Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 19:




Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, một người cố gắng tỏ ra bình tĩnh, một người quan sát kỹ càng.
Tiết Tuyển Thanh nhướn mày hỏi: “Anh tìm ai?”
Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Thanh Nhượng nhanh chóng nhận ra đối phương chính là cô gái nạy khoá lúc trước, vì vậy lập tức tìm cớ: “Xin lỗi, có lẽ tôi nhầm tầng.”
Nói xong, anh xoay người định đi, Tiếc Tuyển Thanh liếc qua chiếc chìa khoá trong tay anh, nói: “Đâu phải, kia chính là chìa khoá mở cửa căn nhà này.” Sau đó tiếp tục vạch trần anh: “Có lẽ không phải đi nhầm tầng, mà là không biết nhà đã đổi khoá chứ gì?”
Cô đã nói đến nước này, Thịnh Thanh Nhượng không còn cơ hội né tránh nên dứt khoát không tránh nữa.
Anh cất chìa khoá đi, nhìn về phía Tiết Tuyển Thanh: “Vậy xin hỏi Tông tiểu thư có nhà không?”
Tiết Tuyển Thanh không ngờ anh dám tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, hỏi ngược lại mình như vậy, nhưng cô vẫn trả lời đúng sự thật: “Cô ấy không ở đây.”
Thịnh Thanh Nhượng uyển chuyển hỏi: “Tôi nhớ đây là nhà Tông tiểu thư, cô ấy mời cô đến sao?” Thực tế là vạch trần sự thật – Tiết Tuyển Thanh cũng là người “tự tiện vào nhà người khác”.
Tiết Tuyển Thanh bất thình lình bị chặn một quân, hiển nhiên khó chịu, cô lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Cô ấy có mời tôi không thì liên quan gì đến anh? Anh là gì của cô ấy, tại sao lại có chìa khoá nhà?”
“Bạn bè.” Thịnh Thanh Nhượng đáp.
“Bạn bè?” Mượn ánh đèn hành lang, Tiết Tuyển Thanh đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này từ đầu đến chân toát lên vẻ lỗi thời, ngay cả cặp tài liệu cũng theo phong cách phục cổ. Cô hỏi: “Bạn bè như thế nào?”
“Bạn tương đối đặc biệt.”
Câu trả lời lấy lệ nhưng đáng để nghiên cứu kỹ càng, Tiết Tuyển Thanh theo bản năng cảm thấy người đàn ông này có liên quan trực tiếp đến đến sự khác thường của Tông Anh những ngày gần đây. Vì thế, cô nghiêng người tránh ra, mời anh vào nhà: “Nếu là bạn bè, vậy vào nhà ngồi một lát đi, không biết chừng một lát nữa Tông Anh sẽ về, anh nói có đúng không?”
“Đúng vậy.” Ở thời đại này, anh vốn không còn nơi nào để đi ngoài căn nhà này, đương nhiên sẽ đồng ý với lời đề nghị của cô.
Lúc anh đi ngang qua Tiết Tuyển Thanh, cô tinh ý ngửi thấy một vài mùi hương lạ thường – mùi thuốc súng, mùi máu tươi và mùi nước sát trùng.
Tiết Tuyển Thanh phát hiện ra điểm quái dị, lại cúi đầu liếc qua ống quần của anh, loáng thoáng thấy vết máu.
Cô im lặng đóng cửa lại, vào bếp lấy một ly thuỷ tinh trong suốt, rửa sạch lau khô, đặt lên khay, cầm ấm nước rót đầy cốc.
Tiết Tuyển Thanh đặt khay lên bàn trà: “Đừng khách khí, uống nước đi.”
Thịnh Thanh Nhượng nói cảm ơn.
Tiết Tuyển Thanh lấy thuốc lá ra châm một điếu, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng lúc này đang ngồi đối diện bàn trà: “Anh họ gì?”
Thịnh Thanh Nhượng âm thầm liếm môi dưới: “Tôi họ Thịnh.”
“Vậy còn tên?”
“Không quan trọng.”
“Anh Thịnh, đúng không?” Tiết Tuyển Thanh hút thuốc, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Tối muộn thế này, anh đến tìm Tông Anh có chuyện gì không?”
“Chuyện này thuộc phạm vi cá nhân, tôi có thể không trả lời được không?”
“Vậy sáng nay anh có ở cùng Tông Anh không?”
“Cô đang thẩm vấn tôi sao?”
Tiết Tuyển Thanh bày ra tư thế thẩm vấn, nhưng cuộc thẩm vấn này không có hiệu lực cưỡng chế, đối phương hoàn toàn có thể từ chối trả lời.
Cô nhìn anh cầm lấy cốc nước, sống lưng căng thẳng thoáng chốc thả lỏng, thoái mái vùi mình vào ghế sô pha mềm mại, thái độ đặt câu hỏi cũng uyển chuyển hơn: “Anh Thịnh, tôi cũng là bạn của Tông Anh, hôm nay gặp được anh, âu cũng là hiếm có, nếu anh không ngại, chúng ta làm quen một chút nhé, có thể để lại số điện thoại của anh cho tôi được không?”
Nói dứt lời, cô rút di động ra, Thịnh Thanh Nhượng lại đặt cốc nước xuống: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại.”
Sao lại không có điện thoại chứ? Tiết Tuyển Thanh gõ bớt tàn thuốc: “Anh nói đùa sao?”
Thịnh Thanh Nhượng ngồi vững vàng, đáp đầy lý lẽ: “Tôi vừa từ Pháp về nên chưa có số điện thoại trong nước?”
“Vậy số điện thoại bên Pháp của anh là gì?”
“Tôi đã ngừng thuê nhà, không tiện tiết lộ số điện thoại của chủ nhà.”
“Vậy còn số di động ở Pháp?”
“Ngừng sử dụng.” Nói xong, anh lấy quyển sổ ghi chép và bút trong cặp tài liệu ra, mở một trang trống, xoay về phía Tiết Tuyển Thanh: “Chi bằng cô để lại số của mình cho tôi?”
Đảo khách thành chủ – Tiết Tuyển Thanh rũ mắt nhìn tờ giấy trong chốc lát, sau cùng cầm bút viết số điện thoại của mình trên trang giấy trắng.
Viết xong, Tiết Tuyển Thanh đặt bút xuống, bưng khay đứng dậy, đi thẳng vào bếp.
Đèn phòng bếp chưa bật, bên trong tối om. Tiết Tuyển Thanh lấy một túi bảo quản thực phẩm trong tủ, quay lưng về phía Thịnh Thanh Nhượng, thản nhiên bỏ cốc thuỷ tinh trống không trên khay vào, đóng kín miệng túi.
Cô lại tùy tiện tìm một túi giấy cất kỹ, xoay người nói: “Anh Thịnh, nếu Tông Anh vẫn chưa về, chỗ này cũng không tiện ở lâu, chúng ta nên đi thôi.”
Thịnh Thanh Nhượng lại ngồi im bất động, anh nói: “Tôi muốn chờ thêm một lúc nữa.”
“Làm vậy cũng không tốt lắm.” Tiết Tuyển Thanh nhận ra anh có ý định lưu lại mãnh liệt, nhưng cô cố tình không muốn để anh toại nguyện: “Anh có thể vào đây là do tôi mở cửa, vậy nếu tôi phải rời khỏi đây, anh có thể ở lại sao? Nếu đã mở cửa căn nhà này, tôi phải bảo đảm lúc mình rời đi, trong nhà vẫn nguyên vẹn như trước lúc tôi tới. Anh nói xem có đúng không?”
Thịnh Thanh Nhượng từng chứng kiến sự cố chấp của Tiết Tuyển Thanh. Chỉ cần cô muốn, cuối cùng sẽ khiến anh rời đi cho bằng được.
Anh không muốn vướng mắc quá nhiều với Tiết Tuyển Thanh, cũng không muốn gây thêm phiền toái không cần thiết cho Tông Anh, vì thế anh đứng dậy, đồng ý với đề nghị của Tiết Tuyển Thanh.
Tiết Tuyển Thanh đạt được mục đích, cầm túi giấy ra ngoài, đóng sầm cửa lại trước mặt Thịnh Thanh Nhượng, còn cố ý khóa hai lần rồi cất chìa khoá mới tinh vào túi xách.
Thịnh Thanh Nhượng đứng sau lưng cô không nói lời nào.
Hai người cùng đi thang máy xuống tầng dưới, Tiết Tuyển Thanh đi lấy xe, Thịnh Thanh Nhượng liền đứng dưới cây ngô đồng trước cửa chung cư 699.
Trên người anh không một xu dính túi, cả ngày không ăn không uống, ở thời đại này, không chỗ đặt chân.
Tiết Tuyển Thanh ngồi vào xe, bật điện thoại di động, mở tấm ảnh vừa chụp ra, ngẩng đầu nhìn qua cửa xe, trông thấy Thịnh Thanh Nhượng đang đứng dưới gốc cây. Anh đứng yên tại chỗ thật lâu, thoạt nhìn có phần mờ mịt bất lực.
Cô thu lại tầm mắt, liếc qua túi giấy trên ghế lái phụ, khởi động xe, lái ra đường.
So với Thịnh Thanh Nhượng, Tông Anh ở lại dinh thự nhà họ Thịnh lại an nhàn hơn nhiều.
Cô ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, cô em út nằm ngủ cạnh cô, trong tay còn cầm quyển sách.
Tông Anh ngồi dậy làm kinh động đối phương. Thịnh Thanh Huệ đưa tay dụi mắt, khàn giọng nói: “Tông tiểu thư, chị tỉnh rồi à.” Có lẽ không ngờ mình cũng ngủ thiếp đi, Thanh Huệ giải thích: “Em ngồi đọc sách, về sau hình như mệt quá nên ngủ gật…”
Tông Anh vẫn hơi nhức đầu, nhưng không có gì đáng ngại, cô nhìn Thanh Huệ xuống giường, nghe xong lời giải thích dong dài của cô bé rồi mới mở miệng hỏi: “Anh Thịnh đâu rồi?”
“Anh ba ạ? Không biết anh ấy ra ngoài từ lúc nào.” Thịnh Thanh Huệ ngồi trước bàn trang điểm chải chuốt lại đầu tóc, “Vì chuyện này, hôm qua chị hai còn đứng trong hành lang mắng một hồi.”
Xem ra mình lại bị giữ ở thời đại này, Tông Anh nghĩ, rồi đưa tay xoa huyệt thái dương.
Cô cúi đầu hỏi: “Hình như chị hai rất bất mãn với anh Thịnh?”
Thịnh Thanh Huệ bĩu môi, quay đầu lại, hạ giọng nói: “Đương nhiên rồi, dù sao chị hai từng có xích mích với anh ba.”
Tông Anh “Hửm?” một tiếng, Thanh Huệ nói tiếp: “Lúc chị hai và anh rể sắp đính hôn, nhà máy của gia đình bên đó phải ra hầu tòa, anh ba vừa hay là luật sư biện hộ cho những công nhân kia, bởi vậy nhà anh rể thua kiện, vì lẽ đó mà đắc tội với anh rể, tiện đà đắc tội chị hai. Sau vụ hiềm khích này, quan hệ của hai người càng kém hơn. Chị hai cảm thấy anh ba cánh cứng cáp nên quay về trả thù…” Dường như Thanh Huệ cũng không thích nhà anh rể cho lắm: “Nhưng nhà anh rể làm sai, nếu em là anh ba, em cũng nhất định tuân theo pháp luật, làm theo công lý chứ không giúp đỡ người thân.”
“Vậy sao?” Tông Anh cho rằng anh sẽ giúp người nhà vô nguyên tắc vô điều kiện.
Thanh Huệ nghe được chút hoài nghi trong giọng nói của cô: “Tông tiểu thư, có phải chị thấy anh ba thoạt nhìn rất hiền hoà, rất dễ bắt nạt không?”
Tông Anh không đáp, chỉ nhận xét bằng cách một diễn đạt khác: “Anh ấy hết sức chu đáo và biết nhường nhịn.”
“Chị cũng thấy vậy sao?” Thanh Huệ buộc tóc gọn gàng, “Em nghe bà vú nói, trước kia lúc đặt tên chữ cho anh ba, cha thuận miệng nói từ ‘Nhượng’ rồi cứ thế quyết định, giống như trời sinh nên ‘Nhường nhịn’ ấy. Về sau, anh ấy quả thật trở thành một người luôn nghĩ cho người khác, hầu như không quá so đo được mất nhất thời, chuyện gì cũng nhịn, thoạt nhìn rất dễ chịu thiệt, nhưng dù sao anh ấy cũng có giới hạn của mình.” Cô nhấn mạnh từng chữ, tổng kết: “Trong giới hạn cuối cùng, mọi chuyện đều dễ thương lượng; vượt qua giới hạn cuối cùng, không cần bàn nữa.”
Từ khuôn mặt tự hào của Thanh Huệ, Tông Anh nhận ra cô bé rất quý Thịnh Thanh Nhượng, vì vậy liền hỏi: “Cô thấy anh ba nhà mình có giỏi không?”
“Tất nhiên là có chứ, anh ba là người hiểu lý lẽ và thông minh nhất nhà, hơn nữa không hề dựa vào gia đình, anh ấy là tấm gương của em.” Nói xong, cô đứng lên, nhanh chóng đổi đề tài: “Tông tiểu thư, chị muốn ngủ thêm một lát hay ăn gì đó?”
“Tôi không ngủ được nữa.” Tông Anh đáp.
“Vậy em xuống bếp mang chút đồ ăn lên nhé.” Thịnh Thanh Huệ nói, đoạn đi ra cửa, trực tiếp xô vào người giúp việc đang lo lắng chạy tới. Cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người giúp việc nói: “Đại thiếu gia sốt rất cao! Vừa rồi nhiệt độ đo được lên cao đáng sợ! Nhị tiểu thư gọi bác sỹ Tông mau tới xem.”
Thịnh Thanh Huệ nghiêng đầu, còn chưa kịp nói gì, Tông Anh đã bước đến sau lưng cô: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người vào phòng, Tông Anh không để ý tới lời oán trách của chị hai, cô đo lại nhiệt độ cơ thể của anh cả, lại kiểm tra tình trạng vết thương – vết thương bị nhiễm trùng vô cùng nghiêm trọng.
Điều kiện phẫu thuật kém, hoàn cảnh chăm sóc sau khi phẫu thuật không lý tưởng, quan trọng nhất là tác dụng của thuốc quá hạn chế.
Chị hai đứng bên cạnh truy cứu trách nhiệm: “Chẳng phải đã uống thuốc rồi sao? Vì sao lại bị thế này? Có phải đã xảy ra sai sót trong lúc phẫu thuật không?!”
Thịnh Thanh Huệ đứng một bên nghe, cảm thấy hết sức khó xử, cô lặng lẽ chú ý vẻ mặt Tông Anh, nhưng Tông Anh cũng không tức giận, chỉ mím chặt môi, như thể đang suy nghĩ.
Đột nhiên, Tông Anh đưa ra ý kiến: “Phải thay thuốc.”
Chị hai càng cao giọng: “Vậy nhanh chóng thay đi!”
“Thuốc không để ở đây.” Tông Anh liếc qua chị hai, bình tĩnh trả lời: “Hẳn là ở nhà anh Thịnh.”
“Đi lấy ngay lập tức!” Chị hai không thể giữ bình tĩnh được nữa, cũng chẳng thèm nghĩ đến nguyên nhân của chuyện này là gì, trực tiếp ra lệnh cho kẻ dưới: “Mau gọi lái xe Tiểu Trần đi Tô Giới Pháp lấy thuốc!”
Thịnh Thanh Huệ nói: “Hôm qua Tiểu Trần lái xe đưa anh cả đến khách sạn Hoa Mậu, bị bom nổ chết rồi.”
Vẻ mặt chị hai đầy nôn nóng: “Vậy gọi lái xe khác đi!”
Thịnh Thanh Huệ âm thầm kéo tay Tông Anh, ý bảo cô đi cùng mình xuống tầng dưới.
Hai người ra ngoài, Thịnh Thanh Huệ bảo người giúp việc đi chuẩn bị ô tô, lại hỏi: “Vì sao nhà anh ba lại có thuốc ạ?”
Trước đó, Tông Anh từng chuẩn bị cho Thịnh Thanh Nhượng một túi thuốc, cô giải thích: “Có một ít thuốc do tôi mang về, hiệu quả rất tốt.”
Thịnh Thanh Huệ không nghi ngờ gì, Tông Anh nói muốn đi rửa mặt, một mình vào nhà vệ sinh tầng một.
Cô mở vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, cảm thấy có chút xa lạ. Cô im lặng lau khô mặt, đẩy cửa bước ra, Thịnh Thanh Huệ đang đợi ở ngoài, cô nói: “Được rồi, đi thôi.”
Chỉ có Tông Anh và lái xe đi, Thanh Huệ ở lại.
Xe lao đi trong buổi ban mai u ám, bão chưa tan, thời tiết vẫn tệ như trước, dân chạy nạn ngủ la liệt khắp nơi, lực lượng tuần cảnh thoạt nhìn lực bất tòng tâm.
Cũng may lúc này còn sớm, đường phố xem như thông thuận, xe chạy thẳng đến nhà Thịnh Thanh Nhượng ở Tô Giới Pháp, vẫn chưa tới sáu giờ.
Tông Anh đi đến quầy phục vụ, Diệp tiên sinh thấy cô liền nói: “Tông tiểu thư đấy à, hôm nay sữa đưa đến rồi!”
Tông Anh không có thời gian hâm nóng sữa để uống, chỉ hỏi ông: “Diệp tiên sinh, chỗ ông có chìa khóa dự bị của chung cư không?”
“Có thì có.” Diệp tiên sinh nhíu mày hỏi, “Thịnh tiên sinh không có nhà sao?”
“Anh ấy không có ở đây. Nhưng tôi cần dùng gấp một số thứ trong nhà anh ấy, nhất định phải lấy ngay bây giờ.” Tông Anh nói một cách khẩn thiết, “Diệp tiên sinh, sinh mạng quan trọng, làm ơn hãy giúp tôi.”
Diệp tiên sinh do dự hồi lâu, lấy chìa khoá dự bị ra, tự mình dẫn cô lên nhà.
Sau khi mở cửa ra, Tông Anh vào nhà, ông đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng lạch cạch từ trong nhà vọng ra.
Tông Anh rốt cuộc tìm thấy túi thuốc trong phòng ngủ, cô lấy một ít thuốc cất vào túi giấy, trước khi ra ngoài lại mở tủ đặt cạnh cửa trước ra, bên trong chỉ còn hai tờ tiền, cô cầm toàn bộ nhét vào túi.
Diệp tiên sinh liếc qua mấy đồ vật trong túi, nói: “Thuốc ư? Tông tiểu thư, cô là bác sỹ à?”
“Cứ cho là vậy đi.” Tông Anh không có thời gian giải thích nhiều, đóng cửa lại rồi cảm ơn ông, bước nhanh xuống tầng dưới.
Lúc cô ngồi lên xe, sắc trời đã chuyển từ màu lam sẫm sang màu xám, gió giật mạnh, người đi đường bắt đầu nhiều dần.
Xe càng đi càng chậm, về sau trực tiếp dừng lại. Lái xe là người mới, anh ta nhìn đám dân chạy nạn đông nghìn nghịt phía trước, nói một cách không chắc chắn: “Có vẻ không đi qua được…”
“Còn đường nào khác để đi không?” Tông Anh hỏi.
“Có thể sẽ phải đi vòng khá xa.” Lái xe nhíu mày đáp, “Nếu đi nhanh hơn, đại khái một tiếng đồng hồ là tới nơi.”
Tông Anh không quen đường xá ở đây, chỉ có thể giao quyền quyết định cho lái xe.
Lái xe quay đầu xe, định tránh khỏi đám người đông đúc, tiến vào Tô Giới công cộng bằng đường khác. Anh ta lái về hướng Đông, Tông Anh chú ý đường phố xẹt qua hai bên đường, hầu như không một nơi nào cô quen thuộc, sau hơn nửa tiếng, họ lại gặp phải đám dân chạy nạn, Tông Anh hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đến đâu rồi?”
“Hiện tại, hiện tại đang..” Lái xe ấp úng, căng thẳng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, không thể đưa ra đáp án.
Tông Anh nhận ra có lẽ anh ta bị lạc đường, hít sâu một hơi hỏi: “Nơi này không phải Hoa Giới (không phải Tô Giới) ư?”
Lái xe không đáp, Tông Anh nói: “Mau nghĩ cách quay về, anh còn nhớ đường mình vừa đi không?”
Lái xe đưa tay lau mồ hôi: “Đành thử xem sao.”
Bên ngoài, gió giật mạnh, thổi quốc kỳ các nước bay phần phật, dân cư Hoa Giới cố gắng bảo vệ bản thân bằng cách tự an ủi mình khi nhìn cảnh này.
Xe chạy thêm nửa tiếng, loáng thoáng thấy được cổng vào Tô Giới, lúc này xe đột nhiên chết máy, lái xe quay đầu lại, dè dặt nói với Tông Anh: “Xe hết xăng rồi.”
Tông Anh xuống xe, gió táp gần như thổi bay người đi, chỉ thấy xa xa, lại thêm một đám người tuyệt vọng chen chúc ngoài cửa sắt…
Cửa vào Tô Giới đã bị đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.