Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?

Chương 12:




“Khụ khụ, chắc là vì vừa khỏe lại nên ta vẫn thấy mình đi đứng còn chưa vững, em sang đây đỡ ta chút.” Canh Thần nhấc tay cao lên.
Bất Quy thấy thế, không nghi ngờ gì mà nhanh chóng bước đến đỡ chàng vào thùng tắm.
Chợt, Canh Thần trượt chân đứng không vững, cứ thế kéo cả Bất Quy ngã vào thùng tắm, làm nước bắn tung tóe khắp nơi.
Hai người ướt nhẹp ngóc đầu lên khỏi mặt nước, tư thế lại vô cùng mập mờ.
Cảm giác được thân dưới mình lạ lạ, Canh Thần kêu nhỏ một tiếng rồi nhanh chóng đẩy Bất Quy ra, nàng nghĩ cú ngã vừa rồi đã động đến vết thương trên người chàng nên mới đứng bật dậy, cũng vì đứng dậy nên dáng người lả lướt tha thướt ẩn hiện sau lớp xiêm y ướt đẫm nước cứ thể đập vào mắt Canh Thần, Bất Quy kêu rồi gọi chàng cả mấy lần liền mà hồn người trước mặt vẫn đang treo ngược cành cây.
“Em cởi y phục cho chàng nhé, đừng để nhiễm lạnh.” Bất Quy vươn tay cởi y phục Canh Thần.
“Rầm.” Theo sau tiếng động không lớn không nhỏ ấy là tiếng nước văng khỏi thùng tắm, đợi lúc Bất Quy đứng vững rồi mới thấy bản thân được Canh Thần yểm pháp giữ nàng ngoài cửa căn nhà tranh, lúc cúi đầu nhìn thì thấy xiêm y đã khô ráo cả rồi.
“Chàng đừng tắm lâu quá đấy, sẽ ngất nữa đó!” Bất Quy nói vọng trở vào.
Khoảng một nén hương sau, cửa mở, cả người Canh Thần choàng áo đỏ như máu kín cả người, đứng bên trong bảo: “Vào đi, đã đổi nước cho em luôn rồi đấy.”
Bất Quy bước vào trong, bắt đầu cởi xiêm y của bản thân: “Chàng không ra ngoài hở?”
“Ta mệt, sẽ lên giường nghỉ, em cứ yên tâm tắm rửa sạch sẽ.” Nói đoạn, Canh Thần nằm lên giường, trở mình, xoay mặt vào trong rồi nhắm mắt ngủ.
Tiếng nước róc rách cứ vang lên miết, song dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người đang nằm trên giường, một lúc sau, tiếng nước ngưng bặt, Bất Quy rón ra rón rén trèo lên ghế ngủ dài của mình, ôm chăm rồi cũng dần thiếp đi.
Mãi khi Bất Quy ngủ hẳn rồi Canh Thần mới ngồi dậy, chàng điểm huyệt nàng rồi lau khô tóc cho Bất Quy, cuối cùng bế thốc nàng lên đặt xuống cái giường của mình, lúc nằm trở lại, thấy Bất Quy quay sang ôm khư khư mình thì cũng cảm thấy mãn nguyện vừa lòng.
Hôm sau, Bất Quy tỉnh lại trong mùi hương thoang thoảng quen thuộc chung quanh, nàng mở mắt, quả nhiên, mình đang rúc ngủ trong lòng Canh Thần, thấy chàng sắp tỉnh, nàng nhanh chóng nhắm tịt mắt lại.
“Tỉnh rồi thì nên ngồi dậy.” Một giọng nói truyền đến từ phía trên đỉnh đầu Bất Quy.
“Sao, sao chàng lại ngủ trên giường của em?” Bất Quy hơi cà lăm.
“Em nhìn lại cho rõ xem, đây là giường của ta đấy. Em ngủ được một lát thì thình lình chạy lên giường ta rồi ôm ta ngủ chật cứng.” Canh Thần ngồi thẳng người lên nhìn chằm chằm Bất Quy.
“Vậy, ôm cũng ôm rồi, dẫu sao chàng cũng đã là tướng công của em, lẽ nào chàng còn mơ mộng muốn ôm người khác đó à!” Bất Quy nói dứt câu thì vòng tay ôm riết eo Canh Thần.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Bất Quy quay đầu nhìn thì thấy người bước vào là một tên nam tử có màu tóc đỏ như lửa, cả người mặc áo bào trắng toát, Bất Quy sửng sốt mấy một lúc rồi trốn nhanh ra sau Canh Thần, Canh Thần thấy vậy, vung tay lên, cửa được đóng lại ngay tức thì.
“Sao ở đây lại có người khác thế này?” Bất Quy nghi hoặc hỏi chàng.
“Đó là đại đế Đông Hoang, đã hẹn ta gặp ở đây hôm nay.” Canh Thần hơi sầu não, hơn một tháng trước, đất đông hoang truyền tin đến, bảo Đào Ngột(*), vốn nằm trong tứ đại hung thú thượng cổ đã biến mất cả vạn năm đột nhiên xuất hiện ở đông hoang, bên ấy hy vọng đế quân có thể ra mặt giúp sức một phen. Chàng vốn định tìm cớ thoái thác nhưng lại nhớ tinh nguyên của Đào Ngột là pháp bảo hỗ trợ việc tu luyện cực kỳ hữu dụng, một viên giúp tăng tận năm trăm năm tu vi nên mới đồng ý với thỉnh cầu nọ.
(*) Tứ Đại Hung Thú bao gồm hóa thân của bốn danh thần sau khi chết, gồm: Tam Miêu, Hoan Đâu, Cổn và Công, vì làm nhiều việc ác, không tu đức, bị giáng chức hạ phàm mà hóa thành hung thú, trở thành: Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ.
Trong Tây Hoang Kinh – Sơn Hải Kinh có đoạn trích:” Tây Hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột”. Đào Ngột vốn là con trai của Bắc phương thiên đế Chuyên Húc, khi còn sống thì ngạo mạn, hung tàn, thường xuyên gây họa, làm loạn dân chúng,… chết đi bị đày ải, hóa kiếp làm hung thú Đào Ngột. 
Chả là dầu sao cũng là hung thú sống từ thời thượng cổ, lúc quyết đấu, Canh Thần suýt chút nữa bại trận, quyết chiến dùng dằng suốt cả tháng trời mới giết được Đào Ngột, lấy tinh nguyên. Vị đại đế trấn giữ vùng đông hoang thấy chàng trọng thương, định giữ lại trị thương, song chàng nghĩ đã một tháng ròng rã trôi qua rồi, sợ Bất Quy lo lắng nên mới nói với đại đế rằng nếu năm hôm sau chàng vẫn chưa gửi thư từ gì cho y thì y cứ đến thẳng không gian trong Kính Côn Luân tìm mình. Chỉ là chàng không ngờ mình hôn mê lâu đến vậy, hôm qua tỉnh dậy thì bận thành thân với Bất Quy, vui đến hỏng cả đầu nên mới quên bén chuyện này.
Không biết đã qua bao lâu, cửa nhà tranh bật mở.
“Hai người thế mà, thế mà hành sự ở đây!” Vị đại đế vùng Đông Hoang quyết định tiên hạ thủ vi cường.
“Hôm qua chúng ta đã thành thêm kết tóc, đây là đế hậu của bản quân, sau này có gặp thì chớ quên hành lễ.” Canh Thần còn chả thèm nhìn lên, bâng quơ nói một câu.
Đại đế ngạc nhiên ra mặt: “Thật ư?”
“Gạt ngươi làm gì.” Canh Thần ôm Bất Quy vào lòng.
“Vậy nên ngài lấy tinh nguyên là vì để…” còn chưa nói hết, đại đế Đông Hoang đột nhiên  biến đâu mất tăm.
“Chàng có đói không?” Bất Quy hỏi.
“Nếu không có thức ăn thì ta hấp thụ tinh hoa trời đất thôi cũng được.”
“Được, vậy chàng ngồi tĩnh tọa với ta đi.” Bất Quy nói xong bèn dứt khoát ngồi trên đất, nhập định.
Canh Thần bất lực, xem ra sau này nói chuyện với Bất Quy vẫn là nên nói thẳng ra chút.
Sau khi đại đế Đông Hoang trở ra đã lên Cửu Trùng Thiên “ông tám” ngay, chúng tiên hay tin đế quân thành thân thì nháo nhào lên tỏ vẻ không tin song cũng chả dám tự vào Kinh Côn Luân điều tra hư thực, thế là họ bắt đầu cá cược với nhau, xem tình thế chung thì có đến chín trên mười vị tiên, thần đều cược cửa “lời đồn thất thiệt”, chỉ có rất ít vị tiên hữu đặt vào cửa “chuyện thật”. Đông Hoang đại đế thấy tình hình không ổn bèn yên lặng suy nghĩ cách làm để tránh bị đế quân trách tội về sau.
Trong Kính Côn Luân, việc tu tập của Bất Quy ngày càng tiến, Canh Thần tính toán một chút, nghĩ nếu mỗi ngày chàng độ nàng một phần thần lực thì sau hai trăm nay sẽ có thể viên thành chuyện lớn.
Hai người trong này cứ trải qua cuộc sống tu luyện sóng yên biển lặng, bỗng một hôm vách nhà tranh nhỏ ấy tiếp đón một vị khách không mời mà tới, quả đúng là vị đại đế lắm mồm bị Canh Thần chưởng văng khỏi Kính hôm nào chả sai.
“Đây không phải nơi ngươi có thể tùy tiện tới lui.” Giọng Canh Thần đầy vẻ không vui.
“Tất nhiên là thế, chỉ là hôm nay ta đến là vì muốn dâng ngũ diệu thần châu lên cho đế quân.” Đại đế nói xong bèn xoay người thi lễ với Bất Quy, “Kính chào đế hậu.” Vị đế quân này là người thù dai, nếu lần này tới mà còn không chịu bái lễ phu nhân nhà y nữa thì ngày sau thế nào cũng bị y hành cho lên bờ xuống ruộng cho mà xem.
Bất Quy đang định khom lưng trả lễ thì Canh Thần đã vươn tay đỡ nàng: “Nếu em muốn trời giáng sét đánh chết y thì cứ việc thoải mái trả lễ này.”
Vừa nghe thấy thế, đại đế Đông Hoang đã lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cười mỉa đáp: “Đế hậu chớ có làm khó bổn quân, ta thật sự nhận không nổi phần lễ trả này.”
“Ngũ diệu thần châu này từ đâu mà ngươi có?” Canh Thần lãnh đạm hỏi.
“Hồi đế quân, mấy hôm trước hỏa thần Chúc Dung có ghé đến đất hoang, bất cẩn thiêu rụi cái chủ điện bé tẹo của ta nên đã bảo ta cứ chọn phần đáp lễ từ đống kỳ trân dị bảo của gã thoải mái, ta thấy gã có được cả ngũ diệu thần châu, thiết nghĩ đến yêu cầu của đế quân bèn nhận lấy rồi mang ngay đến đây phục mệnh.”
Canh Thần cầm thần châu trong tay, vừa thưởng thức vừa bảo: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa.”
“Ta nói thật mà, ngài và ta đã biết nhau hơn cả vạn năm rồi, ta đã bao giờ dám cả gan lừa gạt ngài đâu?”

“Được…rồi, là do ta không cẩn thận vạ miệng trên Cửu Trùng Thiên, giờ toàn bộ Thiên Cung đã hay tin ngài rước Thiên Hậu, muốn lập công chuộc tội nên mới lừa Chúc Dung tới đông hoang, thiêu điện chính của bản thân để gạt ngũ diệu thần châu trên tay gã.”
Canh Thần gật đầu, rất chi là bội phục cách xử sự quyết đoán gọn lẹ của vị đại đế Đông Hoang trước mặt.
“Đó nào tính là tội của ngươi, bổn quân cưới vợ, vốn là chuyện lớn của trời đất, đương nhiên là phải được cả thiên hạ tận tường, ta còn muốn cảm tạ thần châu của đại đế, không nhắc thì quên mất, ít hôm nữa phu thê bọn ta sẽ về Cửu Trùng Thiên.”
“Đế quân không trách tội là tốt rồi.’ Đông Hoang đại đế xoa trán, y vì năm viên thần châu cái thế này mà bỏ cả gốc lẫn lời, lúc thiêu rụi cái điện dưỡng già của mình quả thật là lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Nghe Canh Thần nói ít hôm nữa sẽ ra ngoài, Bất Quy có chút hào hứng, dù sao hai người ngồi ngốc trong kính này đã lâu lắm rồi, không kể đêm phân ngày, thật sự làm nàng rất hoài niệm thế giới thực, “Vậy bao giờ chúng ta ra ngoài?”
Canh Thần quay đầu nắm tay Bất Quy: “Xét theo tu vi hiện tại của em thì phi thăng thành tiên đã là chuyện trong tầm tay, song muốn thành thần thì còn phải lịch kiếp nữa, nếu bây giờ em ra khỏi Kính Côn Luân, e sẽ phải đối mặt với đợt sét phi thăng ngay.”
“Em thành tiên thôi cũng được mà, chỉ cần thế là có thể ở bên cạnh chàng rồi.”
“Đế hậu không biết đó thôi, đế quân giờ đã là bậc thượng thần sánh ngang với trời đất, được xếp vào hàng ngũ Chủ Thần nên đế hậu cũng phải là thần, nếu không sẽ phải chịu trời phạt.” Vị đại đế Đông Hoang nọ rất chi là tích cực xen mồm.
“Đừng lo, em ra ngoài cũng được, dẫu có sét trời thì vẫn còn thần châu này cản uy lực cho em, có cả ta bên cạnh nữa cơ mà. Lịch kiếp thành công rồi thì trời cao sẽ không bao giờ gây khó dễ gì cho em được nữa.”
Hết 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.