Vì em

Chương 40:





 
 
Người đang ngồi ở phòng khách Đoàn gia liếc nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Đoàn Thích, còn chưa chờ bà nội Đoàn hỏi chuyện, Trần Nghĩa đã chạy vào trong, thở hổn hển, lúc nhìn thấy Đoàn Thích với Đường Thi, trừng to đôi mắt.
 
"Đoàn ca, Đường Đường, hai người trở về rồi sao, không phải, Đoàn ca, anh thật sự muốn nhảy lớp?" Trần Nghĩa nhanh chóng hỏi.
 
Cậu ta hẹn vài người anh em cùng nhau đi sân bóng rổ của trường học chơi bóng, vừa vặn gặp chủ nhiệm giáo dục, mới biết được việc Đoàn Thích muốn nhảy lớp này, nguyên nhân là chủ nhiệm giáo dục để cậu ta thông báo với Đoàn Thích, trường học cho phép anh nhảy lớp rồi!
 
Trần Nghĩa ngay cả bóng cũng không chơi nữa, lập tức chạy đến Đoàn gia chứng thực.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đoàn Thích khẽ gật đầu: "Đúng." Đơn giản giống như ăn cơm vậy.
 
Đường Thi kinh ngạc là khẳng định, Đoàn Thích tại sao muốn nhảy lớp? Nghĩ vậy, Đường Thi cũng hỏi ra miệng.
 
Đoàn Thích nhướng mày, hừ nói: "Tiểu gia mới không muốn tiểu nha đầu nhỏ hơn tiểu gia tốt nghiệp trước."
 
Sau khi bà nội Đoàn giật mình xong, bình tĩnh trở lại: "Thích Thích, cháu khi nào quyết định nhảy lớp vậy?"
 
Tuy rằng cháu trai bà bình thường không làm bài tập, nhưng đầu óc quả thật thông minh, có một khoảng thời gian cũng nghiêm túc đọc sách ấy chứ, chính là không biết khi nào không chút tiếng động liền nhảy lớp thành công rồi.
 
"Bà nội, rất sớm đã quyết định rồi ạ." Cũng không phải rất sớm, là ngay sau khi anh biết bản thân thích Đường thi.
 
Đoàn Thích còn thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu như Đường Thi lên đại học rồi, nhóc sẽ đưa ra lựa chọn gì, chuyển đến kí túc xá của trường đại học? Vậy không phải là cách anh càng ngày càng xa hay sao?
 
Hơn nữa trong đại học có rất nhiều người anh không quen biết, lỡ đâu...Đoàn Thích bỏ qua suy nghĩ dằn vặt bản thân, thuận theo tâm ý của mình đi nhảy lớp, người mà anh thích anh muốn tự mình theo đuổi!
 
Bà nội Đoàn cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nói: "Nhớ nói một tiếng với ba cháu."
 
"Dạ."
 
Ông nội Đoàn tiếp tục lật xem tờ báo của mình, hoàn toàn mặc kệ quyết định đột ngột này của Đoàn Thích, dưới cái nhìn của ông nội đoàn có khả năng bao nhiêu thì phải gánh vác bấy nhiêu, nếu Đoàn Thích đã thi đậu rồi, vậy liền nhảy lớn thôi, nhiều thêm chút việc, con trai nha, tốt nghiệp sớm còn tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia nữa.
 
Đường Thi ngây ngốc, Đoàn Thích là thật sự bởi vì muốn thắng cô mới nhảy lớp? Nguyên nhân này làm sao kì lạ như vậy?
 
Trần Nghĩa vẻ mặt đưa đám: "Đoàn ca, anh làm sao nhảy lớp rồi cũng không nói một tiếng với em, canh liền để  một mình em lưu lại lớp 11 sao, anh nhẫn tâm sao?"

 
Đoàn Thích: "Nhẫn tâm, cậu có năng lực nhảy lớp này?"
 
Trần Nghĩa: "..." Lời này cũng rất đâm vào tim đấy!
 
Cậu ta xác thực có chút thông minh, nhưng trên phương diện học tập, Trần Nghĩa rất muốn ha ha, cậu ta vẫn thật sự làm không được việc như nhảy lớp, thật sự nhảy lớp rồi, còn không bằng bị lão gia tử trong nhà cầm đế dép đánh?
 
Trần Nghĩa liếc nhìn Đường Thi đang có vẻ mặt mê mang, lại nhìn Đoàn Thích lúc có lúc không muốn liếc nhìn về phía Đường Thi, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói, con trai lớn rồi không giữ được nữa.
 
"Đi đi, chỉ mình em một minhg lẻ loi, thật đáng thương." Trần Nghĩa lầu bầu, tâm tình vẫn chưa hòa hoãn lại.
 
"Trần ca, anh nói gì vậy?" Lẻ loi? Trần Nghĩa dính Đoàn Thích như vậy sao?
 
Trần Nghĩa run rẩy da gà ở trên người, thương cảm liếc nhìn Đoàn Thích: "Đoàn ca, anh phải chịu đựng nha." Xem ra, Đường Đường đối với Đoàn ca một chút cảm giác cũng không có! Đường tình duyên còn dài nha!
 
Đoàn Thích đen mặt, hung hăng trừng mắt với Trần Nghĩa: "Trần Nghĩa, ngứa da rồi? Có muốn ngãi da cho cậu không?" Ai mời cậu nói ra! Tiểu gia anh tự mình không biết? Chỉ có mình đầu óc cậu thông minh!
 
Nhìn thấy trên mặt Đường Thi càng thêm nghi hoặc, Đoàn Thích lần đầu tiên muốn thở dài, muốn nói chuyện yêu đương với nhóc này, như thế nào khó như vậy?
 
Trần Nghĩa nhanh như chớp chạy đi, vô cùng vui vẻ, cho Đoàn Thích thêm một chút buồn phiền, tâm tình tốt hơn một chút rồi, bây giờ nên về nhà ăn cơm rồi!
 
Phòng khách chỉ dư lại Đường Thi với Đoàn Thích mắt to trừng mắt nhỏ, Đường Thi khụ khụ, hỏi: "Anh với Trần Nghĩa làm gì bí hiểm vậy?"
 
Đoàn Thích đang buồn phiền, nghe vậy, hừ một cái: "Không có"
 
Đường Thi hiểu rõ, không hỏi nữa: "Ồ."
 
Càng đắng lòng hơn! Đoàn Thích sờ lấy ngực, có chút bực bội, loại tư vị này quả thật vừa dằn vặt người vừa khó chịu, nhưng chính là không muốn từ bỏ, bởi vì đã để tâm, bỏ không được.
 
"Nhóc liền không thể tiếp tục kiên trì một lát sao?" Đoàn Thích nghiêng mắt nhìn Đường Thi.
 
Đường Thi một mặt vô tội: "Tôi lại hỏi một lần, anh sẽ nói cho tôi sao?"
 
Đoàn Thích mím môi không trả lời, ánh mắt sâu kín.
 
Đường Thi thất thần trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm đó, lúc hồi thần, mặt có chút nóng, vỗ vỗ mặt xong, nói: "Tôi có chút mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."
 
Bà nội Đoàn sớm đã kích động chạy đi thương lượng với Xuân thẩm làm món gì chúc mừng Đường Thi trở về rồi, ngay cả ông nội Đoàn cũng không tránh được ưu thương bị bà nội Đoàn tóm theo giúp đỡ.
 
Đường Thi nói xong, thấy Đoàn Thích không có phản ứng gì, chuẩn bị chuồn đi, xong rồi zong rồi, cô cư nhiên lần thứ hai nhìn Đoàn Thích nhìn đến ngốc luôn, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cảnh mỹ thiếu niên tắm rửa, Đường Thi chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng lên, cô mới phát hiện, cô không chỉ là thanh khống, mà còn có thể coi trọng nhan sắc của Đoàn Thích, đôi mắt hoa đào đó thật đẹp!
 
"Chờ đã." Đoàn Thích chậm rì rì mở miệng.
 
Cơ thể Đường Thi cứng lại, không dám xoay người lại, cô chỉ sợ vừa xoay người lại, Đoàn Thích muốn cười cô, khụ một tiếng, để giọng của bản thân gần như trở lại bình thường: "Chuyện gì?"
 
"Không lẽ nhóc còn muốn tiểu gia giúp nhóc cầm hành lý lên lầu?" Đoàn Thích nói có chút chậm, nhưng giọng nói phập phồng rất rõ ràng.
 
Đường Thi suýt nữa sặc nước miếng của bản thân, liếc nhìn túi quần áo nho nhỏ của mình, một tay cầm qua, đầu cũng không xoay lại đi luôn.
 
Đoàn Thích duy trì bộ dáng lúc đầu ngôi không động đậy, ý cười trong đôi mắt hoa đào lại rất chân thật, tuy rằng không biết tại sao, nhưng Đoàn Thích có một trực giác, nhóc con này khẳng định thích mặt....của anh? Khẳng định là như vậy!
 
Bây giờ không thích anh, không sao cả, thích mặt của anh sau này lại thích người của anh, Đoàn Thích không một chút để bụng trình tự có chút đảo ngược này, anh có thể tha thứ cho nhóc con, tuy rằng nhóc bây giờ chỉ thích mặt của anh mà thôi.
 
Nhưng mà, nhóc con là thích anh trắng một chút, hay là đen một chút?
 
Đoàn Thích một mặt nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
 
Lúc Đoàn Thích không nói chuyện thật sựu rất đẹp trai, Đường Thi che mắt nghĩ, đôi mắt cũng rất xinh đẹp.
 
Khối 12 của Thanh Cao náo động lên, tin tức Đoàn Thích nhảy lớp lên lớp 12/1 không bào lâu liền thông qua phương thức truyền miệng, truyền khắp cả khối 12 trước ngày nhập học.
 
"Đoàn đội, cậu thật sự muốn nhảy lớp đến lớp chúng tôi sao? Triệu Lâm không thể tin dụi mắt mình, lại nhìn đống sách ít đến đáng thương của Đoàn Thích, nói không ra lời.
 
Đoàn Thích: "Ừ."
 
Triệu Lâm nuốt nước bọt, hỏi: "Đoàn đội, khối 11 tốt như vậy anh không ở, làm sao lại chạy đến khối 12 rồi?" Triệu Lâm thật sự kỳ quái, Đoàn Thích không giống nhứ người muốn nhảy lớp, học kỳ trước còn  một chút động tĩnh cũng không có, như thế nào vừa nhập học liền đến lớp bọn họ rồi?
 
Đoàn Thích liếc nhìn Triệu Lâm, Triệu Lâm nhất thời nghẹn giọng: "..." Được! Sau này là bạn cùng khối, Đoàn Thích khẳng định cũng không có kính trọng cậu ta tình sư đệ của vị đàn anh này rồi, lúc trước dù sao còn có một chút nha!
 
"Anh là bạn cùng bàn của tôi?" Đường Thi nhìn cả người trên dưới của Đoàn Thích, hỏi.
 
"Như thế nào, tiểu gia còn không thể ngồi đây?" Đoàn Thích nhướng mày.
 
Đường Thi đem đồ vật rải rác của bản thân lùa về: "Đoàn tiểu gia, ngài ngồi đi."
 
Đoàn Thích: "....Hừ."
 
Triệu Lâm lần nữa trợn mắt há mồm, tình huống này......Nhìn như thế nào giống như đều có chuyện muốn xảy ra!
 
Chống cằm suy nghĩ, tròng mắt của Triệu Lâm ở trên thân của hai người Đường Thi với Đoàn Thích xoay chuyển, sau khi vô ý nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng nhìn Đường Thi của Đoàn Thích, Triệu Lâm: "..."
 
Má ơi, cậu ta hình như phát hiện ra bí mật kinh thiên gì rồi!
 
Đoàn Thích nâng mắt, lạnh nhạt nhìn về phía Triệu Lâm, trong mắt có cảnh cáo, Triệu Lâm che mặt xoay đầu đi, thật sự mặt người dạ thú nha mặt người dạ thú, Đường Thi người chỉ mới mười lăm tuổi mà? Nhỏ như vậy, Đoàn đội xuống tay được?
 
Nhưng mà, Đoàn đội hình như cũng mới mười sáu? Triệu Lâm tấm tắc lưỡi, đều nhỏ đều nhỏ, vừa vặn xứng đôi.
 
Đoàn Thích đột nhiên chuyển đến lớp 12/1, dẫn tới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, vị thiên chi kiêu tử này thật sự nhảy lớp rồi, mọi người hiếu kỳ một chút cũng không kích động nữa, có Đường Thi tiền lệ đi trước ở đây, lại thêm một Đoàn Thích, cũng không có chấn động như vậy, chỉ là Đoàn Thích là nhân vật phong vân của Thanh Cao, người chú ý đến anh rất nhiều, lớp 12/1 mới xôn xao lên.
 
Lê Phương đứng ở trên bục giảng, gõ gõ bảng đen: "Đều yên tĩnh lại, chuẩn bị đọc bài buổi sáng, đọc ngữ văn."
 
Đường Thi nghiêm túc đọc sách, đọc được một hồi, cảm thấy bên cạnh không thích hợp, quá yên tĩnh rồi, quay đầu vừa nhìn, khá lắm, đã ngủ rồi! Mặt còn hướng về phía cô!
 
Đường Thi nghiêm túc nhìn mặt của Đoàn Thích, trắng nõn, không một chút tỳ vết, chính là đang ngay thời thanh xuân, cũng không nhìn thấy trên mặt Đoàn Thích hiện ra một nốt mụn, giơ tay nhẹ nhàng sờ lên nốt mụn nhỏ mới mọc trên trán, Đường Thi có chút bi ai, cô cũng muốn da mặt giống như Đoàn Thích.
 
Nếu mọi người đều thuộc loại da mặt không nhìn thấy lỗ chân lông, tại sao da mặt của cô lại nổi mụn chứ?
 
Thưởng thức một hồi mỹ nhân ngủ, Đường Thi lại xoay đầu lẩm bẩm, không nhìn thấy Đoàn Thích động đậy chân dài dưới bàn, càng không nhìn thấy được vẻ mặt dịu dàng trên khuôn mặt anh tuấn "say ngủ" kia.
 
Trương Mẫn quay đầu nhìn Đường Thi, lại liếc nhìn thấy Đoàn Thích đang nằm sấp lên bàn ngủ, im lặng thắp một cây nến cho bản thân, vững vàng! Mình không phải xem sách thì sẽ làm đề! không được lười biếng!
 
"Đường Thi, kỳ nghỉ của cậu như thế nào?" Phương thức liên lạc tỉnh cảm của cô gái nhỏ rất đơn giản, tùy tiện nói chuyện, không có mục đích không có giới hạn, nhưng tình cảm chính là như vậy trở nên thân mật.
 
"Rất vui vẻ, trở về quê..." Đường Thi cũng không có cố kỵ, cười nói với Trương Mẫn và Tôn Giai.
 
Tôn Giai cười nói: "Giang Thị nha, tớ sớm đã muốn đi xem xem, đáng tiếc luôn đi không được, nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp, có phải không, Đường Thi."
 
"Ừm, có rất nhiều nơi có thể tham qua...."Đường Thi tuy rằng không có ký ức của Đường Thi ban đầ, nhưng Giang Thị có cái gì cô cũng tìm hiểu qua, chính là vì ôm chặt áo giáp của mình.
 
"Đường Thi Đoàn Thích, cô Phương tìm hai người đi văn phòng của cô ấy." Lê Phương nói với Đường Thi.
 
Đường Thi cười nói: "Cảm ơn lớp trưởng, tơ bây giờ đi qua đó."
 

Bất chấp Đoàn Thích còn đang ngủ, Đường Thi giật nhẹ ống tay áo của Đoàn Thích: "Đoàn Thích, dậy đi."
 
Đoàn Thích trợn mắt nhìn Đường Thi, ánh mắt sáng trong trấn tĩnh, Đường Thi mới biết vị tiểu gia nào đó chắc là không ngủ.
 
"Cô Phương tìm chúng ta đi văn phòng, hẳn là bời vì việc thi môn tiếng anh." Đường Thi giải thích.
 
"Đi thôi," Hai tay đút túi, Đoàn Thích nhìn Đường Thi.
 
Đường Thi đi ở phía trước, sau khi ra khỏi cửa, hai người song song đi cùng nhau.
 
Trương Mẫn có chút đăm chiêu nhìn hai bóng người một cao một thấp lại dị thường hài hòa đó, đột nhiên nói: "Cặp đôi này rất có ý tứ nha, nói không chừng, Đoàn Thích là vì theo đuổi Đường Thi mới nhảy lớp nha?"
 
Tôn Giai một mặt mông lung: "Cái gì?"
 
Trương Mẫn trợn mắt trắng: "Ngốc."
 
Tôn Giai: "...Trương Tiểu Mẫn, tớ muốn đánh cậu một đấm, cậu nguyện ý không?"
 
Trương Mẫn nhìn Tôn Giai giống như đứa ngốc: "Tôn Tiểu Giai, cậu thật sự quá ngốc, cậu đánh tớ, tớ sẽ không tránh sao."
 
Tôn Giai: "Chúng ta không làm được bạn bè rồi, Trương Tiểu Mẫn."
 
Trương Mẫn: "....Ấu trĩ."
 
"Tiếng anh khối 12 anh học thế nào rồi? Phần nói thế nào? Có muốn tôi giúp anh luyện nói?" Đường thi có lòng tốt đề nghị.
 
Đoàn Thích quay đầu không nhìn Đường Thi: "..." Rất muốn đồng ý! Nhưng mà không phù hợp với tính cách của tiểu gia!
 
Đường Thi cho rằng Đoàn Thích không muốn, cũng không kiên trì: "Vậy được thôi, nếu như anh có chỗ nào không hiểu, chúng ta có thể thảo luận."






 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.