Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 87: Ta Chính Là Tịch Sơn Nữ Quân





 
Tình yêu.
Đấy là tình yêu!
Tất cả bí kíp yêu đương y từng đọc đột nhiên tràn hết lên đầu, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đề hồ quán đỉnh(*).
(*) Cụm từ này được dùng trong Phật giáo, sử dụng để ví một khi trí tuệ khai mở thì con người có thể giải trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt
Y muốn mãi mãi ở cùng Tần Uyển Uyển, muốn chăm sóc Tần Uyển Uyển.
Người khác chăm sóc nàng, y không yên tâm, phải là y chăm sóc nàng.
Người khác luyện kiếm với nàng, y không yên tâm, phải là y tự mình đánh!
So với thầy, có thân phận gì ở bên nàng cả đời tốt hơn chồng nàng!
Tuyến tình cảm chó má gì đó, phải để y đánh!
Giản Hành Chi sáng tỏ thông suốt, đột ngột đứng bật dậy, dọa thư sinh giật thót: “Công tử, ngài định làm gì?”
“Ta phải trục xuất nàng khỏi sư môn!”
Giản Hành Chi tự lẩm bẩm, giơ tay vỗ một viên linh thạch, xoay người chạy băng băng về phía miếu Nguyệt Lão.
Thư sinh nhìn Giản Hành Chi chạy xa, phe phẩy quạt, nhìn linh thạch, bật tiếng cười nhạo.
“Đến sớm một chút…” Chiếc quạt trên bàn tay xinh đẹp của thư sinh chuyển động, ánh mắt lộ ra sự rét lạnh: “Đừng ép ta giết người.”
Lúc Giản Hành Chi chạy một mạch đến miếu Nguyệt Lão, nhóm Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đang đi tới tòa Thiên điện ở hậu viện miếu Nguyệt Lão.
Tòa Thiên điện này đã bị bỏ hoang từ lâu, bình thường vốn không ai tới, Tạ Cô Đường đánh ngất Yên Vô Song xong thì trói ở đây.
Tần Uyển Uyển chạy vào Thiên điện, bố trí kết giới, hất cằm với Nam Phong.
Nam Phong bèn chạy lên tháo khăn trùm đầu Yên Vô Song, điểm một cái lên đầu y, Yên Vô Song lập tức hồi tỉnh: “Anh hùng, đừng giết ta! Có gì từ từ nói! Ta trên có già, dưới có trẻ, ngay cả chó ở Sơn trang Cự Kiếm cũng dựa vào ta! Ngài đại nhân đại lượng, vấn đề tiền bạc cứ từ từ nói…”
“Yên Vô Song.”
Tần Uyển Uyển cắt ngang diễn xuất của y: “Mở mắt ra xem ta là ai.”
“Không.” Yên Vô Song nhắm chặt mắt: “Biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mở mắt, cũng tuyệt đối không biết cô là Tần Vãn Vãn.”
Mọi người: “…”
Trầm mặc khiến Yên Vô Song nhận ra mình vừa nói gì, y đau khổ mở mắt, nhìn Tần Uyển Uyển, mặt lộ vẻ bi ai: “Sư phụ cô tự đánh mình gãy xương thật mà, không phải ta đánh.”
“Ta không tới tìm ngươi tính sổ.”
Tần Uyển Uyển đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt Yên Vô Song.
Yên Vô Song căng thẳng nhìn nàng, thấy Tần Uyển Uyển ngồi xổm xuống, đột ngột vạch y phục y ra.
Yên Vô Song ngây người, hoảng sợ nhìn nàng: “Cô… Không phải cô đang có thai sao?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng nhìn chằm chằm hoạ tiết trên người Yên Vô Song.
Yên Vô Song bị trói không thể nhúc nhích, y cầu cứu nhìn sang Tạ Cô Đường: “Vị Đạo quân này, ngươi quản lý cô ta đi được không? Ta có tiết tháo, không thể như vậy, ta không bán thân đâu.”
“Câm miệng!”
Nam Phong nghe hết nỗi, đánh một phát lên đầu Yên Vô Song: “Còn lâu chủ nhân ta mới xem trọng ngươi, tự ngươi xem đi, ngươi đẹp hơn Giản đạo quân hay Tạ đạo quân, chủ nhân nhìn trúng ngươi cái gì?”
“Cái này phải hỏi chủ nhân ngươi ấy.”
Yên Vô Song mặt mày đau khổ, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang nghiêm túc quan sát ngực mình, gượng cười: “Tần cô nương, cô…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tần Uyển Uyển, Yên Vô Song lập tức khuất phục: “Cô thấy hài lòng không?”
“Ai vẽ pháp trận tên ngực này?”

Tần Uyển Uyển chỉ vào pháp trận trên ngực Yên Vô Song, vẻ mặt lạnh lẽo.
Con ngươi Yên Vô Song co lại, một lát sau, y lập tức bày biểu cảm cà lơ phất phơ: “Cô đang nói gì đấy? Ta nghe không hiểu.”
“Pháp trận trên ngực ngươi sử dụng bút pháp Tịch Sơn vẽ trận.” Vẻ mặt nàng điềm tĩnh: “Sơn chủ Tịch Sơn – Thượng Tuế, lấy pháp trận tu luyện thần thức làm sở trường.
Mặc dù ta không nhìn ra tác dụng pháp trận này của ngươi, nhưng mở đầu và kết thúc hoạ tiết đều xuất phát từ Tịch Sơn ta, hẳn là có người từng học pháp thuật Tịch Sơn rồi tự mình khai sáng vẽ ra một pháp trận.
Rốt cuộc pháp trận này tới từ đâu?”
“Tịch Sơn?”
Dường như Yên Vô Song nghe không hiểu: “Tịch Sơn cái gì?”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, quay đầu nhìn Nam Phong và Tạ Cô Đường: “Tạ đại ca, Nam Phong, hai người ra ngoài trước đi, ta có chút việc phải hỏi riêng y.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong nhìn nhau, gật đầu.
Tạ Cô Đường hơi không yên tâm, bước lên chồng thêm một phong ấn.
Sau khi phong kín tu vi Yên Vô Song, y và Nam Phong mới ra ngoài.
Hai người ra ngoài rồi, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Yên Vô Song: “Ngươi giả ngu với ta phải không?”
“Ta thật sự không biết cô đang nói gì.”
“Không biết, vậy chúng ta sắp xếp lại một chút.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, chỉnh lý tất cả thông tin nàng biết trong lòng một lượt, chậm rãi mở miệng: “Hơn một trăm năm trước, ma chủng tàn sát bừa bãi, có hai vị Thượng tiên đi tới tiểu thế giới này, một vị đạo hào Thượng Tuế, một vị đạo hào Thái Hằng.
Bọn họ giúp đỡ bán tiên thế giới này là Lận Ngôn Chi phong ấn ma chủng.
Lận Ngôn Chi tới Hoang Thành, lúc đó Sơn trang Cự Kiếm vẫn là môn phái lớn nhất Hoang Thành, ngươi là Đại sư huynh Sơn trang Cự Kiếm, cũng là Chưởng môn tương lai, ngươi hẳn phải biết chuyện lớn như vậy nhỉ?”
“Cô xem trọng ta quá rồi.” Yên Vô Song thở dài: “Làm sao ta biết nhiều như vậy?”
“Về sau, Lận Ngôn Chi chết ở Hoang Thành, hai vị Thượng tiên không biết tin tức.
Tiếp đó, thê tử ngươi bệnh chết, tu vi ngươi suy giảm, Sơn trang Cự Kiếm dần dần suy tàn, trong này đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần đạo hữu.” Yên Vô Song bất lực: “Không phải sự việc xảy ra cùng một thời gian đều là cùng một chuyện, cô suy luận phải có logic.”
“Vậy trả lời ta một câu hỏi.”
Tần Uyển Uyển nhìn y: “Xuân Sinh là do Lận Ngôn Chi dạy ngươi phải không?”
Yên Vô Song cố ra vẻ không hiểu, xoay đầu qua: “Haiz, Lận Ngôn Chi chính là Minh Tịnh đạo quân, làm sao có quan hệ với ta chứ? Còn dạy tâm pháp Xuân Sinh cho ta?”
“Ngươi quen biết mẫu thân y?” Tần Uyển Uyển tiếp tục suy đoán, Yên Vô Song bất lực: “Ta đã nói…”
“Hay là tỷ tỷ?”
Tần Uyển Uyển cắt ngang lời y, Yên Vô Song sững người.
Tần Uyển Uyển quát sát ánh mắt y: “Lúc chúng ta tới Hoang Thành, đi nhầm vào một ngôi cổ mộ, trong cổ mộ có mười hai cửa sinh tử, chúng ta chọn sai sẽ chết ở trong đó.
Nhưng khi ấy xuất hiện ảo ảnh của một người phụ nữ, cô ấy đã chỉ đường cho chúng ta.”
Yên Vô Song không nói, y nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển dần sáng tỏ trong lòng, tiếp tục miêu tả: “Cô ấy mặc váy dài màu son, chải búi tóc phụ nhân, cầm chiếc đèn lưu ly, khuôn mặt tròn trịa như trứng ngỗng, mắt hai mí, trông rất dịu dàng.
Cô ấy đứng ở cửa nhìn chăm chú Giản Hành Chi, tựa như cố nhân.”

Lúc Tần Uyển Uyển miêu tả tướng mạo nữ tử kia, nước mắt Yên Vô Song trượt xuống.
Y vẫn luôn nhìn Tần Uyển Uyển, khuôn mặt cà lơ phất phơ trước nay mang theo chút điềm tĩnh hiếm có.
Khoảnh khắc này, y như đao phong sắc bén.
Cuối cùng, Tần Uyển Uyển cũng cảm nhận được khí phách đệ nhất kiếm Hoang Thành năm đó trên người y.
“Nàng đã nói gì?”
Yên Vô Song khàn giọng mở miệng.
Tần Uyển Uyển tiếc nuối nói: “Cô ấy chỉ chỉ đường, bởi vì cô ấy chỉ là một luồng chấp niệm.”
Ngay cả tàn hồn cũng không phải.
Yên Vô Song không nói, xoay đầu đi, không muốn để Tần Uyển Uyển thấy mình rơi lệ.
Tần Uyển Uyển quan sát y, mở miệng khẳng định: “Cô ấy là thê tử ngươi.”
Nói xong, nàng bước tới trước mặt Yên Vô Song, nhìn chằm chằm y: “Thê tử của ngươi có quan hệ với Giản Hành Chi, nhưng Giản Hành Chi không phải là người của thế giới này.
Một trăm năm trước, y chưa ra đời.
Cho nên chỉ có một khả năng, thê tử ngươi nhìn không phải là Giản Hành Chi, mà là bóng dáng, tướng mạo hoặc hồn phách quen thuộc trên người Giản Hành Chi.
Mà tướng mạo của y gần như giống hệt Lận Ngôn Chi, đúng không?”
“Cô phiền quá.”
Yên Vô Song hung dữ trừng nàng.
Tần Uyển Uyển tỉnh bơ, tiếp tục phân tích: “Lận Ngôn Chi là con ngoài giá thú của Ninh thị, bởi vì thiên phú y xuất chúng nên được mọi người biết tới.
Nhưng nếu y chỉ là một người bình thường, vậy có lẽ cả đời cũng không có người nào biết đến sự tồn tại của y, ví dụ chị gái y là một trường hợp như vậy, cho nên ít người biết được ngươi là tỷ phu(*) của Lận Ngôn Chi.
Công pháp Xuân Sinh là của Lận Ngôn Chi, Lận Ngôn Chi từng gặp Thượng Tuế và Thái Hằng, thậm chí quan hệ không tệ, học được pháp thuật hai người, vẽ một trận pháp trên người ngươi, có phải không?”
(*) Anh rể
Vừa nói ra, mọi thứ đều bắt đầu hợp lý trôi chảy.
“Cô không cần hỏi nữa.”
Yên Vô Song hít sâu một hơi: “Ta sẽ không nói cho cô bất cứ điều gì, ta chỉ cảnh cáo cô một chuyện.”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng lẳng lặng ngưng mắt nhìn Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song lãnh đạm: “Dẫn Giản Hành Chi và bằng hữu của cô rời khỏi Hoang Thành ngay lập tức, càng xa càng tốt.”
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Vậy thì cô cứ ở lại.”
Yên Vô Song nhìn nàng: “Dù sao thì ta cũng sẽ chẳng khai gì cả.”
Hai người giằng co.
Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm Yên Vô Song, vẻ mặt Yên Vô Song bi tráng hiến thân vì đại nghĩa.
Tần Uyển Uyển cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
Yên Vô Song quyết tâm không mở miệng, nếu nàng không tăng liều mạnh, e là chẳng hỏi ra gì.
Nàng ngẫm nghĩ, đưa ra quyết định, lạnh giọng nói: “Ngươi chớ rượu mời không uống, muống uống rượu phạt!”
Nói xong, nàng móc một chiếc roi từ trong túi Càn Khôn ra, đứng dậy đánh mạnh xuống đất: “Cẩn thận ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Lúc Tần Uyển Uyển đang thẩm vấn Yên Vô Song, Giản Hành Chi đã vọt thẳng tới miếu Nguyệt Lão.

Y sử dụng thần thức tìm kiếm một vòng trước, phát hiện Tần Uyển Uyển bày kết giới, lòng y cuống cuồng, sợ Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường làm mấy việc ngu ngốc như hứa hẹn tam sinh tam thế, vội vã chạy vào Thiên điện.
Y vừa chạy vào vừa suy nghĩ.
Y nghĩ kỹ rồi, y sẽ xông vào đó, trục xuất Tần Uyển Uyển khỏi sư môn, sau đó y lại tỏ tình, nói rõ với nàng.
Để y đánh tuyến tình cảm! Để y kiếm điểm tích lũy!
Phi thăng có thể từ chối, lấy chồng không thể xằng bậy, bất kể thế nào cũng phải cho y một cơ hội!
Một trăm năm qua, y chưa từng để ý người nào, lần đầu tiên thích người ta, không thể ngay cả cơ hội cũng không có mà đã trực tiếp kết thúc!
Y suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả buổi làm sao giải thích với Tần Uyển Uyển.
Có điều còn chưa kịp mở miệng, vừa đến ngoài kết giới, thính lực cực tốt của y đã nghe thấy tiếng roi chan chát, cùng với giọng nói tàn nhẫn hoàn toàn khác hẳn Tần Uyển Uyển ngày thường: “Coi chừng ta khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Giọng nói này, khí phách này làm chấn động Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi dừng bước, y nhìn xung quanh, phát hiện Tạ Cô Đường và Nam Phong đang ở ngoài đại điện Thiên điện, mà rõ ràng Tần Uyển Uyển đang ở trong Thiên điện.
Chẳng phải tỏ tình sao, vì sao đối tượng lại ở bên ngoài?
Giản Hành Chi không hiểu, có điều y cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ chọc thủng kết giới của Tần Uyển Uyển rồi đóng lại cho nàng, nhẹ chân nhẹ tay tiếp cận Thiên điện.
Đến bên cửa sổ, y len lén chọc một lỗ nhỏ, nhìn vào khung cảnh bên trong.
Y vẫn luôn che giấu khí tức, trừ khi thần thức tu vi cao hơn y, nếu không rất khó bị người ta phát hiện.
Y cố tình trốn tránh, Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển cũng không phát hiện bên ngoài Thiên điện tăng thêm một người.
Mà người này ngồi xổm bên cửa sổ, sử dụng cách thức nguyên thủy nhất rình mò cảnh tượng bên trong Thiên điện.
Y nhìn thấy giữa khung cảnh tối mù, hai tay hai chân Yên Vô Song đều bị trói, y phục bị xé rách, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa hơi nước nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển cầm roi dài, trên gương mặt thanh tú là vẻ lạnh lùng tàn khốc mà y không quen, giữa đêm tối hiện lên chút khí tức ngông cuồng của nhân vật phản diện.
“Cô có thể làm gì?” Yên Vô Song bất khuất cười nhạo: “Cô nghĩ rằng dựa vào roi là có thể khiến ta khuất phục sao?”
“Cô thử xem.”
Tần Uyển Uyển cố gắng nhớ lại các nhân vật phản diện từng xem trong phim truyền hình, quất roi dài lên ngực Yên Vô Song: “Ta đã kiên nhẫn với ngươi lắm rồi.
Nếu ngươi không hợp tác, đừng trách ta không khách sáo.”
“Vậy cô tới đây!”
Yên Vô Song lạnh mắt nhìn nàng: “Có gan thì giết ta đi.”
“Giết ngươi?” Tần Uyển Uyển cảm thấy mình phải chèn ép y từ khí thế, bèn bật cười điên cuồng: “Vậy thì quá dễ cho ngươi rồi! Ta phải khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong, để ngươi hiểu được báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
Dù gì đối với với nàng thì tra tấn bức cung cũng hơi khó thật.
“Đó là gì?”
Yên Vô Song cau mày, Giản Hành Chi cũng tò mò.
Y nhìn thấy Tần Uyển Uyển ngồi xuống, vỗ nhẹ roi lên gương mặt tuấn tú của Yên Vô Song: “Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Lúc nàng nói lời này, ác nghiệt và tàn nhẫn đan xen, khinh miệt và coi thường cộng hưởng, gần như tà mị cuồng quyến(*), phản diện tột cùng.
(*) Cuồng quyến: “cuồng” là điên cuồng, táo bạo; “quyến” là chính trực ngay thẳng, lịch sự.
Hai chữ này thể hiện sự tương phản trong một con người.
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển, y không thể tin được, đây là học trò nhỏ của y sao?
Y nuốt nước bọt, không khỏi có chút hốt hoảng.
Lý trí nhắc nhở y không nên hoảng sợ, lại thấy Yên Vô Song trầm mặc xuống.
Một lát sau, Yên Vô Song nhỏ giọng mở miệng: “Vì sao cứ muốn biết?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song ngước mắt nhìn nàng: “Thượng Tuế và Thái Hằng là hai vị thượng tiên, một người Tu chân giới bình thường như cô sao lại quan tâm bọn họ?”
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng siết chặt roi, rủ mắt.
Giản Hành Chi nghe thấy hai cái tên này, nhíu mày.
Thượng Tuế và Thái Hằng?
Không phải là cha mẹ của tử địch của y – Tịch Sơn nữ quân sao?
Vì sao lại nghe thấy hai cái tên này ở đây?

“Bởi vì…” Tần Uyển Uyển nghe thấy tên cha mẹ mình, lòng thoáng khó chịu, đã lâu rồi nàng không nhắc tới tên của mình.
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn Yên Vô Song, nghiêm túc đáp: “Họ là phụ mẫu ta.”
Nghe nói thế, Yên Vô Song và Giản Hành Chi lập tức trừng to mắt.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển kiêu ngạo cười: “Ta cũng không phải người của thế giới này, ta chính là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
Tia chớp đột ngột xẹt qua, chiếu sáng khung cảnh bên trong Thiên điện.
Mãnh nam ngã dưới đất, bị trói chặt chẽ, y sam rối loạn, mắt đầy chấn kinh.
Nữ tử áo đỏ, tay cầm roi dài, trong lạnh lùng mang theo tà mị, trong tà mị mang theo kiêu ngạo.
Tượng Phật quấn tơ nhện ẩn chứa vệt nứt, gió lạnh khiến áo đỏ tung bay.
Tất cả chiếu vào mắt Giản Hành Chi giống như phim kinh dị.
Vô số hồi tưởng lập tức lướt qua đầu.
Tần Uyển Uyển trên võ đài sau khi bị người ta giẫm mặt thì bùng nổ, đánh đến mức tên kia máu thịt tung tóe.
Tại Quỷ Thành, Tần Uyển Uyển dốc sức bán y, bán được thì bán, tống được thì tống.
Trong sa mạc, Tần Uyển Uyển liều mạng cố gắng tiêu diệt y, y còn cảm thấy mình chưa bao giờ gặp tiên nữ nào có sự bền bỉ như thế…
Lời nói lúc nãy của Tần Uyển Uyển vọng về.
“Báo thù lớn nhất trên thế gian này chưa bao giờ là tổn thương trên cơ thể!”
“Ta muốn chà đạp ngươi từ tận tâm hồn, phá hủy ngươi, nhục nhã ngươi, khiến ngươi biết cái gì là tổn thương thật sự!”
Báo thù… tổn thương…
Giản Hành Chi sững sờ nhìn nữ lang áo đỏ trong Thiên điện, nhớ tới thuở ban đầu ——
“Chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta.
Nếu như con gặp được ở Tiên giới, giết không tha.”
“Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của ta, cho hỏi tên của kẻ đó là gì?”
“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển.”
“Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới.
Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn.
Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”
“Sư phụ, Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì??”
“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”
Tịch Sơn nữ quân…
Hóa ra nàng là Tịch Sơn nữ quân!!!
Hơn nữa, thì ra nàng đã sớm biết thân phận của y!
Trong đêm tối, người con gái chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Kinh hoàng lùa qua toàn thân Giản Hành Chi, y buông cửa sổ té “bịch” một cái, xoay người bỏ chạy!
Y rõ ràng nhận thức được ——
Tiêu rồi!
Y tiêu rồi!!!
Y tiêu đời thật rồi!!!
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Hỏi: “Ngươi từng sợ hãi chưa?”
Giản Hành Chi: “Trước đây chưa từng, nhưng ở chương này, ta sợ hãi cực kỳ.”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Nhật ký Giản Hành Chi: “Hôm nay, mối tình đầu của ta còn chưa bắt đầu đã  hẻo rồi.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.