Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?

Chương 6:




Sau bữa tối, Bất Quy về phòng Vô Tư với chàng như thường lệ, vừa bước vào, Bất Quy đã đặt mông xuống ghế lầm bầm: “Sao hôm nay mọi người phủ lạ vậy, ai nấy nhìn ta cũng cười tủm tỉm, chẳng lẽ họ trúng mê hồn thuật của ta à?”
“Ồ? Vậy ư?” Vô Tư vui vẻ cười, híp mắt nhìn cô nàng nọ đang rối trí nghi hoặc, sau đó chàng đè thấp giọng mà bảo: “Có lẽ ta mới là người trúng đấy.”
Bất Quy nghe không rõ lời Vô Tư nói, đứng dậy định đến trước án thư song lại bất cẩn dẫm trúng tà váy, cả người loạng chà loạng choạng một trận rồi, ngã vào một cái ôm thân quen.
Vô Tư nói đầy bất lực: “Khuôn mặt này của muội vốn đã bình bình phổ thông, nếu bị trầy xước hay để lại sẹo sau cũ ngã thì sau này e rằng sẽ không tìm được người trong sạch đâu đấy.”
Bất Quy nghe thế thì quên bẵng cái tư thế ái muội giữa hai người, đốp chát lại ngay: “Bọn quỷ nhỏ thích ta lắm đấy nhé, chúng đều khen ta xinh đẹp hơn hoa, huynh chẳng biết gì hết.”
“Quỷ nhỏ?”
“Ấy, ta là đang nói dạng công tử phú quý với trẻ con đó mà, huynh nghe lầm rồi.”
Nghe thấy có người thích Bất Quy, Vô Tư khó chịu trong lòng, càng ôm chặt cô nàng Bất Quy trong lòng ngực mình hơn: “Muội mới đổi sang đồ nữ hai hôm nay, lấy đâu ra lắm công tử ưng chịu đến thế?”
“…..Vậy huynh không thể…tự tính mình vào à?”
“Ta? Lẽ nào muội đang bảo ta thích muội đấy ư?”
“Ta…” Bất Quy đỏ rực cả mặt, đẩy Vô Tư ra rồi mạnh miệng: “Ừ đấy! Là huynh! Dầu sao bây giờ người ngoài đều đã thấy ta đi dạo Tết Khất Xảo với huynh rồi còn gì, ắt hẳn huynh phải thật lòng với người mình đi cùng trong ngày ấy lắm chứ, nếu không sao dạo trước, huynh lại làm lơ tất cả vị tiểu thư nhà quen đến cửa dạm hỏi kia chứ!”
Bất Quy nói đến đây, bỗng cảm thấy kỳ lạ, hệt như lời mình giải thích ban nãy dường như cũng chả giải thích được gì.
Vẻ mặt Vô Tư dần trở nên khó đoán: “Không ngờ muội lại phân tích được đến vậy, thế ngày mai Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, vị tiểu thư khuê các mà ta phải lòng cũng nên đến cùng chứ nhỉ.”
Bất Quy thấy Vô Tư trêu đùa mình như thế thì chỉ có thể nghẹn lời, xoay người định đi về gian phòng của mình.
“Muội đi từ từ thôi, kẻo lại trượt ngã thì nguy!” Vô Tư bất lực nhắc vọng ra.
Ngày thứ hai, Bất Quy còn đang say giấc nồng, đã có người đến gõ cửa phòng: “Cô nương Bất Quy, tiểu nhân mang xiêm y đến cho cô nương xem đây, vào trong có tiện chăng?”
Phiền chết được, trời mới hửng sáng thôi đấy, đưa xiêm với chả y. “Đặt ngoài cửa đi, lát nữa ta sẽ tự lấy.” Bất Quy ngửa cổ nhìn sắc trời rồi gục đầu ngủ tiếp.
Nửa canh giờ sau, có người đến gọi nàng: “Không biết cô nương Bất Quy đã dậy chưa? Quốc công đợi bên kia đã lâu lắm rồi.”
Bất Quy nghi hoặc: “Quốc công chờ ta làm chi?”
“Thưa, quốc công bảo là muốn đợi người cùng tiến cung dự tiệc đó ạ.”

Bất Quy dường như nhớ ra gì đó, ngồi bật dậy rồi đi mở cửa, nhìn thấy cả một toán người, đứng đầu là Vô Tư đang đứng chờ trong viện.
Thấy Bất Quy mở cửa, kẻ hầu người hạ đứng chung quanh bắt đầu nối đuôi nhau làm nhánh cây ngọn cỏ vô tri, Vô Tư nhìn thấy Bất Quy đứng chân đất sững sờ ngay cửa thì bèn tiến đến bế nàng lên giường, nghiêm túc mang giày vào cho nàng.
Tiếp theo sau là toán thị nữ lũ lượt kéo vào hầu hạ Bất Quy rửa mặt chải đầu, thay xiêm y mới. Có cô thị nữ bước đến mời Vô Tư lánh đi nhưng chàng chỉ từ tốn uống một ngụm trà rồi bảo rằng không sao.
Bất Quy đã hồi thần, nghe thấy Vô Tư nói thế thì cao giọng: “Huynh mau ra ngoài cho ta!”
Và thế là, Vô Tư chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt kinh hãi của chúng gia đinh, đi ra ngoài.
Một lát sau, cửa phòng được đẩy mở, Vô Tư quay đầu nhìn lại, quả là,
“Nõn nà yểu điệu lẻ mười ba
Đậu khấu giêng hai mới nở hoa
Mười dặm Dương Châu xuân gởi gió
Cuốn rèm ai sánh nét mày hoa.” (*)
(*): Bài Tặng Biệt Kỳ 1 – Bản dịch của Trương Việt Linh (Thivien.net)
Đây là lần đầu tiên chàng trông thấy dáng vẻ Bất Quy khi trang điểm tỉ mẩn, vận váy lụa cài trâm ngọc. Nàng xóa thác tóc dài, mặc váy màu xanh rơm thướt tha, lớp xiêm y trang sức đó càng làm bật lên dàn da trắng nõn nà như ngọc quý, Vô Tư bắt đầu hối hận vì đã muốn để nàng tiến cung với mình.
Tuy hối hận là thế, song khi thấy Bất Quy bước đến, Vô Tư vẫn vươn tay ra rất tự nhiên, chàng nắm tay Bất Quy, dắt nàng đến chỗ xe ngựa dừng ngoài phủ đã lâu.
Xe ngựa lộc cộc chạy đến cửa công, đã thấy một đội thái giám tiến lên dẫn đường, hai người đi theo họ đến một cái đình lớn trong Ngự Hoa Viên, hoàng đế và chúng đại thần thấy An Quốc Công mang theo nữ quyến đến thì kinh ngạc lắm, ngập tràn tò mò với Bất Quy.
“Nữ tử này có bối phận thế nào mà được An Quốc Công ưu ái đến vậy?” Người mở miệng là thiên tử ngự nơi ngai rồng cao quý.
Vô Tư vừa định trả lời, Bất Quy đã bước đến trước một bước: “Bẩm bệ hạ, tiểu nữ tên Bất Quy, là chí hữu(**) của An Quốc Công.”
(**): Bạn thân, đáng nhẽ Trà nên để là bằng hữu thân thiết nhưng thế thì dài quá, cái thứ hai là ở dưới cũng đề cập tới hai chữ nên Trà đã sửa thành chí hữu.
“Ồ? Chí hữu, ha ha ha, hay cho danh xưng chí hữu.” Hoàng đế nghe vậy thì phất tay, ý bảo ban ngồi cho hai người.
Tiệc rượu này, Vô Tư uống hơi nhiều, có thể là vì cái danh “chí hữu”, cũng có thể là vì ứng phó không nổi với dăm chén rượu mời của đồng liêu. Tiệc tàn sau ngọ, Vô Tư cũng đã đi đứng xiểng niểng, hoàng đế thấy vậy thì phái người mang kiệu đến, đưa chàng từ Ngự Hoa Viên về thẳng phủ Quốc Công.
Cũng trong hôm ấy, trong kinh xôn xao một chuyện: “Hoàng đế bệ hạ ban kiệu cho An Quốc Công về thẳng phủ, có thể thấy bệ hạ coi trọng Quốc Công đến nhường nào.”
Ngày thứ hai, Vô Tư vừa tỉnh giấc, đã nghe người gác cổng đến bẩm rằng hoàng đế có sai công công đến truyền chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cô nương Bất Quy, mỹ mạo vô song mà tài đức cũng thừa, đặc biệt ban cho thưởng một tòa phủ trạch, thêm thị tỳ, gia đinh hai mươi người cả thảy, phải ngay lập tức dọn đến, không được chậm trễ.”
“E là công công đây đã ban sai người rồi?” Vô Tư chắn trước Bất Quy.
“An Quốc Công, bệ hạ bảo, nữ nam cách biệt, hai người đều là phận trai chưa vợ gái chưa chồng, ở cùng một chỗ thật sự không thỏa đáng nên mới ban phủ cho cô nương Bất Quy.” Sau đó ông ta khom người hướng về Bất Quy mà rằng: “Bất Quy cô nương, tiếp chỉ đi thôi, nếu sau này có nhập cung, mong được cô nương tận tình dìu dắt.
Vô Tư siết chặt tay Bất Quy: “Công công giữ chiếu chỉ đi, Bất Quy không thể tiếp.”
“Quốc công à, lời này có thật hay chăng? Kháng chỉ là tội lớn đấy.” Công Công tuyên chỉ cao giọng.
“Ta sẽ đi với ngươi vào cung tạ tội với bệ hạ.” Vô Tư nói xong, phất tay áo đi luôn mà không hề nấn ná thêm phút giây nào.

Cung cấm, Vô Tư đang quỳ gối trước ngai vua.
“Xin bệ hạ thứ tội, Bất Quy là người vi thần yêu, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
“Người ngươi yêu? Ngươi đã tra rõ thân phận của nàng ta chưa?”
“Vi thần đã phái người điều tra cả rồi, không có gì không ổn.”
“Quả thật không có gì bất ổn, nhưng ngươi có biết, ngươi và nàng ta vĩnh viễn sẽ không thể thành đôi hay chăng?”
“Vi thần không hiểu, thỉnh xin bệ hạ nói rõ.”
“Ngươi có biết bí mật nhiều năm về trước ở phủ An Quốc Công không? Vốn dĩ ngươi có một người muội muội, vừa sinh ra đã biết nói, bị coi là phường yêu tà, đã đưa đến am Vong Sân nuôi nấng từ lâu. Ngươi là kẻ tài trí hơn người, ắt sẽ biết nếu không có chứng cứ, ta sẽ không nói ngươi hay.”
Vô Tư bị lời này của hoàng đế dọa cho á khẩu, muội muội ư? Sao có thể vậy được, chàng bần thần trở về căn phòng riêng trong phủ An Quốc Công, dù Bất Quy có gõ cửa thế nào cũng không chịu mở.
Hôm sau, Vô Tư đến tìm Bất Quy: “Chuẩn bị một chút rồi ra ngoài với ta.”
Xe ngựa thong thả chạy đi, chớp mắt một cái đã đến dưới chân núi am Vong Sân, Bất Quy có chút sợ hãi, Vô Tư nắm tay Bất Quy chậm rãi lên núi, đi chừng nửa nén hương sau là đã đến trước cửa am rồi.
Trùng hợp thay, nhũ mẫu Bất Quy đang đi định xuống núi mua vật dụng, thấy Bất Quy về thì vội gọi: “Bất Quy, con về rồi à? Mau vào đi, mẫu thân nhớ con lắm đấy.”
Bất Quy căng thẳng đi phía trước còn Vô Tư im lặng đi theo sau. Hàn thiếp nghe tiếng động cũng đi ra từ phòng ngủ.
“Bà là người thiếp họ Hàn kia?” Vô Tư đột ngột lên tiếng.
“Đã lâu lắm rồi ta mới nghe người khác gọi cái tên này, cậu là ai?” Hàn thiếp kinh ngạc hỏi lại.
“An Vô Tư.” Chàng đáp lạnh tanh.
“Bất Quy thật sự tìm được cậu à? Thấy hai người ở chung hòa hợp, ta cũng an tâm, lúc trước Bất Quy cứ một khóc hai nháo đòi xuống núi tìm ca ca đấy.”
Nghe thấy bà nói thế, Vô Tư cứ như bị sét đánh giữa trời quang, cứ tưởng hết thảy đều là tạo hóa trêu người, không ngờ lại là do một tay nàng an bài, chẳng lẽ nàng ấy làm thế là vì muốn trả thù phủ Quốc Công ư? Hôm ấy, Vô Tư chẳng rõ mình rời đi thế nào, cũng chẳng nhớ mình hồi phủ ra sao.

Chừng một tháng sau đấy, trong thành cùng lúc xảy ra ba sự kiện lớn: Hóa ra cô nương luôn đi cạnh An Quốc Công là muội muội y, thế cũng khó trách Quốc Công luôn chiều chuộng nàng ta; Quốc công và trưởng nữ dòng đích của Thừa tướng đương triều chính thức kết lương duyên, thật là một đôi giai nhân sánh cùng tài tử, môn đăng hộ đối; Sau đó là đại hôn nhà thiên tử, Hoàng hậu lại là tiểu thư phủ Quốc Công, phủ An Quốc Công này cứ thế trở thành thế lực dưới một người mà trên cả vạn người trong kinh kỳ vậy.
Mồng năm tháng nào hoàng đế cũng cho người cử hành gia yến, mời An Quốc Công và phu nhân đến dùng cơm, chỉ là lần nào An Quốc Công đến dùng cơm xong cũng vội vội vàng vàng bỏ đi, chẳng hề có ý muốn tâm sự đàm luận chuyện nhà gì với muội muội mình, dần đà, đến cả phu nhân An Quốc Công cũng bắt đầu nhìn ra manh mối.
Một năm ròng rã trôi qua, cả phu nhân nhà An Quốc Công và Hoàng hậu đều không có tin vui, tuy phu nhân chưa sinh song An Quốc Công vẫn chẳng hề có ý định nạp thiếp, mà hoàng đế bên kia lại phong tỳ nữ của Bất Quy làm Tĩnh phi, bảy tháng sau thì tuyên bố Hoàng trưởng tử đã chào đời. Hoàng hậu bảo muốn cầu phúc cho Hoàng trưởng tử nên xin hoàng đế ân chuẩn cho mình đến chúa Hoàng Giác ăn chay niệm phật một thời gian.
Một đêm nọ, cửa lớn phủ Quốc Công bị gõ oanh oanh, một lát sau, người gác cổng vội vã chạy đến gõ cửa phòng ngủ của An Quốc Công: “Bẩm Quốc Công, Hoàng hậu nương nương hoăng rồi!”
Sau đó, tiếng ly chén vỡ vụn vẳng ra từ gian phòng ấy.
Hết kỳ đại tang, An Quốc Công tất bật tra xét nguyên do Hoàng hậu nương nương đột ngột lìa trần, lúc tra rõ nghi phạm rồi, An Quốc Công giống như phát điên, dọa quan viên tướng tá bên cạnh sợ đến im lìm thin thít như ve sầu ngủ đông.
Thì ra, tuy hai người Đế Hậu nhìn như cầm sắt hòa minh(*), song Hoàng hậu lại chưa từng thị tẩm, thị nữ bên cạnh nàng nhân lúc hoàng đế say rượu, bò lên giường rồng, sau đó còn lặng lẽ hất đổ bát thuốc tránh thai. Cứ thế, ba tháng sau, ả thị tỳ này quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, thành khẩn khai báo việc mình đã mang giống ròng, van cầu Hoàng hậu nể tình công hầu hạ mấy năm trời mà xin hoàng đế cho ả một danh phận, Nào ngờ ả ta lòng lang dạ sói, biết chuyện Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng phải uống chút Xa tiền tử(***) vì từng bị rơi xuống nước, ả ta bèn mua chuộc vài tên trong Ngự Thiện Phòng, mỗi ngày dùng Kê nội kim(****) chế với vài thứ dược vật xung khắc trộn vào đồ ăn thức uống, dần đà, khiến cho Hoàng hậu sinh bệnh khó chữa. Hoàng đế biết được sự thật thì sai người ban chết cho ả Tĩnh phi nọ rồi hạ lệnh đưa Hoàng trưởng tử ra ở phủ ngoài cung.
(***) Một giống đậu  – Vị thuốc đông y, có tính hàn, chưa các bệnh về gan ruột, dễ uống, dễ hòa tan.
(****) hay Màng mề gà  – Vị thuốc đông y, cũng có chức năng như Xa tiền tử nhưng có dược tính mạnh hơn, có độc khi trộn với các thứ đồ tương khắc.
Từ khi Hoàng hậu lìa trần, ai nấy đều cảm thấy An Quốc Công giống như biến thành một con người khác, kiệm lời ít cười, cả người bao phủ một lớp sát khí không giận tự uy nhàn nhạt mà khó tiêu.
Có một dạo nọ, Cốc tiên sinh vào phủ Quốc Công, nhìn Vô Tư rồi bảo: “Ngươi như này, trông giống cái tượng gỗ kia đến mười phần.”
Nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của Vô Tư là cả kinh, chàng chậm rãi lấy tượng gỗ ra từ trong tay áo, mình thế mà giống bức tượng gỗ này đến vậy ư? Lẽ nào Bất Quy đã biết cả rồi à?
Cũng trong tối ấy, chẳng hiểu sao Vô Tư lại đến gian phòng mà Bất Quy từng ở, chàng cho lui toàn bộ người hầu, bên trong vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, dường như chàng đợi thêm một tí nữa thôi sẽ là sẽ đợi được cô nàng Bất Quy gục lên án thư than trời trách đất: “Viết đến mức tay sắp gãy luôn rồi, Vô Tư ơi, huynh xoa tay cho ta có được không?”
Ấy vậy mà chàng cứ đợi, đợi mãi nhưng chẳng đợi được câu than trách kia, chàng hồi thần, đoạn thời gian vui vẻ vô ưu vô lo ấy đã đổi thay cả thảy rồi. Vô Tư sờ chiếc giường, bỗng dưng sờ thấy một vật cứng, lúc xốc chăn đệm lên thì phát hiện đấy là cây trâm mình mua tặng Bất Quy đêm Khất Xảo nọ, bên cạnh cây trâm ngọc kia còn có một phong thư:
Vô Tư à, ta không biết sao huynh lại tìm được phong thư này, nói ra có lẽ huynh không tin, ta đến thế gian này vốn là để tìm huynh. Đời này huynh là ca ca của ta, từ trước đến giờ tâm trí ta không được đầy đủ, không hiểu những thứ tình cảm nam nữ kia, nên lúc đầu ta ở cạnh huynh chỉ đơn giản là vì muốn giúp đỡ cho huynh thôi. Song có lẽ là vì kiếp sống này đã dần khiến tâm trí ta toàn vẹn đủ đầy, cũng chậm rãi khiến ta, khiến ta thế mà dần nảy sinh một cảm xúc khác thường với huynh, chính là thứ cảm xúc cấm kỵ không thể nảy sinh giữa những cặp huynh muội ruột thịt trên thế gian….
Mai là ngày đại hôn rồi, kết thúc giữa huynh và ta cuối cùng cũng sẽ giống như những cặp trai gái trên cõi trần thế này thôi. Còn kiếp sau, ta vẫn muốn cùng huynh dắt tay nhau đến nhân gian, ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa tươi đẹp thêm lần nữa.
Vô Tư siết chặt phong thư trên tay, hốc mắt đã sớm hoe đỏ cả rồi. từng con chữ hằn trên mảnh thư này dường như khiến chàng thấy được khung cảnh Bất Quy tỉ mẩn viết rồi giấu vào chăn đệm, chờ ngày chàng tìm thấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, gia đinh phủ Quốc Công tìm chủ của mình hồi lâu mà vẫn chẳng thấy đâu, cuối cùng họ tìm thấy Quốc Công gia đang ngồi trên ghế ngủ từ bên trong gian phòng khép hờ cửa, cái gian nho nhỏ mà Hoàng hậu nương nương đã từ ở thuở còn thiếu nữ, thế mà lúc họ tiến lên định đánh thức thì Quốc Công nhà họ chẳng hề phản ứng gì, rồi một lát sau, toàn bộ phủ An Quốc Công chìm trong tiếng khóc than ngợp trời.
Hết 06.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.