Vết Nhơ

Chương 39: Quốc sư




Cửa điện mở ra.
Rọi vào mắt là từng mảng ánh vàng chói lọi. Chỉ thấy trong điện quốc sư, rường cột chạm trổ điểm xuyết bột vàng, rèm che bằng lụa buông thõng, dưới đất còn trải chiếu cỏ, đệm gối mềm mại đều thêu tơ vàng, vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Giữa mảng ánh vàng phù phiếm ấy, có một người đàn ông mặc áo bào ống rộng đang cúi đầu gảy đàn bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lý Thanh Thiển.
Đàn cổ đó dùng da người làm mặt đàn, dùng sợi tóc làm dây cung, thân đàn gắn chín con mắt người, hễ mà gảy dây đàn, đống mắt ấy liền xoay tròn theo động tác của gã.
Nghe tiếng đá cửa, gã ta thong thả gảy dăm ba âm cuối, sau đó đè lại dây cung giật nảy, bình tĩnh hỏi:
“Đêm khuya vắng lặng, khách nhân muốn làm điều chi?”
Lý Thanh Thiển nhấc thanh kiếm nhỏ máu, giọng nói chất đầy thù hận, nghiến ra bốn chữ: “Ta tới trả thù!”
“À…” Quốc sư cười tựa mây mù: “Trong thiên địa Cửu Châu, bất luận là người sống hay oán quỷ, muốn tìm ta trả thù không hề ít. Chẳng qua đủ sức một mình một ngựa xông vào vương cung, đi tới điện của ta…”
Gã chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nói: “Đúng là chẳng được mấy người.”
Theo động tác ngẩng đầu của gã, ánh nến trong điện sáng lên.
Quốc sư nước Liệu thế mà cũng đeo một chiếc mặt nạ vàng, tròng mắt đen kịt sau tấm mặt nạ ấy đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Gã cười khẽ một tiếng: “Tiên quân tới trả thù gì?”
Lý Thanh Thiển rít lên: “Thù máu!”
“Ồ?” Quốc sư hứng thú đứng dậy, hỏi: “Là vị nào ta giết vậy?”
Thừa biết nhắc tên Hồng Thược với gã cũng vô dụng, Lý Thanh Thiển nghiến răng nói: “Thiếu nữ tế núi… tự ngươi biết mình đã làm những gì. Ngươi là đồ… lừa đảo!”
Im lặng giây lát, quốc sư phá lên cười: “Thì ra tiên quân là, xung quan nhất nộ vi hồng nhan…”
(1) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Giận đến dựng cả tóc vì hồng nhan. Bắt nguồn từ điển tích Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.
Lý Thanh Thiển giận run người, hai mắt đỏ ngầu, quát: “Ngươi bảo tìm các cô nương có dung mạo tương tự để nhận làm thánh nữ, dạy thiên đạo chiêm tinh, nhưng sự thật là chôn sống các nàng trên núi Phượng Vũ để tế sơn thần! Có phải thế không?!”
Quốc sư lại nói: “Không phải.”
“…!”
Xưa nay Lý Thanh Thiển luôn là người nói đạo lý, vừa nghe quốc sư phủ nhận thẳng thừng, oán thù chực tuôn chợt nghẹn lại, lồng ngực phập phồng, trợn mắt lườm gã.
Quốc sư thở dài: “Tiên quân suy đoán như vậy đúng là hiểu biết nông cạn, nói oan cho ta.”
“Ta… ta…” Lý Thanh Thiển trông như muốn hỏi “Ta nói oan cho ngươi chỗ nào”, nhưng vì cảm xúc quá kích động, lời của quốc sư lại vượt xa dự đoán, Lý Thanh Thiển nhất thời chẳng biết nên hỏi thế nào.
Quốc sư nói: “Đúng là ta có thu nhận mấy cô nương đó, nhưng ngươi nói ta chôn sống các nàng để tế sơn thần thì sai hoàn toàn. Tiểu tiên quân, ta hỏi ngươi nhé, núi Phượng Vũ có sơn thần nào chứ?”
“…”
“Sơn thần ở ngũ đại tà sơn (năm ngọn núi yêu tà lớn) còn chưa chắc được tế sống trăm nàng trinh nữ, núi Phượng Vũ xếp hàng thứ mấy?”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Nó không có linh tính, cùng lắm chỉ là tử cục phong thủy, ngươi nhẹ dạ tin vào lời đồn ngoài phố, một mực chắc rằng ta muốn dùng người sống tế sơn thần nên vô duyên vô cớ đẩy mấy trăm cô nương vào hố chôn tập thể, khiến các nàng mất mạng.” Ngừng một lát, quốc sư nói: “Ta nào có nhàm chán vậy chứ.”
Hiển nhiên Lý Thanh Thiển không muốn tin lời quốc sư, nhưng đối phương nói có sách có chứng, chẳng hề cưỡng từ đoạt lý, khiến cho Lý Thanh Thiển trông hết sức bối rối.
Cảm giác bối rối này khiến Lý Thanh Thiển trông cực kỳ mỏi mệt và đáng thương, dường như lửa thù ngút trời cũng sắp rút khỏi cơ thể gã, để lại mỗi bộ xương giá lạnh và trống rỗng.
Đôi mắt dập dờn sóng ngầm của quốc sư cứ nhìn Lý Thanh Thiển như thế, nhìn gã cúi đầu, nhìn gã lúng túng, nhìn mắt gã trở nên rời rạc, nhìn ý chí của gã lụn bại.
Hồi lâu sau, quốc sư nhấc ngón tay thon dài lên che mặt nạ, đột nhiên bật cười khùng khục.
Lý Thanh Thiển ngẩng phắt đầu, mặt mày tái nhợt nhìn tên quốc sư hành xử lập dị này.
Trong ánh mắt hoang mang của Lý Thanh Thiển, quốc sư hệt như khách làng chơi đang trêu đùa một con chim tước, gã cười càng lúc càng lớn, từng tràng tiếng cười tựa nước lạnh lan tràn, khiến cho Lý Thanh Thiển sởn hết gai ốc: “Ha ha ha… ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?!”
“Há, ta cười ngươi thú vị, ngươi thật sự rất thú vị —— Lý tông sư kiếm Đoạn Thủy, ngưỡng mộ đại danh phục ma của ngươi đã lâu, thì ra tông sư trên thế đạo hôm nay lại ngây thơ hồn nhiên như vậy sao?”
Lý Thanh Thiển sửng sốt: “Ngươi đã sớm biết là ta…”
“Bên ngoài kiếm va leng keng, nếu ta nhận không ra thì chẳng phải bị điếc?”
Lý Thanh Thiển kinh ngạc hỏi: “Thế nên vừa rồi, ngươi toàn nói dối gạt người?!”
Quốc sư ngồi trở lại ghế đàn, một tay đặt trên thân đàn, một tay phủ trên đầu gối, ánh mắt tối tăm, điệu cười ngọt xớt: “Hả? Ta gạt ngươi làm gì? Vừa rồi những lời ta nói với ngươi, đều là thật.”
“Ta chưa từng bắt trăm cô gái đó tế núi, có điều các nàng đúng là do ta chôn. Không phải cúng tế vì vận mệnh nước nhà, chỉ vì…” Dừng một lát, gã cười ra tiếng: “Chỉ vì tìm vui thôi.”
Lý Thanh Thiển sững sờ: “Ngươi ——!”
“Ngươi có biết tại sao ta phải tuyển những cô gái này không.” Quốc sư tiện tay gảy dây đàn, phát ra vài âm đứt quãng vô nghĩa, sau đó rũ mắt cười nhạt: “Thật ra các nàng không có gì đáng trách, chỉ trách tướng mạo giống một con tiện nhân.”
Gã thở dài: “Con tiện nhân đó khiến ta hận quá đỗi.” Tròng mắt đen kịt của gã sáng lên: “Ta không vui.”
“Ngươi… tên điên này…”
“Đúng vậy, ta là người điên.” Quốc sư cười hà hà: “Nhưng mà nếu ta nói với ngươi, thật ra ta cũng là kẻ si tình, ngươi tin không?”
“Ngươi ——”
“Ngươi không tò mò những cô gái kia giống ai sao.”
Lý Thanh Thiển không đáp, quốc sư cũng không quan tâm, cứ ung dung tự nói tự nghe: “Các nàng ấy hả, đều giống một con thánh nữ… một con tiện tỳ ta từng nuôi. Ta đối xử với ả khoan hồng độ lượng, ả lại không hiếu kính ta đàng hoàng, trái lại còn ăn táo rào sung, làm một việc nghiêm trọng trái ý ta, cuối cùng bỏ trốn mất dạng.”
“Ta vẫn luôn dò la tung tích của ả, nhưng chẳng thể tìm được ả. Mãi đến nhiều năm về sau, ta mới nghe nói ở Trọng Hoa có một cô gái phong hoa tuyệt đại thành thân. Chính là ả ta.”
Quốc sư dùng giọng điệu hờ hững nhất kể ra oán hận ngập trời trong lòng: “Chậc chậc, cảm động ghê gớm. Người người đều nói, ả trẻ tuổi thân ngọc mình ngà, gả cho tên đàn ông hà khắc lạnh lùng kia, chắc là điên rồi nên nghĩ quẩn. Rõ ràng ả có dung mạo khuynh thành, nhan sắc phù dung, lại cứ si mê bám víu một tên đầu gỗ lãnh cảm không hiểu phong tình, đúng là uổng đời giai nhân.”
Dây đàn làm bằng tóc phát ra tiếng vang khiến người nổi gai ốc dưới tay gã.
Quốc sư nhếch miệng cười nói: “Ta cũng cho là thế.” Gã chỉ chỉ đầu mình: “Ta cảm thấy ả gả cho tên kia, là vì chỗ này có bệnh.”
“Ngươi nhìn đi, ả bướng bỉnh thế kia, thánh nữ quốc sư tốt thế lại không làm, cứ đòi làm vợ Tào Khang (2) của người ta, ây dà, chọc ta giận quá thể.” Lúc nói lời này, quốc sư vẫn cười hề hề, hệt như đang nói chuyện vặt vãnh gì chẳng quan trọng: “Nhưng ta có thể làm gì chứ? Ta đây cao cao tại thượng, địa vị xuất chúng nhường này, ta đâu thể nào đến cướp dâu được? Nên là…”
(2) Vợ Tào Khang: Vợ cùng chung hoạn nạn.
Miệng gã lại toét ra như con thú, để lộ hai hàm răng khin khít: “Ta bèn nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu để giải sầu cho mình.”
Nhìn gương mặt trắng như tờ giấy của Lý Thanh Thiển, gã cười cợt nói: “Ta cũng thành thân.”
“Chẳng phải ả là hồng nhan tuyệt thế hiếm thấy trên đời, giỏi cám dỗ người sao? Ta cứ phải cưới hàng trăm hàng ngàn cô nương tướng mạo giống ả đấy, tiện nhân kia thích tự nâng giá, ta càng muốn đạp ả xuống bùn lầy, nghiêng nước nghiêng thành cái khỉ gì… Ha ha ha ha, còn chẳng phải muốn tìm bao nhiêu là có bấy nhiêu sao! Cưới ả thì có gì đặc biệt hơn người!”
“…!”
Lần này đừng nói là Lý Thanh Thiển, ngay cả Mặc Tức cũng thấy gã ta đích thị mắc bệnh gì rồi mới điên đến mức này.
“Ngươi nhìn ta đi, mấy trăm thánh nữ gọi là tới ngay, ai nấy cũng giống ả như đúc. Ả là cái thá gì?” Quốc sư nói đến hưng phấn, hai mắt sáng rỡ: “Nếu ta muốn cưới, ta có thể bảo các nàng đội mũ vàng choàng áo phượng, bảo từng người một quỳ xuống trước mặt ta ——”
Lý Thanh Thiển vốn đang tái mặt không đáp tiếng nào, bây giờ nghe gã nói vậy, đột nhiên gắt giọng quát: “Hồng Thược sẽ không quỳ trước ngươi!”
Nào ngờ quốc sư lại liếc nhìn Lý Thanh Thiển, chẳng những không phủ nhận mà còn cười nói: “Đúng là có người không quỳ.”
“…”
Gã liếm chiếc răng nanh trắng ởn sắc nhọn của mình, nheo mắt nói với giọng ngả ngớn: “Nhưng mà, tất cả những tiện nhân dám phản kháng, lòng không cam tình không nguyện…” Gã cười khẩy hai tiếng: “Chỉ cần giết là nghe lời thôi.”
“Ngươi! Ngươi thật sự ——!” Lý Thanh Thiển vừa giận vừa đau xót, toàn thân run lẩy bẩy. Lý Thanh Thiển chưa bao giờ mắng người, lúc này dù căm hận cùng cực, song cũng chẳng biết nên phun ra lời gì, thế là mặt mày sung huyết, môi cũng run bần bật: “Ngươi…”
Quốc sư chỉ mỉm cười, trong mắt lập lòe thoả mãn và tàn ác: “Chẳng phải các nàng đều có xương cứng không thể bẻ gãy sao? Dễ thôi, vậy ta sẽ chôn vùi tất cả các nàng trên núi Phượng Vũ, nghịch chuyển phong thủy luyện thành oan hồn!!”
“Đừng nói nữa…”
“Trên đời có nhiều chuyện không được như mong muốn, cũng không phải người người đều như ta mong đợi. Mặc dù tất cả không thể theo ý ta, nhưng ta có thể khiến cho người đời rõ ràng, cái gì gọi là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
“Ngươ điên thật rồi… ngươi điên rồi!!”
Lý Thanh Thiển không thể nhịn được nữa, rút trường kiếm ra, ánh xanh rực sáng, nhắm thẳng vào thủ cấp của quốc sư!
Mặc Tức từng đối đầu với vô số kẻ địch, bấy giờ đã nhìn ra chiêu này đích thực là công lực cả đời của Lý Thanh Thiển, quả nhiên xuyên trời thủng đất, cuốn tuyết vỡ đá, kiếm sĩ có thể địch nổi chiêu này, trên đời tuyệt đối không quá ba vị.
Nào ngờ quốc sư chẳng hề nhúc nhích, cứ ngồi lù lù trên cao, đầu ngón tay gảy nhẹ một cái, chiếc đàn cổ da người kêu lanh canh, ánh kiếm Đoạn Thủy tức khắc mất màu, lát sau nổ văng bốn phía, tan thành hư vô!
“Sao lại…” Lý Thanh Thiển ngớ người, ngay cả Mặc Tức cũng chẳng ngờ nhát kiếm động trời đó lại bị phá giải dễ dàng như thế —— Sau khi đánh tan ánh kiếm, quốc sư đứng dậy giơ hai ngón tay, bóng dáng thoăn thoắt như ma quỷ.
Chờ Lý Thanh Thiển tỉnh táo lại, trường kiếm trong tay đã bị quốc sư đoạt mất, kẹp giữa hai ngón.
Gã vừa dùng sức, nó bỗng vỡ thành ngàn mảnh!!
“Ngươi…” Lý Thanh Thiển lùi về sau một bước, hốt hoảng lắc đầu: “Sao ngươi…”
Quốc sư cười nói: “Sao ta có thể dễ dàng, phá vỡ kiếm chiêu của ngươi?”
“…”
Cặp mắt dưới lớp mặt nạ sáng lập lòe, quốc sư tiện tay ném thanh kiếm đi, bước chậm về phía Lý Thanh Thiển, sau đó thình lình nâng tay đập mạnh lên cây cột sau lưng gã, áp sát như báo săn nhử mồi, tưởng chừng mắt chạm mắt.
“Kiếm Đoạn Thủy thôi mà.” Quốc sư nói bằng giọng trầm thấp mà ngọt ngấy: “Có gì mà ta không biết.”
Chút máu cuối cùng trên mặt Lý Thanh Thiển cũng rút sạch, gã lùi đến mức chẳng còn chỗ để lùi, đến độ va phải cột gỗ lim thô nặng. Con ngươi co rút kịch liệt, gã nhìn chằm chằm cặp mắt sau tấm mặt nạ vàng.
Thế rồi gã bỗng hoài nghi.
—— Đây… đây là cặp mắt trong trí nhớ sao?
Cặp mắt hạnh tựa mưa bụi Giang Nam cứu mình và em trai khỏi khói lửa chiến tranh đấy ư?
Lý Thanh Thiển không dám khẳng định, cũng không thể khẳng định, gã chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, mỗi một giọt máu mỗi tấc xương thịt đều đang dần đóng băng… Kiếm Đoạn Thủy của gã bắt nguồn từ kiếm phổ năm đó tu sĩ áo xanh kia để lại, ngoại trừ người kia, trên đời làm gì còn ai dễ dàng phá được kiếm quyết của gã?
Nhưng tên quốc sư điên rồ biến thái nham hiểm trước mắt, sao có thể là nam tử trước đây từng cứu gã được chứ?
Sao, sao có thể?! Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chỉ là chiếc mặt nạ vàng này…
Trên đời thiếu gì tu sĩ thích dùng mặt nạ che mặt, không cho người khác nhìn thấy dung mạo thật, kẻ điên trước mắt sao có thể là ân công ngày xưa của gã được?!
Sao có thể?!!
Lý Thanh Thiển đã không còn Hồng Thược, cũng mất cả tương lai.
Hôm nay đất trời tàn nhẫn, ngay cả quá khứ của gã cũng muốn tru diệt luôn sao?!
Lý Thanh Thiển run rẩy nói: “Không… không… ngươi không phải…”
Ánh mắt của quốc sư hệt như một con dao rạch xuống từ ấn đường của Lý Thanh Thiển, từng tấc từng tấc, xé da rách thịt, tróc lột xương máu, dễ dàng nhìn thấu con tim run sợ của đối phương.
“Ha ha, mặc dù kiếm Đoạn Thủy này không hoàn hảo, nhưng hồi còn trẻ ta cũng từng thật lòng thích nó.” Quốc sư cười khẽ: “Ngươi nghe thử đi, ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang… Chỉ riêng hai câu kiếm quyết này đã biết thế nào là tuổi trẻ ngông cuồng.”
(Tạm dịch : Năm năm một đường kiếm mặc xuân thu thay đổi, mười năm một đường kiếm chống lại thế sự đổi dời)
Lý Thanh Thiển chậm rãi lắc đầu, hoảng loạn hét lên: “Không! Ngươi tuyệt đối không phải là huynh ấy! Ngươi tuyệt đối không thể là huynh ấy!!”
Quốc sư không đáp, chỉ rũ hàng mi, nhe răng cười lạnh: “Lý Thanh Thiển. Ngươi đã tu luyện bản kiếm phổ này, tốt xấu gì cũng xem như là một nửa đồ đệ của ta. Đồ nhi ngoan, vi sư biết ngươi hận ta, nhưng vi sư ở trên đời này còn chưa chơi đủ, không thể dễ dàng chết được, chỉ có thể tiễn ngươi đi trước thôi.”
Sắc mặt Lý Thanh Thiển trắng bệch.
Quốc sư cười nói: “Ầy, lẽ ra ta định bắt đám oan quỷ trên núi Nữ Khóc rèn kiếm, đều tại đứa bướng bỉnh nhà ngươi phá hỏng. Vừa khéo ngươi tự chui đầu vào lưới, ta đây có thể lấy đi chơi. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, sư phụ nhất định sẽ rèn ngươi thành một thanh thần binh lợi khí. Ngươi phải ngoan ngoãn, đừng khóc quấy nhé.”
Thật ra Lý Thanh Thiển không sợ chết, cái gã sợ là người trước mắt… lẽ nào thật sự là kiếm khách áo xanh năm đó cứu mạng gã, người mà gã vẫn một mực theo đuổi?!
“Kiếm Đoạn Thủy là của ngươi… là ngươi truyền ta… sao… người năm đó… là ngươi… sao…” Giọng của Lý Thanh Thiển đã vỡ nát.
Quốc sư không trả lời trực tiếp, chỉ cười nói: “Thật ra ta không hề muốn truyền nó cho người khác. Chẳng qua… thôi bỏ đi, chuyện đến nước này cũng chả còn gì để nói.”
Dứt lời, quốc sư đứng thẳng người dậy, sắc lạnh chợt lóe nơi đáy mắt: “Qua đây qua đây, để ta cho ngươi cảm nhận thử, kiếm Đoạn Thủy đích thực rốt cuộc là như thế nào! Sư! Phụ! Dạy! Ngươi!”
Mặc Tức: “…!!”
Lời vừa dứt, một luồng sáng xanh đột ngột xẹt qua trước mắt, nhanh như chim nhạn bay vút, bén như sấm nổ thủng trời, máu nóng tức thì tung tóe!
Cảnh tượng trước mắt đang đung đưa dữ dội, Mặc Tức trông thấy Lý Thanh Thiển ngã vào vũng máu, tên quốc sư kia dùng lưỡi kiếm rạch mở lồng ngực của Lý Thanh Thiển, sau đó lại dùng tay không moi hết tim gan ruột phổi còn đập thình thịch ra ngoài, máu tươi văng đầy chiếc mặt nạ vàng, tên quốc sư kia vẫn cười như điên dại, tiếng cười lởn vởn không tiêu tán…
Giữa một mảng đỏ thẫm, quốc sư liếm vết máu bên khóe miệng, cười khùng khục: “Lý Thanh Thiển, cô nương mà ngươi thích ngàn vạn lần không nên, không nên giống ả ta. Còn ngươi hả, ngàn vạn lần không nên, không nên học bản kiếm pháp này.”
Gã nhìn chằm chằm thi thể của Lý Thanh Thiển, hờ hững nói: “Là các ngươi không hiểu chuyện, chết rồi cũng không thể trách ta.”
Cảnh cuối cùng là quốc sư đứng dậy, dùng bàn tay bê bết máu bóp cổ Lý Thanh Thiển, kéo Lý Thanh Thiển ra khỏi điện quốc sư vàng lóng lánh, đi về phía đêm dài sao rọi vạn nhà.
Một hàng vết máu chạy dài trên lớp gạch vàng, thi thể của Lý Thanh Thiển bị quốc sư kéo đi xa dần. Khi bọn họ biến mất tại khúc quanh trước cửa điện, tiếng cười sằng sặc khản đặc của quốc sư bỗng dưng vang ầm ĩ, vừa khoái trá vừa điên rồ, lại vừa đầy cảm khái ——
“Ngũ niên nhất kiếm xuân thu biến, thập niên nhất kiếm nghịch thương tang. Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy…”
Dừng giây lát, một tiếng rống sung sướng tột độ mà ngỡ như đau đớn cùng cực xuyên thủng màn đêm: “Bình sinh nan đoạn… hướng quân tâm!”
(Tạm dịch  “Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm”: Kiếm này mạnh đến mức có thể chẻ được nước, nhưng đời này khó mà ngăn được trái tim hướng về người)
Tiếng hét rồ dại tựa dòng xoáy cuốn phăng mộng ảo, tất cả trở về với cát bụi. Mặc Tức thình lình rơi vào một vực sâu tối mịt.

Đến khi mở mắt ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt chính là trời đêm trong vắt, chi chít ánh sao. Vài nhánh cây thưa thớt duỗi lên trời, lá khô trên ngọn uốn cong vòng.
Hồi ức đã kết thúc, hắn đã quay về sân của Mộ Dung Sở Y.
Mặc Tức nằm dưới đất, bên tai vẫn văng vẳng câu “Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm”, những màn trong ảo cảnh vẫn sờ sờ trước mắt. Từ ban đầu múa kiếm trước nhà tranh, đến cuối cùng máu me be bét trong điện quốc sư.
Hắn nhìn bầu trời đêm, hầu kết trượt lên trượt xuống, không rõ là cảm giác gì. Chỉ là hồi lâu sau, lòng hắn bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ ——
Hắn nghĩ, nếu lúc trước Hồng Thược không bị bệnh thì sao?
Nếu Hồng Thược được trời cao ban cho một cơ thể khoẻ mạnh, liệu hai người họ có mãi luôn bầu bạn bên nhau, trên đời ít đi một kiếm ma, nhiều thêm một đôi quyến lữ, cái chiêng biến thành bà cụ mà vẫn vây quanh Lý Thanh Thiển làm ầm ĩ.
Liệu có khả năng đó không?
Mặc Tức không dám khẳng định. Hồi còn trẻ, hắn không hiểu nhiều về tình yêu, khi ấy hắn cho rằng, chỉ cần dốc hết sức mình, người có tình tất sẽ thành quyến thuộc.
Sau đó hắn phát hiện không phải.
Thì ra trên đời này, còn có một thứ gọi là mệnh trời.
Lúc tình sâu duyên mỏng, mệnh trời sẽ biến thành nghèo khó, kẻ thù, bệnh tật… vô vàn búa tạ mà ta nghĩ không ra đoán chẳng trúng, nện vào đôi tay đang nắm chặt.
Có người đau quá, nên rút tay.
Còn những người đau mà không cam lòng, đau mà không buông bỏ, cuối cùng có lẽ sẽ như Lý Thanh Thiển, bị nện cho máu thịt lẫn lộn, lòi gân lòi cốt, khung xương vỡ vụn, nứt gân tóe máu.
Quật cường đến phút cuối, vẫn gãy đoạn mà thôi.
Còn tự rước lấy một kết cục hoàn toàn khác.
Mặc Tức đứng dậy, do dược tính chưa tan, những người khác vẫn còn ngủ mê mệt. Ánh mắt của hắn lướt qua từng người một, cuối cùng dừng ở Cố Mang nằm bên kia —— Cố Mang vẫn đang hôn mê.
Lòng Mặc Tức phiền muộn khó tả. Hắn không khỏi nghĩ đến mình và Cố Mang, thật ra chuyện giữa hai người họ cũng tương tự, chênh lệch giai cấp và hận nước thù nhà cùng ập xuống, Cố Mang chịu đau không nổi nên mới rời xa hắn.
Cuối cùng hắn vẫn là người bị vứt bỏ.
Nhưng biết đâu rằng, kỳ thật tình ý giữa hai người họ còn chẳng bằng Lý Thanh Thiển và Hồng Thược. Có lẽ từ lúc bắt đầu, hai người không phải mười ngón đan xen, mà là hắn tự mình đa tình, một bên tình nguyện nắm tay Cố Mang, ép buộc Cố Mang, không chịu cho Cố Mang rời đi.
Câu “yêu đệ” Cố Mang từng nói những năm đó, không biết được mấy phần thật lòng.
Mặc Tức nhắm nghiền mắt, day thái dương đang nảy thình thịch, nhằm giúp mình bứt khỏi dư âm và nỗi đau trong ảo cảnh.
Lúc này những người còn lại cũng bắt đầu nhúc nhích, lục tục tỉnh mộng.
Nhạc Thần Tình không hiểu đời người gian truân, cũng chưa từng trải nghiệm nỗi bất đắc dĩ của tình ái, vì vậy tuy rằng cảm thấy Lý Thanh Thiển đáng thương, cậu ta cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ bị cảnh tượng cuối cùng làm mắc ói, vừa bò dậy đã cúi sấp người nôn khan liên tục: “Ọe —— ọe ——”
“Cái tên quốc sư nước Liệu kia… gã là đồ biến thái hả!!” Nhạc Thần Tình nôn vài tiếng rồi thở dốc một hơi, thều thào nói: “Đang yên đang lành, gã moi bụng người ta làm gì, gã là sói hoang đầu thai à?!”
Hai vị Mộ Dung xem như bình tĩnh, Mộ Dung Sở Y không tỏ thái độ gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Mộ Dung Liên thì uể oải tựa đầu vào hòn giả sơn, nói: “Kiếm linh mà, ngươi cũng biết rồi, chết càng thảm uy lực càng lớn. Chẳng phải ngày trước còn có vài luyện khí sư thích trét keo toàn thân người ta, lột cả da xuống luôn, sau đó bôi đầy nước đường, ném vào trong đống ong…”
Nhạc Thần Tình phất tay, ý bảo Mộ Dung Liên đừng nói nữa, thế rồi lại ôm bụng bắt đầu nôn: “Ọe —”
Chắc cũng ngại Nhạc Thần Tình nôn gớm quá, Mộ Dung Liên không nói thêm nữa. Gã đỡ hòn giả sơn đứng dậy, cử động gân cốt, cười khẩy: “Có điều bây giờ ta xem như hiểu rồi, thì ra kiếm Đoạn Thủy của Lý Thanh Thiển không phải của chính gã, mà là lĩnh ngộ từ kiếm phổ của quốc sư nước Liệu quốc sư đưa cho gã.”
Mộ Dung Sở Y lại nói: “Không cùng một đạo.”
“Sao không cùng một đạo?”
“Kiếm Đoạn Thủy là chiêu thức mới mà Lý Thanh Thiển tự giác ngộ sau này, kiếm đạo nằm ở ‘Kiếm nhân chẻ nước, kiếm nghĩa chém sầu, nghèo khó vẫn cứu đời, vạn khổ không từ nan’, mà tên nước Liệu kia, nòng cốt kiếm đạo của gã lại là ‘Thử kiếm lăng tuyệt khả đoạn thủy, bình sinh nan đoạn hướng quân tâm’. Một người cầm kiếm vì nghĩa, một người cầm kiếm vì tình, hoàn toàn không cùng một đạo.”
Mộ Dung Liên ngẩn ra, sau đó không phục giễu cợt: “Si Tiên ơi Si Tiên, nói ngươi si, ngươi đúng là điên thật.”
Nhạc Thần Tình quả thật bảo vệ tứ cữu hết mình, vừa nghe Vọng Thư quân nói Mộ Dung Sở Y như thế, dù chưa hết buồn nôn mà đã nhao nhao nói: “Không được mắng tứ cữu của đệ!”
Mộ Dung Liên liếc xéo: “Hắn có cái gì không thể mắng? Trên dưới Trọng Hoa ngoại trừ Quân thượng, còn có người mà Mộ Dung Liên ta không thể mắng à?”
“Mộ Dung đại ca huynh huynh huynh, huynh không giảng đạo lý! Đệ phải báo với Quân thượng!”
Mộ Dung Liên mỉa mai: “Cục cưng à, sao ngươi không méc mẹ ngươi ấy?”
Nhạc Thần Tình tái mặt, giận đến run cả người, vừa định đáp trả gì đó, chợt thấy áo trắng lướt qua, “bốp” một tiếng rõ vang, Mộ Dung Sở Y thế mà lại nâng tay tát mạnh vào mặt Mộ Dung Liên!
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, Mộ Dung Liên bị tát cho ngớ ra cả buổi, bụm má vừa giận vừa ngỡ ngàng: “Ngươi… ngươi lại dám…”
Mộ Dung Sở Y tay áo tung bay, dây lụa phần phật, ánh mắt dưới hàng mày kiếm sắc như lưỡi lê: “Ta có gì không dám.”
Mộ Dung Liên sắp nổi khùng tới nơi, cặp mắt đào hoa đỏ lên vì tức: “Tên tiện chủng nhà ngươi! Bản vương là…”
Mộ Dung Sở Y lại trở tay tát thêm cái nữa: “Ngươi là cái thá gì.”
Mộ Dung Liên già đầu vậy rồi chưa từng bị ai ngang vai ngang vế sỉ nhục như thế, quả thật giận đến hai mắt tóe lửa, tay cầm tẩu thuốc cũng run bần bật: “Ngươi… ngươi thật to gan… ta phải bẩm tấu Quân thượng, ngươi, dĩ hạ phạm thượng…”
(3) Dĩ hạ phạm thượng: Người dưới mà bố láo với người trên.
Mộ Dung Sở Y khẽ nheo mắt phượng, môi mỏng ươn ướt mở ra khép lại, lạnh lùng hoàn trả câu vừa rồi cho Mộ Dung Liên: “Bẩm tấu Quân thượng làm gì. Sao không méc mẹ ngươi ấy.”
Nghe câu này, sắc mặt của Mộ Dung Liên lập tức đỏ lòm! Mạch máu bên cổ nảy thình thịch, tức thì muốn xông lên liều mạng với Mộ Dung Sở Y!
Mộ Dung Sở Y nghiêng người né tránh, phất tay áo một cái, điềm nhiên nói: “Bảo gã cút.”
Không ngờ tứ cữu nhà mình lại sai mình làm việc, Nhạc Thần Tình trợn to mắt, vừa ngu ngơ vừa lóng ngóng gật đầu: “À… dạ, dạ…”
Nào ngờ Mộ Dung Sở Y lại bảo: “Không có nói với con.”
“Hả?”
Chỉ nghe tiếng người gỗ kêu “cót két”, võ sĩ trúc vốn đang vây quanh Cố Mang bất ngờ cử động tứ chi, lũ lượt bước về phía Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Sở Y chắp tay đứng phía sau đám người gỗ, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Liên, nói: “Tiễn khách.”
Vọng Thư quân địa vị cao quý, đi tới đâu mà chẳng được tâng bốc cung phụng? Vậy mà bây giờ Mộ Dung Sở Y lại phái một đám người gỗ tới đuổi gã đi, hơn nữa nhìn điệu bộ của chúng, nếu Mộ Dung Liên không chịu đi, chúng định sẽ đồng loạt quật ngã gã rồi khiêng gã ra ngoài. Mộ Dung Liên giận đến run cả người, chỉ vào Mộ Dung Sở Y mà mắng: “Ngươi, dám!”
Mộ Dung Sở Y áo bào trắng muốt, bực dọc nói: “Ném ra ngoài.”
Đám võ sĩ trúc kêu “cót két”, làm theo mệnh lệnh, nhao nhao ném Mộ Dung Liên ra ngoài.
Ném Mộ Dung Liên xong, Mộ Dung Sở Y thản nhiên quay trở về, ngồi xuống bên bàn đá trong sân, làm như không có gì nói với Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ngồi đi.”
Mặc Tức: “…”
Si Tiên quả là người điên…
Như đã sớm quen với tính cách của tiểu cữu nhà mình, Nhạc Thần Tình đứng kế bên tha thiết hỏi: “Tứ cữu, con cũng ngồi được không ạ?”
Mộ Dung Sở Y chẳng buồn nhìn cậu ta một cái: “Con đứng đi.”
Nhạc Thần Tình cụp đầu ủ rũ đáp: “… Dạ…”
Mộ Dung Sở Y nhấc ngón tay, hai võ sĩ trúc lập tức xuất hiện dưới hành lang trước phòng, tay bưng ấm trà và khay đựng chén, sau đó đặt lên bàn.
Châm xong hai chén trà, Mộ Dung Sở Y điềm nhiên nói: “Nói chuyện chính đi. Hôm nay quá khứ của Lý Thanh Thiển đã rõ ràng, Hi Hòa quân nghĩ sao về gã kiếm ma bỏ trốn đó.”
Mặc Tức nhìn Cố Mang thêm vài lần rồi mới dời mắt đi, nói: “Chắc hẳn gã vẫn còn ở Trọng Hoa chưa đi đâu, có khi còn đi tìm mỹ nhân phong hoa tuyệt đại theo lời quốc sư nữa.”
Nhạc Thần Tình chen miệng: “Nhưng mà kiếm linh đó quái gở thật. Vừa rồi Lý tông sư mà chúng ta nhìn thấy trong ký ức là người tốt tính vậy mà, sao giờ lại…”
Mặc Tức nói: “Lý Thanh Thiển là kiếm ma, không phải kiếm linh. Gã chết thảm bị rèn vào kiếm Hồng Thược, ban đầu còn giữ được lý trí, nhưng kiếm Hồng Thược đi theo quốc sư đó suốt thời gian dài, xem ra đã chiếm đoạt không ít máu tươi của oán linh. Dưới tình huống như thế, tâm trí và hành vi của gã sẽ ngày càng tương tự chủ nhân của gã.”
Nhạc Thần Tình sửng sốt: “Vậy nên Lý Thanh Thiển mà chúng ta gặp phải, tính tình đã gần giống tên quốc sư kia?”
Mộ Dung Sở Y nói: “Ừ.”
Nhạc Thần Tình ngẫm nghĩ: “Vậy à… vậy sau đó kiếm Hồng Thược ắt hẳn đã bị tên quốc sư kia tặng cho người khác nhỉ? Nếu nó vẫn thuộc về quốc sư, coi bộ cũng không đến nỗi rơi vào tay Mộ Dung Liên.”
Mặc Tức lắc đầu nói: “Kiếm Hồng Thược thuộc về ai, bây giờ không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, tiếp theo gã sẽ tìm ai.”
Mộ Dung Sở Y nói: “Đúng thế. Sau khi Lý Thanh Thiển biến hình, mỗi một động tác đều cố ý mô phỏng theo tên quốc sư kia. Xem ra chấp niệm quá sâu, đã đến ngưỡng điên rồ, không thể suy đoán theo hành vi của người bình thường được. Nhưng chấp niệm của gã cũng không hẳn khó đoán, gã chỉ muốn tìm được ‘tuyệt đại giai nhân’ trong miệng quốc sư.”
Những lời Mộ Dung Sở Y nói, Mặc Tức cũng tán đồng.
Xem ra sau khi bắt mấy cô nương kia, Lý Thanh Thiển không giết ngay mà nghĩ cách dụ các nàng nói cho mình biết những nữ tử tương tự ở nơi nào, tiếp theo dựa vào thông tin mà các nàng tiết lộ, bắt từng người một về làm nhục đến chết. Có lẽ Lý Thanh Thiển cho rằng, nếu không vì ả ta thành thân khiến quốc sư kia sinh lòng oán hận, Hồng Thược sẽ không chết.
Lý Thanh Thiển điên thật rồi.
Nghĩ đến đây, Mặc Tức hỏi: “Nhạc Thần Tình, khoảng chừng mười năm về trước, cô nương đẹp nhất Trọng Hoa, đệ biết là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.