Vết Nhơ

Chương 94: Hai đứa cháu ngoại




Nghe Nhạc Thần Tình gọi như thế, Giang Dạ Tuyết lập tức nhìn về phía Mộ Dung Sở Y, còn Mặc Tức thì ngoảnh đầu nhìn Nhạc Thần Tình: “Cậu ta gặp ác mộng à?”
Nhạc Thần Tình cuộn mình dưới lớp áo khoác, chỉ lộ một nhúm tóc đen như mực, nghẹn ngào nói mớ:
“Tứ cữu… tứ cữu đừng giận…” Cậu ta nức nở: “Tứ cữu đừng trách con, đừng không để ý tới con…”
Mộ Dung Sở Y không thích giao lưu tình cảm với người khác, vì vậy tuy Nhạc Thần Tình ngủ mớ gọi thẳng tên hắn, Mộ Dung Sở Y lại làm như không nghe thấy, chỉ lo nhắm nghiền mắt ngồi thiền.
Nhưng có vẻ như Nhạc Thần Tình bị ác mộng tra tấn rất dữ dội, những lời mê sảng này chẳng những không ngừng nghỉ mà còn ngày một dai dẳng hơn, cuối cùng cảm giác mê man và đau đớn trong giọng nói gần như đã gần hiện thực hóa.
Chàng trai vẫn còn non nớt mếu máo gọi: “Tứ cữu…”
“…” Mộ Dung Sở Y nhíu mày tĩnh tâm giây lát, cuối cùng nhịn hết nổi đứng dậy phất tay áo rộng, lững thững đi tới bên người Nhạc Thần Tình, ngồi xuống cạnh cậu ta.
Mộ Dung Sở Y cúi đầu, gương mặt thanh tú như trăng rọi hồ băng hiện rõ nét miễn cưỡng, lại còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng rồi vẫn vén lớp áo đắp trên người Nhạc Thần Tình, chìa bàn tay như sứ ngọc sờ trán của cậu ta.
Vừa sờ thử, Mộ Dung Sở Y lập tức biến sắc.
Giang Dạ Tuyết hỏi: “Sao thế?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Sốt cao.”
Cho dù thương hàn cảm sốt không phải là chuyện quá nghiêm trọng với tu sĩ, đôi khi chỉ cần uống một thang thuốc là khỏi ngay, song tình trạng của Nhạc Thần Tình lại không mấy lạc quan.
Giang Dạ Tuyết đi qua, trước tiên cẩn thận chỉnh lại lớp áo phủ trên người Nhạc Thần Tình, sau đó cũng nâng tay dò thử thân nhiệt của cậu ta, vừa sờ đã hoảng hồn: “Nóng thế này…”
“Nó không nên bị sốt.” Mộ Dung Sở Y cúi đầu nhìn gương mặt đỏ au của Nhạc Thần Tình: “Vừa nãy lúc cứu nó, ta đã dùng thuật Thánh Tâm.”
Mặc Tức thình lình giương mắt nhìn Mộ Dung Sở Y, thuật Thánh Tâm còn chẳng phải là ——
Sắc mặt của Giang Dạ Tuyết cũng trở nên khó coi: “Tiểu cữu, sao huynh lại…”
Mộ Dung Sở Y lạnh lùng nói: “Thì sao.”
“Đó là cấm thuật!”
“Thì sao chứ.”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Trông chờ Mộ Dung Sở Y tuân theo quốc luật của Trọng Hoa cũng như trông chờ cá chép sống trên đất liền vậy, đều là chuyện không thể nào.
Thuật Thánh Tâm là một loại cấm thuật của dược tu, có thể chữa lành một cơ thể chồng chất vết thương trong thời gian cực ngắn, hơn nữa còn đảm bảo người chịu thuật trong vòng ba ngày sẽ không nhiễm những bệnh cấp tính làm giảm thể lực như phong hàn hay sốt rét, nói tóm lại một câu: Hiệu dụng mạnh mẽ, nhanh gọn dứt khoát, cho dù không phải là người chuyên tu y cũng dễ dàng nắm vững.
Theo lý mà nói, y thuật diệu thủ hồi xuân (1) như thế nên được dốc sức tuyên truyền mới phải, nhưng người không hoàn hảo, thuật không hoàn mỹ, thuật Thánh Tâm cũng tồn tại một vấn đề vô cùng đáng sợ, chính là nó đòi hỏi cực cao ở tâm trạng của người thi thuật. Cái gọi là “Thánh Tâm” (lòng của thánh nhân), không bụi không bẩn mới là thánh khiết, người thi thuật nhất định phải giữ lòng trong sạch lúc cứu người, không được chứa nửa phần tạp niệm, không thể chột dạ hay dao động, nếu không tất sẽ tổn hại đến tâm mạch của người thi thuật.
(1) Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.
Giang Dạ Tuyết thừa biết nói lý với Mộ Dung Sở Y cũng vô dụng, vì thế lo lắng nói: “Vậy cơ thể của huynh…”
Mộ Dung Sở Y không để ý đến Giang Dạ Tuyết, chỉ cúi đầu dò mạch cổ của Nhạc Thần Tình, lát sau mở mắt phượng ra nói: “Thuật Thánh Tâm có thể miễn trừ tất cả những bệnh thương hàn gây ra bởi nguyên nhân bình thường, nhưng Nhạc Thần Tình vẫn sốt cao.”
Giang Dạ Tuyết hỏi: “… Là vì cổ trùng sao?”
Mộ Dung Sở Y không đáp, mày kiếm không khỏi nhíu lại.
Tình huống này quả thật không còn khả năng nào khác, đích thực là vì cổ trùng. Nhưng cổ trùng mà cả chú Thánh Tâm cũng không áp chế được, ắt hẳn cực kỳ khó giải quyết, lúc này bọn họ chưa biết gì về đặc tính của nó, vì thế chỉ đành chờ Cố Mang trở về mới có thể tìm hướng xử lý.
“Trước hết cứ chờ đi.” Mộ Dung Sở Y sờ trán Nhạc Thần Tình, tiện tay vuốt gọn tóc mái rối bời của Nhạc Thần Tình: “Chờ Cố Mang về rồi tính tiếp.”
Không còn cách nào, ba người chỉ đành trông chừng Nhạc Thần Tình, vừa tiếp tục ngồi thiền vừa yên lặng chờ Cố Mang trở về.
Trong số bọn họ, Mặc Tức có tư chất cao nhất, hơn nữa hắn vốn chỉ bị gương Thời Gian tổn hại linh lực và nguyên thần, không thật sự bị thương gì nhiều, thế nên chưa đầy một canh giờ, hắn đã khôi phục được tám phần.
Mặc Tức mở mắt ra, nhìn Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết vẫn còn trong trạng thái suy yếu ngồi thiền dưỡng khí. Nhất là Mộ Dung Sở Y, gò má trắng trẻo như băng ngọc, màu môi chẳng những không hồng hào mà còn nhợt nhạt hơn.
Mặc Tức cảm thấy không ổn, bèn đứng dậy đi đến bên người Mộ Dung Sở Y, quỳ một gối xuống nhìn hắn: “Mộ Dung tiên sinh?”
“…” Mộ Dung Sở Y không trả lời, ấn đường có linh lực dao động, đôi mày kiếm nhíu chặt ẩn giấu vẻ đau đớn.
Mặc Tức đưa tay dò thử, chẳng ngờ lại phát hiện linh khí của đối phương hỗn loạn, có hiện tượng như tẩu hỏa nhập ma, thế là không khỏi sửng sốt, vội vàng đặt ngón tay lên thái dương của hắn, truyền linh lực của chính mình cho hắn.
“Khụ khụ khụ!”
Qua một lúc sau, thân hình của Mộ Dung Sở Y ngã về phía trước, bỗng dưng sặc ra một búng máu!
Mộ Dung Sở Y thoát khỏi trạng thái ngồi thiền, chậm rãi ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn Mặc Tức.
Lát sau Mộ Dung Sở Y tỉnh táo lại, hắn bỗng chốc rũ mi lau vết máu, khàn giọng mở miệng: “… Đa tạ.”
Mặc Tức biết tính tình của Mộ Dung Sở Y lạnh lùng quái gở, lẽ ra không định nhiều lời, nhưng thấy dáng vẻ suy yếu của đối phương, cuối cùng vẫn mím môi nói: “Chắc hẳn chính ngươi cũng cảm nhận được, trước đó ngươi tự dùng sức mình thu hút dơi lửa, sau đó lại liều lĩnh dùng thuật Thánh Tâm, ngay cả tâm mạch cũng bị tổn hại. Trong tình huống như thế, nếu còn tùy tiện ngồi thiền hồi sức chỉ càng dễ nhập tâm ma. Sao ngươi không nói sớm?”
Mộ Dung Sở Y đáp: “Chẳng có gì để nói.”
“…”
“Chuyện ta bị tổn hại, vẫn mong Hi Hòa quân giữ kín giúp ta.” Mộ Dung Sở Y nói: “Ta không muốn cho nhiều người biết. Bất luận là Nhạc Thần Tình, hay là…”
Ngừng một lát, Mộ Dung Sở Y lại liếc nhìn Giang Dạ Tuyết đang ngồi thiền tụ khí.
“Hay là hắn.”
Ánh mắt này thật sự hơi kỳ lạ, ai ai cũng nói Si Tiên thanh cao xuất trần, không nhiễm khói lửa nhân gian, thường ngày bế quan không ra ngoài, ít khi giao tiếp với người đời. Trước đây Mặc Tức chỉ biết thái độ của Mộ Dung Sở Y đối với hai đứa cháu ngoại đều không tốt, nhưng sau vài lần tiếp xúc vừa qua, hắn có thể cảm giác được sự ác liệt của Mộ Dung Sở Y dành cho Giang Dạ Tuyết và Nhạc Thần Tình vẫn có khác biệt rõ ràng.
Thân là trưởng bối, tuy rằng Mộ Dung Sở Y thường hay làm lơ cũng lười nhiều lời với Nhạc Thần Tình, nhưng nếu Nhạc Thần Tình đu bám tới cùng, làm nũng nịnh nọt, Mộ Dung Sở Y vẫn sẽ nhìn cậu ta một cái rồi hầm hừ một tiếng. Hơn nữa Mộ Dung Sở Y còn sẵn lòng dùng cấm thuật cứu Nhạc Thần Tình, thậm chí còn bị thương vì điều đó.
Nói một cách khác, bất luận thế nào, chí ít Nhạc Thần Tình vẫn có một vị trí trong lòng Mộ Dung Sở Y.
Nhưng Giang Dạ Tuyết thì khác.
Có lẽ vì năm đó, nghĩa tỷ Mộ Dung Hoàng của Mộ Dung Sở Y và mẹ của Giang Dạ Tuyết cùng chung một chồng, Mộ Dung Hoàng chịu không ít uất ức vì mẹ của Giang Dạ Tuyết, thế nên Mộ Dung Sở Y mới dành thái độ thù địch tuyệt đối cho Giang Dạ Tuyết.
Chẳng những thù địch, mà còn oán hận.
Thậm chí còn có một ít… Mặc Tức không nói rõ được, nhưng cứ cảm thấy vẫn còn một ít cảm xúc tiêu cực mịt mờ hơn ẩn chứa trong mắt Mộ Dung Sở Y.
“Tứ cữu… đau…”
Lại một tiếng rên khẽ vang lên, Nhạc Thần Tình sốt đến mơ hồ thều thào nói: “Đầu con… đau quá…”
Mộ Dung Sở Y liếc nhìn cậu trai rúc trong góc, chỉ thấy Nhạc Thần Tình gọi mình một hồi rồi cúi đầu nấc nghẹn, đột nhiên khàn giọng kêu: “Mẹ… mẹ ơi…”
Mộ Dung Sở Y lập tức cứng đờ, trước giờ Mặc Tức gặp hắn, hắn luôn rặt vẻ lạnh lùng xuất trần, mặc kệ tình người ấm lạnh hay sống chết vui giận, gương mặt thanh tú như bạch ngọc cũng ít khi nào gợn sóng dao động. Nhưng giờ phút này đây, trên mặt Mộ Dung Sở Y như chất ngàn nỗi ưu tư và vạn điều vướng mắc.
Mộ Dung Sở Y nghiến chặt răng, thoạt nhìn vừa hận vừa giận: “Chẳng bao giờ cố gắng, lại không chịu nghe lời, còn mặt mũi gì gọi tỷ ấy?”
Nhưng rồi vẫn nắm lấy bàn tay run rẩy của Nhạc Thần Tình.
Thân nhiệt của thiếu niên nóng khủng khiếp, Mộ Dung Sở Y nắm ngón tay của cậu ta, gương mặt nghiêm nghị thoáng hiện chút đau lòng, cuối cùng ngang ngạnh dỗ dành: “Được rồi, không sao đâu.”
Nhạc Thần Tình vẫn nói mớ: “Đau…”
“Có ta ở đây, sẽ ổn thôi.”
“Đau quá…”
Mộ Dung Sở Y giận dữ nhướn mày kiếm, từ bi đã đến giới hạn: “Nhịn đi!”
Mặc Tức: “…”
Cứ thế qua thêm một lát, linh lực của Giang Dạ Tuyết cũng khôi phục kha khá, hắn chậm rãi mở mắt nhìn quanh bốn phía.
“Cố huynh vẫn chưa về sao?”
Mặc Tức nói: “Vẫn chưa.”
Giang Dạ Tuyết cũng đi đến bên cạnh Nhạc Thần Tình, chẳng qua đã có Mộ Dung Sở Y ở đó, hắn cũng không còn chỗ nào dung thân, cũng không phải là người nên nắm tay Nhạc Thần Tình.
Xưa nay địa vị của Giang Dạ Tuyết ở nhà họ Nhạc đều như thế, ngày trước chưa rời đi đã vậy, bây giờ vẫn như vậy. Tiểu cữu cũng được, anh em cũng được, Giang Dạ Tuyết luôn là người bị đẩy qua một bên, có hay không cũng chẳng sao.
Giang Dạ Tuyết cũng đã quen với điều này, chỉ là tầm mắt vẫn nán lại trên bàn tay được Mộ Dung Sở Y nắm thêm chốc lát, ánh mắt ấy trông ảm đạm thấy rõ, sau cùng mới mở miệng: “Nếu còn tiếp tục sốt… chi bằng để ta dùng thuật Thánh Tâm thêm lần nữa, chắc sẽ có thể ——”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài hang vang lên tiếng bước chân dồn dập: “Chúng ta về rồi chúng ta về rồi!”
Chỉ thấy Cố Mang cắm đầu chạy vào trong hang, một con tiểu yêu chỉ biến hình phân nửa chần chừ núp sau lưng y ló đầu nhìn xung quanh.
Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của ba người kia, nên biết lúc đi Cố Mang bảo rằng sẽ “bắt một con yêu quái trở về”, nhưng bây giờ nhìn kiểu nào cũng thấy con tiểu yêu này không phải bị Cố Mang “bắt về”, mà là tự nguyện “về chung” với Cố Mang. Chẳng những về chung mà còn dùng bàn tay nhỏ xù lông níu góc tay áo của Cố Mang, điệu bộ trông như vào nhầm hang cọp mà chỉ tin được mỗi Cố Mang.
Nếu lúc này Nhạc Thần Tình còn tỉnh, cậu ta nhất định sẽ hỏi một câu: Người anh em à bộ huynh cho nó uống thuốc mê hả?
Có điều ba vị ở đây đều không phải loại người sẽ hỏi mấy câu này, Mặc Tức nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ kia chốc lát, con tiểu yêu này chỉ ló mặt một chút lúc vừa vào hang, sau đó vẫn theo sát Cố Mang, rúc thân hình nhỏ bé của mình sau lưng y, không chịu lộ diện nữa.
Cố Mang thở hắt ra: “Để mọi người đợi lâu rồi, yêu quái trên đảo tuy nhiều, nhưng số con biết nội tình lại chẳng được bao nhiêu, hơn nữa Vụ Yến đang truy lùng tung tích của chúng ta khắp nơi, thế nên mới tốn chút công phu —— Tiểu Nhạc công tử sao rồi?”
“Bị sốt cao, hẳn là do cổ trùng phát tác gây nên.” Mộ Dung Sở Y ngừng một lát rồi lia mắt ra phía sau Cố Mang: “Ngươi dẫn ai về thế?”
“À.” Cố Mang mỉm cười, đoạn nâng tay lắc lắc cái tay nhỏ đang níu chặt mình: “Nhung Nhung, ra đây đi, đây là những người vừa nãy ta nhắc với muội đó.”
Yên lặng giây lát, nửa gương mặt nhỏ nhắn do dự thò ra từ sau lưng Cố Mang, nhưng rồi lại tức tốc rụt về.
Cố Mang quay đầu lại trấn an: “Không sao, không ai đánh muội đâu.”
Bấy giờ tiểu yêu mới rụt rè bước ra từ sau lưng Cố Mang. Thì ra là một con nữ yêu nhỏ, không rõ tuổi tác bao nhiêu, nếu nhìn hình thể ước chừng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi người, nhưng khi nhìn kỹ lại, hóa ra nó không phải là dơi, phủ trên thân hình nho nhỏ của nó là lông chim sẻ màu vàng nâu.
“Nó tên Nhung Nhung, là một con chim tiên nhỏ, không phải yêu quái.” Cố Mang mỉm cười giải thích: “Qua đây Nhung Nhung, vị này là Mộ Dung Sở Y Mộ Dung huynh, vị này là Giang Dạ Tuyết Giang huynh, vị này…”
Y nhìn sang Mặc Tức, không cố ý lảng tránh, vẫn tươi cười như thường: “Vị này là Mặc Tức Mặc huynh. Bọn họ đều là người tốt, muội qua chào hỏi bọn họ đi.”
Nhung Nhung có vẻ rất nhút nhát và thẹn thùng, nó vẫn một mực cúi đầu, nghe Cố Mang nói vậy mới chậm rãi ngước mặt lên —— Gương mặt ấy đang tuổi dậy thì, hoa nhường nguyệt thẹn, trên gò má xinh xắn là một đôi mắt đẹp long lanh, môi không thoa son vẫn đỏ hồng, giữa vầng trán trắng mịn trời sinh có ba nhụy hoa đỏ.
Nó bẽn lẽn nói: “Muội, muội tên là A Nhung, muội không phải là chim tiên gì cả, muội chỉ là… là bán tiên của bộ tộc Vũ Dân trên núi Cửu Hoa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.