Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 118: Ta Đi Giết Người Nàng Có Thể Hôn Ta Một Cái Không





 
Liễu thị không dám trồng thực vật họ hoa hồng, mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc họ hoa hồng là cái gì, nhưng từ kinh nghiệm nhiều năm, bọn họ sàng lọc ra thực vật đủ an toàn đặt trong đình viện, trong đó bao gồm thược dược thuộc họ thược dược và các loại mẫu đơn.
Toàn bộ mẫu đơn và thược dược mà Liễu thị trồng dều nở hoa trong một đêm, đình viện của Tần Uyển Uyển bướm bay hoa nở rợp trời.
Mọi người vừa bàn tán vừa bận rộn chuẩn bị buổi lễ thành hôn hôm sau.
Giản Hành Chi qua giúp đỡ nên vẫn luôn không tới.
Mà sau khi nhìn thấy hoa nở, Tần Uyển Uyển thất thần chốc lát rồi ổn định tâm trạng đi đến phòng Liễu Phi Sương, chuẩn bị buổi chiều đổi kiệu hoa với nàng ấy.
Liễu Phi Sương đã nghe nói chuyện xảy ra trong sân viện Tần Uyển Uyển.
Nàng vừa đến, Liễu Phi Sương đã sáp tới, tràn đầy hâm mộ hỏi: “Nghe bảo vì thúc hoa nở cả sân viện mà Giản đạo quân bắt rất nhiều bươm bướm, cô có cảm giác gì?”
“Thì…” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, nói thật: “Rất sợ hãi…”
Liễu Phi Sương nghe nàng đáp, nghi hoặc hỏi: “Cô sợ cái gì?”
“Cứ cảm thấy y làm loại chuyện này sẽ tạo phiền phức.”
Lời vừa nói ra, Thúy Lục bên cạnh chìm vào suy tư.
Nhớ đến quãng đường đã qua, không nhịn được giơ tay lên vỗ vai Tần Uyển Uyển: “Muội nói rất có lý.”
Ba cô gái vừa thì thầm vừa để thị nữ giúp Tần Uyển Uyển tắm gội tẩy rửa, mặc áo cưới, trang điểm cô dâu, cuối cùng chải búi tóc đơn giản, mang mũ phượng có trân châu rủ xuống che mặt.
Vật dụng các bước thành hôn đều đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, làm trước một ngày cũng không tạo thêm rườm rà.
Bộ đồ cưới Tần Uyển Uyển mặc là dành riêng cho Liễu Phi Sương, thân hình hai người tương đương, hơi thay đổi một chút là vô cùng vừa vặn.
Đợi trang điểm kỹ lưỡng xong, Liễu Phi Sương và Thúy Lục ngắm nhìn mà tấm tắc không ngớt.
Thúy Lục càng nhìn càng đau lòng, không nhịn được than thở: “Muội nói xem kiếp trước Giản Hành Chi tích bao nhiêu đức nhỉ?”
“Liên quan gì y?”
Tần Uyển Uyển lạnh nhạt lên tiếng.
Nàng tự phủ khăn voan, ngồi trên ghế không nói.
Thúy Lục và Liễu Phi Sương nhìn nhau.
Thúy Lục hắng giọng định nói gì, chợt nghe giọng Nam Phong vang lên ở cửa: “Đại nhân Thúy Lục, đổi mục tiêu rồi!”
Thúy Lục nghe vậy, khẽ ho: “Vậy chúng ta đi nhé?”
“Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển đáp.
Thúy Lục dẫn theo Liễu Phi Sương dịch dung thành nha hoàn đi ra, nhanh chóng đưa nàng đến mật thất mà Liễu Nguyệt Hoa đã chuẩn bị sẵn.
Tần Uyển Uyển ngồi một mình trong phòng một lát, bỗng nghe thấy bên ngoài huyên náo, bánh pháo chiêng trống dậy trời.
Qua một lúc sau, thị nữ bước vào, kính cẩn dìu nàng: “Tiểu thư, tân lang đến đón rồi.”
Tần Uyển Uyển không lên tiếng, thị nữ dìu nàng ra ngoài.
Đi tới cửa, nàng cảm giác có người đặt một đầu lụa đỏ vào tay nàng, đầu còn lại nằm trong tay người khác.
Người nó cầm lụa đỏ dẫn nàng bước về trước, Tần Uyển Uyển không nhịn được thấp giọng hỏi: “Lạc đạo quân?”
Người kia không đáp, Tần Uyển Uyển không khỏi xoắn xuýt trong lòng, suy nghĩ xem người này rốt cuộc là Lạc Hành Chu hay là Giản Hành Chi.
Hai người cùng bước qua chậu than, tiếng người xung quanh huyên náo, hầu như đều là tiếng reo hò.
Những người này đều là người Liễu Nguyệt Hoa mời đến lấp đủ chỗ cho người Liễu thị, đa phần khách khứa thật sự đều chưa đến Hoa Thành.
Bọn họ muốn giải quyết Bạch Vi trước khi khách đến, tránh mối ân oán này của Liễu gia bị thiên hạ biết hết.
Nhưng vì sao Liễu Nguyệt Hoa lại sợ mọi người biết chuyện này?
Tần Uyển Uyển suy nghĩ trong lòng, hơi mất tập trung, chân đá vào bậc cửa, người bên cạnh giơ một tay lên đỡ nàng.
Mùi hương quen thuộc tràn vào chóp mũi, Tần Uyển Uyển lập tức biết người bên cạnh là ai.
Sau khi người kia đỡ nàng, dường như không yên tâm nên dứt khoát buông lụa đỏ, muốn kéo nàng đi về trước.
Tần Uyển Uyển bực bội, hất mạnh tay y ra.
Y không buông, Tần Uyển Uyển lại ngưng pháp quyết ở đầu ngón tay, lòng bàn tay Giản Hành Chi mở pháp trận, hai người sóng vai tựa vào nhau, đánh qua đánh lại trong phạm vi chật hẹp, so chiêu thẳng đến đại sảnh.
Tần Uyển Uyển nghe thấy có người hô lên: “Tân lang, tân nương đến ——”
Rốt cuộc Tần Uyển Uyển mới cảm giác Giản Hành Chi buông nàng ra.
Nàng đứng yên tại chỗ bất động.
Vì nghi lễ, khăn hỉ Tu chân giới đều chứa các pháp thuật ngăn cản nhìn trộm.
Tần Uyển Uyển không nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài cũng không nhìn thấy dáng vẻ của nàng.
Nghe quan chủ lễ xướng niệm một hồi, rốt cuộc cũng đến đoạn bái thiên địa.
“Nhất bái thiên địa ——”
Giản Hành Chi nghe quan chủ lễ hô, lòng chợt căng thẳng, kéo Tần Uyển Uyển xoay người, cùng nhau lạy bên ngoài phòng một lạy.
“Nhị bái cao đường ——”
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển xoay người, lạy Liễu Nguyệt Hoa ngồi bên trên một lạy.
“Phu thê giao bái ——”
Hai người mặt đối mặt, tim Giản Hành Chi đập hơi nhanh.
Tần Uyển Uyển đứng yên bất động, Giản Hành Chi cũng không dám nhúc nhích, hai người giằng co một lúc, người tham dự xôn xao cả lên.
Giản Hành Chi thấy tình cảnh ngượng ngập, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Nàng… nàng không lạy thì ta ấn đầu đấy.”

Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng hít sâu một hơi: “Người lạy trước!”
Tại sao nàng phải lạy trước chứ!
Giản Hành Chi nghe thấy lời này, vội vàng khom lưng.
Tần Uyển Uyển cảm giác động tác của người bên cạnh, rốt cuộc cũng khom lưng.
Hai người kề quá gần, lúc cúi đầu, mũ phượng và kim quan chạm vào nhau.
Kim quan móc lấy khăn hỉ của Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển định vùng vẫy đứng thẳng dậy, y vội giữ lấy đầu nàng: “Khăn sắp rơi rồi!”
“Rơi thì rơi.”
Tần Uyển Uyển khom lưng, cảm giác hai người họ giống như hai con trâu, châu sừng vào nhau, xấu hổ đến đỏ mặt: “Thẳng người dậy rồi nói!”
“Không được.” Giản Hành Chi kiên trì, gọi Tạ Cô Đường bên cạnh: “Tạ… Tạ sư huynh!”
Tạ Cô Đường nghe gọi thì hiểu ngay, vội bước lên, xem tình huống hai người giằng co, giơ tay gỡ chỗ kim quan móc vào.
Ngày tân hôn, mọi sự phải viên mãn.
Tạ Cô Đường không tiện kéo đứt sợi tơ, đành sử dụng linh lực bảo vệ nó, tỉ mỉ rút sợi tơ ra.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển châu đầu vào nhau.
Nàng cảm giác người bên cạnh bàn tán xôn xao, mặc dù từ khi quen biết y đến nay đã mất mặt rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn cần thể diện.
Lòng Tần Uyển Uyển tức giận không chỗ xả, chỉ đành mắng thầm: “Giản Hành Chi, đến khi nào người có thể đáng tin một chút chứ?!”
“Lần sau...” Giản Hành Chi hẹn nàng: “Lần sau ta nhất định sẽ không mắc vào nàng.”
“Không có lần sau! Không thể nào có lần sau!”
“Không được, hôn nhân đại sự vẫn phải báo cho phụ mẫu.
Ta sẽ đến Tịch Sơn đề thân…”
“Cút! Cút! Cút!”
“Xong rồi.”
Trong lúc hai người ầm ĩ, cuối cùng Tạ Cô Đường tháo sợi tơ nguyên vẹn lành lặn khỏi kim quan của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi thở phào, hai người vội vàng đứng thẳng người dậy, vỗ vai Tạ Cô Đường, chân thành cảm ơn: “Đa tạ huynh đệ.”
“Đưa vào động phòng ——”
Sau khi quan chủ lễ hô xong, thị nữ đỡ Tần Uyển Uyển đi về phía động phòng.
Giản Hành Chi dựa theo quy trình, đi đến chỗ đãi tiệc mời rượu giống như một chú rể bình thường.
Huyên náo một phen, đợi đêm xuống, Giản Hành Chi được nhóm Tạ Cô Đường đưa đến động phòng.
Lúc này, Tần Uyển Uyển đã đợi trong phòng rất lâu.
Dù sao cũng chẳng phải thành hôn thật, mọi người đưa đến xong đã lui ra ngoài.
Cửa vừa đóng, gian phòng chỉ còn lại Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi đứng cạnh cửa, do dự một lúc mới bước tới mép giường, ngồi xuống cạnh Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đội khăn voan, không nói một lời.
“Chuyện đó…”
Giản Hành Chi nghẹn hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng: “Tối qua, ta với Thúy Lục và Liễu Nguyệt Hoa đã thiết lập trùng trùng cơ quan pháp trận, nàng đừng sợ.”
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển thấp giọng: “Chẳng biết cô ta đang ở nơi nào.”
“Ta đã xem qua rồi.” Giản Hành Chi nhìn xung quanh: “Còn chưa tới.”
Vừa dứt lời, Tần Uyển Uyển giơ tay lên vén khăn voan.
Giản Hành Chi tóm lấy tay nàng, vừa căng thẳng vừa sửng sốt: “Nàng làm gì vậy?!”
“Cô ta không ở đây…” Tần Uyển Uyển giải thích: “Chúng ta giả vờ giả vịt nữa làm gì?”
“Vậy… vậy lỡ như có thì sao?”
Giản Hành Chi thấy nàng vén khăn dứt khoát như thế, bỗng nhiên hơi tức giận: “Ở hay không ở đều nên để ta vén.
“Vậy người mau vén đi.” Tần Uyển Uyển khó chịu lên tiếng: “Ta đội cái này không thoải mái.”
Giản Hành Chi bị chặn họng như thế, tâm trạng kiều diễm gì cũng bay biến, giơ tay lên vén khăn voan.
Tần Uyển Uyển nhích sang một bên, cách y một khoảng.
“Nàng…” Giản Hành Chi nhìn nàng, nghẹn một hồi, giọng điệu dịu xuống: “Không phải tối qua ta xin lỗi rồi sao?”
“Sao người lại đối với y?”
Tần Uyển Uyển mặc kệ Giản Hành Chi  xuống nước, ngược lại hỏi chuyện Lạc Hành Chu.
Giản Hành Chi tức nghẹn, y không muốn trả lời vấn đề này, khoanh tay tựa mép giường: “Dù sao ta cũng tới rồi.”
Hai người giằng co không nói.
Giản Hành Chi len lén nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển cũng cúi đầu im lặng.
Qua một lúc, Giản Hành Chi suy nghĩ, mở miệng: “Nàng nói xem có phải cô ta đang đợi thời cơ gì không?”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ chốc lát, cảm thấy Giản Hành Chi nói đúng, bèn bảo: “Lên giường.”
Nói xong, nàng thả rèm hai bên xuống, leo lên giường, vừa leo vừa gọi y: “Người cũng lên đi.”
Giản Hành Chi ngẩn người, sau đó vừa căng thẳng vừa vui vẻ gật đầu: “Ừ.”
Hai người tắt đèn, đắp chăn, cùng nằm trên giường.
Giản Hành Chi mở to mắt nhìn rèm, lúng túng tìm chủ đề: “À ư… Nàng đội mũ phượng đi ngủ có đau đầu không?”
Tần Uyển Uyển không để ý đến y.
Giản Hành Chi suy nghĩ, lại hỏi: “Lúc trước nàng hứa đi dạo phố, ăn bánh trôi với ta, còn giữ lời không?”
Tần Uyển Uyển xoay người, đưa lưng về phía y.
Giản Hành Chi suy nghĩ, trở người xoay mặt về phía nàng.

Y quan sát mũ phượng của nàng một lúc, giơ tay lên đỡ mũ phượng cho nàng.
Tần Uyển Uyển đẩy y ra.
Giản Hành Chi giữ tay nàng: “Đừng nhúc nhích, ta tháo xuống cho nàng.”
Tần Uyển Uyển không nói, đưa lưng về phía y, cảm giác y cẩn thận gỡ trâm cài cố định, lên tiếng: “Nàng nâng đầu lên một chút.”
Mũ phương trong tay y, nếu y kéo mạnh thì người đau vẫn là nàng, nàng chỉ đành phối hợp nâng đầu lên.
Giản Hành Chi chậm rãi tháo mũ phượng xuống, nhưng trang sức rủ trên mũ phượng quá nhiều nên mắc vào tóc nàng.
Y kéo chúng ra ngoài, Tần Uyển Uyển giữ tay y lại, vội nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Sao thế?”
Giản Hành Chi dừng động tác, Tần Uyển Uyển hơi tủi thân: “Đau.”
“Vậy ta nhẹ một chút…”
Lời Giản Hành Chi còn chưa dứt, y đã cảm giác gió sau lưng ùa tới.
Nháy mắt, sắc mặt y biến đổi, giơ tay trực tiếp cắt đứt tóc vướng của Tần Uyển Uyển, đồng thời ôm nàng lăn vào giữa giường.
Dây leo và khí độc đồng thời xông vào vào rèm, pháp trận mạnh mẽ kích hoạt.
Lúc Giản Hành Chi ôm Tần Uyển Uyển bịt kín miệng mũi, dây leo trói chặt hai người, lôi vào giữa pháp trận!
Tần Uyển Uyển muốn cầm kiếm theo bản năng, Giản Hành Chi ôm lấy nàng, truyền âm nói: “Đừng cử động.”
Tần Uyển Uyển khựng lại.
Đúng ngay lúc hai chữ này vang lên, hai người va đập mạnh vào một không gian vô cùng nhỏ hẹp.
Dường như không gian này là một quan tài, vừa vặn chứa được hai người.
Giản Hành Chi nhận ra mình đang đè lên người Tần Uyển Uyển, vội vàng chống hai tay chân lên tấm ván gỗ, treo lơ lửng giữa không trung, kéo ra một khoảng cách với Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhận ra tình cảnh xấu hổ, xoay đầu không nhìn y.
Giản Hành Chi cũng không dám nhìn nàng.
Hai người yên lặng quan sát.
Một lát sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng chuông bạc truyền từ ngoài vào, tức khắc một giọng nói tràn đầy âm khí hô lên: “Tân lang tân nương đến, nâng quan!”
Dứt lời, dường như toàn bộ quan tài bị người ta nâng lên mạnh lên, rung lắc dữ dội.
Giản Hành Chi bị xốc nảy, rơi xuống người Tần Uyển Uyển, y cuống quít nhếch nhác bò lên, chống người mình cách xa Tần Uyển Uyển một chút.
Nhưng xa cỡ nào cũng không đến nửa ngón tay, hơi ấm hai người đều có thể xuyên qua y phục mà truyền lên người người kia.
Tần Uyển Uyển cố gắng không để ý trạng thái lúc này, sử dụng thần thức quét ra bên ngoài, xác nhận bên ngoài đều là tiểu lâu la.
Nàng bố trí kết giới trong quan tài rồi mới mở miệng: “Vì sao lúc nãy không ra tay?”
“Người tới không phải bản thể Bạch Vi.”
Giản Hành Chi giải thích.
Y ngửi thấy mùi thơm trên người Tần Uyển Uyển luồn vào chóp mũi, vội vàng niệm Thanh tâm chú.
“Không phải bản thể mà đã mạnh thế rồi sao?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Giản Hành Chi đáp lời: “Người có thể tu năm trăm kiếp Đạo nghìn kiếp hoá mộng vốn dĩ đã không phải người thường, dù cho lên  thẳng Tiên giới cũng có thể đánh một trận.”
“Vậy người…” Trong phút chốc, Tần Uyển Uyển hơi lo lắng.
Giản Hành Chi nhận ra ý của nàng, quay đầu cười: “Yên tâm, có thể đánh nhau với Đạo nghìn kiếp hoá mộng năm trăm kiếp, không chừng ta còn có thể thăng cấp đấy.”
Nói xong, người nâng quan dường như đã đi đến nơi, quan tài nặng nề rơi xuống đất, xung quanh yên tĩnh lại.
***
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đều nhận ra bên ngoài có một luồng tà khí đậm đặc, hai người nhìn nhau, không nói chuyện nữa.
Qua một lúc, loáng thoáng có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, dường như chân người nọ đeo chuông, mỗi bước đi đều có tiếng chuông leng keng vang dội.
Tà khí cũng càng ngày càng đậm theo tiếng bước chân đến gần.
Người nọ đến bên quan tài, đặt tay lên trên, giọng nói ôn hòa: “Hơn một trăm năm… Liễu Y Y, rốt cuộc chúng ta đã gặp lại.”
Tay nàng ta lướt nhẹ qua quan tài, Tần Uyển Uyển lập tức cảm giác tà khí xâm thực từ trong khe quan tài đến.
Giản Hành Chi lạnh mắt bày kết giới, đối phương rõ ràng cảm nhận được nhưng vẫn chẳng quan tâm, tiếp tục nói.
“Hơn một trăm năm, cô biết ta sống tịch mịch thế nào không? Tỷ tỷ đi rồi, thứ duy nhất tỷ ấy để lại trên đời cho ta cũng bị cô phá hủy.
Trừ hủy hoại cô, ta sống chẳng có thú vui nào.”
“Kiếp này cô sống thật sung sướng.” Bạch Vi vừa nói, vừa đặt tay lên nắp quan tài, phong ấn trên nắp quan tài sáng lên, cô ta ai oán: “Cô có mẫu thân yêu cô, có tiểu lang quân tình đầu ý hợp.
Ái chà chà, người phụ nữ như cô đúng là đời nào cũng không thể tách khỏi đàn ông.
Ta không như vậy, ta chỉ có tỷ tỷ, nhưng cô lại hủy đi thứ cuối cùng tỷ ấy để lại cho ta.
Cô khiến ta đau khổ…”
“Uyển Uyển.” Giản Hành Chi cảm giác được sức mạnh phong ấn biến mất, nhìn Tần Uyển Uyển cảnh giác, cầm kiếm bàn bạc với nàng: “Đợi lát nữa, nếu ta có thể giết cô ta, chúng ta làm hòa, được không?”
“Đừng tự tìm chết.”
Tần Uyển Uyển cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp của Bạch Vi, quay đầu trừng Giản Hành Chi: “Quý trọng cái mạng nhỏ của người đi!”
“Nói rồi đấy.”
Ánh mắt sáng ngời của Giản Hành Chi đầy ắp nét cười.
Cũng chính lúc này, Bạch Vi đẩy mạnh nắp quan tài ra, lạnh giọng quát: “Cô cũng đừng hòng sống yên!”
Dây leo cuốn theo tà khí đâm thẳng vào quan tài.
Quang kiếm của Giản Hành Chi phóng ra, nhắm thẳng về phía Bạch Vi giống như quỹ đạo sao!
Cùng lúc đó, y vung tay, vài pháp trận dịch chuyển rơi xuống đất.
Khoảnh khắc quang kiếm phóng “ầm” tới, pháp trận lập tức sáng lên.
Quả nhiên có đường lui!
Tần Uyển Uyển nhìn thấy pháp trận dịch chuyển, lòng lập tức ổn định lại, cầm kiếm cùng đâm về phía Bạch Vi với Giản Hành Chi.
Bạch Vi nhìn hai người đuổi theo cô ta, bật cười quỷ dị: “Ngu xuẩn.”
Vừa dứt lời, pháp trận dịch chuyển đột nhiên bừng sáng huyết quang.
Tần Uyển Uyển lia mắt qua, phát hiện thì ra bên dưới pháp trận kia còn có một trận pháp dịch chuyển!
Tần Uyển Uyển thầm nói không ổn.
Ngay lúc một luồng linh lực của Bạch Vi phóng tới, nàng và Giản Hành Chi đồng thời lùi xa, hai tay nàng kéo tay trái Giản Hành Chi lui về sau, cả hai đồng thời hô to.
“Chạy!”
“Lên!”
Hai người đồng thời sử dụng linh lực lao về hai hướng, chẳng những hai lực không hình thành cân bằng mà Tần Uyển Uyển còn bị Giản Hành Chi kéo giật về trước!
Tần Uyển Uyển còn chẳng nặng bằng thanh kiếm trong tay Giản Hành Chi, y kéo một cái là lôi nàng đi luôn, ném “ầm” một cái về phía Bạch Vi!
Cũng may Tần Uyển Uyển không phải bao cát, nửa đường nàng lộn nhào trên không, nương theo sức lực đâm từ trên không xuống phối hợp với Giản Hành Chi.
Trong nháy mắt, tà khí của Bạch Vi quấn dọc theo Uyên Ngưng mà lên.
Pháp quyết trấn tà trên mũi kiếm trong tay Giản Hành Chi bùng phát, sau khi chém một kiếm cắt đứt tà khí, y bèn ôm eo Tần Uyển Uyển ném về sau, lớn tiếng nói: “Đứng phía sau Tạ Cô Đường đi!”
Dứt lời, kiếm rơi như mưa, pháp quyết sấm sét giống như súng liên thanh bắn phá về phía Bạch Vi.
Tần Uyển Uyển trở người đáp xuống đất, lập tức nói cho Giản Hành Chi một tin bất hạnh: “Pháp trận dịch chuyển bị cô ta dời rồi, nơi này là mai phục cô ta thiết đặt!”
Tiếng vừa dứt, Giản Hành Chi và Bạch Vi lại va nhau một kiếm.
Bạch Vi bình tĩnh nhìn Giản Hành Chi, ánh mắt mang theo chút tò mò: “Tâm pháp này của ngươi quen thật đấy.”
“Quen?”
Giản Hành Chi bật cười: “Vậy ta để cô quen thêm lần nữa!”
Tiếng vừa dứt, lại một pháp trận của Giản Hành Chi ầm ầm rơi xuống.
Tà khí Bạch Vi phình lớn, nháy mắt hoa hồng trên dây leo nở rộ.
Hai luồng sức mạnh va chạm, cả hai bị linh lực đối phương đánh bật ra sau.
Tần Uyển Uyển vươn tay đỡ lấy Giản Hành Chi, vội gọi: “Giản Hành Chi!”
“Đưa kiếm cho ta!”
Giản Hành Chi cướp lấy Uyên Ngưng, lật người đứng lên.
Bạch Vi miễn cưỡng đứng tại chỗ, lạnh mắt quay đầu nhìn Giản Hành Chi.
Miệng vết thương trên người nàng ta cấp tốc phục hồi, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Ngươi cho rằng các người sẽ bắt ba ba trong rọ?”
Bạch Vi cười khẩy: “Ta đã sớm biết các người đang chờ ta.
Thật khéo, ta cũng đang đợi các người, sự trợ giúp của các người e là không tới được rồi.”
“Bọn họ tới hay không không quan trọng.” Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, lau máu trên khóe môi: “Dù sao bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì, tới đây còn cản trở ta phát huy.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển đang quan sát xung quanh có bao nhiêu pháp trận suýt nữa quỳ lạy Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi, đừng làm màu nữa, mau tìm cơ hội chạy đi.
Chiến đấu trên sân nhà của người ta, người điên à!
Nàng lên kế hoạch con đường chạy trốn trong đầu, vừa duỗi tay kéo tay áo Giản Hành Chi, hi vọng y có thể cảm nhận được ý nghĩ tranh thủ tìm đường chạy của mình.
Nhưng Giản Hành Chi đứng sừng sững không nhúc nhích, ngược lại răn dạy nàng: “Đừng kéo nữa! Kiếm tu có thể chết, không thể lui.
Uyển Uyển, cầm kiếm lên!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Giản Hành Chi, người có biết có một loại rút lui gọi là rút lui chiến thuật hay không.
Biết Giản Hành Chi chẳng trông mong nổi, Tần Uyển Uyển không hi vọng vào y nữa, vạch rõ đường chạy trong đầu, tay ngưng pháp trận tăng tốc chạy trốn.
Rõ ràng Bạch Vi bị Giản Hành Chi chọc giận, cô ta lạnh lùng cười: “Giỏi, giỏi, giỏi, có khí phách lắm, để ta xem kiếm của ngươi có cứng như miệng của ngươi không.”
“Được thôi.” Kiếm của Giản Hành Chi vung lên, tóm lấy cổ áo Tần Uyển Uyển, điềm tĩnh nói: “Uyển Uyển, ta dẫn nàng đánh một trận!”
Tần Uyển Uyển đang vẽ pháp trận trong lòng bàn tay không còn gì lưu luyến, bèn chồng thêm vài lớp nữa.
Ngay lúc Giản Hành Chi xách nàng xông về trước, Tần Uyển Uyển vung tay ném pháp trận thứ nhất về phía Bạch Vi.
Nhưng không ngờ giây phút Giản Hành Chi xách nàng xông về trước lại đột ngột rút lui, chỉ tung một chiêu giả trước mặt Bạch Vi!
Pháp trận tấn công của Tần Uyển Uyển mang theo lực xung kích rất lớn.
Nàng vốn nghĩ pháp trận đánh vào người Bạch Vi, Bạch Vi dùng linh lực ngăn chặn, lực xung kích sẽ đẩy họ về hướng ngược lại, họ có thể nương theo sức lực này vọt ra ngoài cửa.
Mặt sau pháp trận kia của nàng mang theo tác dụng bật lại, lại còn chồng thêm năm “pháp trận bật ngược” có tác dụng tương tự, họ có thể búng thẳng một mạch ra xa, chí ít rời khỏi pháp trận mà Bạch Vi đã thiết đặt sẵn.
Nhưng bây giờ Giản Hành Chi đột nhiên đánh chiêu giả, pháp trận của nàng lập tức phóng ngược hướng, đập mạnh xuống đất, búng ngược Giản Hành Chi đang định xông ra ngoài và nàng bay ngược trở về!
Cũng may trong nháy mắt búng ngược lại, “pháp trận bật ngược” thứ hai khởi động, có điều phương hướng không do Tần Uyển Uyển khống chế nữa.
Pháp trận trực tiếp nổ tung dưới đất, lực xung kích cực lớn khiến họ xuyên thủng mái nhà, bay thẳng lên trời!
Bạch Vi sững sờ nhìn hai người chạy đi rồi quay lại, sau đó phóng lên trời, nàng ta vội vã đuổi theo: “Chạy đi đâu!”
Khoảnh khắc nàng ta xông lên, pháp trận thứ ba và linh lực của nàng ta va chạm, góc độ trùng hợp đánh Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đập xuống đất.
Sau khi đập xuống đất, pháp trận thứ tư kích hoạt, trực tiếp ném bọn họ trở về sân viện vừa nãy.
Giản Hành Chi thấy họ bay trở về sân viện, rốt cuộc hiểu được xảy ra chuyện gì.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, y tóm lấy tay Tần Uyển Uyển, giơ lên nhắm về phía Bạch Vi đang xông tới, va chạm lần nữa!
Linh lực của y truyền vào tay Tần Uyển Uyển, Bạch Vi cũng dốc hết toàn lực, đòn này mang theo lực xung kích cực lớn, cộng thêm uy lực của pháp trận thứ hăm, nháy mắt hai người bay đi nghìn dặm, đập “ầm” một cái, lún thẳng vào núi.

Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển đâm sâu vào núi.
Đợi lực xung kích dừng lại, Tần Uyển Uyển vội vã quay đầu: “Giản Hành Chi, người ổn không? Không sao chứ?”
“Nàng…” Giản Hành Chi nôn một búng máu: “Nàng đang làm gì?”
“Ta nói ta muốn dẫn người chạy, người tin không?”
Vẻ mặt Tần Uyển Uyển chân thành.
Giản Hành Chi nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Y không dám tin.
Cũng không dám không tin.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ đã thành công chạy thoát.
Còn chạy cực xa.
“Người ở chỗ này điều dưỡng…” Tần Uyển Uyển vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta liên lạc nhóm Tạ đại ca…”
“Không kịp.”
Giản Hành Chi ngăn nàng lại, y nuốt một ngụm máu, mở miệng hỏi: “Nàng có thể biến ra ít côn trùng không?”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển ngơ ngác, Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Ta nhớ pháp thuật Tịch Sơn có thể gấp giấy, truyền linh lực vào đó để hóa thành người.
Nàng có thể biến ra côn trùng không?”
“Có thể.”
Tần Uyển Uyển lập tức hiểu pháp thuật Giản Hành Chi nói là gì, Giản Hành Chi gật đầu: “Biến ra côn trùng chuyên ăn hồng dây đi, bản thể cô ta vốn là hồng dây.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy đã hiểu ngay ý của Giản Hành Chi.
Yêu vật tu luyện cho dù đã thành người thì bản chất vẫn là yêu, là yêu thì có thiên địch, lúc chiến đấu cũng có kiêng kỵ.
Tần Uyển Uyển lấy một xấp lá bùa, bắt đầu dùng linh lực biến thành côn trùng, dặn dò Giản Hành Chi: “Người tranh thủ thời gian tu phục, đợi lát nữa ta giúp người giết cô ta.”
Giản Hành Chi tựa vào bả vai Tần Uyển Uyển, nhìn nàng biến ra một đống côn trùng, im lặng vận hành Xuân Sinh.
Y lén lút liếc nhìn ánh mắt nàng, do dự hồi lâu, thử vươn tay ôm lấy eo nàng.
Động tác của Tần Uyển Uyển khựng lại, cứng đờ một lúc nhưng không kéo y ra.
Nàng làm như chẳng xảy ra chuyện gì, vừa cấp tốc hóa lá bùa thành các loại rệp cây, bọ rầy, bọ nẹt, vừa dặn dò y: “Sau này, người muốn làm gì thì thông báo một tiếng, bát tự chúng ta tương khắc, cứ khắc mãi như thế, sớm muộn gì cũng khắc chết nhau.”
“Tương khắc chỗ nào?” Giản Hành Chi được nàng ngầm cho phép tiếp cận, vui sướng trong lòng, dựa vào nàng uể oải lên tiếng: “Lần nào chúng ta cũng đều thành công, có thể thấy mệnh cách chúng ta là gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống từ chỗ chết.”
“Người thật mạnh miệng.” Tần Uyển Uyển trừng y.
Giản Hành Chi nhướng mày: “Kiếm của ta cũng rất mạnh.”
“Lợi hại như vậy, sao lúc nãy còn chạy?”
“Một, nơi đó nhiều trận pháp như vậy, ta và nàng đánh không thắng.
Hai là…” Giản Hành Chi do dự chốc lát, úp mở nói: “Chẳng phải sợ tổn thương đến nàng sao?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy sững người.
Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Bạch Vi không tìm được họ, bắt đầu phá từng ngọn núi.
“Trước đây, người…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng, hơi căng thẳng: “Không phải người cảm thấy những kinh nghiệm này rất tốt với ta à?”
“Trước đây, ta nghĩ sớm muộn gì nàng cũng độc lập…” Giản Hành Chi nghe nàng hỏi, hơi ngượng ngùng xoay đầu đi: “Nhưng hiện giờ… ta muốn bảo vệ nàng cả đời.”
Nói xong, dường như thấy xấu hổ, y cảm giác cơ thể khôi phục tương đối, bèn đỏ mặt đứng dậy: “Nàng ở đây liên lạc Nam Phong, tìm nhóm Tạ Cô Đường, mau chóng bảo bọn họ đến đây.
Nàng cho ta mượn Uyên Ngưng, ta ra ngoài giữ chân Bạch Vi.”
Y vươn tay cầm lấy Uyên Ngưng, bỏ côn trùng vào túi Càn Khôn, xoay người định đi ra ngoài.
Tần Uyển Uyển biết nàng đi ra giúp đỡ còn chẳng bằng ở lại chỗ này tìm người tới giúp, vì vậy kiềm chế lo lắng nói: “Đừng liều mạng, có việc gọi ta.”
Giản Hành Chi nghe nàng nói thì dừng bước.
Bên ngoài núi đổ đất nứt, y do dự một lát, quay trở về, ngồi xuống trước mặt Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nghi hoặc nhìn y.
Giản Hành Chi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mang theo chút mong đợi: “Ta ra ngoài giết người, nàng có thể hôn ta một cái không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy rủ mắt, thấp giọng đáp: “Ừ.”
Giản Hành Chi có được lời này, lập tức kéo nàng tới hôn.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một luồng linh lực tinh khiết kèm theo pháp quyết chui vào cơ thể Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển sững sờ tròn mắt.
Đó là Chú song sinh thường được đặt trên người đạo lữ.
Chú thuật này sẽ khiến một bên tiếp nhận tất cả vết thương của bên còn lại, kể cả cái chết.
Có điều Tu chân giới tiếc mạng, dù cho đạo lữ cũng chưa chắc dùng chú này.
“Ta đi đây.”
Giản Hành Chi đỏ mặt đứng dậy, cầm kiếm đi ra khỏi hang động.
Y sờ Uyên Ngưng trên thắt lưng, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chuôi kiếm này khắc một đóa hoa hồng.
Nhờ đó y mới biết thì ra thanh kiếm giết người lạnh băng cũng có thể nở hoa.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Uyển Uyển, tuy Đại ca vô văn hóa, nhưng Đại ca yêu nàng.”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Phỏng vấn: “Bạch Vi, vì sao cô phải chờ bọn họ tháo mũ phượng mới ra tay?”
Bạch Vi: “Ngươi nghe thử đối thoại của bọn họ đi, ngươi cảm thấy bọn họ đang làm gì? Ngươi cảm thấy ta nên cảm thấy bọn họ đang làm gì? Chẳng phải đây là lúc loài người yếu ớt nhất sao?”
【 Vở kịch nhỏ 3 】
Tần Uyển Uyển: “Trước đây, người vẫn cảm thấy ta nên bị đòn, hiện giờ sao không để ta bị đòn nữa?”
Giản Hành Chi: “Thê tử và đồ đệ là hai giống loài.”
【 Vở kịch nhỏ 4 】
Mỗi lần chiến đầu:
Tần Uyển Uyển: “Lui!”
Giản Hành Chi: “Lên!”
Một lát sau ——
Ta phải thay đổi chính mình, phối hợp với người kia!
Tần Uyển Uyển: “Lên!”
Giản Hành Chi: “Lui!”
Kẻ địch: “… Các người đứng yên được không?”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.