Lão không phải kẻ ngốc, cũng ý thức được tình hình không đơn giản như những gì lão thấy, e là con trai mình đã học phải một người có bối cảnh không hề bình thường.
Nghỉ thêm một chút, lão không kìm được toát mồ hôi lạnh, đành phải rời khỏi văn phòng trước, nhanh chóng về nhà, bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Bạch Hân Nghiên nhìn thấy lão vội vàng chạy đi, không khỏi cười châm chọc.
Cô nàng cầm di động lên, gửi cho Lâm Phi một tin nhắn, nói với hắn, mục tiêu сủа hắn đã về nhà rồi.
Gần nửa đêm, trong một ngôi biệt thự xa hoa ven bờ biển phía Đông Bắc, Lâm An.
Dưới ánh trăng sao, cả ngôi biệt thự được bao phủ trong khung cảnh mông lung, gió biển thổi qua, trong hồ bơi lộ thiên trên sản thượng, gió thôi từng gợn sóng lăn tăn.
Đây chính là khu biệt thự cao cấp của nhà họ Lý, nam chủ nhân Lý Hào Kiếm đang đứng trên thư phòng ở lầu hai, lão cởi áo vest, cởi cúc áo sơ mi, vẻ mặt phiền muộn.
Tay trái cầm chai Whiskey, tay phải cầm điện thoại, đi qua đi lại suy nghĩ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Lúc này, cửa bị một người từ bên ngoài đẩy ra, một phụ nữ trung niên thân hình béo tròn, đeo bông tai vàng, tóc luôn lọn lớn, từ bên ngoài bước vào, hồc mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc.
-Lý Hào Kiểm! Tên chó! Anh trả con trai cho tôi!!
Người phụ nữ kéo cổ áp Lý Hào Kiểm, gương mặt đau khổ.
-Trần Mỹ Lệ, cô điên à! Buông ra!!
Lý Hào Kiểm vô cùng tức giận đẩy người phụ nữ mập này ngã xuống đất.
-[]Ui da! Anh dám đẩy tôi!?
Người phụ nữ béo Trần Mỹ Lệ này là vợ chính thức của Lý Hào Kiểm, cũng là mẹ ruột của Lý Nhất Minh, đồng thời cũng là nhân vật cấp cao của Hiệp hội âm nhạc Trung Quốc. Vì hai vợ chồng đều là người thành công trong sự nghiệp, năm đó kết hôn là để lợi dụng lẫn nhau, nhiều năm nay nếu không vì con trai, hai người đã ai đi đường nấy rồi.
-Lý Nhất Minh là con của cô, cũng là con của tôi! Nó bị người ta giết tôi không đau lòng sao!? Nhưng đây là lúc để cân nhắc chuyện này à!? Cô có biết chúng ta có thể đã chọc phải phiền phức lớn rồi không!!
Lý Hào Kiểm rít lên nói.
Trần Mỹ Lệ cười lạnh một tiéng, khó khăn đứng dậy, tiện tay vịn lên bàn, chạm phải chiếc áo ngực gợi cảm của phụ nữ,
-Anh quan tâm đến con trai sao? Anh đường đường là Chủ tịch Tập đoàn giải trí Thiên Khung, có rất nhiều phụ nữ đến đây lên giường với anh đúng không! Con rơi con rớt của anh nhiều lắm chứ gì!
-Đầu óc của cô không thể tinh táo được một chút à! Đây là lúc để nói mấy chuyện này sao!? Thằng nhãi Nhất Minh không điều tra rõ bối cảnh con nhỏ kia, cho nên mới gây ra chuyện. Tôi và cô có thể xong đời hết đấy, cô biết không hả!?
Lý Hào Kiểm giận dữ không có chỗ phát tiết, người phụ nữ này vừa béo vừa xấu, nếu không có bối cảnh và quyền lực, năm đó lão đã không thèm đụng đến bà ta.
-Đừng có nói bừa! Bối cảnh lớn đến chừng nào chứ!? Ông với Vương Thiệu Hoa chẳng phải anh em tốt sao!? Anh gọi điện cho ông ta, lẽ nào còn có người ghê gớm hơn nhà họ Vương!?
Trần Mỹ Lệ khinh thường nói.
Lý Hào Kiểm khể giật mình, vui vẻ nói:
-Hì! Trân Mỹ Lệ, cô vân chưa tới thời kỳ mãn kinh! Đầu óc vẫn hữu dụng lắm! Sao ta lại quên mất Bí thư Vương nhỉ!?
Lão như nhặt được cọng rơm cứu mạng, lập tức bấm số của Vương Thiệu Hoa.
Trần Mỹ Lệ lại nghĩ đến đứa con trai đã mất, hy vọng sống duy nhất của bà đã không còn, lại khóc hu hu, bà ngồi bệt xuống tấm thảm trên sàn nhà, gào khóc thảm thiết.
Lý Hào Kiểm chán ghét liếc mắt nhìn bà, không thèm để ý đến bà nữa, bước ra bể bơi trên sân thượng, yên tĩnh gọi điện.
Cuối cùng, điện thoại đã kết nối, truyền đến giọng nói mệt mỏi của Vương Thiệu Hoa.
-Sao gọi điện vào giờ này?
-Xin lồi, Bí thư Vương, tôi thật sự không còn cách nào khác.
Lý Hào Kiểm hạ giọng rất đáng thương,
-|]Đứa con trai Nhất Minh đáng thương của tôi... nó... nó bị người ta giết rồi!
-|]Cái gì?
Vương Thiệu Hoa dĩ nhiên cũng tỉnh giấc, nghiêm mặt nói:
-|]Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Hào Kiểm vội vàng kể đại khái mọi chuyện, đương nhiên không đề cập đến chuyện Lý Nhất Minh đã làm gì, nhưng Vương Thiệu Hoa kỳ thực cũng đã biết rất rõ những ẩn khuất trong đó.
-Bí thư Vương, mấy năm пау, lễ tết gì, tôi cũng tận tâm tận lực với anh, lân này anh phải đòi công bằng giúp tôi...
Lý Hào Kiểm thiểu điều còn chưa nói tôi đút lót cho anh nhiều tiền như vậy, tốt xấu gì anh cũng phải làm chút chuyện cho tôi chứ.
Vương Thiệu Hoa trầm mặc một lúc, hỏi:
-Anh nói... hung thủ, là Lâm Phi?
-|]Đúng vậy, là anh trai của con bé Lâm Dao bạn học của Tử Tình nhà anh.
Lý Hào Kiểm vẻ mặt phiền muộn,
-||Hình như tên Lâm Phi đó cũng có chút bối cảnh, đám cảnh sát không dám tùy tiện băt hắn, bí thư Vương, tôi thấy chuyện này anh phải giúp tôi một chút rồi, cho dù không thể nào xử phạt hẳn, tốt xấu gì cũng phải dạy dỗ hẳn một chút chứ!
-À
Vương Thiệu Hoa đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh, sau đó, không nói gì, trực tiếp gác máy.
-|]Này! Này! Này!!
Lý Hào Kiểm gọi một buổi, nhưng Vương Thiệu Hoa sớm đã không thèm để ý đến lão. Lão đứng sững sờ ngoài bể bơi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đột nhiên, lão nhớ ra, trước kia Phó phòng Chu có nói “Tiên nhân đánh nhau”. chẳng lẽ, “tiên nhân” này, Vương Thiệu Hoa không dám quản?
Vượng Thiệu Hoa là cán bộ cấp Bộ trưởng, bên trên chỉ còn có cấp Phó chủ tịch nước, chẳng lẽ tên nhóc con Lâm Phi này có thể đạt đền cấp Chủ tịch nước sao!?
Lý Hào Kiểm sắp điên rồi, lão cảm thấy dung lượng của não mình cho nên, bây giờ trước mặt lão bắt đầu xuât hiện ảo giác rồi..
Lão buồn vui thất thường, cảm giác nước trong hồ bơi trước mặt, bắt đầu chuyển sang màu đỏ...
Từng gợn nước đỏ tươi, tràn ngập trong bể bơi càng trở nên rõ ràng hơn...
Lý Hào Kiếm khổ sở sờ lên mặt, dui dụi mắt thử có phải mình uống nhiều rượu quá, mắt có vấn đề, cả thể xác lẫn tinh thần đều quá mệt quá rồi không.
Thế nhưng, khi lão mở mắt lại lần nữa, lại phát hiện, nước trong hồ vẫn có màu đỏ tươi!
Chuyện gì vậy!? Lão nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn rõ nguồn gốc của chất lỏng màu đỏ này!
Chỉ thấy, chính giữa bể bơi, một người tóc tai bù xù, đang trôi lững lờ giữa sóng nước.
-Ahh!
Lý Hào Kiểm sợ hãi hét to một tiéng, hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, điện thoại cũng rơi vào bể bơi!
Đầu người! Tuy người! Chân người! Cơ thể, nội tạng trong bụng rớt ra ngoài.
Từng miếng từng miểng, bị một sức mạnh nào đó miễn cưỡng xé nát thi thể, giống như loài động vật gì đó sau khi bị mổ xẻ vậy, ngâm mình trong bể bơi!
-Nhất. Nhất Minh!?
Lý Hào Kiểm cố kìm chế không ngất đi, thấy rõ đầu của người đó, đúng là con trai Lý Nhất Minh của mình!
Thi thể của gã vốn nằm ở bên cảnh sát pháp y. Sao bây giờ lại xuất hiện trong bể nơi nhà mình!
Ọe!!!
Cuối cùng không nhịn được, Lý Hào Kiểm môn hết mọi thứ trong bụng, tinh thần đã sụp đổ!
-[]Không xuống, ôm con trai của ông một cái đi, nghe hẳn nói... là ông bảo hắn đem con gái đi nếm thử, hai cha con tình cảm tốt lắm mà, đúng không?
Một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Lý Hào Kiếm.
Lý Hào Kiểm run rẩy quay đầu lại, cuối cùng đã nhìn thấy rõ, một thanh niên toàn thân mặc đồ đen, khuôn mặt thâm trầm như nước đang đứng sau lưng theo dõi lão, miệng ngậm thuộc lá.
Trên người thanh niên đó, khắp nơi đều là máu tươi, thậm chí trên tay hẳn vẫn còn nhỏ xuống dịch thể màu đỏ tươi.
-|]Mày...mày... mày là Lâm Phi?
Lâm Phi nhả một ngụm khói trắng,
-|]Có thể chúng ta gặp nhau hơi trễ sớm biết như vậy, lúc đưa em gái tôi vào công ty các người, tôi đã đền dạy dỗ các người một chút.
Lý Hào Kiểm như một con chó xù, quỳ phịch xuống trước mặt Lâm Phi, cầu xin tha thứ:
-[]Lâm. Lâm tiên sinh! Xin anh đừng giết tôi! Chuyện này không liên quan đến tôi! Đều là thằng con thối tha kia gây họa!
Lão đã tính toán xong, Lâm Phi này cho dù không có bối cảnh to lớn gì, tên này cũng không thể chọc vào, tên này bản lĩnh xuất quỷ nhập thần, muốn giết lão lão đã chết từ lâu rồi!
Lúc này, Trần Mỹ Lệ cũng từ trong nhà chạy ra, thấy cái đầu và thi thể trong bể bơi, hít sâu một hơi, rồi hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phi cũng lười để ý đến người phụ nữ kia, xoay người, một tay nhấc Lý Hào Kiểm lên, nói:
-Các người đúng là cha con ruột, thằng nhóc kia trước khi chết, cũng nói với tôi chuyện пàу không liên quan đến hắn, là do người làm cha như ông xúi giục. Cũng như nhau thôi, tôi chẳng thèm để ý là chủ ý của ai, các người cùng một nhà, tôi nay cùng đoàn tụ đi.
Nói xong, Lâm Phi ném Lý Hào Kiểm đi, người đàn ông bay một đường vòng cung, “bũm” rơi xuống bể bơi!
-Ahl
Lý Hào Kiểm từ dưới bể bơi nhào lên, thấy đầu người chết đối diện lão, đúng là đầu của con trai Lý Nhât Minh!
Lão sợ đến mức hồn phi phách tán, nhưng lại không bất tỉnh được, phải bơi đến bờ bể bơi, nhưng dù bơi thế nào, cũng đều chạm phải thi thể của Lý Nhất Minh!
Lý Hào Kiểm muốn phát điên rồi, trong nước toàn mùi máu, xung quanh, đều là thi thể của con trai!
Kiểu tra tấn này, còn dày vò hơn là đánh lão! Như đưa lão vứt vào Tu la địa ngục vậy!
Càng làm cho lão tuyệt vọng là, Lâm Phi ở trên bờ, cũng không biết lấy đâu ra một thùng xăng, đang trút xuống nước.
-L]Mấy năm nay... xem ra, em gái tôi không phải người đầu tiên bị các người lừa, chỉ sợ là những cô gái kia, đã bị ép đi con đường sai trái, cũng không biết có bị các ngươi vứt xuống biển nào cho cá ăn rồi..., Vốn tôi muốn ném các người xuống biển, nhưng nghĩ lại, có vài người không muốn gặp các người, vậy thì thay bằng bể bơi vậy
Lâm Phi nói xong, không thèm để ý, vứt mẫu thuộc lá Hỏa Tĩnh xuống bể bơi đầy xăng.
-Không!!!!!!
Trong tiếng kêu tuyệt vọng, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng bầu trời đen tối!!