Vì em

Chương 4:







 
"Bộp!" Bóng rổ trúng rổ, sau đó rơi xuống đất.
 
"Anh Đoàn! Đánh hay lắm! Kỹ năng đánh bóng của anh càng ngày càng tốt rồi!" Trần Nghĩa lau mặt, sau đó lại liếc nhìn sắc mặt khó coi của Cố Lệ, cười híp mắt lại.
 
"Cút!" Đoàn Thích giơ chân đạp Trần Nghĩa đang đi về phía mình, không hề khách khí mà nói.
 
"Á! Anh Đoàn, hình như lực chân của anh mạnh hơn không ít, đau chết mất, hu hu..." Trần Nghĩa khoa trương ôm chân mà kêu, khuôn mặt kia làm cho tất cả mọi người trong sân đều muốn đi lên đã cho cậu ta mấy cái.
 
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Lệ nhìn Đoàn Thích: "Đoàn Thích, tiếp tục?"
 
Đoàn Thích: "Hừ! Hôm nay tiểu gia thắng chắc rồi!"
 
Trần Nghĩa vỗ vỗ tay: "Anh Đoàn uy vũ! Anh Đoàn bá khí!"
 
Ngoại trừ Đoàn Thích và Cố Lệ, tất cả mọi người mặt đầy ngơ ngác mà nhìn Trần Nghĩa, cậu ta làm như không nghe thấy, hớn hở vui mừng mà đi theo phía sau Đoàn Thích.
 
Huề.
 
Đoàn Thích nhìn theo Cố Lệ, nhếch mép: "Cố Lệ, chẳng lẽ hôm qua cậu thua, cho nên tối về khổ luyện?"
 
Cố Lệ: "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay!"
 
"Hừ!" Trong lòng Đoàn Thích không thoải mái, cậu vừa mới khoác loác, lại thành huề! Huề! Huề! Huề! Ván này, nhất định phải đòi lại! Không thì mặt mũi của tiểu gia biết giấu đi nơi nào!
 

"Anh Đoàn, là Tô Tiếu." Tràn Nghĩa chọc chọc thật mạnh vào cánh tay Đoàn Thích, ý bảo cậu nhìn đường đến sân bóng.
 
Đoàn Thích nhìn Tô Tiếu đang chạy bộ một cái, ôm bóng: "Đi thôi."
 
"Này, này này, anh Đoàn, hôm nay về sớm vậy? Mới năm giờ! Đợi em với!" Trần Nghĩa nhìn đồng hồ trên tay, vội vàng đuổi theo Đoàn Thích.
 
"Hey! Tô Tiếu, chạy bộ sao." Đang chạy, Trần Nghĩa thấy Tô Tiếu sắp chạy đến gần chỗ mình, cười híp mắt mà chào hỏi, Tô Tiểu là cô gái duy nhất mà anh Đoàn của cậu ta cho sắc mặt tốt một chút đó!
 
Tô Tiếu cười: "Đúng vậy, về nhà sao?"
 
Trần Nghĩa cười cười sờ đầu, lại gật đầu, sau đó lại nhìn thấy ngón tay thon dài của Tô Tiếu chỉ chỉ, hỏi: "Cái gì?"
 
"Đoàn Thích đã đi xa rồi, cậu không đuổi theo sao?" Tô Tiếu hỏi.
 
Trần Nghĩa kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy theo: "Ngày mai gặp! Tôi đi trước đây!"
 
Tô Tiếu nhìn hai thiếu niên đã đi xa, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, quay đầu, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng ác liệt của Cố Lệ, ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười, gật gật đầu, tiếp tục chạy bộ, không chú ý đến sau khi Cố Lệ nhìn thấy nụ cười của cô ta, thất thần đứng ngay tại chỗ.
 
Đoàn Thích ôm bóng rổ, quen đường mà đẩy cửa, bước nhanh vào trong nhà, trong phòng tiếng cười nói không ngừng, người ngồi trong phòng khách cùng với thiếu niên kiêu ngạo đang đứng ở cửa hai mắt nhìn nhau.
 
Trưởng quan Đoàn đứng lên, cười mà giới thiệu: "Đường Đường, đây là Đoàn Thích, cháu gọi là anh Đoàn, Thích, đây là tiểu Đường Thi, sau này Đường Đường sẽ sống ở nhà chúng ta, đi học cùng cháu."
 
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoàn Thích, Đường Thi bị kinh động vô cùng, thiếu niên mười sáu tuổi, mặt đầy kiêu ngạo tùy ý, trong mắt dường như không chứa được thứ gì, nhưng mà, Đường Thi không thể không thừa nhận, dáng dấp của thiếu niên quá đẹp! Đúng vậy, bỏ qua ánh mắt bướng bỉnh bất cam đi, thiếu niên quả thực rất đẹp trai!
 
Một đôi mắt đào hoa, mày kiếm mũi cao, môi mỏng đỏ tươi, lúc này đang khẽ mím môi, có lẽ vì thường xuyên vận động, cho nên làn da màu đồng khỏe mạnh, tóc ngắn lộn xộn, nhìn thì rất mềm mại, rũ xuống dưới trán thiếu niên, thiếu niên thân cao mét tám, dáng người thật sự rất đẹp.
 
Chỉ là, thiếu niên sau khi nhìn thấy cô, tản ra rất nhiều hơi thở không thân thiện.
 
Dựa vào khuôn mặt này, Đường Thi nghĩ, cô sẽ không để ý đến địch ý của thiếu niên này.
 
"Anh Thích, chào anh, em là Đường Thi, biệt danh là Đường Đường." Đường Đường cười híp mắt đứng lên, đưa tay ra trước mặt Đoàn Thích. 
 
Đôi mắt Đoàn Thích liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Thi, khẽ hừ một tiếng, cũng không đưa tay ra, nhướng mày, hỏi: "Đường Thi? Ba mẹ cô rất thích thơ Đường?"
 
Đường Thi ngẩn người, chau mày, sao mà cô biết ba mẹ Đường có thích thơ Đường không?
 
Sự khó xử của Đường Thi trong mắt ba vị trưởng bối của Đoàn gia, lại là đau lòng, trưởng quan Đoàn vỗ vai Đoàn Thích, "A Thích, sao hôm nay cháu lại nhiều lời như vậy? Hả?"
 
Bà nội Đoàn kéo Đường Thi ngồi xuống: "Đường Đường, chúng ta không cần để ý đến anh Thích nữa, cháu nói chuyện với và đi."
 
Ông nội Đoàn trừng mắt nhìn Đoàn Thích, hừ một tiếng.
 
Đoàn Thích: "...." Ôi đệch! Tiểu gia nói cái gì?
 
Đoàn Thích bị cô lập nhìn lại mình, lại nhìn ba vị trưởng bối đang đầy thân thiết mà hỏi đông hỏi tây với Đường Thi, sau đó, hung ác mà trừng mắt nhìn Đường Thi, sau đó xoay người "bộp, bộp, bộp" lên lầu.
 
Nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia trợn mắt, Đường Thi hậu tri hậu giác nhận ra, nhìn ba bị trưởng bối đang nói chuyện hết sức cẩn thận, hình như cô đang cướp mất người nhà của cậu? Thiếu niên đối diện với sự thay đổi về đối tượng quan tâm của người nhà, tâm hồn trẻ thơ sẽ không chịu phải đả kích to lớn gì chứ?
 
Đường Thi có chút lo lắng, sau khi Đoàn Thích đi xuống, giấu người khác mà hừ với cô một tiếng, càng thêm xác định một chuyện, cậu ta không vừa mắt cô!
 
"Thích Thích, sau cháu không lau đầu? Bị cảm thì làm sao đây?" Bà nội Đoàn nói, đứng dậy lấy khăn lau qua, ấn lên đầu của Đoàn Thích, cũng ép lại sự phản kháng của cậu, lau đi.
 
Đường Thi nhìn Đoàn Thích ngoan ngoãn để bà nội Đoàn lau đầu, trong lòng nghĩ, tuy rằng Đoàn Thích nhìn rất kiêu ngạo ương bướng, nhưng thái độ với người nhà vẫn rất ôn hòa, liền nhe răng mỉm cười với cậu, thái độ của cô tốt, lòng phòng bị của thiếu niên đối với cô cũng hạ xuống nhỉ?
 
Ai ngờ Đoàn Thích không hề cảm kích, nhìn Đường Thi, khiêu khích mà hừ một tiếng.
 
Tuy rằng tiếng hừ đó rất nhẹ, nhưng Đường Thi thề, cô thật sự nghe thấy rồi!
 
Được rồi, thiếu niên quả thật nhìn cô không thuận mắt, xem ra cậu thật sự bất mãn với việc cô cướp mất người nhà của mình, Đường Thi âm thầm lo lắng cho đóa hoa tương lai của tổ quốc!
 
"Đường Đường, cứ coi nhà của bà giống như nhà của cháu, đừng khách khí."
 
Đường Thi cười: "Vâng ạ, bà nội Đoàn."
 
Đoàn Thích: "Hừ."
 
Đường Thi: "....." Xin lỗi, thiếu niên, tôi cướp bà của cậu! Tôi có tội!
 
"Thích Thích, cháu là anh trai, sao lại nói như vậy?" Bà nội Đoàn nghiêm mặt.
 
Đoàn Thích cúi đầu: "Vâng, bà nội." Nhưng ở góc mà bà nội Đoàn không thấy, lại dùng đôi mắt đào hoa trừng mắt nhìn Đường Thi, Đường Thi một mặt cạn lời.
 
Lau khô đầu, bà nội Đoàn nhét khăn vào tay của Đoàn Thích: "Thích Thích, cầm lấy khăn, thím Xuân chắc đã nấu cơm xong rồi, Đường Đường, đi ăn cơm cùng bà nào."
 
Đường Thi theo bản năng quay đầu nhìn Đoàn Thích, ánh mắt do dự: "Bà nội Đoàn, chúng ta ăn cùng với anh Thích đi ạ?"
 
Bà nội Đoàn cười: "Được được được, Đường Đường thật ngoan, ăn cơm cũng không quên Thích Thích, nếu như Thích Thích ngoan ngoan như vậy bà nội cũng yên tâm."
 
Đoàn Thích: "....." Con nhóc này đang khoe khoang! Nhất định là như vậy!
 
"Đường Đường, thử miếng sườn xào chua ngọt này đi, tay nghề của thím Xuân là hạng nhất đó." Bà nội Đường gắp một miếng sườn nóng hổi vào bát của Đường Thi, hoàn toàn quên mất Đoàn Thích đang ngồi đối diện Đường Thi, "Còn có cái này, cá sốt chua...."
 
"Cảm ơn bà nội, thức ăn thím Xuân làm rất ngon! Cháu rất thích ạ!" Đường Thi cười híp mắt nói, có thể tùy tiện ăn uống, cũng là một trong những chân lý của cô, bữa cơm hôm nay có rất nhiều mỹ vị, quá tốt rồi!
 
Có người thích đồ ăn mình nấu, thím Xuân cười vui vẻ nói: "Đường Đường thích, bình thường thím Xuân sẽ nấu thật nhiều cho cháu ăn, món tủ của thím Xuân không chỉ mấy cái này đâu."
 
"Thật sao? Cảm ơn thím Xuân, bây giờ cháu đã bắt đầu kỳ vọng rồi."
 
"Ừm, phải bồi bổ nhiều, cô gái nhỏ phải béo một chút mới được." Ông nội Đoàn ngồi ở vị trí chủ vị đồng ý gật đầu.
 
Trưởng quan Đoàn cười chen lời: "Thím Xuân xuất thủ, vậy thì sau này con phải đến đây ăn ké mấy bữa mới được."
 
"Ha ha...."

 
Đoàn Thích ăn miếng sườn xào chua ngọt thích nhất trong bát, trơ mắt nhìn Đường Thi nói mấy câu liền được trưởng bối yêu thích, nghe tiếng cười bên tai, hừ, quỷ nịnh bợ, chỉ biết nịnh bợ!
 
Ăn xong, đoàn người chuyển trận địa, ông nội Đoàn mở kênh tin tức thường ngày, bên trong vừa hay chiếu đến đoạn tin cấp báo: "Cảnh sát địa phương đã bắt được toàn bộ đám người, bây giờ...." tập trung nhìn, người trong phòng khách cũng đang nhìn.
 
Trưởng quan Đoàn xem xong, cười nói: "Ba, chuyện này Đường Đường có công lớn nhất."
 
Nghe vậy, tất cả mọi người cả Đoàn Thích cũng nhìn về phía Đường Thi và trưởng quan Đoàn, ông nội Đoàn hỏi: "Có chuyện gì?"
 
"Là như thế này...." Chú Đoàn nói qua tình huống một lần, hết lại thêm vào một câu, "Đường Đường rất dũng cảm! Nếu như A Thích ở chỗ đó, chắc cũng không làm được tốt như vậy."
 
Đoàn Thích: "...." Tiểu gia trêu chọc chú à? Hừ! Quỷ nịnh bợ chuyện này làm cũng không tồi nha.
 
Đường Đường sờ mặt, ngại ngùng nói: "Cháu cũng không làm cái gì, có thể phá án, cũng là công lao mấy chú cảnh sát." Xin hãy tha thứ cho cô, mấy chú cảnh sát!
 
Đoàn Thích kinh ngạc đánh giá Đường Thi, Đường Thi cảm nhận được, nháy mắt mấy cái, nở một nụ cười thánh mẫu với Đoàn Thích, tâm hồn trẻ thơ của thiếu niên xinh đẹp, bà cô già như cô đây phải yêu thương một chút mới được!
 
Nhìn thấy nụ cười của Đường Thi, Đoàn Thích ngẩn người, không được tự nhiên quay đầu, lần này tốt xấu gì cũng không hừ nữa.
 
"Giỏi, làm không tồi." Ông nội Đoàn khen ngợi.
 
Bà nội Đoàn cười: "Đường Đường lúc đó có căng thẳng không? Nếu như bà gặp phải chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không làm được như vậy."
 
"Căng thẳng, cũng sợ ạ, nhưng mà có chú Đoàn ở đó, cháu cảm thấy không còn sợ như vậy nữa."
 
"Aiyo, nói như vậy, Đường Đường rất sùng bái chú Đoàn?" Chú Đoàn cười nói.
 
"Đương nhiên rồi, chú Đoàn rất lợi hại." Đường Đường chắc chắn gật đầu, trưởng quan Đoàn xứng đáng để cô tôn trọng, ai cũng không dám ra tay trong tình thế nguy hiểm như thế, cũng không phải ai cũng có thân thủ tốt như vậy.
 
Đoàn Thích quay đầu lại, nhìn chú ba được khen đến nỗi cười không ngừng, trừng mắt nhìn Đường Thi, hừ! Quỷ nịnh bợ!
 
Đường Thi: ? Cô lại làm sao nữa? Tâm tình của thiếu niên đang trong giai đoạn dậy thì thật phức tạp, cô không hiểu.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.