Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 108: Có Vài Người Được Ông Trời Ban Cho Vai Nam Chính





Lời của Giản Hành Chi khiến Tần Uyển Uyển yên tâm hơn nhiều, mà Giản Hành Chi cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Những cái khác không quan trọng, hiện giờ cứu Tần Uyển Uyển là quan trọng nhất.
Y tóm chim sơn ca đến trước mặt, mắt đối mắt: “Không có kết giới mà ngươi nói là ý gì?”
“Là tất cả những chuyện ngươi làm bên ngoài đều sẽ truyền vào bên trong.
Ngươi đốt Tam muội chân hỏa bên ngoài, bên trong cũng sẽ đốt Tam muội chân hỏa.
Ngươi lấy sấm sét đánh nó, bên trong cũng sẽ sấm chớp đùng đùng.”
“Ta hỏi ngươi cái này sao?” Giản Hành Chi nhíu mày, y không cần con chim này nhắc lại chuyện y đã làm lần nữa.
Y dí con chim tới sát mặt, lạnh lẽo nói: “Ta hỏi ngươi, làm sao mới đưa được Uyển Uyển ra ngoài!”
“Không có cách nào.” Chim sơn ca lạnh lùng giải thích: “Hoặc là một trong hai người họ chết, Mật cảnh tự nhiên mở ra.
Hoặc là chính hai người bọn họ quyết định thắng thua, một bên nhận thua trong Mật cảnh, Mật cảnh tự nhiên mở ra.
Người bên ngoài, trừ công tử, ai cũng chẳng mở được.”
“Công tử?”
Giản Hành Chi bắt lấy từ ngữ then chốt: “Công tử Vô Ưu?”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt chim sơn ca điềm tĩnh: “Vật này do công tử sở hữu, ngài là chủ nhân, đương nhiên có thể mở.”
“Vậy công tử nhà ngươi đâu?”
“Vẫn đang trên đường đi, không liên hệ được.”
Giản Hành Chi không nói nữa.
Tần Uyển Uyển chắc chắn không nhận thua, vậy biện pháp duy nhất còn lại để mở Mật cảnh hiện tại chính là Tần Uyển Uyển thắng, hoặc là trực tiếp gi.ết chết đối phương.
Y suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Nếu hạt châu này không có kết giới, vậy nghĩa là có thể vào đúng không?”
“Có thể vào, nhưng sau khi ngươi vào thì sẽ mặc người ta xâu xé.”
Chim sơn ca nói xong, rốt cuộc lộ ra chút tò mò: “Chẳng lẽ người muốn vào?”
Giản Hành Chi mặc kệ hắn, nhét thẳng hắn vào tay áo, xếp chân ngồi dưới đất, sử dụng thần thức thăm dò hạt châu xanh.
Vừa rồi cứ nghĩ làm sao mở hạt châu này, hiện giờ đổi mạch suy nghĩ liền phát hiện một cảnh giới khác.
Hạt châu này thật sự không có kết giới gì, Giản Hành Chi hóa thành một luồng sáng chui vào hạt châu.
Y vừa chui vào, động tác cầm chung trà của thanh niên ở trên xe ngựa nơi xa khựng lại.
Hắn suy nghĩ, khẽ cười: “Tới hay lắm.”
Giản Hành Chi vừa đáp xuống đất, chim sơn ca đã nhận ra y vừa làm gì, hoảng sợ kêu lên trong tay áo: “Ngươi làm gì vậy?! Thả ta ra ngoài!”
“Ta đã vào rồi.” Giản Hành Chi quay đầu nhìn bên cạnh, phát hiện hình như mình đang ở trong đường mòn sơn động.
Y giơ tay vỗ lên tường đá, cảm nhận hướng gió, khuyên chim sơn ca đang vùng vẫy như điên trong tay áo: “Ngươi ở bên ngoài cô đơn lắm, vào chung với ta đi.”
“Ngươi có bệnh hả?!” Chim sơn ca mất bình tĩnh, bắt đầu mắng chửi chí chóe.
Giản Hành Chi không để ý hắn, bắt đầu liên lạc với Tần Uyển Uyển: “Uyển Uyển?”
Tần Uyển Uyển không hồi đáp, hình như nơi này ngăn cách sự liên hệ giữa nàng và Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi cầm kiếm không nhúc nhích, nhắm mắt khuếch đại thần thức.
Nơi thần thức quét qua vẽ thành một bản đồ Mật cảnh trong đầu y, chỉ trong chốc lát ——
Tìm được rồi!
Y cầm kiếm chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.
Bỗng nhiên đường mòn xuất hiện vô số tu sĩ mặc giáp hiện ra từ hư không.
Những tu sĩ này không có thể xác, giống như một u linh mặc giáp, bao vây chi chít quanh Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhìn lướt qua bọn chúng một vòng, nhíu mày: “Tà linh?”
Loại tà linh này vốn không phải vật sống, hoàn toàn là thứ bẩn thỉu tạo ra từ ác niệm con người, chém không chết, diệt không sạch, biện pháp duy nhất là dùng sấm sét hoặc chân hỏa trấn tà.
Có điều nơi này ngăn cách với bên ngoài, không dễ dẫn sét, chỉ có thể tiêu tốn linh lực của mình biến thành sấm sét.
Nếu như một tu sĩ Nguyên Anh bình thường, e rằng tiêu tốn đến chết ở đây cũng không giết hết.
“Ta đã nói mà.”
Chim sơn ca tức lồng lộn, mắng chửi: “Ta sắp bị ngươi hại chết rồi!”
“Sợ cái gì?”
Giản Hành Chi cười nhạo: “Ngươi quá khinh thường ta rồi.”
“666.” Giản Hành Chi buông lời khó nghe, thấp giọng nói trong thức hải: “Nếu như bây giờ ta bằng lòng chịu điện giật lúc trước, cái đơn miễn phạt đó có thể rút lại không?”
“Hả?” Lần đầu tiên 666 nghe thấy loại yêu cầu này, nhưng nó vẫn tẫn hết chức trách giải thích: “Có thể rút, nhưng phải trả 20% phí thủ tục.”
“Rút đi.”
Giản Hành Chi bình tĩnh nói: “Còn nữa, hiện giờ ta phá hư nhiệm vụ của nam chính, xin hệ thống tranh thủ xử phạt luôn đi.”
“Hả?!” 666 nuốt nam chính bọt: “Ngài chắc chứ, cái này không phải mười vạn Vôn đâu.”
“Làm đi.”
Tay Giản Hành Chi cầm kiếm xoay một cái, giơ tay vuốt mũi kiếm, pháp trận ánh sáng xanh lam triển khai trên mũi kiếm.
666 run run nhấn vào phím “Hủy bỏ” đơn miễn phạt.
Trong nháy mắt, dòng điện trút xuống như thác.
Giản Hành Chi dẫn trực tiếp dòng điện đến pháp trận trên mũi kiếm, vung chém thẳng về trước!
“Chính thanh(*) tìm gốc, thiên địa sinh dương, lôi đình dẫn lối, tru tà tứ phương.”
(*) Mình không tìm ra nghĩa cụ thể của chính thanh, nhưng có thể tách ra để hiểu.
“Chính” ở đây là ngay thẳng, không xô lệch; “thanh” ở đây là trong sạch, thuần khiết
Giản Hành Chi ném trường kiếm lên trời, tay lật pháp quyết, kéo sang hai bên, một thanh biến thành mấy chục thanh quang kiếm, vung tay lên: “Đi!”
Quang kiếm bổ ra một con đường dài phía trước.

Giản Hành Chi nhảy lên, tóm lấy thanh ở giữa, đuổi theo quang kiếm vung chém một mạch!
Tà ma không gần, quỷ quái không sinh!
Lúc Giản Hành Chi xông lên trước chém giết, Tần Uyển Uyển nằm dưới đất nghỉ ngơi, sử dụng Xuân Sinh khôi phục cơ thể, xê dịch sang một bên, khe khẽ t.hở dốc.
Thanh niên áo đen bên cạnh nằm bất động dưới đất.
Tần Uyển Uyển chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt đối phương, cầm kiếm lật hắn lại.
Da thịt trên mặt thanh niên đã khôi phục, Tần Uyển Uyển nhìn chốc lát mới nhận ra, kinh ngạc thốt lên: “Quân Thù?”
Quân Thù nghe thấy có người gọi mình, gian nan mở mắt: “Tần… Tần Vãn?”
“Huynh xảy ra chuyện gì thế?” Tần Uyển Uyển cảnh giác nhìn hắn, sẵn sàng rút kiếm.
Quân Thù chống người dậy, dường như đau đầu, giơ tay lên ôm đầu mình: “Ta… Tối qua ta bị Thẩm Tri Minh dẫn đi… Có người giết Thẩm Tri Minh… Ta đi tới trước mặt phụ thân… Người nhà của ta đều chết rồi, ta rất đau lòng… Vãn Nhi… ta chỉ còn lại nàng…”
Lời còn chưa dứt, Quân Thù đột nhiên cứng đờ, hắn bỗng nhớ ra mình đã làm gì.
Quân Thù ngây người tại chỗ, Tần Uyển Uyển lén lút giăng kết giới dưới chân hắn, cảnh giác hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Quân Thù cúi đầu, nhìn ngực mình: “Thẩm Tri Minh tới.”
“Thẩm Tri Minh?”
“Ma chủng của Thẩm Tri Minh.” Quân Thù thất kinh, hắn giơ tay lên điên cuồng cào ngực mình: “Nó ở trong ngực, nó nở hoa, nó ăn cha ta, nó còn ăn cả Thẩm Tri Minh! Nó điên rồi… Nó điên rồi…”
“Quân Thù!”
Giọng nói mang theo Thanh tâm chú của Tần Uyển Uyển rơi vào đầu Quân Thù, khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn sững sờ ngẩng mặt, ánh mắt điềm tĩnh trong trẻo của Tần Uyển Uyển nhìn hắn: “Ta hỏi huynh cái gì, huynh trả lời ta cái đó, ta sẽ cứu huynh.”
Nàng hứa với hắn: “Hãy tin ta.”
Quân Thù không lên tiếng, hắn sững sờ nhìn người thiếu nữ trước mặt, bất giác nhớ đến năm đó.
Lần nào cũng đều là nàng, toàn thân áo đỏ, tay cầm trường đao.
Phượng hoàng đao độc truyền Tần thị, nàng vung đao dứt khoát linh hoạt, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hắn chưa từng nhìn kỹ, hắn không để ý, hắn đã quen.
Hắn cứ cảm thấy nàng ham vinh hoa phú quý, nàng muốn làm thê tử hắn, bất luận hắn chà đạp thế nào, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
“Vì sao nàng không dùng đao?” Hắn khẽ hỏi.
“Huynh ăn thi thể của phụ thân huynh, đúng không?”
Quân Thù cứng đờ, lát sau, hắn gian nan gật đầu.
“Sau đó, huynh bị Thẩm Tri Minh khống chế, lại ăn thi thể của Thẩm Tri Minh?”
“Phải.”
Quân Thù cúi đầu, hắn không dám đối mặt Tần Vãn.
Chuyện như vậy đặt ở trên người bất cứ tu sĩ nào cũng đều đã là tà ma.
Không có ai sẽ cứu hắn, không có ai sẽ cứu hắn.
Hắn run rẩy, hắn muốn cầu xin, nhưng hắn lại hi vọng Tần Vãn có thể không cần hắn cầu xin mà vẫn cứu hắn.
Tần Uyển Uyển nhìn hắn cúi đầu run rẩy.
Nàng bỗng có cảm giác tim đập nhanh, cứ như có một hồn phách khác trong cơ thể đang lặng lẽ thở dài.
Ký ức của hồn phách ấy ảnh hưởng nàng, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Quân Thù vẫn còn là đứa bé đi theo phụ thân, cùng đứng trên mặt đất đầy máu, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía Tần Vãn còn bé.
“Vãn Nhi muội muội, muội đừng sợ, ta và phụ thân tới cứu muội đây.”
Cũng trong khoảnh khắc đó, một tiếng “ting” thanh thúy đột nhiên vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.
【Nhiệm vụ đột xuất: Nguyện vọng của Tần Vãn —— Độ hóa Quân Thù, bỏ ác theo thiện.
Điểm tích lũy +500.
Có nhận nhiệm vụ hay không?】
“Cô ấy muốn cứu hắn?”
Tần Uyển Uyển hỏi trong thức hải, 38 gật đầu: “Ừ, dù sao lúc bé vẫn có chút cảm tình.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển không nghĩ nhiều.
Tần Vãn muốn cứu, nàng dùng thân thể người ta, cũng không thể từ chối.
nàng ấn nút “Chấp nhận”, quay đầu nhìn Quân Thù: “Huynh kể rõ sự tình, chỉ cần huynh không nhập ma…” Nàng nói một cách điềm tĩnh: “Ta sẽ không xem huynh như tà ma.”
“Vãn Nhi muội muội…” Quân Thù khẽ gọi, bất giác đỏ hốc mắt.
Hắn ngẫm nghĩ, lau nước mắt.
Biết không phải lúc ôn chuyện, hắn vội vàng kể nàng nghe: “Ta cảm thấy nó không phải hồn phách của Thẩm Tri Minh.
Sau khi nó chui vào cơ thể ta, ta chỉ cảm thấy ác niệm, ta cảm thấy nó là ‘Ác’ của Thẩm Tri Minh.
Nếu như hồn phách của Thẩm Tri Minh vẫn còn, hẳn là nó mượn xác hoàn hồn.
Nhưng ta cảm thấy…”
Quân Thù suy nghĩ: “Nó muốn khiến ta hóa thành giống nó.”
“Cho nên thứ chui vào cơ thể huynh…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là ma chủng?”
Ma chủng chứa đựng ác niệm của Thẩm Tri Minh.
Quân Thù gật đầu, Tần Uyển Uyển hỏi tiếp: “Vừa nãy, nó nuốt chửng huynh sao?”
“Phải.” Quân Thù đáp, nhưng hình như vừa rồi có Tam muội chân hỏa hoặc sấm sét giáng xuống, tạm thời trấn áp nó.
Vãn Nhi muội muội, nàng…”
Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nàng giết ta đi, ta sợ một lát nữa ta sẽ không khống chế nổi chính mình.”
Tần Uyển Uyển không ngờ Quân Thù sẽ nói như vậy, nàng sững sờ nhìn hắn.
Nhưng nàng không phát hiện tay Quân Thù âm thầm bấm một pháp quyết, chỉ cần Tần Uyển Uyển đồng ý, hắn sẽ quyết định giết nàng.
Hắn có thể chết vì người hắn yêu, nhưng với tiền đề là người này yêu hắn.
Tần Uyển Uyển do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Huynh có lòng như vậy, Tần Vãn sẽ không muốn huynh chết.”
Nghe nói thế, rốt cuộc Quân Thù cũng chậm rãi buông pháp quyết trong tay ra.
Tần Uyển Uyển không nói nhiều, tiếp tục hỏi: “Nếu huynh bị nó nuốt chửng, dung hợp với nó, huynh có thể nhìn thấy ký ức của ông ta không?”

“Có thể.”
“Vì sao Thẩm Tri Minh nhập ma?”
“Thật ra hơn hai trăm năm trước, trên người ông ta đã có ma chủng rồi.”
Quân Thù nhíu mày: “Khi đó ông ta vẫn còn Hóa Thần, tu vi cao thâm, bèn phong ấn ma chủng.
Nhưng sau khi sư phụ ông ta biết được chuyện này, lo lắng ông ta không thể khống chế ma chủng, nhất quyết giết ông ta.
Dưới cơn bi phẫn, ông ta giế.t chết sư phụ, trở thành Tông chủ Vấn Tâm Tông.
Thật ra ông ta luôn khống chế ma chủng rất tốt, không vì ma chủng mà làm chuyện xấu xa, chỉ có duy nhất một chuyện là có lỗi với nàng.”
Quân Thù vừa nói vừa ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nghi hoặc: “Ta?”
Quân Thù gật đầu: “Hóa ra năm đó ông ta thu nhận Tô Nguyệt Ly làm đệ tử, yêu thương cưng chiều, không phải là vì thích, mà là vì thể chất Tô Nguyệt Ly đặc biệt.
Cô ta có thể chất cực âm, là đỉnh lô cực tốt, song tu với cô ta có thể thay đổi thể chất.”
“Vậy ông ta cần thay đổi thể chất gì?”
Tần Uyển Uyển không hiểu, Quân Thù trầm giọng: “Thể chất Thanh long.”
Tần Uyển Uyển ngây người.
Quân Thù nói tiếp: “Ông ta trúng ma chủng, giết sư phụ mình, tà niệm khó mất, không thể thông qua thiên kiếp phi thăng, cho nên ông ta bí mật quen biết một người, người nọ thỏa thuận với ông ta.
Hắn có một con Thanh long, bảo Thẩm Tri Minh tìm một cô gái có thể chất cực âm, sau khi cô gái này lấy được Long đan, có thể dựa vào phương thức song tu để thay đổi thể chất người còn lại.
Bọn họ sẽ thông qua cô gái này hóa thành thể chất Thanh long, mà chuyện Thẩm Tri Minh cần làm đó là tìm được một cô gái như thế, đồng thời tìm được Ngọc Linh Lung.”
“Cho nên…” Tần Uyển Uyển thì thầm: “Thật ra Tô Nguyệt Ly là công cụ phi thăng của bọn họ.”
“Không sai.”
Quân Thù khàn giọng nói: “Vì vậy từ nhỏ, ông ta đã cực kỳ cưng chiều Tô Nguyệt Ly, không giống một đệ tử bình thường.
Tô Nguyệt Ly nghĩ bản thân có thể dùng tình yêu khống chế đàn ông cũng là do ông ta dạy dỗ mà ra.
Như vậy, tương lai Tô Nguyệt Ly sẽ vì quyền lực mà cam tâm tình nguyện trở thành đỉnh lô hầu hạ bọn họ.”
“Nhưng xảy ra chuyện bất ngờ, Thanh long kia trốn ra ngoài.
Ban đầu, ông ta không biết Long đan ở chỗ nàng, về sau biết rồi thì vẫn luôn muốn tìm nàng.”
“Kế tiếp móc viên Long đan này ra, đưa cho Tô Nguyệt Ly.”
Tần Uyển Uyển mở miệng, hơi nặng nề.
Cho nên bất luận lúc trước Tần Uyển Uyển giải thích thế nào, bất luận lựa chọn gì, chỉ cần Long đan ở trong cơ thể nàng, nàng không đi, số phận sẽ bị móc Long đan.
Thẩm Tri Minh vốn không để ý Tần Vãn có thật sự đả thương Tô Nguyệt Ly hay không.
Đây có lẽ là nguyên nhân ban đầu hệ thống không để nàng rửa sạch oan khuất mà trực tiếp đâm bản thân rồi xuống núi, dù cho bị Quân Thù bắt cũng không quan trọng.
“Vậy…”
Tần Uyển Uyển còn muốn đặt câu hỏi, nhưng chỉ nghe một tiếng nổ “Đùng”, vách đá sau lưng Tần Uyển Uyển nổ tung.
Nàng nhảy sang một bên, nhìn thấy Giản Hành Chi cầm trường kiếm, sấm sét bao bọc toàn thân, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Uyển Uyển.” Y thở hồng hộc, giọng xúc động: “Ta tới cứu nàng đây!”
“Người… Sao người vào đây?”
Tần Uyển Uyển nghe nói thế thì ngây người.
Y cứu người trong Mật cảnh, không thả người ra mà tự mình vào làm gì, đưa đồ ăn hả?
“Ta…
Giản Hành Chi vừa định giải thích, đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng.
Trước khi Tần Uyển Uyển kịp phản ứng, y đã bước lên trước, kéo nàng ra sau lưng, nháy mắt xoay người bảo vệ nàng, thuận thế cầm trường kiếm ngăn trường kiếm của Quân Thù chém tới, phát ra một tiếng “keng” vang dội.
Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy mặt Quân Thù lại thối rữa, hiện giờ nửa lớn là mặt của Thẩm Tri Minh, nửa nhỏ là mặt của Quân Thù.
“Giết hắn…” Giọng Giản Hành Chi trầm ổn: “Là có thể ra ngoài.”
***
Nói xong, y đẩy Tần Uyển Uyển sang một bên, đâm kiếm về phía Quân Thù.
Rõ ràng Quân Thù bị cái gì kích động, càng điên cuồng hơn trước.
Linh lực trên người hắn mặc dù hỗn tạp nhưng dù sao cũng là linh lực của ba người Quân Vô Duyên, Quân Thù và Thẩm Tri Minh.
Hắn đột nhiên điên lên, Giản Hành Chi cũng hơi chống đỡ không nổi.
Tần Uyển Uyển thấy tình huống không ổn, phối hợp giáp công trước sau với Giản Hành Chi.
Nàng vừa gia nhập, lập tức hấp dẫn sự chú ý của “Quân Thù”.
“Long đan.”
Giọng nói của Thẩm Tri Minh vang lên, giơ tay chụp phần bụng của Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển vội vàng thối lui, Giản Hành Chi giơ tay lên, một lôi quyết đánh ầm xuống.
Quân Thù khựng lại, Giản Hành Chi túm lấy Tần Uyển Uyển vội vã thối lui, sau đó chạy trốn vào khe rãnh nhỏ.
“Vừa rồi hắn cũng mạnh vậy sao?”
Giản Hành Chi quay đầu hỏi Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển lắc đầu: “Không có, hoàn toàn không mạnh như vậy.”
Giản Hành Chi không nói nữa.

Mật cảnh này vốn là hai người tỉ thí, theo lý không nên có nhiều tà linh như vậy tồn tại.
Nhưng y vừa đến đã có nhiều tà linh như vậy, mà trình độ đối thủ của Tần Uyển Uyển lại đột nhiên tăng lên, rõ ràng là không nhắm về phía nàng.
“Chúng ta tách ra.”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển, dặn nàng: “Tìm một nơi trốn đi, chờ ta.”
“Không được.”
Tần Uyển Uyển dứt khoát từ chối: “Có người muốn Long đan của ta, chúng ta ở chung an toàn hơn.”
Giản Hành Chi nghe vậy, lập tức từ bỏ suy nghĩ hai người tách ra, căn dặn nàng: “Nàng chắn một chút.”
Tần Uyển Uyển không hề lưỡng lự quay đầu, chống lại kiếm của “Quân Thù” .
Giản Hành Chi ngồi xuống đất, bắt đầu vẽ trận.
“Quân Thù” dùng kiếm chiêu của Thẩm Tri Minh đánh qua lại với nàng hai chiêu, thấy hồi lâu chưa thắng, hắn đột ngột thét lên một tiếng.
Tiếng thét này dùng phương thức tấn công đặc hữu của nhạc tu Quân Vô Duyên, âm thanh nổ tung xung quanh hai người.
Pháp trận Giản Hành Chi vẽ xong, y nhảy lên, vung trường kiếm ngăn đợt sóng âm kia lại, kéo Tần Uyển Uyển, kêu lên một tiếng: “Lui!”
Tần Uyển Uyển và y cùng lui về sau.
“Quân Thù” trực tiếp chém về phía bọn họ, Giản Hành Chi không công mà chỉ lùi.
Ngay khi “Quân Thù” giẫm lên kiếm trận mà y vẽ, hàng trăm thanh quang kiếm từ trận pháp dưới đất phát sáng bay lên, tức khắc xuyên thủng toàn thân hắn.
Máu thịt tung tóe, cơ thể “Quân Thù” rơi lả tả xuống dất.
Giản Hành Chi kéo Tần Uyển Uyển, th.ở dốc nhìn Quân Thù còn động đậy dưới đất.
Mật cảnh vẫn không mở.
Giản Hành Chi không khỏi siết chặt kiếm, nhìn chằm chằm “Quân Thù” trước mặt.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng xanh rực lên, những mảnh thi thể rơi rụng kia dung hoà lại tựa ra như nước, nhanh chóng tổ hợp thành hình người, đứng lên lần nữa.
Giản Hành Chi không nhịn được mắng thành tiếng: “Cái thứ dơ bẩn gì vậy!”
Mắng xong, y lại xông lên lần nữa!
Lần này, Tần Uyển Uyển không tùy tiện ra tay, nàng đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm “Quân Thù” đang giao chiến với Giản Hành Chi.
Gương mặt của hắn luôn biến đổi, lúc là mặt Quân Thù, lúc là mặt Thẩm Tri Minh.
Thời điểm là Quân Thù, động tác của hắn chậm chạp hơn một chút.
Nhưng lúc là Thẩm Tri Minh, động tác của hắn lại rất điên cuồng.
Giản Hành Chi đã tốn sức một lần, hôm nay lại đánh tiếp, rõ ràng thể lực thiếu hụt rất nhiều.
Y vừa đánh vừa tìm kiếm sơ hở đối phương.
Tần Uyển Uyển đi bên cạnh hắn, quan sát nguồn gốc sức mạnh của hắn.
Ma chủng chứa đựng ác niệm của lòng người.
Thẩm Tri Minh chết rồi, ác niệm của ông ta vẫn có thể mượn ma chủng tiếp tục tồn tại, chạy lên người Quân Thù.
Nói cách khác, ác niệm không mất, “Quân Thù” sẽ không chết.
Nhưng nghịch lý ở chỗ Giản Hành Chi càng muốn giết “Quân Thù” , “Quân Thù” lại càng muốn giết Giản Hành Chi, càng muốn giết người, ác niệm càng mạnh.
Như vậy sớm muộn gì, Giản Hành Chi cũng bị hắn kéo chết.
Nhận ra điểm này, Tần Uyển Uyển nhíu mày.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Quân Thù, Tần Vãn đã chết rồi!”
Động tác “Quân Thù” khựng lại, Tần Uyển Uyển tiếp tục nói hắn biết: “Ta không lừa huynh, ta không phải Tần Vãn.
Ta là hồn phách mà cô ấy nhờ đến đây thực hiện nguyện vọng của mình.
Cô ấy yêu huynh, vẫn luôn yêu huynh, nhưng huynh phụ lòng cô ấy, huynh chỉ yêu Tô Nguyệt Ly.
Lúc cô ấy chắn đao cho huynh, huynh lại mua bánh ngọt cho Tô Nguyệt Ly.
Cô ấy vì huynh mà hái thuốc bị thương, quay đầu huynh lại đưa thuốc cho Tô Nguyệt Ly.”
Nghe thấy những chuyện này, rõ ràng sức mạnh trên người “Quân Thù” suy yếu đi một chút.
“Ta không có!”
Giọng Quân Thù đột nhiên vang lên.
Tần Uyển Uyển giơ tay vung một kiếm, cùng Giản Hành Chi tấn công “Quân Thù” .
Rõ ràng “Quân Thù” có kiềm chế đối với Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nói tiếp: “Cô ấy nản lòng thoái chí, giây phút đâm mình một nhát trên đài thẩm mệnh, cô ấy đã chết rồi.
Cô ấy lưu lại nguyện vọng cho ta.”
Kiếm của Quân Thù chậm lại, mặc dù kiếm pháp trên tay của hắn vẫn là của Thẩm Tri Minh, nhưng vành mắt lại ẩn chứa chút sốt ruột: “Cái gì?”
“Cô ấy hi vọng huynh có thể mãi mãi là Quân ca ca trong lòng cô ấy.”
Trong lúc nói chuyện, kiếm của “Thẩm Tri Minh” đã ép về phía Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển đẩy Giản Hành Chi ra, đón lấy mũi kiếm.
Quân Thù đột nhiên nhận ra cái gì, trợn to mắt, quát lớn: “Không!”
Ý chí đột nhiên bộc phát khiến hắn khống chế lại được cơ thể.
Tần Uyển Uyển thấy hắn chững lại, trường kiếm đâm thẳng vào ngực “Quân Thù”
Linh lực mạnh mẽ mang theo pháp quyết Tịch Sơn tràn vào ngực hắn, Giản Hành Chi lập tức cắt đứt tứ chi Quân Thù.
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn hắn: “Cho tới thời khắc này, cô ấy vẫn cầu xin ta phải cứu huynh.”
Miệng Quân Thù trào ra máu tươi, Tần Uyển Uyển bình tĩnh nhìn hắn chăm chú: “Quân Thù, nhát kiếm này của ta không phải muốn giết huynh mà là muốn cứu huynh.”
“Ta muốn giúp huynh sống.”
Nghe nói thế, Quân Thù mỉm cười.
Kiếm ý mang theo sức sống bừng bừng ngưng tụ tại mũi kiếm.
Ma chủng màu xanh lá bị nghiền thành tro dưới kiếm nàng.
Quân Thù th.ở dốc, nhìn nàng chăm chú.
“Nàng có thể…” Hắn khàn giọng: “Biến về mặt của mình không?”
“Ta không phải Tần Vãn.”
Tần Uyển Uyển bình tĩnh đáp.
Quân Thù nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt nàng không có yêu, không có lưu luyến.
Nàng không phải Tần Vãn.
Cuộc đời hắn theo đuổi tình yêu thuần khiết nhất, hắn cho rằng đó là Tô Nguyệt Ly, nhưng về sau hắn mới biết tình cảm đó chỉ có Tần Vãn.
Nhưng nàng đi rồi.
Nàng thật sự đã không còn tồn tại từ lâu.
Quân Thù không lên tiếng, hắn ngưng mắt nhìn Tần Uyển Uyển.

Thật lâu sau, hắn chậm rãi khép mắt lại.
Khoảnh khắc hắn nhắm mắt, điểm sáng màu xanh lá bay lên từ người hắn.
Tần Uyển Uyển rút kiếm vung một nhát, kiếm ý mang theo sức sống tựa như gió xuân pha lẫn tuyết lạnh, khiến điểm sáng hoàn toàn tắt ngúm giữa không trung.
Làm xong mọi chuyện, Tần Uyển Uyển tựa như xụi lơ, chậm rãi trượt theo vách đá ngồi xuống.
Giản Hành Chi ngưng mắt nhìn kiếm vẫn còn phát sáng của nàng.
Tần Uyển Uyển nghỉ ngơi một chốc, quay đầu nhìn y: “Người đang nhìn gì đấy?”
“Kiếm ý.”
Giản Hành Chi giơ tay lên chỉ vào mũi kiếm của nàng.
Tần Uyển Uyển ngây người, ánh mắt Giản Hành Chi dịu dàng: “Sinh.”
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng: “Đây là kiếm ý gần với Thiên Đạo nhất mà ta từng thấy.”
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn kiếm của mình, không nói một lời.
Giản Hành Chi bước tới cạnh nàng, ngồi xuống, vuốt nhẹ lên kiếm: “Tại sao lúc nàng giết hắn, nàng lại muốn hắn sống?”
“Ta chỉ nghĩ…” Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng: “Giết không được ác niệm, vậy phải làm sao để nó biến mất? Đương nhiên là lấy thiện ngăn ác, lấy sinh cứu tử.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời nàng nói, ngẫm nghĩ rồi bật cười.
“Cũng có lý.”
Dứt lời, mặt đất ầm vang.
Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
“Mật cảnh sắp mở rồi.”
“Ừ.”
Tần Uyển Uyển đáp lời, đang định mở miệng, mặt đất đột nhiên biến mất.
Tần Uyển Uyển rơi thẳng xuống dưới, sợ hãi hét lên: “Giản Hành Chi!”
Khoảnh khắc tiếng kêu vừa buông, ánh sáng chiếu từ trên trời xuống.
Một thanh niên áo đỏ viền vàng đứng giữa ánh sáng, tiêu sái bay tới.
Gương mặt hắn tuấn tú, vẻ mặt ung dung hàm tiếu.
Lúc hắn tới, dường như thời gian đều ngừng lại.
Tần Uyển Uyển sững sờ nhìn hắn, thanh niên duỗi tay về phía nàng giống như sắp ôm nàng vào lòng.
Có điều không đợi thanh niên kia chạm vào nàng, Tần Uyển Uyển cảm giác một cơn gió mạnh lướt qua, ai đó ôm nàng vào lòng, rơi xuống phía dưới.
Đột ngột mất trọng lượng khiến Tần Uyển Uyển bám lên cổ người kia theo bản năng, chợt nghe Giản Hành Chi thấp giọng cười: “Sợ rồi?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy xung quanh đều là hòn đá bay lơ lửng.
Giản Hành Chi mở kết giới, ngăn cản những hòn đá này va chạm, tóc dài bồng bềnh, tay áo tung bay, ôm nàng ngự gió mà xuống.
Biểu cảm trên mặt y giống như đang cười nhạo nàng, Tần Uyển Uyển bỗng hơi xấu hổ: “Ai cho người ôm ta?”
“Nàng đó.”
Giản Hành Chi quang minh chính đại đáp.
Tần Uyển Uyển đang định phản bác, lại thấy Giản Hành Chi nhướng mày: “Lúc nãy, nàng gọi ta mà.”
Nói xong, dường như đã đến cửa Mật cảnh, Giản Hành Chi bỗng nhắc nhở nàng: “Nhắm mắt.”
Tần Uyển Uyển nghe lời y nhắm mắt lại, cảm giác dường như ánh sáng xung quanh trở nên vô cùng chói mắt.
Mặc dù nhắm mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh sáng biến đổi dữ dội.
Một lát sau, xung quanh truyền đến tiếng hoan hô dậy trời của đám đông.
“Ra rồi! Ra rồi! Cuối cùng Quân tử kiếm năm nay của chúng ta đã xuất hiện!”
Giọng nói phô trương của MC vang lên.
Tần Uyển Uyển cảm giác đáp xuống đất.
Nàng dè dặt mở mắt, phát hiện mình đang được Giản Hành Chi bế, đứng trên võ đài.
Nàng vội vã nhảy xuống, nghe thấy một tràng hoan hô bên dưới.
MC quay đầu nhìn công tử tuấn tú cùng đáp xuống trước sau với bọn họ, xúc động nói: “Lần này đặc biệt cảm tạ công tử Vô Ưu đến đây mở Mật cảnh, giải quyết vấn đề! Suốt một trăm năm, lần đầu tiên công tử Vô Ưu lộ diện, khiến chúng ta vô cùng vui mừng! Hoan hô! Chúng ta cùng nhau kêu lên ——”
“Hoan nghênh ngài! Công tử Vô Ưu!”
Giọng MC hạ xuống, một tiếng “ting  ——” vang lên trong đầu Giản Hành Chi.
“Rất tiếc, 【Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh】thất bại.
Nhiệm vụ lần này thất bại bởi vì người thực thi nhiệm vụ cố tình ngăn cản, trừ 200 điểm tích lũy.
Xin người thực thi nhiệm vụ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không được tùy hứng! Không được tùy hứng! Không được tùy hứng!”
Giản Hành Chi nghe nói thế, khẽ xì một tiếng.
Y xoay đầu quan sát công tử Vô Ưu mỉm cười nhìn bọn họ cách đó không xa.
Nhìn “Chỉ số nhan sắc: 100” và “Độ thiện cảm: –” trên đầu y, Giản Hành Chi lặng lẽ bước lên trước một bước, ngăn giữa Tần Uyển Uyển và công tử Vô Ưu.
Có vài người được ông trời ban cho vai nam chính.
Nhưng y không giống vậy.
Giản Hành Chi kiêu hãnh nghĩ ——
Nam chính của y đều là chính mình giành lấy.
Cho dù y là nam phụ, y cũng muốn đi tuyến tình cảm của nam chính.
Y sẽ đi hết tuyến tình cảm nam chính phải đi, đi luôn cả tuyến tình cảm mà nam chính không đi.
Nói tóm lại, chỉ cần là tuyến tình cảm của Tần Uyển Uyển, y đều muốn đi hết cho nàng!
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Có vài người được trời trao cho vai nam chính.
Ta không giống vậy  ——”
Mặc Thư Bạch: “Không sai, cậu là do tôi trao cho.
Cậu biết có bao nhiêu người nói cậu đút lót tôi không? Làm hỏng thanh danh của tôi, đồ đáng ghét!”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Cha mẹ Tần Uyển Uyển: “Cậu làm sao theo đuổi được Uyển Uyển?”
Giản Hành Chi: “Đi con đường của tình địch, khiến tình địch không còn đường để đi!”
【 Vở kịch nhỏ 3 】
Giản Hành Chi: “Ta đi tuyến tình cảm mà nam chính đi, đi cả tuyến nam chính không đi! Uyển Uyển, trong tuyến tình cảm của nàng chỉ có thể có ta.”
Tần Uyển Uyển: “Người còn nhớ ban đầu người nói với ta thế nào không?”
Giản Hành Chi: “Ta đã nói, nhân duyên của nàng, ta lo hết.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.