Vì em

Chương 44:





Sau ngày hôm đó, Đoàn Thích cũng không làm cái gì nữa, Đường Thi thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là đối xử với Đoàn Thích như bình thường, chỉ là, kế hoạch lại không kịp thay đổi.
 
Đoàn Thích là không làm cái gì nữa, nhưng cũng không trở ngại đến những chuyện nhỏ của cậu không ngờ, Đường Thi âm thầm ghi vào một cuốn sổ nhỏ, chỉ đợi ngày nào đó đòi nợ.
 
"Ăn ở đây đi." Đoàn Thích ấn đầu Đường Thi, làm cho Đường Thi không động đậy được.
 
Cũng không biết Đoàn Thích dùng kỹ thuật gì, đầu cô lại không hề cảm thấy chút áp lực nào!
 
Chớp chớp mắt, Đường Thi nói: "Tôi đi cùng với Trương Mẫn và Tôn Giai, bọn Triệu Lâm cũng đang chờ anh nhỉ?" Ra hiệu Đoàn Thích nhìn mấy người Triệu Lâm bên cạnh.
 
"Đoàn đội, không phải cậu muốn bỏ đội đấy chứ?" Triệu Lâm cười hi hi nói, trong lòng lại nghĩ, yo, tiến triển này rất nhanh nha.
 
Tuy rằng Đoàn Thích đã không còn là đội trưởng đội bóng rổ nữa, nhưng Triệu Lâm gọi quen rồi, cũng không có ý định đổi lại, vẫn cứ gọi như trước đây.
 
"Anh mau đi đi." Đường Thi chỉ muốn nhanh chóng đuổi Đoàn Thích đi, kỳ thực là ánh mắt của Trương Mẫn và Tôn Giai quá mức nóng bỏng rồi! Nếu như Đoàn Thích còn tiếp tục làm phiền, không chừng cô còn bị nhiều người vây xem hơn.
 
Gấp gáp trong mắt Đường Thi, Đoàn Thích thấy rất rõ ràng, khẽ hừ một tiếng, để cho người đi.
 
Đường Thi giành được tự do vội vàng hạy, Đoàn Thích không làm cái gì, nhưng tên này biểu hiện lại ngày càng cường thế, cô thiếu chút nữa không chống đỡ nổi rồi.
 
Mặc dù Đường Thi không nói rõ, nhưng Trương Mẫn lại mẫn cảm quan sát được sự thay đổi giữa hai người Đoàn Thích và Đường Thi, lúc trước Trương Mẫn chỉ suy đoán, không hỏi nhiều.
 
Hôm nay thời cơ vừa vặn, không hỏi thì chẳng phải có chút đáng tiếc hay sao? Suy nghĩ một lát, Trương Mẫn hỏi: "Đường Thi, cậu và Đoàn Thích có phải cái kia không?"
 
Tay gắp rau của Đường Thi trực tiếp dừng lại, có chút phức tạp nhìn Trương Mẫn hỏi ra câu hỏi này, nhưng Trương Mẫn một mặt đơn thuần, rất rõ ràng, là tự cô nghĩ đen tối, che miệng khụ một tiếng, Đường Thi nói: "Cái kia gì cơ?" Cái từ này đặt vào trong vấn đề này, rất dễ làm cho cô suy nghĩ linh tinh!
 
Trương Mẫn thấy Đường Thi không trốn tránh vấn đề này, càng thêm hứng thú, cố gắng nghĩ ra từ hình dung nói: "Chính là nắm nắm tay, hôn hôn môi ý."
 
Đường Thi: "............"
 
Buông đũa xuống, Đường Thi nghiêm mặt nói: "Không có."
 
Trương Mẫn một mặt thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có? Thật sự không có?"
 
Đường Thi rất kiên định lắc đầu, Trương Mẫn nháy mắt ỉu xìu, Tôn Giai chớp chớp mắt mấy cái, tiếp tục ăn cơm, nhưng trong mắt cũng là chút tiếc nuối.
 

Đại khái là trong mắt mấy thiếu nam thiếu nữ, luôn có chút hiều kỳ với việc yêu đương.
 
Này cũng vô cùng ghê gớm rồi, Đường Thi cụp mắt suy nghĩ, cô và Đoàn Thích bình thường lại, Trương Mẫn quan sát được, người khác chắc chắn cũng quan sát được, huống hồ Từ Văn tuyệt đối muốn ngăn chặn bầu không khí yêu sớm trong lớp!
 
Nghĩ xong rồi, Đường Thi ánh mắt kiên định.
 
Đoàn Thích không biết, kế hoạch mỗi ngày thích nhiều hơn một chút của cậu, sắp bị cấm yêu sớm đánh bại.
 
"Đoàn đội, có phải cậu đã theo đuổi được Đường Thi rồi không?" Triệu Lâm nháy mắt.
 
Đoàn Thích nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm sững sờ, vội cười ha ha nói: "Không sao không sao, Đoàn đội còn trẻ, việc này không vội được, Đoàn đội kiên trì, chắc chắn sẽ ôm được mỹ nhân về!"
 
Đoàn Thích bị chọc phải nỗi đau lười để ý Triệu Lâm, Triệu Lâm lại không phải là người yên tĩnh, kéo Đoàn Thích cống hiến một đống kế sách tán gái, thao thao bất tuyệt, nam sinh ngồi đối diện Triệu Lâm dịch đĩa cơm một chút, tránh bị nước bọt tung tóe của Triệu Lâm văng tới.
 
Triệu Lâm nói đến miệng đắng lưỡi khô rất hài lòng, uống một ngụm nước lớn, dương dương đắc ý nói: "Đoàn đội, tôi nói nhiều như vậy, chắc có cái sẽ dùng được, theo đuổi được Đường Thi, nhớ mời tôi ăn kẹo mừng đó."
 
"Cậu có bạn gái rồi?" Đoàn Thích hỏi.
 
Triệu Lâm: "..........."
 
Mọi người: "......... Ha ha ha!"
 
Đoàn Thích cũng không tin tưởng kế sách của Triệu Lâm, một người ngay cả người mình thích cũng không có, dám thảo luận làm sao để theo đuổi người khác với tiểu gia? Cho dù theo đuổi được Đường Thi, vậy thì cũng phải là cách mà tiểu gia tự nghĩ!
 
Cho dù Đường Thi ở trường học cẩn thận làm việc, chung sống với Đoàn Thích cũng không có gì thay đổi, nhưng luôn có tiếng gió phong phanh truyền đến chỗ của giáo viên chủ nhiệm.
 
Đường Thi lúc này đang đứng trước bàn làm việc của Từ Văn, không nói một lời, nghiêm túc chuẩn bị nghe lời giáo huấn Từ Văn muốn nói với mình, mặc dù cô không biết Từ Văn tìm cô muốn làm gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được.
 
Từ Văn bảo Đường Thi ngồi xuống, nói: "Đường Thi, đoạn thời gian này, ở trong lớp đã quen thuộc chưa?"
 
Đường Thi: "Quen rồi ạ, thầy Từ, thành tích của em không bị sa sút."
 
Từ Văn: "....." Nhớ đến kết quả học tập của Đường Thi, Từ Văn phát hiện, hình như bây giờ ông đúng là không có lời nào để nói, nhưng nhớ đến những gì hôm nay ông nghe được, Từ Văn lại lên tinh thần.
 
"Ừ, kết quả học tập của em bây giờ phải tiếp tục giữ vững, đợi đến cao khảo thì không còn vấn đề gì rồi, trong cuộc sống em có vấn đề gì không?"
 
Quản nhiên đến rồi, trên mặt Đường Thi cực kỳ trấn định: "Không ạ, thầy Từ, tất cả đều tốt ạ."
 
Từ Văn nhìn bộ dáng này của Đường Thi, cũng biết chỉ có thể nói thẳng rồi, tiếp tục vòng vo, cũng không biết bao giờ mới nói đến chủ đề chính: "Em và Đoàn Thích rất thân?"
 
"Thầy Từ, bọn em là bạn cùng bàn, huống hồ, bây giờ em sống nhờ Đoàn gia, bọn em đi học hay tan học cơ bản đều ở cùng nhau." Đường Thi cũng không đợi Từ Văn hỏi tiếp, tự mình nói ra trước.
 
Vốn dĩ học kỳ này Đường Thi định chuyển vào trường, nhưng người Đoàn gia không đồng ý, dưới thế tiến công dịu dàng của bà nội Đoàn, Đường Thi đầu hàng rồi, hơn nữa Tô Tiếu sống trong trường, cô cũng không muốn gây nhiều chuyện, huống hồ cô dần dần chấp nhận Đoàn gia, cũng không còn kiên trì sống trong ký túc nữa.
 
Từ Văn nhất thời không biết nên nói cái gì, Đường Thi nói thẳng như vậy, không có chút lùi bước nào, Từ Văn lại càng thêm tin tưởng Đường Thi hơn mấy lần.
 
Thanh Cao không cho phép học sinh yêu sớm, nhưng xác thực vẫn có học sinh lén yêu đương, trường học mặc dù sẽ ngăn cản, nhưng cũng không thể giám sát toàn bộ, mà Đường Thi và Đoàn Thích, lại là mũi nhọn trong kỳ thi cao khảo lần này, càng là quân dự bị ván đã đóng thuyền của Kinh Đại.
 
Từ Văn tự nhiên không thích thấy chuyện những đứa bé của ông bị chuyện tình cảm làm lỡ dở, càng đừng nói, sắp cao khảo, lại phân tâm, khó bảo đảm thi đại học sẽ không xảy ra sai sót, này tuyệt đối không phải cái Từ Văn muốn nhìn.
 
Học sinh tầm tuổi này, chỉ có học hành thật tót, mới là đúng đắn, dù sao bọn họ căn bản nào cũng không có, còn nói cái gì đến tương lai?
 
Nghĩ nghĩ, lời Từ Văn muốn nói đều thay đổi rồi, nói thẳng: "Đường Thi, thầy rất quý em và Đoàn Thích, nếu không có bất ngờ, hai em đều là học sinh của Kinh Đại, thầy không hy vọng các em phân tâm, em hiểu không?"
 
Đường Thi thở phào một hơi, mặc dù cô không biết tại sao Từ Văn lại đột nhiên chuyển đề tài, nhưng này là chuyện tốt, nói: "Thầy Từ, tất cả tâm tư của em bây giờ đều đặt ở việc học hành, cao khảo tháng 7, em nhất định sẽ cố gắng hết sức." Cho dù muốn nói chuyện yêu đương, cũng phải đợi sau khi cao khảo kết thúc.
 
Nhưng câu nói này Đường Thi chỉ dám tự nói trong lòng, cô không dám nói cho Từ Văn nghe.
 
Từ Văn hài lòng, nếu Đường Thi và Đoàn Thích thật sự yêu sớm, ông cũng có cách giải quyết, huống hồ gia đình Đường Thi ông cũng biết, còn có Đường Thi cô bé học sinh này, không nói là hiểu, nhưng tính tình Đường Thi, chủ nhiệm lớp là Từ Văn đều nhìn thấy trong mắt, hoặc là nói, mỗi một học sinh trong lớp, Từ Văn đều hiểu biết đại khái.
 
"Ừ, em trở về đi, học tập thật tốt, bảo Đoàn Thích đến một chuyến." Từ Văn khoát khoát tay, thả người đi.
 
Là ai rảnh rỗi tung tin đồn lung tung? Người lớp 12/1 đều rất đoàn kết, những chuyện này sẽ không nói ra ngoài, mà cô và Đoàn Thích trong sạch, bình thường cũng không có hành động thân mật gì, nhiều nhất là vỗ đầu, người lớp 12/1 ai mà không biết? Từ Văn có thể biết, chắc là người trong lớp nói, nếu không chuyện mà Từ Văn cũng không thể xác định, sao có thể tìm cô đến phòng làm việc chứ?
 
Đường Thi sắc mặt có chút ngưng trọng trở về phòng học, trong lớp yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang tự học, cũng không chú ý đến Đường Thi trở lại, nhưng Đường Thi ngay lập tức phát hiện có hai tầm mắt rơi vào người mình.
 
Vị tiểu gia nào đó cô đã quen đến không thể quen hơn, làm Đường Thi chú ý, là một tầm mắt khắc, ngước nhìn sang, vừa hay thấy được vẻ mặt đắc ý của Lý Lộ Lộ, còn có cái gì không hiểu?
 
Sắc mặt Đường Thi có chút lạnh lẽo mà nhìn Lý Lộ Lộ, biết sắc mặt Lý Lộ Lộ hơi trắng bệch cúi đầu xuống, mới cười lạnh một tiếng, trở về chỗ ngồi.
 
Nếu là cô gái bình thường, sợ là không bình tĩnh như Đường Thi, cũng chưa chắc có thể hóa giải nước bẩn hắt lên người mình.
 
Yêu sớm đối với học sinh lớp 12, gia trưởng, giáo viên đều không phải là chuyện tốt, Lý Lý lộ này là kết thù lớn thế nào với cô đây?
 
"Sao vậy?" Sắc mặt Đường Thi không tốt, Đoàn Thích vừa liếc một cái là nhìn ra.
 
Đường Thi lắc đầu: "Không có gì, thầy Từ bảo anh qua đó một chuyến."
 
Đoàn Thích không lên tiếng.
 
Đường Thi lại thở dài một tiếng: "Thật sự không sao, cho dù có chuyện, còn có thể làm khó tôi sao? Thầy Từ hỏi cái gì, anh phải cẩn thận trả lời." Đường Thi còn thật sự lo lắng Đoàn Thích không hề kiêng dè cái gì.
 
Đoàn Thích thông minh cỡ nào, trong nháy mắt đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, sắc mặt có chút âm trầm, nhưng khi trả lời Đường Thi, âm thanh vẫn mang theo chút dịu dàng: "Được."
 
Chuyện này ở lớp 12/1 cũng không gợi lên gợn sóng nào mà lặng lẽ trôi qua, nhưng chuyện này lại có một kết quả làm cho Đoàn Thích vô cùng không vui, cậu không thể tùy tiện xoa đầu Đường Thi nữa rồi.
 
"Đoàn Thích, cẩn thận móng vuốt của anh." Đường Thi khi tay Đoàn Thích sắp vươn tới, kịp thời trốn đi, ánh mắt sáng quắc rơi xuống tay Đoàn Thích, ừ, ngón tay rất thon dài, rất đẹp.
 
Đoàn Thích: ".... Hừ." Không vỗ thì không vỗ!
 
Nếu để cho tiểu gia biết được là ai lén báo sau lưng, cậu sẽ không tha cho người đó, chỉ có một động tác tiếp xúc thân mật như này, sau này không còn rồi, không còn nữa rồi.....
 
Này làm cho Đoàn Thích buồn bực mấy ngày liền, Đường Thi mới không thèm quan tâm đến cậu.
 
****
"Đường Thi!"
 
Đường Thi vẩy vẩy nước trên tay, lại dùng khăn mùi soa chậm rãi lau khô giọt nước, lúc này mới nhìn về phía người gọi cô: "Chuyện gì?"
 
"Cô biết tôi là người tố cáo!" Lý Lộ Lộ chắc chắn.
 
"Đúng thì sao, không thì lại làm sao?" Đường Thi vô cùng lạnh nhạt, tựa như không hề quan tâm chuyện mà Lý Lộ Lộ làm.
 
Bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt này của Đường Thi, như kim châm vào mắt Lý Lộ Lộ, trong nháy mắt, trong hai mắt kia tràn đầy phẫn nộ: "Sao cô lại không có chuyện gì? Rõ ràng cô và Đoàn Thích là kiểu quan hệ đó!"
 
"Tại sao tôi lại không có chuyện gì? Là bởi vì tôi cây ngay không sợ chết đứng, thầy Từ đương nheien không bị mờ mắt." Đường Thi còn rất hứng thú dạy dỗ một nữ sinh sắp đi vào ngõ cụt.
 
Bởi vì, đả kích một người ý chí vẫn luôn kiên cường, là một chuyện rất thú vị.
 
"Có phải cô cảm thấy, là bởi vì thành tích của tôi tốt, thầy Từ mới không quản chuyện này?"
 
Lý Lộ Lộ bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng: "Đường Thi, cô dám nói, không phải cái này sao?"
 
Xòe tay ra, Đường Thi nhún vai nói: "Này phải xem cô cảm thấy như thế nào rồi, thầy Từ chưa bao giờ là người như vậy, nếu không, cô cũng sẽ không báo cáo với thầy Từ."
 

Lý Lộ Lộ xác thực nghĩ như vậy, cô ta cho rằng, thầy Từ chắc chắn sẽ trừng phạt Đường Thi và Đoàn Thích, dù sao, thầy Từ rất không muốn nhìn thấy học sinh vì yêu sớm mà làm lỡ học tập, dù sao lúc trước có quá nhiều ví dụ để chứng minh rồi.
 
"Bỏ qua chuyện này không nói, tôi lại rất hứng thú muốn biết, tại sao cô lại có địch ý với tôi, không nói? Vậy thôi đi, cứ cho như là tôi hỏi thừa đi." Đường Thi lần đầu tiên gặp được kiểu người lần đầu tiên gặp mặt đã có địch ý với cô như Lý Lộ Lộ này, cô tự cho rằng, cô và Lý Lộ Lộ căn bản không tồn tại mâu thuẫn hay xung đột gì.
 
Ngay lúc Đường Thi xoay người định rời đi, Lý Lộ Lộ lại đột nhiên thấp giọng nói: "Đường Thi, tôi không thích cô, chính là không thích cô."
 
"Cô nhẹ nhàng như vậy đã có được kết quả học tập tôi phải cố gắng mấy trăm lần mới có thể đạt được, dễ dàng được cô Phương yêu quý, ngay cả tiếng anh tôi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, cô cũng có thể nhiều lần đạt được điểm tối đa."
 
"Đúng, tôi chính là đố kỵ với cô, đố kỵ cô cái gì cũng tốt hơn tôi, không giống như tôi, mỗi ngày thức đêm học bài, tranh thủ từng phút giây để học bài!"
 
Đường Thi không nói lời nào, đợi Lý Lộ Lộ trút hết xong, cô mới chậm rãi mở miệng, nhưng giọng nói lạnh lẽo: "Đây chính là tranh thủ từng phút giây học bài của cô?
 
Lý Lộ Lộ sững sờ, nhìn Đường Thi, cũng không phản bác, Đường Thi cuối cùng nhìn Lý Lộ Lộ một cái, cô cũng không muốn làm một người chị gái rộng lượng gì nữa, có thể nghe Lý Lộ Lộ phát giận lâu như thế, đã là cực hạn rồi.
 
"Tôi nên cám ơn cô, Lý Lộ Lộ, cảm ơn cô đồng ý nói cho tôi biết, tại sao cô lại ghét tôi." Đường Thi có được đáp án, vẫn rất bất ngờ, cô còn tưởng rằng Lý Lộ Lộ sẽ không nói ra chứ.
 
Bỏ qua chuyện Lý Lộ Lộ báo cáo sau lưng, Đường Thi cũng không ghét Lý Lộ Lộ, Lý Lộ Lộ xác thực rất cố gắng, có thể lúc cô đi ngủ, Lý Lộ Lộ còn đang múa bút thành văn, thế nhưng, những này liên quan gì đến cô?
 
Cô cũng không phải cái gì mà vừa nhìn đã biết, cô cũng cố gắng, dựa vào cái gì mà Lý Lộ Lộ cô cố gắng, người khác sẽ không cố gắng đây?
 
Lý Lộ Lộ vừa có thời gian rảnh, liền nhìn cô chằm chằm, Đường Thi biết, cô không muốn bị người khác nhìn như vậy nữa, hôm nay giải quyết xong, còn đỡ rất nhiều chuyện cho cô, đu sao mỗi ngày đều bị người nhìn chằm chằm, ai cũng không thoải mái.
 
****
 
"Nhìn tôi làm gì?" Đường Thi thật sự không nhịn được nữa, đặt cuốn sách xuống, quay đầu nhìn Đoàn Thích, từ vừa nãy khi cô vừa tiến vào phòng học, Đoàn Thích vẫn luôn nhìn cô.
 
Đoàn Thích nhíu mày: "Hừ, tiểu gia nhìn em có tinh thần như vậy, một chút chuyện cũng không có?"
 
Đường Thi có chút nghi ngờ nhìn Đoàn Thích, lẽ nào Đoàn Thích nghe được đối thoại của cô và Lý Lộ Lộ? Không đúng nha, vừa nữa là tiết tự học, cô đi vệ sinh, Lý Lộ Lộ theo chân đi sau, khi đó Đoàn Thích chắc là đang ở trong phòng học đọc sách.
 
"Tiểu gia mới không làm chuyện nghe lén đó!" Đoàn Thích quay đầu, nhưng vành tai đỏ ửng bán đứng cậu.
 
Đường Thi híp mắt lại: "Ồ, không nghe trộm, là không cẩn thận đi ngang qua nghe được thôi."
 
Đoàn Thích: ".... Ừ." Tiểu gia tuyệt đối sẽ không nói, là sợ nha đầu này bị thiệt thòi, mới đi cùng! Quá mất mặt!
 
Đường Thi sẽ tin sao? Cô mới không tin Đoàn tiểu gia sẽ nhạt nhẽo như vậy, nghĩ, khóe miệng từ từ cong lên, lẩm bẩm: "Thật xấu tính, quan tâm người ta thì không quang minh chính đại nói ra sao."
 
Đoàn Thích: "......" Thôi đi, tiểu gia người lớn rộng lượng, không so đo với câu trước đó của em.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.