Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 46:




Lễ trao giải diễn ra đúng như dự kiến.
Trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế Thâm Hải đèn điện sáng trưng, lễ trao giải vào ngày cuối cùng của Liên hoan phim Minh Châu nghênh đón đông đảo minh tinh hàng đầu.
Vì《 Rung động 》quay ở nước ngoài, hầu hết diễn viên đều là người phương Tây hoặc người Hoa ngoại tịch, nên hôm nay người đến cùng Lục Hi phần lớn là nhân viên, ví dụ như quay phim, biên tập viên v.v., mà bảy giải thưởng được đề cử lần lượt là Kịch bản xuất sắc nhất, Quay phim xuất sắc nhất, Thiết kế mỹ thuật xuất sắc nhất, Nhạc phim xuất sắc nhất, Biên tập xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim điện ảnh xuất sắc nhất.
Lục Hi là biên kịch kiêm đạo diễn, thảm đỏ 《 Rung động 》gần như là sân khấu riêng của hắn.
Thời gian đi thảm đỏ được xếp ở gần cuối.
Vì nghề nghiệp và tính cách, lại thêm những năm gần đây đều ở nước ngoài nên khi Lục Hi dẫn Tô Cẩm lên thảm đỏ, fans vây ở hai bên cũng không nhận ra, nhưng giới truyền thông ngay lập tức nhận ra thân phận của hai người, giơ camera điên cuồng chụp bọn họ.
Nhưng dù là vậy, sự xuất hiện của hai người vẫn vô cùng chấn động.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì dung mạo của hai người quá xuất chúng thôi.
Trên thảm đỏ rực rỡ, đối diện với ánh đèn, một đôi bích nhân nắm tay nhau đi tới.
Người đàn ông mặc một chiếc áo vest dài màu đen kiểu cổ điển hai hàng khuy, nhưng không cài khuy ngay ngắn như những người khác mà tùy ý cởi ra, lộ ra áo sơ mi màu trắng và áo gile sẫm màu bên trong. Đôi chân dài thẳng tắp, khi bước đi cả người toát lên vẻ thanh nhàn tao nhã khác người.
Mà cô gái bên cạnh hắn mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh đậm, cổ áo kiểu sườn xám, toàn bộ nửa người trên đều kín đáo, chỉ có hình giọt nước nhỏ chỗ xương quai xanh làm lộ ra làn da trắng nõn, tà váy dài đến mắt cá chân, để lộ đôi giày cao gót cùng màu, dáng người lả lướt hấp dẫn được phác họa ra một cách hoàn hảo.
Trên mặt chỉ trang điểm một lớp nền mỏng, nhưng vẫn không giấu được gương mặt tinh xảo.
Ánh mắt của những người xung quanh không ngừng đảo quanh hai người họ.
Một cơn gió thổi qua, Tô Cẩm không nhịn được hơi co người lại.
Nhận ra động tác của người bên cạnh, Lục Hi nhíu mày, đột nhiên dừng lại.
Hắn vừa dừng lại, đừng nói đến khán giả và truyền thông xung quanh, ngay cả Tô Cẩm cũng ngẩn ra.
Làm sao vậy?
Cô hơi quay đầu, dùng ánh mắt hỏi.
Lục Hi không trả lời, rút cánh tay cô đang ôm ra, duỗi tay cởi áo vest của mình ra khoác lên vai cô.
Hơi ấm quen thuộc bao phủ toàn thân, Tô Cẩm có chút dở khóc dở cười cúi đầu nhìn áo vest dài đến đầu gối mình, đang định nói gì đó thì một bàn tay đã đặt lên vai.
Lục Hi ôm lấy bả vai cô, đưa cô đi vào trong, bước chân nhanh hơn vài phần so với vừa rồi.
Đến khi bóng dáng hai người biến mất sau bản ký tên, hiện trường yên lặng một cách quỷ dị mới đột nhiên bùng nổ.
“Ôi mẹ ơi! Người vừa rồi là ai vậy?”
“Đẹp trai quá đi!”
“Bạn trai nhà người ta……”
“Cái gì? Đạo diễn《 Rung động 》?”
“Thế người bên cạnh là ai?”
“Vị hôn thê……”
“Đi thảm đỏ mà làm vậy, chẳng lẽ không sợ xảy ra sự cố à?” Một phóng viên mới vào nghề trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng hai người, kinh ngạc cảm thán nói.
“Nhóc con cậu thì biết cái gì?” Người đàn ông trung niên đứng trước hắn nghe vậy quay đầu nói: “Sự cố? Thân phận bối cảnh của người ta ở đó, cho dù có xảy ra sự cố thì thế nào? Không có sự cho phép của người ta chúng ta dám viết bài chắc?”
Người mới kia có chút ngơ ngác, vội vàng hỏi: “Anh Lưu, bối cảnh gì? Người đó không phải chỉ là một đạo diễn sao?”
Cho dù có lợi hại thế nào thì cũng là người trong showbiz thôi mà!
“Cậu đó, đúng là lính mới.” Người được gọi là anh Lưu giơ tay chỉ chỉ đầu hắn, “Thân phận của đạo diễn Lục không phải bí mật gì ở trong giới. Lục gia ở Kinh Châu, tập đoàn Thinh Minh nghe bao giờ chưa?”
“Nghe qua rồi.” Hắn ngơ ngác gật đầu, đột nhiên ý thức được, “Lục gia, Lục Hi?!”
“Không sai.” Anh Lưu hất cằm, “Người đó chính là cậu hai nhà họ Lục, em trai ruột Lục Cảnh – chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thịnh Minh.”
“Chậc.” Hắn sửng sốt một lúc, sau đó cảm thán, “Vậy cô gái kia thì sao?”
Người có thể cùng đi thảm đỏ với cậu hai nhà họ Lục, lại không phải người trong showbiz sẽ là ai đây?
“Cậu không biết sao?” Anh Lưu có chút khó hiểu.
“Không biết ạ.” Hắn sờ sờ đầu.
“Rốt cuộc sao cậu lại vào được ngành này vậy?” Anh Lưu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, “Mặc dù thân phận người đó không bằng đạo diễn Lục, nhưng danh tiếng trong giới truyền thông ở Thâm Hải tuyệt đối không nhỏ đâu.”
“Cậu biết chuyện phượng hoàng thật giả của Tô gia một thời gian trước chứ?”
“A.” Lần này hắn Hắn vội vàng gật đầu, “Có nghe nói.”
“Tô Cẩm.” Anh Lưu cảm thán, “Đại tiểu thư bị ôm nhầm của Tô gia nhưng lại được chiều chuộng hơn cả tiểu thư thật.”
Cuộc trò chuyện này truyền tới tai những người xung quanh, dần dần lan truyền trong đám đông vây xem.
Nhất thời, ngay cả minh tinh mới bước lên thảm đỏ cũng hơi bị lạnh nhạt, khán giả không có ai đang không cảm thán bạn trai bạn gái nhà người ta.
Những lời bàn tán bên ngoài không ảnh hưởng chút nào đến hai người đã đi vào phía trong.
Tô Cẩm ngồi bên cạnh Lục Hi, cởi áo khoác ra đưa cho hắn, đột nhiên cong môi hỏi: “Nói thật xem, anh sợ em lạnh, hay là……”
“Ghen tị?”
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, Lục Hi hơi sửng sốt.
“Sao lại hỏi như vậy?” Hắn hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Tô Cẩm không trả lời, chỉ dựa vào ghế nhìn hắn, đôi mắt phượng lấp lánh ánh nước.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lục Hi bị đánh bại.
Hắn tránh khỏi tầm mắt cô, quay đầu ngồi thẳng, nắm hờ tay giơ lên môi, ho nhẹ hai tiếng mới trả lời: “Cả hai.”
Nói rất nhỏ.
Tô Cẩm câu một lọn tóc xõa trên vai mình vào tay nghịch, nhướng mày hỏi lại: “Anh nói gì vậy? Nghe không rõ lắm.”
Cô nhóc này!
Lục Hi quay đầu lại, đôi mắt đào hoa đối diện với cặp mắt phượng quen thuộc kia, chậm rãi ghé lại gần cô gái trước mặt.
“Anh ghen đấy thì sao?” Giọng hắn khẽ dịu dàng, vang lên bên tai cô, nhưng phát âm lại rất nặng, có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Anh không muốn để bọn họ nhìn em đấy thì sao?”
“Anh muốn giấu em đi để em chỉ thuộc về một mình anh đấy thì sao?”
Từng câu từng chữ vang vọng bên tai, Tô Cẩm khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của hắn, đột nhiên mỉm cười.
Quả nhiên, người đàn ông không có lúc nào không trêu ghẹo cô từ lúc gặp nhau đến giờ thật ra lại rất ngây thơ, chỉ cần cô chủ động một chút, tai hắn chắc chắn sẽ đỏ bừng.
Giống như…… lần trước ở lễ tốt nghiệp.
Thấy cô cười, Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hài lòng rồi chứ?”
“Ừ.” Tô Cẩm gật đầu.
Đáy mắt hắn nóng rực, tràn đầy tình cảm và d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Trước mặt cô, hắn không bao giờ che giấu điều này.
Có lẽ cũng vì vậy mà người luôn lạnh nhạt như cô mới có thể dễ dàng dỡ sự phòng bị trong lòng với hắn như vậy.
Không biết vì sao, tâm trạng có chút phiền loạn vì cuộc nói chuyện với anh trai bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cô giơ tay đặt lên vị trí trái tim, hơi cụp mắt.
Ở bên nhau mấy ngày nay, lớp phòng thủ cuối cùng trong lòng cô thế nhưng đã dần dao động. Nếu không phải vì chuyện của anh trai và Minh Huyên, có lẽ cô cũng sẽ không phát hiện nhanh như vậy, nếu vậy chờ đến khi cô thật sự phát giác, e là đã nước đổ khó hốt.
Cứ thế đi, bảo vệ chặt trái tim của mình. Anh không thay đổi, em không thay đổi. Nếu anh thật sự thay đổi, em cũng có thể toàn thân mà lui.
Lục Hi tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đen đảo qua sườn mặt của người ngồi bên, hơi nhíu mày lại.
Cô có gì đó khác thường.
Rất khác thường.
Bé con luôn quen bọc mình trong vỏ, khiến người đàn ông lớn tuổi ngây thơ là hắn phải dùng tất cả các chiêu số mới bằng lòng nhô đầu ra khỏi vỏ, lười biếng nhìn hắn một cái rồi lại rụt vào.
Khi nào thì nói thẳng những câu gần như lời tán tỉnh “Anh ghen đúng không” này?
Chuyện khác thường chắc chắn có nguyên nhân.
Hắn quá hiểu cô, tình huống như này chỉ có hai loại nguyên nhân, một, bé con đã hoàn toàn buông lỏng phòng bị, hai, cô lại hơi bất an, chuẩn bị thu lại móng vuốt vừa mới vươn ra.
Nếu là khả năng đầu tiên, nước hắn chuẩn bị để nấu ếch xanh còn chưa đun, sao cô đã hoàn toàn ngã vào được?
Như vậy, chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trước đó vẫn đang yên ổn, tối hôm qua…… đã xảy ra chuyện gì? Hay là…… có ai nói gì với cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.