Vì Quân Mà Sinh

Chương 130: Bí Ẩn Năm Xưa Sắp Sửa Phơi Bày




“Là ngươi?!!” Nhìn thấy thân ảnh của đối phương, hắc bào lão nhân liền không khỏi kinh thán một tiếng. Ngay sau đó, trong giọng nói liền khó mà che giấu được sự kinh ngạc:“Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Chẳng lẽ…nhiệm vụ của Liễu Hi đã thất bại rồi sao?”
“Hừ, đừng nhắc tới ả tiện nhân đó trước mặt bổn quân! Đều là đám ô hợp các ngươi, hại bổn quân ngu xuẩn đần độn, bị xỏ mũi trong suốt bao lâu qua. Ngày hôm nay, nếu không phải các ngươi chết, liền chính là bổn quân vong!”
Đối với đám người An gia này, Thiên Không có thể nói là hận đến thấu xương. Nếu để ông có cơ hội, ông thậm chí cũng sẽ tự mình ăn tươi nuốt sống bọn họ để giải mối hận trong lòng.
“Chết!” Từ trước tới nay không có thói quen nói nhảm kéo dài thời gian. Nếu đã hạ quyết tâm gϊếŧ chết đối phương, Thiên Không liền sẽ tốc chiến tốc thắng.
Rất nhanh, Thiên Không cùng hắc bào lão nhân kia liền đã đánh thành một đoàn với nhau.
Có lẽ là vì đôi bên đều không muốn làm ảnh hưởng tới những người ở bên dưới, nên cũng hữu ý vô tình cùng tế đàn kéo ra khoảng cách, dùng đủ loại võ kỹ giao đấu ở giữa không trung.
Thiên Không được xưng tụng là Nhân Giới đệ nhất nhân, thậm chí vượt qua cả Tần thánh đế, chiến lực hiển nhiên cũng sẽ không bình thường. Đó cũng là lý do vì sao Dạ Minh lại tìm đủ mọi cách đem ông kéo về phe của mình.
Nhưng làm y ngạc nhiên hơn chính là, dù trước đó đã bị đánh lén, gãy mất một cánh tay, nhưng trong quá trình giao đấu, từ đầu tới cuối, hắc bào lão nhân đều không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có thể cùng Thiên Không đánh ngang tay.
Chỉ là, ngay khi Dạ Minh còn đang nén xuống đau đớn theo dõi cuộc chiến, thì lúc này, ở đối diện, kịp phản ứng lại, An Hạo cũng đã lập tức sa sầm mặt, huy động trường kiếm lao về phía y.
Thế nhưng, ngay khi mũi kiếm của gã chỉ còn cách người Dạ Minh được khoảng nửa thước, thì lúc này, ở bên cạnh, một thanh kiếm cũng đã lấy tốc độ chớp nhoáng chặn lại mũi kiếm của gã.
“Doãn Thiên Vũ, ngươi đang làm gì vậy?” Nhìn bóng người đang chắn ở trước người Dạ Minh, trong lòng vô cùng không hiểu, An Hạo chỉ có thể gấp rút giải thích:“Mau tránh ra! Ta phải bắt hắn làm con tin, để Thiên Không nhận thua!”
“Không, Thiên Không sẽ không vì Dạ Minh mà từ bỏ hận thù.”
Lắc đầu, ánh mắt từ đầu tới cuối đều vô cùng kiên định, chưa từng dao động qua, Doãn Thiên Vũ liền quyết đoán dùng sức, hất văng trường kiếm của An Hạo:“Vả lại, dù cho có thể đi nữa, ta cũng sẽ không để ngươi đạt thành mưu đồ!”
‘Keng’
Không kịp phòng ngừa, trường kiếm trong tay liền bị không chút lưu tình gạt đi, bản thân lại bị dư ba đẩy lùi lại vài bước. Nhìn Doãn Thiên Vũ, An Hạo chỉ cảm thấy vô cùng khó tin. Theo bản năng liền chất vấn.
“Doãn Thiên Vũ, ngươi có biết chính mình đang làm gì hay không? Ngươi muốn trơ mắt nhìn chủ thượng của chúng ta chết, đại nghiệp trù tính mấy mươi năm qua đều thất bại trong gang tấc sao?”
“Đừng nói với ta cái gì là đại nghiệp! Đó là đại nghiệp của các ngươi, mà không phải của ta! Ta giúp đỡ các ngươi suốt bao năm qua, cuối cùng, ta đã nhận được cái gì?!!” Giận dữ gào thét, khí tức trên người Doãn Thiên Vũ cũng đã bắt đầu cuộn trào.
Không hiểu được Doãn Thiên Vũ tại sao lại kích động như vậy, nhưng cũng bị chọc giận, An Hạo liền lạnh lùng phản kích:“Nhận được cái gì? Doãn Thiên Vũ, chẳng lẽ ngươi quên mất mối thù gϊếŧ cha, mẹ rồi sao?”
“Ngươi hợp tác với chúng ta, chẳng phải là vì để đi đến Ma Giới, gϊếŧ chết ma vương báo thù à? Chẳng lẽ ngươi quên mất, là nghĩa phụ của ta đã cứu mạng ngươi, còn thu lưu, nuôi dưỡng ngươi suốt bao nhiêu năm qua?”
“Phi, ta nhổ vào!” An Hạo không nhắc thì tốt, vừa nhắc, nộ hỏa của Doãn Thiên Vũ liền đã cọ cọ dâng lên:“Phụ mẫu của ta, chẳng phải chính là bị đám súc sinh các ngươi sát hại hay sao?”
“Các ngươi thu lưu ta, chẳng qua là muốn lợi dụng ta tìm kiếm chìa khóa, xem ta như con cờ cài vào bên người Dạ Minh. Lại đem nước bẩn đều tạt hết lên người ma vương mà thôi.”
“Chỉ có điều, kế hoạch tưởng như thiên y vô phùng của các ngươi, kỳ thực lại có một lổ thủng vô cùng lớn, đó chính là - phụ mẫu của ta và ma vương, ma hậu lại là bằng hữu! Cũng không phải kẻ thù không đội trời chung như trong lời đồn!”
“Hiện tại, ta đều đã biết hết sự thật rồi, các ngươi còn định lừa dối ta đến bao giờ?” Nói ra câu cuối cùng, vẻ giận dữ trên mặt Doãn Thiên Vũ liền đã rút đi. Thay vào đó, là một nụ cười tràn ngập giễu cợt.
Chỉ có điều, đối diện với sự châm chọc của Doãn Thiên Vũ, mi mày của An Hạo lại từ từ cau chặt. Vốn là người thông minh, nên chỉ trong nháy mắt, gã liền đã lập tức lĩnh hội được ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Thế nhưng, tình cảm riêng chung quy vẫn là che mờ đi lý trí của gã, khiến gã lựa chọn không tin tưởng:“Không thể nào, làm sao lại có thể có chuyện đó được! Doãn Thiên Vũ, ngươi đừng để bị lừa, cha mẹ ngươi thật sự là bị người của ma vương gϊếŧ chết! Là nghĩa phụ đã cứu ngươi!”
“Nghĩa phụ là người trọng tình trọng nghĩa, ngài không chỉ cứu ta và ngươi, dạy chúng ta tu luyện, mà còn xem chúng ta như nhi tử ruột thịt. Ngài sẽ không lừa gạt chúng ta…”
“An Hạo, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Ngươi đã đi theo lão từ khi mới ba tuổi, cho nên, ngươi tin tưởng lão, ta cũng không có ý kiến gì.” Ngữ khí lãnh đạm, hít sâu một hơi, Doãn Thiên Vũ chung quy vẫn là đem bí mật đã giấu kín nhiều năm nói ra.
“Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên mất, ta và ngươi, cũng không phải là hài đồng duy nhất được lão ta cưu mang!”
“Như vậy, những hài tử đã từng cùng chung sống với chúng ta lúc nhỏ, tỷ như Tiểu Phong, Tiểu Điệp tỷ tỷ đã đi đâu cả rồi, vì sao hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta, ngươi chẳng lẽ chưa từng hiếu kỳ qua sao?”
“Bọn họ bởi vì không muốn dấn thân vào thị phi, chỉ muốn bình an sống tiếp, cho nên nghĩa phụ đã không ép buộc bọn họ, để cho bọn họ rời đi.” Đây là đáp án An Hạo đã nhận được khi hỏi thăm nghĩa phụ của mình.
Trước kia, mặc dù cũng có chút hoài nghi, nhưng bởi vì tin tưởng lão, gã cũng chưa từng nghĩ nhiều. Chỉ là hiện tại, có Doãn Thiên Vũ dẫn đạo, gã rốt cuộc mới phát hiện ra điểm bất thường.
Đó chính là, một người, hai người lựa chọn bỏ cuộc thì cũng thôi đi. Chẳng lẽ toàn bộ bọn họ đều là kẻ nhát gan, sợ phiền phức sao? Đương nhiên là không thể nào.
Tỷ như Tiểu Điệp mà Doãn Thiên Vũ vừa nhắc tới, nàng và An Hạo là cùng một lúc được chủ thượng nhận nuôi. Bởi vì tuổi tác lớn hơn so với gã, nên nàng luôn xem gã thành đệ đệ của mình, chăm sóc gã từng li từng tí.
Không giống với những nữ hài tử khác, nàng là một người rất dũng cảm, kiên cường. Nghị lực thậm chí còn vượt qua cả gã. Nàng đã từng nói, bản thân muốn tu luyện, trở nên mạnh hơn, về sau sẽ trở thành hiệp khách tế thế cứu bần, trảm yêu trừ ma.
Một người như vậy, thật sự sẽ có thể làm ra chuyện tham sống sợ chết, lâm trận bỏ trốn hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.