đang đợi con mồi lao vào mạng nhện.
Trong chớp mắt y vung kiếm lên, vô số dây leo sinh sôi từ dưới đất, ngăn lại cử động của Thần Tiêu.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng đủ để đòn tấn công này đắc thủ.
Kiếm gỗ đâm vào lồng ngực, chẳng đau đớn gì.
Thần Tiêu ngước mắt lên nhìn ma đầu kia, không hiểu ý đồ của chiêu kiếm này.
Lệnh chủ dõi theo ánh mắt chàng, tiếp tục đẩy kiếm vào sâu thêm vài phân, cất lời: “Đau chứ?”
Câu này, không phải là câu hỏi.
Tác giả:
Tadada, chào mọi người!
Mình lại trở lại!!!
Vì lúc viết còn có đoạn viết theo góc nhìn của Lệnh chủ nên văn vẻ rối loạn, văn phong biến hóa khôn lường kỳ dị …
Quả nhiên, Ma tộc thiệt là đáng sợ…
[Na Chích:…]
Xem xong chương này, hẳn mọi người đã hiểu rõ một chuyện, đó chính là:
LỆNH (không đẹp sẽ chết – là “công” với bất kể nam hay nữ) CHỦ thật sự là một siêu S nà!!!
[Na Chích: tởm quá!!!]
[Lệnh chủ: hahaha…]
Dĩ nhiên, chương này còn xuất hiện vật đã tấn công nam chính – Kim nhụy, chính là của vị có chiến lực đứng đầu bảng xếp hạng chiến lực Cửu Nhạc ta: KHÚC (gì cũng biết – thích nở hoa) KIỀU [Na Chích: cái quỷ gì vợi!] – “Thần tang kim nhụy”.
Nếu còn chưa biết, các bạn độc giả có thể dời bước sang “Thề hẹn với quân”, đọc nguyên chương 1 rồi cảm nhận xem, hê hê!
[Na Chích: Lại thừa cơ đi PR đó!!!]
Khụ khụ, dĩ nhiên sau này cũng sẽ giải thích mà ~~~:”)
Vì vậy, tình tiết phía sau, hẳn mọi người cũng có thể đoán được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.