Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 68: Ta Kéo Nắp Quan Tài Xong Rồi Các Người Đánh Đi





***
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển xác nhận đây đúng là không phải ảo giác của nàng.
Thông thường điểm quan trọng nhất của ảo giác là phải phù hợp với nhận thức người trong cuộc.
Bởi vì càng phù hợp với nhận thức, người đó càng dễ bị mê hoặc.
Mà Hoa Dung này hoàn toàn khác với Hoa Dung mà nàng tưởng tượng, có thể thấy… xác suất cao là thật.
Nhận ra chuyện này, lòng Tần Uyển Uyển cả kinh.
Mọi suy đoán trước đây đều bị lật đổ, vô số câu hỏi quanh quẩn trong đầu.
Nàng lập tức thoát khỏi ảo cảnh mình bày ra.
Đau đớn dữ dội do Tôi thể mang đến xông thẳng lên đỉnh đầu, nàng rùng mình, đau đến không thể suy nghĩ, cố gắng kiểm soát sự mất khống chế.
Nàng vừa tiếp tục dẫn linh khí chảy vào gân mạch, đồng thời dùng Xuân Sinh phục hồi không ngừng.
Qua một lúc, nàng mới hỏi từng thắc mắc một: “Ngươi là Hoa Dung? Vậy người mấy ngày gần đây chúng ta thấy, người Thúy Lục hầu hạ là ai?”
“Cô cứu ta trước.” Hoa Dung không để ý tới câu hỏi của nàng, giọng nói bất nam bất nữ, chỉ nói cho nàng chuyện cứu hắn: “Bây giờ, cô đến góc Tây Nam.
Chỗ ba trăm trượng có một cục đá nhô lên, cô dời cục đá đi là có thể thấy được linh thú của ta.
Nó là một con Mê tàng, ta đang ở trong cơ thể nó.
Cô bước vào sẽ nhìn thấy một cỗ quan tài, sau đó cầm kiếm cắt nắp quan, mở quan ra.”
“Không.” Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối.
Hoa Dung trầm mặc chốc lát: “Có phải cô muốn lợi ích không?”
“Quá nguy hiểm.” Tần Uyển Uyển nghiêm túc phân tích: “Đó là linh thú của ngươi, ta vào, bộ muốn chết sao?”
“Bổn tọa cần cái mạng con nhóc cô làm gì?”
Hoa Dung nôn nóng: “Cô muốn cái gì?”
“Tại sao ngươi bị nhốt?”
Thật ra từ mộng cảnh trước đây đã có thể đoán được, Tần Uyển Uyển cũng không nghi ngờ lời Hoa Dung, nhưng một khi thả Hoa Dung ra, nàng sẽ mất đi lợi thế đàm phán.
Nàng nhất định phải hỏi rõ sự tình trước khi thả Hoa Dung ra.
“Ngươi lợi hại như vậy còn bị bắt nhốt, ta vào đó chẳng phải chịu chết sao?”
Giọng Tần Uyển Uyển điềm tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn pháp trận xung quanh: “Hơn nữa, ta chỉ là Kim Đan.
Vừa nãy, Tạ đạo quân ở đây, ngươi không lên tiếng.
Hiện giờ, Tạ đạo quân không có ở đây, ngươi bảo ta một mình đi cứu ngươi, có phải ngươi muốn lừa ta vào đó làm thịt không?”
“Hiện giờ ta vốn không có khả năng làm thịt cô.”
Rốt cuộc Hoa Dung lên tiếng: “Ta không tin tưởng tên đạo sĩ kia.
Lúc này, ta không muốn gặp bất cứ kẻ nào.”
“Vậy ngươi tin tưởng ta?”
Tần Uyển Uyển nhướng mày.
“Không phải ta tin cô.” Hoa Dung nhỏ giọng: “Chẳng qua chỉ có cô mới có thể mở quan tài.”
“Vì sao?” Tần Uyển Uyển nhận được câu trả lời, cảm thấy hứng thú.
Hoa Dung ngẫm nghĩ, vẫn đáp: “Thanh Uyên Ngưng trong tay cô có thể phá giải trận pháp của kẻ nhốt ta.
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì ta biết người sáng lập trận này, mà nguyên chủ thanh kiếm này chính là kẻ đó, cho nên trận pháp này vô hiệu đối với kiếm nhiễm khí tức nguyên chủ.”
“Nguyên chủ thanh kiếm này là ai?”
Tần Uyển Uyển ngạc nhiên: “Vì sao lại ở Mộ kiếm của Thiên Kiếm Tông?”
Theo lý mà nói, kiếm đặt ở Mộ kiếm đều là kiếm vô chủ, cũng tức là chủ kiếm đã chết.
“Bởi vì…” Giọng Hoa Dung bình thản: “Người đó đã chết lâu rồi.”
Tần Uyển Uyển nhớ lại, lập tức hiểu ra: “Là Lận Ngôn Chi?”
“Đúng vậy.”
Lận Ngôn Chi chết vào một trăm năm trước.
Theo kể lại, năm đó Hoa Dung cứu thế, Quỷ Thành vẫn lưu truyền truyền thuyết về Hoa Dung.
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng: “Vậy ngươi bị nhốt một trăm năm? Thế Hoa Dung bên ngoài hiện giờ là ai?”
“Cũng không phải…” Hoa Dung nói một cách chậm rãi, dường như y đang cân nhắc.
Sau một hồi lưỡng lự, y mới lên tiếng: “Dù sao nhìn thấy ta, cô cũng sẽ biết, ta cũng không ngại nói cho cô.
Ta không phải bị nhốt một trăm năm, mà là bị người khác hãm hại vài ngày trước, bị nhốt ở đây.

Hắn lấy thân thể ta làm chất dinh dưỡng, muốn triệu hồi Ngọc Linh Lung hiện thế, cho nên hiện tại ta vốn không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Cô cứu ta đi, không cần sợ.”
“Người hại ngươi là ai?”
“Ta không biết.”
Giọng Hoa Dung bình tĩnh: “Ta chỉ biết hắn muốn Ngọc Linh Lung.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, không trả lời ngay.
Nàng sử dụng linh lực mở rộng đoạn linh căn cuối cùng của mình, quá trình tôi thể hoàn tất, rốt cuộc mở mắt.
Toàn thân nàng đều là mồ hôi, giống như vớt từ dưới nước lên.
Nghỉ ngơi một lát, nàng đứng dậy, nhảy tới chỗ Hoa Dung nói, vừa đi vừa hỏi hắn: “Vì sao sử dụng ngươi triệu hồi Ngọc Linh Lung?”
“Mảnh Ngọc Linh Lung ở Quỷ Thành đã sớm dùng cạn linh khí lúc xây thành.
Nếu muốn mảnh Ngọc Linh Lung này hiện thế lần nữa, lại có thể dùng để mở Đăng Tiên Môn, nhất định phải bổ sung linh khí cho nó.
Thật ra một mình ta không đủ, cô thấy những đường máu bên ngoài không?”
“Thấy.” Tần Uyển Uyển nhìn ra sau lưng, nơi pháp trận không có máu, toàn bộ đều là chuỗi đưỡng máu.
“Lúc máu chảy đầy trận pháp, Ngọc Linh Lung sẽ hiện thế.
Những chuỗi đường máu kia đều là bách tính Quỷ Thành.
Nếu máu của ta không chảy đầy pháp trận, hắn sẽ lập tức lấy máu bách tính bổ sung.
Vì vậy, cô phải cứu ta! Cứu ta mới có hi vọng!”
“Ngươi vừa nói ngươi không có năng lực phản kháng gì, bây giờ lại nói cứu ngươi mới có hi vọng?”
“Cô không nói móc thì sẽ chết hả?!” Hoa Dung bị vạch trần toan tính, vô cùng tức giận.
Tần Uyển Uyển nhún vai, đi tới vị trí hắn chỉ.
Sau khi dời tảng đá ra, nàng nhìn thấy một cái hố nhỏ bên dưới, một con thú nhỏ hơi giống hồ ly nằm úp dưới đó.
Trông nó khá suy yếu, máu me khắp người, sau lưng đều là đường máu chảy từ trong sơn thể ra ngoài.
Tiểu hồ ly mở mắt, trán sáng rực, mở miệng nói bằng giọng Hoa Dung: “Ấn pháp ấn, cô vào đây.”
Tần Uyển Uyển vươn tay đặt lên trán tiểu hồ ly, nháy mắt đã bước vào thân thể nó.
Nơi này giống y đúc giấc mơ của nàng, hang động rộng lớn, tiếng tim đập, ở giữa có một cỗ quan tài.
Tần Uyển Uyển đi tới, nghe thấy Hoa Dung nôn nóng nói: “Mau mở nó ra!”
Tần Uyển Uyển không đáp.
Nàng nhìn ống dẫn bên cạnh quan tài, máu chảy từ trong ống dẫn truyền thẳng ra ngoài.
Những máu huyết này mang theo linh khí nàng quen thuộc, nàng nhíu mày: “Pháp trận bên ngoài là ngươi bố trí.”
“Cô mở quan! Chúng ta mở quan rồi nói!”
“Nếu như ngươi mới bị nhốt tại đây mấy ngày trước, vậy người một tháng bắt một công tử cũng là ngươi, người ban đầu muốn có Ngọc Linh Lung cũng là ngươi, đúng không? Ngươi muốn Ngọc Linh Lung làm gì?”
“Tiểu cô nương.” Giọng Hoa Dung rét lạnh: “Ta khuyên cô không nên hỏi quá nhiều.”
“Nếu ngươi có thể trả lời ta câu này, ta mở quan cho ngươi.”
Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn quan tài, Hoa Dung không có động tĩnh.
Một lát sau, hắn lên tiếng: “Ta muốn phục sinh y.”
“Nhưng năm đó, là ngươi đã giết y.” Tần Uyển Uyển nhắc nhở: “Giờ ngươi lại muốn phục sinh?”
“Đúng là ta giết y, là ta có lỗi với y.”
Giọng điệu Hoa Dung bình tĩnh: “Năm đó, ta vẫn còn là đứa trẻ.
Y cứu ta, y khi đó quân tử khiêm nhường, ôn hòa nhã nhặn.
Y nói giá trị lớn nhất của một người là giúp đỡ người khác.
Ta tin lời y, xem y như thần, trở thành tín ngưỡng.”
Tần Uyển Uyển lẳng lặng lắng nghe.
Hoa Dung hồi tưởng chuyện cũ: “Khi đó người được cứu không chỉ có ta, còn có rất nhiều đứa trẻ khác.
Tất cả đều cùng đi theo y tới Thành Vô Cấu, kiến lập thành trì này.

Y nói Thành Vô Cấu muốn dung nạp tất cả người tha hương trong thiên hạ, cứu tất cả người vô tội trong thiên hạ.
Vì thế, rõ ràng y đã đến Độ Kiếp nhưng bảo bối trong tay chả có cái gì, còn đắc tội rất nhiều người.
Ban đầu, y bị người khác đuổi giết, về sau bước vào Độ Kiếp thì không còn chật vật như thế, nhưng kẻ thù rất nhiều, vô số kẻ rình rập y.”
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, dự đoán được kiểu người này hẳn sẽ không có kết cục tốt.
“Về sau có rất nhiều người phản bội y.
Ta từng hỏi y đã làm chuyện tốt còn bị người khác phản bội, liệu y có oán hận không.
Y nói không, nhưng thật ra y oán hận.
Oán hận tích lũy nhiều…” Hoa Dung châm biếm, cười một tiếng: “Thì nhập ma đạo.
Cận kề phi thăng, tâm ma làm loạn, cuối cùng giết sạch bá tính cả thành.
Ta không đành lòng thấy y thảm hại như thế, vì vậy khoảnh khắc cuối cùng đã giết y.”
“Hửm?”
Tần Uyển Uyển không tin: “Ngươi chỉ là Kim Đan, làm sao giết y? Hơn nữa, sao ngươi lại trở thành Độ Kiếp?”
“Ta học một loại công pháp.” Hoa Dung chẳng hề thấy áy náy: “Lúc đó y đã nhập ma, cho nên ta nuốt chửng tất cả tu vi của y.”
“Vậy mà ngươi còn muốn phục sinh y?”
“Bởi vì ta áy náy.” Hoa Dung đáp rất nhanh: “Về sau mỗi đêm, ta đều nằm mơ, nhớ tới lúc còn bé.
Khi ấy, ta vốn phải làm vật hiến tế Hà đồng, là y cứu ta, ta thề sẽ đi theo y cả đời.
Y là ca ca, là chủ tử, là người thân duy nhất của ta, nhưng cuối cùng lại là ta giết y.
Thật ra sai không phải ở y, sai ở tâm ma, nếu như y có thể sống lại lần nữa, y vẫn là người tốt nhất dưới vòm trời này.”
“Cho nên ngươi muốn phục sinh y.” Tần Uyển Uyển nhướng mày: “Năm đó, ngươi vì bách tính cả thành giết y, hôm nay lại muốn giết bách tính cả thành vì y, ngươi không thấy hoang đường sao?”
“Hoang đường?” Hoa Dung bật cười, mang theo chút bi thương: “Y là người tốt như thế, bọn chúng phản bội y trước, là bọn chúng sai.
Năm đó, ta cảm thấy nên cứu bách tính, nhưng cứu chúng rồi, một trăm năm nay, chúng đối xử với ta thế nào?”
“Ta là ân nhân của chúng, nhưng bọn chúng chẳng hề cảm kích ta, chỉ cảm thấy ta là Thành chủ, cho nên ta làm vậy là đương nhiên.
Bọn chúng luôn luôn đòi hỏi, luôn luôn truy hỏi!”
Hoa Dung càng nói càng cáu: “Thu thuế nhiều một chút, bọn chúng lại hỏi vì sao, hằng ngày nghĩ cách trốn thuế, tránh thuế, né thuế, lách thuế.
Thu ít tiền không đủ chi, thì lại hỏi ta vì sao không phát tiền làm cái này cái kia.
Xây trường học, bảo bọn chúng đi học, bọn chúng lại nói ta hạn chế tự do, không hạn chế thì chúng nói ta làm Thành chủ mà mặc kệ tương lai bách tính.
Suốt ngày mấy chuyện vặt vãnh mà cứ tìm ta, cái gì mà Quỷ Thành cần trồng thêm cây thêm hoa, trồng xong lại bảo rất nhiều người chẳng có cơm ăn mà không lo, chỉ biết phủ xanh.
Một đám người mỗi ngày kiến nghị phải quy hoạch lại đường xá thành trì, hôm nay muốn lát đá xanh, ngày mai muốn lát cẩm thạch, ta cho hết.
Kết quả lại có người nói với ta đường xá Quỷ Thành ngày nào cũng đào đào móc móc, lão bách tính la ó khắp nơi.
Vậy lúc trước các ngươi đòi đào, đừng nói là vì lão bách tính được không?!”
“Ta hiểu, ta hiểu…” Tần Uyển Uyển gật đầu, trấn an hắn: “Ngươi bình tĩnh một chút…”
Nhưng Hoa Dung vừa nói đã không dừng được, điên cuồng mắng nhiếc: “Một đám người nói Quỷ Thành phải tổ chức ngành du lịch, muốn làm cho núi xanh sông biếc, sao bọn chúng không nghĩ xem Quỷ Thành có điều kiện hay không?! Đám khác lại nói Quỷ Thành phải mở rộng quặng sắt, bán cho Thiên Kiếm Tông kiếm thêm tiền.
Bọn chúng cũng không nghĩ lại xem đào nhiều quặng sắt như vậy hủy hoại môi trường cỡ nào.
Bắt tử hình thì bọn chúng nói quá tàn nhẫn, có án oan.
Không bắt tử hình thì bọn chúng nói luật pháp không đủ nghiêm! Nói nói nói, cái gì chúng cũng nói được, làm gì cũng đều mắng ta, khiếu nại ta!”
“Ngươi đúng là cực khổ rồi…”
Tần Uyển Uyển hiểu ra Hoa Dung bị công việc ép nhập ma.
Là Thành chủ, vậy mà hiện tại một lòng muốn hại chết lão bách tính toàn thành, đổi lại tín ngưỡng của mình.
Vì phục sinh Lận Ngôn Chi, mỗi tháng hắn tìm một thân thể thích hợp, đồng thời bày đại trận triệu hồi Ngọc Linh Lung, cố gắng sử dụng Ngọc Linh Lung phục sinh Lận Ngôn Chi.
Kết quả nửa đường bị một Boss nẫng tay trên, bắt hắn đặt ở đây bổ khuyết đại trận.
Như vậy tính ra Boss này cũng là người tốt, không lựa chọn ngay lúc huyết tế bá tánh toàn thành.
Nhưng hắn là ai? Vì sao vẫn kiên trì muốn Giản Hành Chi tới?
***
Tần Uyển Uyển nhíu mày.
Rõ ràng Hoa Dung bệnh không nhẹ, nhắc tới những chuyện này, luôn mồm mắng chửi: “Một trăm năm rồi! Một trăm năm nay, ngày nào bọn chúng cũng viết thư khiếu nại kiến nghị cho ta, mắng ta không xứng làm Thành chủ, bảo ta đổi lại Minh Tịnh đạo quân.
Bọn họ tưởng ta không muốn à?! Ta vừa nghĩ tới mình vì đám người này mà giết Minh Tịnh đạo quân, ta đã cảm thấy mình đúng là đồ ngu! Ta muốn phục sinh y, ta nhất định phải phục sinh y! Ta mặc kệ nơi này, tất cả chết chung đi!”
“Ngươi chết đi, nhưng trước khi chết ta muốn hỏi pháp trận này làm sao phục sinh Lận Ngôn Chi?”
“Nơi này có hai đại trận.” Hoa Dung nghe câu hỏi của nàng, không giấu giếm đáp: “Một cái dưới đất, sau khi máu chảy đầy, nó sẽ hội tụ đến mắt trận, triệu hồi Ngọc Linh Lung.
Bản thân Ngọc Linh Lung là thể cô đặc của vô số linh khí, nó rơi vào bên trên chỗ mắt trận, tập hợp cùng với những linh khí này là có đủ sức mạnh triệu hồi hồn phách Minh Tịnh đạo quân, giúp y chiếm lấy cơ thể hiến tế tại mắt trận, mà hồn phách hiến tế sẽ tan thành mây khói.”
“Còn đại trận kia?”
“Đại trận kia ở trên đầu, lúc đó ta sợ xảy ra chuyện nên cố ý thiết lập một trận pháp bảo vệ khác, có thể khiến người ở trong trận pháp hút lấy linh lực vô hạn từ xung quanh.
Cho nên ở trong trận pháp đó, nếu không chênh lệch sức mạnh cực lớn thì chủ trận vô địch.”
“Vậy ngươi là chủ trận sao?” Tần Uyển Uyển nhanh nhạy hỏi.
Hoa Dung trầm mặc.
“Kẻ hại ta có thực lực trận pháp vượt xa cả ta.
Hắn đã lấy máu của ta, e là… sửa trận rồi.”
Tần Uyển Uyển đã hiểu.
Hoa Dung hiện tại thuần túy là một pin sạc di động, dùng để sạc điện cho trận pháp, chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa xét tình trạng tinh thần hiện tại của hắn, nếu hắn ra ngoài không chừng còn tăng thêm một kình địch.”
“Hiểu rồi.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Ta đã rõ ràng tình huống hiện tại.”
“Vậy bây giờ cô có thể mở quan chưa?”
“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ phải nói thế nào để không kích động Hoa Dung: “Ta rất đồng cảm với chuyện ngươi gặp phải, có điều ta cảm thấy ngươi vẫn nên ở lại trong quan tài trị liệu một chút.
Ngươi yên tâm, ta đã dừng trận pháp truyền máu này giúp ngươi, ngươi nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài tiếp tục kết Anh.
Phía chúng ta không phiền ngươi giúp đỡ.”
Trận pháp truyền máu đã dừng, Ngọc Linh Lung tạm thời không xuất thế, xem như trì hoãn thêm một chút thời gian.
Nói xong, Tần Uyển Uyển giơ tay rút từng ống dẫn bên cạnh.
Giọng Hoa Dung rét lạnh: “Cô gạt ta!”
“Ta không gạt ngươi.” Tần Uyển Uyển giải thích: “Sau khi hiểu rõ bệnh tình của ngươi, ta hi vọng ngươi bình tĩnh lại rồi mới thả ra.
Hôm nào, ta sẽ đến thả ngươi.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển rút ống dẫn cuối cùng, phủi tay đứng dậy: “Hoa thành chủ, ta đi trước.”
“Muốn đi?!” Hoa Dung bị nàng chọc giận hoàn toàn.
Trong nháy mắt, roi dài màu máu xung quanh chui từ dưới đất lên, đánh thẳng về phía Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển bị roi máu quấn vào eo, kéo trở về quan tài, đập mạnh lên đó.
“Mở! Mở ra cho ta!”
Hoa Dung vô cùng nóng nảy: “Nếu không ta giết cô!”
Tần Uyển Uyển cảm giác eo mình bị đập suýt gãy đến nơi, nàng siết chặt nắm đấm.
“Ngươi biết không…”
Tần Uyển Uyển đỡ thắt lưng, chậm rãi đứng dậy: “Ngoại trừ Giản Hành Chi, ngươi là kẻ thứ hai đánh ta đau như thế đấy.”
“Mở ra mau!” Một chiếc roi dài bên cạnh lại đánh về phía Tần Uyển Uyển lần nữa.
Lần này, Tần Uyển Uyển không hề do dự giơ tay tuốt kiếm, quang kiếm lập tức cắt đứt roi dài, thậm chí Hoa Dung chưa kịp phản ứng, trường kiếm mang theo linh lực Tần Uyển Uyển và pháp quyết Tịch Sơn đã đâm thẳng vào quan tài, xuyên thủng nó.
Tiếng nói Hoa Dung ngưng bặt, máu nhỏ từ mũi kiếm xuống.
Tần Uyển Uyển đỡ thắt lưng, hít thở.
Cũng trong tích tắc kia, Tần Uyển Uyển cảm giác có thứ gì đó chấn động dữ dội dưới mũi kiếm.
Tần Uyển Uyển cảm giác bất ổn, nhanh chóng rút kiếm ra chém rách hang động, nhảy thẳng ra khỏi thân thể Mê tàng!
Vừa nhảy ra, Tần Uyển Uyển đã thấy Tạ Cô Đường chạy trở về.
Tạ Cô Đường gặp nàng, vẻ mặt vui mừng, dịch chuyển đến trước người nàng.
Y đang định mở miệng, chợt cảm giác được gì đó, sắc mặt đại biến, kéo nàng ra sau lưng, giơ tay lên thiết lập kết giới, đối kháng cùng linh lực đột ngột nổ tung.
Linh lực này quá mạnh, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đều bị đánh bay, những linh khí kia điên tấn công hai người như phát điên.
Phỏng chừng linh khí của Lận Ngôn Chi bị Hoa Dung nuốt chửng năm đó vẫn luôn không thể dung nhập tự nhiên, vẫn mãi trữ trong cơ thể hắn dưới dạng linh khí.
Hắn ta giống như vật chứa cực đại, bây giờ bị Tần Uyển Uyển đâm như vậy, linh khí kia lập tức nổ tung.
Giờ phút này, linh khí vô chủ, nhưng do ở trong cơ thể Hoa Dung quá lâu nên vẫn bị Hoa Dung khống chế, nó xông thẳng về phía Tần Uyển Uyển báo thù lần cuối.
Tần Uyển Uyển hiểu đại khái ý đồ của Hoa Dung.
Nàng nghiến răng, dứt khoát ngồi xếp bằng, giơ tay lên bày pháp trận kết Anh của Tịch Sơn.
Tạ Cô Đường không khỏi la lên: “Cô làm gì đấy?”
“Linh khí nhiều như vậy, không ăn thật lãng phí.” Tần Uyển Uyển nhắm mắt, kéo thẳng những linh khí kia vào trong cơ thể, tiếp tục đại nghiệp kết Anh.
Lúc nãy, nàng đã tôi thể gần ổn, bây giờ dẫn những linh khí này vào cơ thể giống như đại dương mênh mông đổ vào Hoàng Hà, truyền khắp toàn thân, nhập vào Kim Đan.
“Không được!”
Tạ Cô Đường thấy nàng kết Anh như thế, vừa ngăn cản linh khí tấn công bọn họ ở phía trước, vừa dạy nàng: “Cô kết Anh như vậy, đến lúc đó Kim Đan không dung nạp được hết linh khí, cô sẽ chết!”
Nếu như là nàng trước đây thì đúng là chết thật, nhưng có loại công pháp động cơ vĩnh cữu của Thượng Cực Tông, chỉ cần chịu được đau, xác suất nàng chết không lớn.

Hơn nữa trận pháp kết Anh của Tịch Sơn sẽ hạn chế linh khí chảy vào ở một mức độ nhất định, cũng coi như một kiểu bảo vệ.
Tần Uyển Uyển không đáp, nàng bắt đầu kết Anh.
Tạ Cô Đường không cắt ngang nàng.
Mắt thấy linh khí của Hoa Dung từ từ bị nàng nuốt chửng, dường như hồn phách Hoa Dung cũng cảm nhận được, bèn quay đầu định chạy.
Nhưng trận pháp bên người Tần Uyển Uyển tựa hồ bám chặt lấy hắn, giống như vòng xoáy hút hắn vào, cuối cùng rơi vào trận pháp, hóa thành linh khí gột rửa cơ thể Tần Uyển Uyển.
Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển lỗ mãng, y thở dãi, xếp chân ngồi xuống bên cạnh nàng hộ pháp.
Tạ Cô Đường  nhìn gương mặt nàng, quan sát linh khí xung quanh lưu động, nghĩ đến đau đớn mà kết Anh mang đến, không khỏi khâm phục Tần Uyển Uyển hơn.
Gần như kết Anh là nỗi đau mà người thường khó lòng chịu nổi.
Tần Uyển Uyển tùy tiện hút nhiều linh khí vào người, đau đớn đó càng tăng lên gấp mười lần, gấp trăm lần.
Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh bình thản, không hề tỏ vẻ đau đớn, có thể thấy tâm trí vững vàng, người thường khó mà sánh bằng.
Tạ Cô Đường đang cảm phục, bỗng nhiên thấy nước mắt Tần Uyển Uyển chảy ra.
Sau đó nàng bắt đầu thút thít, vừa khóc vừa tĩnh tọa.
“Sao lại đau thế này…” Tần Uyển Uyển bắt đầu đau khổ gào lên: “Sao lại đau thế này!”
Tạ Cô Đường ngây người.
Tghe tiếng gào khóc của Tần Uyển Uyển, y thật muốn khuyên nàng hay là đừng kết.
Nói thật, lần đầu tiên trong đời y thấy người khác kết Anh mà khóc.
Lúc Tần Uyển Uyển đang gào khóc kết Anh, Giản Hành Chi cũng bị người ta khiêng tới mắt trận.
Y cảm giác quan tài của mình bị người ta đặt xuống.
Y nằm trong quan tài, nghe thấy có người bước tới gần, vươn tay kéo nắp quan.
“Lại gặp mặt rồi.”
Đối phương nghiêng đầu cười khẽ.
Giản Hành Chi mở mắt, nhìn thấy một gương mặt vô cùng giống y, nhưng rõ ràng gương mặt này là giả tạo.
Tần Uyển Uyển có lẽ không nhìn ra, nhưng y vào Nam ra Bắc tại Tu chân giới, loại dịch dung cấp thấp này chỉ là trò vặt vãnh trong mắt y.
Y nhìn xuyên qua gương mặt thật sự, có điều đây chỉ là khuôn mặt thanh niên bình thường, tu vi cũng chỉ Nguyên Anh.
Thứ duy nhất khiến người khác để ý chỉ có chỉ số 40 trên đầu hắn.
Giản Hành Chi trầm mặc một lúc, mở miệng khẳng định: “Bách Tuế Ưu.”
Đối phương khựng lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy mà ngươi cũng nhìn ra?”
Độ thiện cảm xanh lè trên đầu ngươi như thế, khó mà không nhận ra.
“Nhận ra rồi cũng chẳng sao.” Đối phương nghiêng đầu: “Ta rất thích thân thể này của ngươi.
Ngươi quay về đi, đưa nó cho ta được không?”
“Không được.”
“Chuyện này không do ngươi chọn.”
Bách Tuế Ưu giơ tay lên bất ngờ tấn công ngực Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi lập tức tụ kiếm ngăn lại, tung một cước đá bay y.
Bách Tuế Ưu gấp gáp lui về sau, Giản Hành Chi vội nhảy ra khỏi quan tài, rút kiếm chém.
Hiện giờ, Bách Tuế Ưu cũng chỉ là Nguyên Anh, thân thể y Kim Đan, dù không sử dụng thần thức, vượt cấp giết một tên Nguyên Anh cũng chẳng phải việc khó.
Song phương đánh qua đánh lại, Bách Tuế Ưu cười khẽ: “Hẳn ngươi không biết, ta ở đây sẽ không thua.”
Tiếng vừa dứt, hắn giơ tay lên, linh lực nháy mắt tập hợp, đánh mạnh về phía Giản Hành Chi, đập y vào quan tài!
Giản Hành Chi lập tức bò dậy, cũng ngay lúc đó, y nghe thấy Quân Thù hô to: “Giản đạo hữu, chúng ta tới cứu cậu đây!”
Tiếng vừa dứt, kiếm khí của Thẩm Tri Minh phóng tới, Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn nhảy một cái, gian nan tránh thoát.
Kế tiếp lại nghe thấy Liễu Phi Nhứ hô to từ hướng đối diện: “Giản đạo hữu, ta tới cứu cậu đây!”
Dứt lời, vô số bươm bướm lao về phía Bách Tuế Ưu giống như phi đao, đồng thời một luồng kiếm ý lạnh băng từ bên cạnh bay vút tới.
Một tiếng nổ vang, Ninh Bất Ngôn xuất hiện phía sau bức tường, cầm kiếm ho khan.
“Giản đạo hữu, ta sẽ không phụ sự nhờ cậy của Tạ tiểu hữu, nhất định sẽ đưa đạo hữu trở về an toàn.”
Nhất thời, Bách Tuế Ưu ba mặt giáp địch, tất cả đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao mọi người đều ở chỗ này.
Giản Hành Chi ngẫm nghĩ.
Nơi này hai tên Nguyên Anh, hai tên Độ Kiếp, một tên Hóa Thần, y cứ để bọn họ đánh, đánh xong rồi bò ra.
Vì thế, y chui lại vào quan tài, tiện thể đóng nắp.
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Long Ngạo Thiên ban đầu:
“Ta giết hắn, đánh chết hắn, làm sao sao ta có thể không ra tay lúc người khác đánh lộn?! Ta muốn đánh nhau đến khắc cuối cùng!”
Long Ngạo Thiên hiện tại:
“Các người đánh đi, ta đóng nắp quan xong rồi.”
Uyển muội ban đầu:
“Ta tạm thời nằm đã, lỡ như y đánh thua, ta lại phải nằm trở về.”
Uyển muội hiện tại:
“Kẻ đánh ta như thế, trừ Giản Hành Chi ra, đều chết hết rồi.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.