Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 11:




Vì sao lại không công tác ở bệnh viện nữa?
Mãi đến khi chụp X-quang xong, thậm chí sau khi xuất viện, Tông Anh vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời.
Thực ra đáp án là gì không quan trọng, bởi tình cảm cô dành cho công việc hiện tại hoàn toàn không kém tình cảm và lòng nhiệt huyết cô dành cho khoa giải phẫu thần kinh trước kia, chỉ cần hiểu rõ điều này là đủ rồi.
Thời hạn lấy báo cáo là ba ngày sau, lúc Tiểu Đới gọi tới, Tông Anh vừa chuyển từ hiện trường vụ án đến nhà tang lễ, nạn nhân tử vong vì ngã từ trên cao xuống, điền xong một nửa giấy tờ thủ tục, cô bắt máy.
“Sư tỷ, chị nhanh chóng đến đây một chuyến đi.”
“Chị còn chưa xong việc, khi nào rảnh chị sẽ đến lấy báo cáo.”
Cô điềm tĩnh nói, như thể chuyện này không liên quan gì tới mình, cũng không cần quá để tâm. Trái lại, ở đầu dây bên kia, Tiểu Đới thở dài: “Sư tỷ, sao chị có vẻ tiêu cực thế?”
“Đâu có.” Tông Anh nói, “Chị đã xem qua kết quả sàng lọc bước đầu, tình trạng của mình ra sao, chị biết rõ, sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì.” Cô đặt bút xuống, đi ra ngoài cửa, nhìn về phía công viên tưởng niệm xanh um tươi tốt trước mặt: “Chi bằng em cứ nói qua kết quả hội chẩn cho chị nghe đi?”
Đầu dây bên kia, Tiểu Đới điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Sau khi hội chẩn, bên em cho rằng, mặc dù tình trạng bệnh khá phức tạp và vô cùng nguy hiểm, nhưng vẫn đề nghị phẫu thuật sớm, nếu không ngộ nhỡ xảy ra tình trạng vỡ…” Tông Anh hẳn cũng hiểu rõ hậu quả, Tiểu Đới không nói tiếp nữa.
“Ừ, chị hiểu rồi.” Tông Anh cúi đầu nhìn một con bướm từ vườn hoa bay qua.
“Vậy chị phải nhanh chóng nhập viện, xác định phương án giải quyết rồi mới phẫu thuật được, nếu không yên tâm về bệnh viện bọn em, chị có thể chuyển sang bệnh viện của Thịnh sư huynh.”
Đầu dây bên kia, Tiểu Đới không ngừng đưa ra đề xuất, Tông Anh đều nghe rõ.
Nhưng sau cùng, cô vẫn thong thả nói: “Chuyện phẫu thuật cứ để đó đi, chị phải giải quyết một số việc đã.”
“Có việc gì không thể giải quyết sau khi phẫu thuật ư?” Tiểu Đới nôn nóng thốt lên, nhưng nói xong cô lại hối hận.
Trên cương vị một bác sỹ, cô càng phải suy tính đến mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật, đặc biệt với loại bệnh phức tạp và khó giải quyết kiểu này. Phẫu thuật thành công thì hoàn mỹ, trái lại, phẫu thuật không thành công thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó ngay cả nguyện vọng được sống một cách miễn cưỡng cũng không thành hiện thực, chứ đừng nói đến chuyện “giải quyết công việc”.
Lúc này, Tông Anh lên tiếng: “Tiểu Đới, chuẩn bị xong chị sẽ đi.”
Trong mắt Tiểu Đới, từ trước đến nay Tông Anh luôn là người có chủ kiến. Nếu Tông Anh đã nói vậy, cô cũng không cần nhiều lời nữa, chỉ nói: “Vậy trước mắt chỉ có thể uống thuốc để không chế tình trạng bệnh.”
“Làm phiền em.”
“Không có gì ạ, chị làm việc đi, chú ý nghỉ ngơi, cố gắng kiểm soát tâm trạng.”
Tông Anh cúp điện thoại, quay lại tiếp tục điền tờ đơn, Tiểu Trịnh đứng bên cạnh mặc đồ phòng hộ.
Cậu vừa mặc vừa hỏi: “Cô giáo Tông, cô thấy vụ án ngã xuống từ tầng cao này là tự sát, tai nạn ngoài ý muốn, hay mưu sát?”
“Theo quan sát từ hiện trường, phần lớn khả năng là tự sát.”
“Chao ôi, trẻ tuổi như vậy, tội gì phải tự sát chứ? Con cô ấy mới bao nhiêu tuổi, cô ấy chết rồi, đứa bé phải làm sao đây? Quá ích kỷ!”
Tông Anh điền xong giấy tờ thủ tục, ngước mắt nhìn cậu ta một cái.
Tiểu Trịnh nhớ tới lời dặn dò mà mọi ngày Tiết Tuyển Thanh thường nói, “Không nên tuỳ tiện đánh giá người chết”, lập tức chấm dứt đề tài, đưa đồ phòng hộ cho Tông Anh.
Bên ngoài, mặt trời chói chang nhô lên cao, ve kêu râm ran, phòng giải phẫu được bao phủ trong nhiệt độ và mùi vị đặc trưng không cách nào tản đi. Tông Anh mặc đồ phòng hộ ngột ngạt, vừa thao tác vừa giảng giải cho Tiểu Trịnh, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương.
Kết thúc công việc, khâu ổ bụng lại, Tông Anh đặt dụng cụ xuống, tháo găng tay hai lớp ra, khom người vái lạy người chết.
Tiểu Trịnh cũng làm theo, liếc nhìn gò má của Tông Anh, vô thức cảm thấy hôm nay cô tỏ ra đặc biệt nghiêm túc.
Cậu không hỏi, Tông Anh đương nhiên sẽ không nói.
Bàn giao với nhân viên nhà tang lễ xong, hai người ra ngoài cửa hút thuốc.
Tông Anh vừa hút thuốc vừa ngẩn người nhìn công viên tưởng niệm xa xa.
Tiểu Trịnh nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nhớ tới mỗi lần đến nhà tang lễ, cô đều nhìn công viên tưởng niệm, vì vậy cậu hỏi: “Cô giáo Tông, bên kia có gì hay đâu?”
“Mẹ tôi ngủ lại nơi đó.” Cô đáp không chút kiêng dè, cúi đầu đập tàn thuốc, nói như thở dài: “Bà cũng chết vì rơi từ trên cao xuống.”
Nghe xong câu này, Tiểu Trịnh lập tức nhận ra mình chọn sai đề tài, cậu vội vàng đưa một điếu thuốc cho Tông Anh.
Tông Anh cúi đầu liếc qua, nói: “Không hút nữa, tôi định cai thuốc.”
“Dạ?” Trước kia, Tiểu Trịnh từng nghe Tiết Tuyển Thanh nói, những người phải thường xuyên có mặt ở hiện trường như họ, vì chịu áp lực lớn, mùi vị nặng nề, hầu như ai cũng hút thuốc lá. Cậu liền hỏi: “Cô thật sự không hút một điếu sao?”
“Dần dần sẽ ổn thôi, chung quy sẽ bỏ được.” Tông Anh nói.
Mặt trời chói chang, lá cây im lìm, chương trình dự báo thời tiết lặp đi lặp lại lời dự báo về thời tiết nắng nóng sắp tới, trong tiếng oán thán của người dân thành phố, nó bắt đầu phát dự báo cho những ngày tiếp theo: “Nhiệt độ nắng nóng còn duy trì liên tục trong hai ngày tới…”, “Theo dự tính, thời tiết nắng nóng sẽ kết thúc vào ngày mai, mấy ngày tới sẽ bắt đầu mưa rào trong thời gian dài…”.
Cuối cùng, trải qua mười ngày nắng nóng liên tục, sau mấy trận mưa, Thượng Hải nhanh chóng giảm nhiệt.
Nhiệt độ chú ý của công chúng về vụ tai nạn trong đường hầm 723 dường như cũng theo đó giảm xuống, chỉ có gia đình những người gặp nạn vẫn làm ầm ĩ, hi vọng tranh thủ thêm sự ủng hộ.
Lúc này, viện nghiên cứu thuốc lên tiếng thanh minh, bày tỏ việc Hình Học Nghĩa giấu ma tuý thuộc về hành vi cá nhân, không liên quan đến viện nghiên cứu thuốc và công ty Tân Hi. Tân Hi vẫn đưa ra thị trường thuốc tiêm nhằm chống bệnh ung thư đúng hạn.
Mặc dù đã phủi sạch quan hệ, nhấn mạnh loại thuốc sắp mới sắp đưa ra thị trường, nhưng giá cổ phiếu của Tân Hi vẫn duy trì tình trạng liên tục giảm mạnh.
Mặc dù Tông Anh giữ cổ phần của Tân Hi, song cô không hề quan tâm tin cổ phiếu của Tân Hi ngã giá. Trong lúc đồng nghiệp thảo luận về sự cố trên đường 723, cô hoàn thiện nốt phần cuối của báo cáo thu hoạch giám định.
“Mợ của cậu nhóc kia rõ ràng muốn làm ầm ĩ để kiếm một khoản tiền, dù sao hiện tại thằng bé chỉ có thể do họ nuôi dưỡng, nuôi trẻ con quả là món đầu tư xa xỉ”, “Lại chả thế, nuôi trẻ con quá bằng đốt tiền, học phí đi nhà trẻ của hàng xóm nhà tôi cao không thể tưởng tượng nổi”, “Bao nhiêu vậy?”
Đề tài của các đồng nhiệp thay đổi rất nhanh, Tông Anh cũng gác lại công việc, bắt tay làm chuyện khác.
Viết xong đơn xin nghỉ ốm, đính kèm báo cáo chẩn đoán bệnh lấy từ bệnh viện rồi đệ trình cùng bản thu hoạch luôn một thể.
Việc kế tiếp là chờ đợi.
Từ đầu tới đuôi, cô không hề tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho Tiết Tuyển Thanh, lúc giao ca, Tiết Tuyển Thanh thậm chí còn khoái trá nhét cho cô một hộp bánh trung thu nhân thịt: “Không cần cảm ơn, ngày mai mua ít thịt nướng mời tôi cũng được.”
“Ngày mai tôi không đi làm.” Tông Anh ngồi trên ghế, mở hộp giấy ra lấy một miếng.
“Vậy cậu chớ ăn.” Tiết Tuyển Thanh liếc cô một cái, nhanh chóng đoạt lại hộp bánh.
Tông Anh dùng sức nuốt bánh trung thu nhân thịt, uống hết số nước còn lại trong cốc, thu dọn mọi thứ ổn thoả rồi tan ca.
Trời mưa, xe taxi bận rộn hơn mọi khi. Tông Anh vất vả lắm mới bắt được một chiếc, trong xe đang phát một bài hát xa xưa với làn điệu cũ.
“Tại sao lại không trả lời thư, em đã chờ đợi đến tận bây giờ, đêm thì sâu mà trăng lại sáng, chỉ đành ôm thất huyền cầm, đàn một khúc, hát một câu…”
Tông Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đổ xuống sông, sung sướng lại mênh mông.
Cô đột nhiên nhớ ra, hình như đã hơn mười ngày rồi Thịnh Thanh Nhượng không xuất hiện.
Hôm nay là thứ Hai, ngày 11 tháng 8, gió Nam chuyển thành gió Tây, nhiệt độ xấp xỉ 26 độ C, thời tiết khoan khoái dễ chịu.
Bên kia là thứ Ba, ngày 11 tháng 8, không rõ thời tiết ở đó ra sao? Anh không xuất hiện, vì chuyện lần trước mà e ngại chung cư 699 bất tiện, hay vì nguyên nhân nào khác?
Tông Anh mải suy nghĩ suốt chặng đường, lúc về chung cư 699, trời đã tối.
Trong thang máy, cô bắt gặp cô nhóc sáng nào cũng dậy sớm luyện đàn, lúc cô bé cười rộ lên, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền, giọng nói trong veo, êm tai: “Chị cũng biết đánh đàn ạ?”
Tông Anh không biết đánh đàn, cây đàn dương cầm trong nhà trước kia thường được mẹ cô sử dụng.
“Tháng trước, có một hôm vào mười giờ đêm, em nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ nhà chị! Chị đàn bản…” Cô bé gãi đầu, ánh mắt sáng lên: “Dạ khúc của Chopin đúng không ạ? Nhưng hình như không giống trong băng lắm, chị quên nhạc phổ sao?”
“…”
Cửa thang máy mở ra, cô nhóc tạm biệt cô rồi đi trước, Tông Anh chuyển sang hướng khác, mở cửa, bật đèn hành lang.
Buổi sáng ra ngoài quên đóng cửa sổ, vật dụng cũ trong phòng dính hơi mưa, toát lên mùi vị thân thiết như mùi của thời thơ ấu.
Tông Anh bước tới khép cửa lại, ngăn mưa gió ở bên ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua cây đàn dương cầm già nua trong góc. Sau khi mẹ qua đời, hầu như chẳng còn ai chạm vào nó nữa. Cô ngồi xuống, cẩn thận đẩy nắp đàn lên, cứng nhắc đè xuống phím đàn, trong phòng đột ngột vang lên vài âm điệu.
Nhạc cụ không được sử dụng, cho dù được bảo dưỡng tốt đến mấy, cũng thiếu đi một phần sức sống.
Cô đứng dậy, khép nắp đàn lại, dường như có thể trông thấy mẹ đang ngồi ở nơi này, lại như thể trông thấy Thịnh Thanh Nhượng ngồi ở đây đàn bản Dạ khúc mà không cần nhạc phổ. Nhưng sau khi hoàn hồn, xung quanh cô chẳng có ai, chỉ còn lại chiếc đèn trần, toả thứ ánh sáng êm dịu, không tranh với đời.
Tông Anh đi tắm rửa, gọi đồ ăn ngoài, ngồi xuống mở máy tính xách tay, tiếp tục xem phim phóng sự Lapland tháng Năm mà lần trước chưa kịp xem hết.
Xem hết một tập, đồng hồ để bàn trong nhà đổ mười hồi chuông.
Mười giờ tối.
Tông Anh nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cầu thang – Trống rỗng, không có động tĩnh.
Cô đột nhiên nhíu mày, tắt trang video, mở thanh tìm kiếm, nhanh chóng gõ…
Ba từ “Thịnh Thanh Nhượng”.
Người này có xuất thân như thế nào, có lý lịch gì, cuối cùng có kết cục ra sao, chỉ cần ấn nút “tìm kiếm”, tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Cổ họng Tông Anh khô khốc, tay phải đặt trên phím Enter, chần chừ đại khái nửa phút rồi lại nắm chặt lại.
Cô đột nhiên hít sâu một hơi, thả lỏng nắm đấm, ngón áp út nhấn Delete xoá đi ba từ khoá, cuối cùng chỉ để lại thanh tìm kiếm trống rỗng.
Đây là cuộc đời của anh, cô không có tư cách biết trước.
Tông Anh đột nhiên đứng lên, bức thiết muốn hút một điếu, nhưng cô không có điếu thuốc nào cả.
Cô đi lại vài bước trong phòng khách, rồi ra cửa trước lấy ô, quyết định ra ngoài. Ngoài trời mưa nhỏ dần, cô bật ô đi trên phố, đến cửa hàng yêu thích của sinh viên Học viện Hí Kịch để mua bao thuốc lá, ở đây bán vô số loại thuốc lá nhập khẩu kỳ lạ.
Ông chủ giới thiệu cho cô một hộp thuốc lá nữ, bao bì đen nhánh, in chữ Black Devil.
“Rất thơm, mùi bơ.” Ông nói.
Nghe có vẻ thích hợp với người đang trong giai đoạn cai thuốc, Tông Anh cầm một bao, đứng tại chỗ mở ra lấy một điếu, mượn ông chủ bật lửa.
Cô vừa đi về vừa hút thuốc, vô thức ngẩng đầu lên, cách con đường cái, bất ngờ trông thấy một bóng người quen thuốc đứng cạnh cây ngô đồng Pháp trước cửa chung cư 699.
Dưới chân anh là lớp lá ngô đồng rụng xuống vào ban ngày, nước mưa trên đầu nhỏ giọt tí tách.
Toàn thân phong trần mệt mỏi, khắp người ướt đẫm, đèn đường chiếu sáng hơn nửa gương mặt anh.
Anh xách cặp công văn bằng một tay, cố gắng đứng thẳng, giọng đầy khó nhọc, anh nói: “Tông tiểu thư.”
Tông Anh nhanh chóng dập thuốc lá, ngay khi cô gần đến chỗ anh, thân thể anh đột nhiên nghiêng đi, Tông Anh kịp thời vươn tay ra.

Lời tác giả:
Thịnh tiên sinh: Tông tiểu thư, có phải cô nghĩ tôi không xuất hiện trong thời gian dài như vậy vì tôi đã chết không? Không đâu, tôi chỉ ốm thôi.

Giải thích thêm:
1. Theo quy định, pháp y phải đeo găng tay hai lớp khi giải phẫu.
2. Lời bài hát trích trong ca khúc “Tôi Có Một Mối Tình” của Ngô Oanh Âm, bài hát này ra đời trước bài “Mười Dặm Dương Trường”. (Nghĩa: Mười dăm thành thị nơi có nhiều người nước ngoài sinh sống/ Thành thị ở đây thường chỉ Thượng Hải thời xưa)
3. Bài cô nhóc luyện đàn nói chính là Noc No. 2 Op 9/2.

Editor: Sau khi cân nhắc và tìm hiểu nghĩa lại một lần nữa, mình xin phép đổi từ “nhà trọ 699” thành “chung cư 699”. Tiếng Trung thì cái từ kia hiểu thành nhà trọ hoặc chung cư cũng được nên mình không đã để ý, nhưng xét thấy từ “nhà trọ” là không chính xác với hình thức và quy mô khu nhà được miêu tả TT_TT Thành thật xin lỗi mọi người ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.