Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 6: Đường Về




“ Tám giờ kém hai mươi phút, haizzz, mô tô đã hỏng trong tai nạn chưa bảo trì xong, ta phải đón xe buýt thôi”.
Đoàn Sinh diện một bộ sơ mi trắng, chải tóc gọn gàng, ngắm nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới qua gương, gật gật đầu, hắn nở một nụ cười rạng rỡ: “ Từ nay ta phải sống tốt hơn”
“Cạch…” khóa chặt cửa nhà, hắn phải đi bộ từ nhà ra đầu hẻm để đón xe, con đường yên tĩnh quen thuộc vang vọng âm thanh bước chân quen thuộc, tâm trạng hắn hôm nay khi đi qua con đường này rất khác xưa, con đường với những ánh đèn ảm đạm nhưng dưới cái nhìn của hắn bây giờ thật đẹp, vẻ đẹp của sự kỳ bí mờ ảo, tâm trạng thay đổi làm cách nhìn thay đổi.
Đến ngã rẽ, hắn lại thấy cái trụ đèn chớp tắt liên hồi: “ Họ vẫn chưa sửa chữa nó sao”.
Nhìn ánh đèn này, trong đầu hắn xuất hiện lại hình ảnh của cô gái vài hôm trước, hắn bỗng buồn cười, lúc ấy hắn còn tưởng cô ấy là thứ kia: “ Không biết là con gái nhà ai, nếu có cơ hội gặp lại phải làm quen mới được”.
“ MÈOOOOOO….!!!....”.
Một tiếng mèo kêu to bất chợt vang lên làm Đoàn Sinh giật nảy mình. Hắn nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy nơi nắp thùng rác công cộng phía trước, nằm sát bên bờ tường bên trái, có một con mèo đen đứng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“ Mèo Hoang sao, khu này khi nào xuất hiện mèo hoang, chắc nó đi lạc, thôi kệ, nghe nói mèo hoang rất hung dữ, nên tránh xa một chút”.
Đoàn Sinh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút, hắn phải nhanh lên nếu không sẽ trễ hẹn. Chầm chậm bước qua con mèo đen hắn cố ý tránh ra một khoảng cách nhất định để không làm kinh sợ nó, mèo đen như cực kì đề phòng đối với “con người”, nó nhe nanh xù lông lên, nếu Đoàn Sinh tiếp cận nó, nó sẽ lập tức tấn công.
Thấy bóng lưng Đoàn Sinh đã đi xa, mèo đen như ngoan hiền trở lại, nhảy xổ từ thùng rác lên cây cao tìm một điểm tựa thoải mái nằm, tuy vậy đôi mắt vẫn cứ dán vào phương hướng Đoàn Sinh ra đi.
Ra khỏi con hẻm, thành phố cao tầng đầy màu sắc, xe cộ ồn, người đông tấp nập, Đoàn Sinh tiến đến khu vực đón xe buýt, lên xe đi Hào Hoa quán. <code> ---------------------------- </code>
“ Đoàn Sinh, bọn ta ở hướng này ”
Nghe được tiếng nói quen thuộc của Nhược Đồng, Đoàn Sinh quay đầu thì thấy ba người đang hướng hắn đi đến.
Vũ Hinh cười: “ Ngươi đến trễ tám phút mười chín giây, phải phạt sao đây”
Bị bắt lỗi, Đoàn cười gượng: “Ha ha hơi kẹt xe chút, xin lỗi”.
Nhược Đồng phất phất tay: “ Được rồi mau ăn thôi ta thật đói, ta nhịn đói từ chiều đến giờ chỉ để ăn được đặc sản pizza ở đây thôi đấy”.
Vũ Hinh thâm ý nói: “ Ta nghe hình như món đó mắc nhất cái quán này”.
Vũ Thần: " ….." <code> ----------------------------- </code>
“ Đây, xin lỗi quý khách chờ lâu, pizza của quý khách”
“ Hura….” Nhược Đồng liền không kể hình tượng ra tay nắm bóc ăn một lần hai miếng.
Vũ Hinh một tay gấp khoai tây chiên cười nói: “ Hôm nay tới đây ăn, cũng muốn bàn về chuyện nhóm âm nhạc của chúng ta”.
Như có như không Vũ Hinh liếc nhìn Đoàn Sinh: “ Nhóm của chúng ta vừa….thiếu đi một giọng ca, ta nghĩ nên tuyển thêm một thành viên giỏi về ca hát”.
Vũ Thần hơi bất ngờ vì chuyện đầu tiên em gái mình nói là chuyện này, cũng ngó sang Đoàn Sinh nói: “ Vũ Hinh à, việc này cứ để từ từ xem sao, anh cũng có một số bạn vừa quen được, chắc hẳn cũng có người hứng thú về âm nhạc”.
Nhược Đồng vừa ăn vừa nói thêm vào: “ Giang Tuyết cô ấy rời nhóm rồi à, ta tưởng chỉ là nói đùa thôi chứ”.
Vũ Thần nghe xong trừng mắt nhìn Nhược Đồng: “ Này Nhược Đồng….nói ít thôi lo ăn đi”.
Lúc này Đoàn Sinh mở lời: “Ta thấy đây là ý kiến hay, nên tìm thêm một người hát tốt, tuyển nam đi, chúng ta đã có Nhược Đồng là giọng ca nữ rồi, ta nghĩ nên cần một giọng nam”.
Vũ Hinh đặt đũa xuống bàn: “ Được, quyết định vậy đi, ta thổi sáo, Vũ Thần chơi trống, Đoàn Sinh đánh đàn, Nhược Đồng và… một bạn nam nữa sẽ ca hát, nhóm thế là ổn rồi".
Vũ Thần uống một ngụm nước ngọt, lấy tay lau miệng: “ Được rồi, chuyện này sắp xếp như thế, tìm người mới cứ để ta lo, bàn về việc khác đi, ta nghe nói gần đây hay có người mất tích”.
Nhược Đồng im lặng nãy giờ cũng chen vào nói: “ Đúng, đúng, ở khoa Công Nghệ của ta vừa qua có một nữ sinh mất tích vào hai ngày trước, đến hôm nay cảnh sát cũng chưa tìm được manh mối gì”.
Vũ Hinh vẻ mặt hơi lo lắng: “Thật sao, không ngờ đến trường ta cũng bị dính vào vụ này, không biết mục đích của tên hung thủ là gì, già trẻ gái trai đều bắt, đến nay khắp thành phố đã có hơn bảy vụ rồi, không lẽ là băng nhóm buôn người hay buôn nội tạng nào đó làm".
Đoàn Sinh ăn xong một miếng pizza đáp: “ Có lẽ vậy, đều là con người với nhau sao lại bất chấp lương tâm vì đồng tiền như vậy, xã hội ngày càng loạn, nhớ đi đường phải cẩn thận hơn”. <code> "..............." </code>
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục cho đến tận gần mười giờ đêm, lúc này quán gần như sắp tới giờ đóng cửa.
“ Anh trai, hãy chứng tỏ mình là người anh hùng đi nào”
“ Phục vụ,... thanh toán giúp ta”
Bàn tay Vũ Thần như run run cầm chặt tờ tiền như không nỡ xa, hành động này khiến cả nhóm phải cười lên.
“ Đoàn Sinh tạm biệt, anh em ta sẽ đưa Nhược Đồng về tận nhà cho, ngươi cứ về thong thả”
“ Được rồi, đêm hôm nhớ cẩn thận, ta đón xe buýt về trước”
“ Ok”
“ Bye”
“ Bye….” <code> ------------------------------- </code>
Bước lên chiếc xe buýt màu đỏ, trên xe có tổng cộng hơn hai mươi người, ai nấy cũng đều tỏ vẻ mệt mỏi, có vài người còn ngủ gục trên xe, chợt Đoàn Sinh thấy hai người quen thuộc đang tựa vào nhau ngủ ở cuối hàng ghế ngồi, đó là đôi mẹ con khi sáng, bên cạnh họ còn có một người đàn ông thức canh chừng, hình như là cha của cô bé, cô bé ngủ trông rất ngon say, tay vẫn còn cầm chặt cây kẹo lúc sáng chưa ăn, Đoàn Sinh cười cười, không định làm phiền gia đình họ, hắn lựa chọn một chỗ ngồi gần cửa xe có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài: “ Gió lớn thật….”.
Gió lạnh thổi qua khung cửa xe buýt, Đoàn Sinh cho tay vào túi áo ấm được khoác bên ngoài, cúi đầu nhìn đồng hồ: “ Mười một giờ.… trễ như vậy, có lẽ đây là chuyến cuối cùng trong ngày rồi”. <code> ------------------------------ </code>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.