Vì Em Là Ác Nữ

Chương 5: Trăng Mật





Sau gần 6 tiếng ngủ vùi trên máy bay cuối cùng cả hai cũng tới nơi.
Quả đúng như mong đợi, nhìn từ trên cao nơi này đẹp một cách lạ lùng.
Bao bọc xung quanh là rặng san hô rộng lớn.
Bãi cát trắng tinh cùng hàng dừa rợp bóng tạo cảm giác thư thái vô cùng.
Kiến trúc ở đây cũng được xây dựng rất độc đáo hòa lẫn vào với thiên nhiên chứ không đồ sộ như những khu nghĩ dưỡng khác.
Từng mái nhà nhỏ đan xen giữ rừng cây tựa những cánh lan trắng đang nở rộ.
- Đẹp thật đấy...!
Cô ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đẹp lắm sao?
- Vâng, còn đẹp hơn em tưởng tượng nữa!
- Vậy em muốn có nó chứ?
Anh nhìn cô cười ẩn ý.

*****
Ngay khi vừa tới đảo Giang Uyển - cô của Giang Minh Thần đã trực tiếp ra đón hai người.
Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã cảm nhận được khí chất bất phàm của người phụ nữ này.
Vẻ quý phái toát ra theo từng bước đi của bà ấy.
- Vì Minh Thần báo cho ta đột ngột quá lên chẳng kịp chuẩn bị gì nhiều.
Có gì không vừa ý các con cứ nói với ta nhé.
Giang Uyển cười nhẹ nhàng nhìn hai người rồi từ từ ra khỏi phòng.
Cô đẩy nhẹ chiếc xe lăn đưa anh tới bên cửa sổ để anh có thể thấy rõ cảnh biển hơn.
Tiếng sóng biển rì rào ,từng cơn gió nhè nhẹ thổi ,ánh mắt anh nhìn xa xăm .Trước cảnh tượng bình yên đến lạ này ,cô cảm thấy tim mình dừơng như đã lạc đi một nhịp.
- Em ra ngoài chơi đi,tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Chẳng thèm quay đầu lại anh chỉ lạnh lùng nói.
- Vậy em ra ngoài trước!
" Anh ta đang muốn đuổi khéo mình đây mà! Tới biển mà không đi tắm biển thì đúng là phí phạm! Ai rảnh ở đó chơi với anh,tôi đây còn bận ngắm mấy anh giai sáu mũi! "
Tuy nghĩ vậy nhưng vừa nhìn thấy chiếc ghế dài đặt hướng ra biển là cô nằm ngay xuống.
Vừa nằm ở đó vừa đưa mắt về phía hoàng hôn đang dần buông, lặng lẽ ngắm nhìn ánh đỏ rực rỡ của mặt trời dần dần bị mặt biển đen nuốt chửng.
- Xin lỗi đã làm phiền cô thưa tiểu thư nhưng gió biển vào ban đêm rất lạnh,cô sẽ bị cảm mất!
Một chàng trai có làn da rám nắng nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
- Tôi cũng định đi đâu đó quanh đây nhưng lại chẳng biết chỗ nào hay ho cả.
Cô cười hiền dịu đáp lại.
- 7 giờ là ở đây có mở chợ đêm đó ạ, nếu thích cô có thể tới đó!
- Ồ chợ đêm sao! Anh có thể đưa tôi tới đó không? Vì tôi không biết đường!
- Được thôi! Nhưng tiểu thư không sợ tôi là người xấu sao?
- Tôi đoán chắc anh là nhân viên ở đây nhỉ ! Vì cách nói chuyện của anh rất lịch sự.
- Tiểu thư quả là có con mắt tinh tường! Tôi là Dương Lâm, quản lý trưởng của khu nghĩ dưỡng này!
- Vậy là tôi gặp đúng người rồi! Cô cười vui vẻ.
- Tôi có thể xưng hô với tiểu thư thế nào đây?!
- Tôi tên Lâm Thanh Thanh!
- Vậy Lâm tiểu thư, để tôi đưa cô đi nhé! Anh cúi người rồi đưa một tay về phía trước.
- Được.
- Khu chợ này nằm ngay gần đây thôi.
Lên chúng ta có thể đi bộ tới đó.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Quả như lời Dương Lâm nói khu chợ này rất náo nhiệt.
Có rất nhiều đặc sản địa phương và quà lưu niệm được bán ở đây.
Nhất là các món ăn từ hải sản đều rất đặc sắc.
Nhìn từng lớp người tụ tập tại các dan hàng cười nói vui vẻ, ánh đèn lấp lánh sáng sáng rực khắp nơi.
Tiếng cười nói hòa cùng tiếng nhạc tạo lên một không gian vô cùng sống động - khác hẳn với vẻ tĩnh lặng của khu nghĩ dưỡng gần đó.

- Ái chà Dương Lâm! Lâu rồi không gặp!
Bỗng một người đàn ông cao lớn nhào tới khoác vai Dương Lâm.
- Nay dẫn bạn gái mới đi chơi sao!
- Bạn gái mới gì chứ! Đây là khách hàng của cháu! Anh cười gượng gạo rồi quay sang cô.
-Lâm tiểu thư làm cô giật mình rồi, đây là chú Triều, một ngư dân ở đây.
Chú ấy chỉ hơi thô lỗ một chút thôi chứ là một người tốt!
- Lâm tiểu thư thật sự xin lỗi tôi không biết cô là khách quý của Dương Lâm! Ông ta vội cúi người
- Tôi vẫn ổn mà!
- Vậy không làm phiền hai người nữa tôi xin phép đi trước!
Như có điều gì đó thúc dục ông ta vội vã rời đi.
Nhưng khi vừa mới quay đi ông ta liền lộ ra một nụ cười đầy nham hiểm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.