Vì em

Chương 18:





 
Đường Thi khẽ hắt xì một cái, sờ sờ cái mũi hơi ngữa, tiếp tục ăn mì trong bát.
"Đường Đường? Sao em lại ăn mỳ một mình ở đây?"
Đường Thi bất động như núi, chậm rãi nuốt mỳ và canh trong miệng, chờ nuốt hết đồ ăn trong miệng, mới nhìn về người đến, thấy hai gương mặt quen thuộc theo phía sau Tô Tiếu, mắt khẽ lóe lên.
"Không để ý bọn chị cùng ăn chứ?" Tô Tiếu hỏi.
Đây là giờ cao điểm ăn trưa, số người trong quán khá nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều bàn trống, Đường Thi khẽ nhìn bát mỳ còn phân nửa của mình, "Không sao, mọi người ngồi đi."
"Cố Lệ, Chương Sơn, chúng ta ngồi chỗ này đi." Tô Tiếu vẫy tay, hai nam sinh nhìn Đường Thi, yên lặng qua.
Đường Thi cười chào hai người, nghe thấy Tô Tiếu gọi Chương Sơn, không khỏi nhìn cậu ta thêm mấy lần, Chương Sơn hơi đẹp trai, cao gầy.
Chương gia là một tay Cố gia đề bạt đi lên, mà Chương Sơn và Cố Lệ, là anh em tốt, hai người cùng nhau vào quân đội, khác với Trần Nghĩa, trong tiểu thuyết, Chương Sơn là hình tượng nam phụ thâm tình, yêu đến xương tủy.
Chương Sơn rất hiểu bản thân, cũng rấy không khéo, lại là người trượng ngĩa, nhưng trên người Tô Tiếu, tất cả đều không có hiệu lực, sau đó Cố Lệ thành công ôm mỹ nhân về, cũng là nhờ Chương Sơn giúp đỡ rất nhiều, theo tác giả xây dựng, Chương Sơn cả đời không cưới, còn trở thành ba nuôi con của nam nữ chính.
Thật sự có người yêu đến vô tư như vậy sao?
Đường Thi tự hỏi mình còn chưa từng gặp qua người như vậy, tiểu thuyết là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác, nhưng mà, bây giờ cô có thể từ từ nhìn xem.
Bốn người ngồi cùng nhau, không ai nói chuyện, Đường Thi chào hỏi xong, yên lặng ăn cơm, ai tới, đều không ảnh hưởng đến thời gian ăn trưa của cô.
"Đường Đường, em đến nơi này làm gì? Muốn ăn cơm trưa ở đây?" Tô Tiếu cảm thấy không khí có chút xấu hổ, liền hỏi.

Tô Tiếu hỏi xong, Đường Thi cũng không lập tức trả lời, mà là lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Em đến thư viện độc sách, quên thời gian, không kịp về, liền ăn ở chỗ này."
Về nhà. Ánh mắt Tô Tiếu lóe lên.
"Em có thể gọi điện bảo Đoàn gia để cơm nha, như vậy em không cần ăn bên ngoài rồi." Tô Tiếu kinh ngạc.
"Lát nữa ăn xong em còn đi thư viện nữa."
Tô Tiếu cười mỉa: "Thì ra là thế."
Tô Tiếu không nói, Đường Thi lại chậm rãi ăn, Đường Thi như vậy, Tô Tiếu cũng không tìm đề tài nói nữa, chỉ là, cô ta hơi tức giận, cô ta đã biểu hiện thiện ý như vậy, Đường Thi không thể thức thời chút sao?
"Bọn tôi ngồi ở chõ này, cô chỉ lo ăn, cô không cảm thấy, mình rất không lễ phép sao?" Đột nhiên, Chương Sơn nói ra một câu.
Trên bàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía Chương Sơn, Đường Thi rất kinh ngạc, Chương Sơn này, không phải bây giờ đã khăng khăng một mực với Tô Tiếu, tình sâu không ngừng rồi chứ?
"Chẳng lẽ tôi phải đợi mỳ của mọi người lên, mới được ăn chắc?" Đường Thi tính cách tốt mà hỏi lại.
Chương Sơn nói xong lời kia trong nháy mắt liền xấu hổ, nhưng cậu ta lại thấy mình không sai, Tô Tiếu tốt như vậy, nữ sinh này sao lại lạnh nhạt như vậy chứ?
Không đợi Chương Sơn suy nghĩ cẩn thận, một câu hỏi lại của Đường Thi, làm cho tất cả những lời nói của cậu nghẹn lại, làm cho sắc mặt cậu ta khó coi vô cùng.
Không khí giữa bốn người hơi xấu hổ, vốn dĩ đã không thân, lại nháo thành như vậy, càng không biết thu dọn tàn cuộc thế nào,Cố Lệ đang muốn mở miệng, vừa hay nhân viên đã bưng ba bát mỳ đến: "Mấy vị, mỳ của các vị đã xong, mời dùng."
"Đường Đường, Chương Sơn không có ác ý, em đừng tức giận, được không?" Trong mắt Tô Tiếu mang theo thỉnh cầu.
Đường Thi nghĩ, may mà cô đã ăn xong ngụm cuối cùng, bằng không bữa này lại phải lãng phí lương thực.
"Không có việc gì, em ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ." Đường Thi không đợi Tô Tiếu nói cái gì nữa, đứng dậy đi tính tiền.
Tố Tiếu thấy Đường Thi như vậy, suy đoán trong lòng cũng ít đi, Đoàn Thích rốt cuộc có nói chuyện kia với Đường Thi không, xem bộ dáng của Đường Thi, không giống như oán hận cô ta.
Tô Tiếu hiểu Đoàn Thích, cậu ta khẳng định sẽ không đi nói khắp nơi, lời đồn đãi bắt đầu từ cô, nhưng nếu như Đường Thi biết, cô ta không dám khẳng định, Đường Thi có đi cáo trạng hay không.
Nhiều ngày qua như vậy, Tô Tiếu vẫn lo lắng, cô ta không ngờ rằng, Đoàn Thích lại nghi ngờ cô ta! Nếu như bị người biết được, là cô ta làm, cô ta chắc chắn sẽ không chiếm được gì tốt!
Nếu cô ta đã trọng sinh, còn có linh tuyền không gian thần kỳ như vậy, sao vẫn sống gian nan như thế?
Mà Đường Thi, lại dễ dàng dung nhập được vào Đoàn gia....
Trong lòng Tô Tiếu căng thẳn, trên mặt cũng hiện ra chút cảm xúc, Chương Sơn lúc nào cũng chú ý đến Tô Tiếu, thấy cô ta đang nhíu mày, không khỏi an ủi nói: "Tiếu Tiếu, con bé kia không hòa đồng, cậu cũng đừng mặt dán mông lạnh nữa, về sau đừng chơi với con bé đó."
Tô Tiếu cười dịu dàng: "Không sao, Đường Đường không cố ý, là mình vẫn lôi kéo em ấy nói chuyện."
"Tiếu Tiếu, cậu quá tốt bụng rồi, anh Lệ, sao anh không nói lời nào?" Chương Sơn nhìn về phía Cố Lệ không nói lời nào.
Cố Lệ mặt mày lạnh lẽo, nghe vậy, nhìn về phía Chương Sơn: "Nói cái gì?"
Chương Sơn sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: "Con bé vừa nãy..."
"Quấy rầy người khác ăn cơm, không tốt." Cố Lệ nói thẳng cái nhìn của bản thân.
Tô Tiếu vội hòa giải: "Được rồi, chúng ta mau ăn đi, Chương Sơn, cậu đã quên sao?? Nhà Cố Lệ ăn cơm không được nói chuyện."
Cố gia gia giáo nghiêm khắc, có tiếng trong đại viện, Cố Lệ là con cháu được coi trọng nhất trong Cố gia, yêu cầu của ông Cố đối với cậu ta, càng nghiêm khắc hơn, mà Cố Lệ cũng không phụ sự kỳ vọng của người Cố gia, đây chính là nguyên nhân tính cách của Cố Lệ lại lạnh nhạt như vậy.
Ngày hôm nay thu hoạch rất phong phú, Đường Thi cảm thấy mỹ mãn mà ôm sách mượn được từ thư viện về, vệ binh canh gác đại viện quân khu cũng quen thuộc Đường Thi, lúc này, cô rất thuận lợi mà tiến vào.
Đường Thi ôm mấy cuốn sách, một đường đi đến, tuy là không nặng, nhưng vẫn hơi mỏi tay, thấy chỗ mát mẻ, liền đi qua, đặt sách xuống, hoạt động tay chân.
"Cần giúp đỡ sao?"
Đột nhiên, một giọng nói ấm áp trong trẻo của người đàn ông vang lên phía sau, nghe âm thanh này, Đường Thi cảm giác như là được một làn gió nhẹ khẽ thổi qua tay, mềm mại, mát mẻ.
Đội nhìn thấy rõ chủ nhân của âm thanh, trong mắt Đường Thi hiện lên kinh ngạc, đây là một người đàn ông trẻ có thể dùng từ quý công tử hoàn mỹ để hình dung.
Tóc ngắn gọn trên đầu, gió hè lơ đãng thổi qua làm cho sợi tóc của anh bay bay, sau khi gió hết, tóc lại yên lặng về chỗ cũ, mặt mày tinh xảo, là kiểu ôn nhuận như ngọc chân chính, lúc này anh ta đang cúi đầu, đôi mắt mang theo ý cười nhìn thẳng về Đường Thi, làm cho kinh diễm trong mắt Đường Thi càng hiện rõ hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Cảnh, Đường Thi không hề che giấu sự thưởng thức của mình với anh, thật sự là, lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, mà Đường Thi, từ trước đến nay đều không thể ngăn cản được niềm yêu thích của mình với người dịu dàng.
"Cô bé nhỏ, chào em, anh là Hạ Cảnh, em có thể gọi anh là anh Hạ Cảnh." Hạ Cảnh cười rất ôn hòa.
Đường Thi bị lời nói này của Hạ Cảnh, làm cho hồi phục từ trong sắc đẹp tuyệt vời kia tỉnh lại, nghĩ đến việc mình ngơ ngác mà nhìn anh đến thất thần, Đường Thi lại không muốn mình thêm xấu hổ.
Đối với thanh niên tuổi tác như Đoàn Thích, Đường Thi không hề có áp lực, cứ xem như một bà cô già giả bộ là được, nhưng đối với Hạ Cảnh, người đàn ông thoạt nhìn mới khoảng hai mươi mấy này, Đường Thi lại có cảm giác đối mặt với bạn cùng trang lứa, bạn cùng trang lứa mà cô nói, chính là tuổi kiếp trước của cô.
"Em về đâu? Anh cầm về giúp em." Không chờ Đường Thi từ chối, Hạ Cảnh đã cầm mấy cuốn sách lên.
Đường Thi: "... Em sống ở Đoàn gia." Được rồi, có người tự động đến cửa làm cu li, cô có thể ngắm mỹ nam nhiều thêm một chút nữa đấy.
Hạ Cảnh ngẩn người, cười nhìn Đường Thi: "Thì ra em chính là cô bé mới đến sống ở Đoàn gia kia, quả nhiên đáng yêu giống như lời của bà nội Đoàn."
"... Cảm ơn." Bà nội Đoàn, lúc con không biết, mà đã khen thế nào vậy?

"Em thích đọc tiểu thuyết trinh thám? Xin lỗi, không cẩn thận xem tên sách của em."
Đường Thi lắc đầu: "Không sao ạ, này cũng không phải cái gì không thể xem, em rất thích loại tiểu thuyết này, còn có tất cả những gì liên quan đến cái này nữa."
Hạ Cảnh cúi đầu nhìn Đường Thi, cười: "Trùng hợp thật, tuy rằng anh không thích cái này nhất, nhưng cũng thường xuyên đọc, gần đây còn đang đọc tiểu thuyết dài kỳ của Vô Gian nữa."
Đường Thi kinh ngạc nhìn Hạ Cảnh, nói: "Em cũng đang xem, thời gian gần đây, bộ Người suy lý của tiền bối Vô Gian đang là bộ tiểu thuyết dài kỳ hot nhất."
Đường Thi đương nhiên cũng đọc tiểu thuyế, bây giờ cô đang đọc bộ Mật Thất Khủng Bố của Vô Gian, tình tiết co dãn tự nhiên, hoàn toàn liên kết, hơn nữa Vô Gian rất biết tạo ra không khí, Đường Thi muốn ngừng mà không được.
Trong khoảng thời gian này, Đường Thi cũng chậm rãi hiểu được, thế giới này, có một chút khác biệt với thế giới trước của cô. Quỹ đạo lịch sử nên có thì vẫn có, nhưng một số tạp chí, báo chí, truyền thông, còn có tên hiệu sách đều có chút khác biệt, ví dụ như hiệu sách Tân Hoa, thế giới này không có nhà sách tên là Tân Hoa, Đường Thi tra được, hiệu sách phù hợp với quỹ đạo phát triển của nhà sách Tân Hoa, tên là Minh Hoa.
Cái phát hiện này, làm cho Đường Thi kinh ngạc đã lâu, một mình ở trong thư viện cả buổi trưa, liền tìm ra càng nhiều chứng cứ, kết quả, làm cho Đường Thi không thể chối cãi.
Tới đâu hay tới đó, Đường Thi nhanh chóng từ bỏ giãy giụa, bởi vì, mảnh đất mà cô đang đứng, vẫn là mảnh đất đó đi.
"Tiền bối Vô Gian?" Hạ Cảnh đưa ra câu hỏi của nhà.
Đường Thi ngượng ngùng cười: "Gần đây em gửi bài cho tạp chí "Người Trinh Thám", bài viết đã được chọn, nói không chừng, không lâu nữa, em sẽ là tác giả hợp đồng của "Người Trinh Thám"".
Hạ Cảnh hiểu ra nói: "Đường Đường thật lợi hại", nhìn biểu tình kinh ngạc của Đường Thi, Hạ Cảnh giải thích nói, "Bà nội Đoàn gọi em như vậy, đây là tên thân mật của em nhỉ, anh có thể gọi như vậy sao?"
"Có thể, mọi người đều gọi như vậy." Tên chỉ là một cái danh hiệu, Đường Thi cảm thấy không có cái gì, đặc biệt là, bây giờ những người quen biết cô, trên cơ bản đều gọi như vậy, cũng không thiếu một người Hạ Cảnh.
"Bút danh của Đường Đường là gì? Chờ đến khí tạp chí xuất bản, anh sẽ xem, nói không chừng còn có thể cho em chút ý kiến."
"Đường Thi 300 đầu, Đường trong từ kẹo, khụ, chính là cái này." Mặt Đường Thi hơi hồng, từ cái bút danh này, có thể thấy được cô đặt tên phế như thế nào, nhưng mà, bút danh kiếp trước của cô cũng vậy, có thể nói, rất yêu, rất thủy chung.
Hạ Cảnh không nhịn được, khẽ cười thành tiếng, mặt Đường Thi càng đỏ hơn, đặt tên phế cũng không phải mà cô muốn.
Đoàn Thích dựa lưng ở cửa Đoàn gia, thấy một màn như vậy, nháy mắt, mặt đen xì!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.