Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 417: Thần tướng Viêm Long




Hai luồng nguyên khí màu tìm đỏ từ ngực lão ta tỏa ra, kéo dài đến hai lòng bàn tay, nháy mặt tăng vọt thành hai luồng quang đỏ tím, bao bọc xung quanh người lão ta.
- Mạn đà liệt vũ!
Hai luồng ánh sáng mạnh mẽ hóa thành trăm ngàn tia sáng đỏ tím bắn ra bốn phía, đâm về phía Long Vương. Không còn là kỹ thuật mà đã trở thành một thủ pháp sử dụng nguyên khí và ám khí, mọi chiêu thức đều được thi triển ra ngoài.
Vô số tia sáng đỏ hồng đều là nguyên khí kịch độc, vừa dính vào mặt đã tỏa ra từng đợt khói tím đen nhàn nhạt.
Người Hoa gia bỏ chạy thục mạng, không ai dám tới gần hiện trường.
Thế nhưng Long Vương lại không thèm để tâm, hỏa diễm bốn phía đột nhiên hóa thành từng mành chiến giáp dày dặn, bao bọc bốn phía, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch, tỏ ra khinh thường Hoa Vạn Lâu.
Nguyên khí đỏ tím đập vào chiến giáp hỏa diễm bạc, nhanh chóng bị tiêu tan, căn bản không có cơ hội tiếp cận với thân thể Long Vương.
Gã giống như một chiếc xe tăng hỏa diễm, bá đạo đâm về phía Hoa Vạn Lâu.
Ở bên cạnh chứng kiến một màn như vậy, dường như Thiên Diện nhớ ra điều gì đó, nhăn chặt mày, hỏi Lâm Phi:
- Vừa rồi lão ta gọi Long Vương là “Long Thiên Cương” sao?
Lâm Phi hứng thú nhìn hai người so chiêu, khẽ gật đầu:
- Đúng vậy!
- Chẳng lẽ là người đứng thứ ba “Chiến Thần bảng”, thần tướng Viêm Long – Long Thiên Cương?
- Giờ cô mới biết sao, thần tướng Viêm Long chính là Long Vương, cũng là đệ tử của Long gia. Trước đây tôi còn thấy khó hiểu, vì sao quyền thế của Long Thần điện ở Hạ Quốc luôn cao hơn các tổ chức khác. Bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi. Có thần tướng Viêm Long – Long Thiên Cương ở đây, dĩ nhiên Hạ Quốc không cần lo lắng đến vấn đề trung thành của Long Thần điện.
Lâm Phi cười nói.
Thiên Diện gật đầu, cô ta chỉ muốn xác nhận mà thôi, chứ không có hứng thú tiếp tục nói đến chuyện này.
Lâm Phi nghĩ đến rất nhiều thứ, cái tên Long Thiên Cương này mạnh mẽ như vậy, nhưng bề ngoài và giọng nói lại rất ôn nhu, chắc chắn phải có liên hệ tới công pháp mà gã tu luyện.
Hoặc có lẽ vì gã đi theo “con đường tà đạo” nên Long gia cũng không quá tự hào về tên “quái vật” này. Vì đối với Long gia mà nói, thể diện quan trọng hơn một cao thủ rất nhiều.
Huống hồ, Long gia cũng không phải là không thừa nhận người đệ tử đặc thù này, chỉ có điều họ vẫn giữ khoảng cách nhất định mà thôi.
Lúc họ đang nói chuyện, Hoa Vạn Lâu và Long Thiên Cương đã đánh nhau long trời lở đất.
Nói là đại chiến nhưng đa phần, chỉ có Hoa Vạn Lâu sử dụng tất cả vốn liếng của mình để công kích, không ngừng tuôn ra nguyên khí màu đỏ tím, ý đồ phá vỡ một thân chiến giáp màu vàng của Long Thiên Cương. Nhưng cho dù lão ta có tấn công như thế cũng chỉ có thể tấn công vòng ngoài mà thôi.
Ngược lại Long Thiên Cương chỉ nhẹ nhàng quơ móng rồng đã có thể dễ dàng quây Lâu Vạn Hoa vào chỗ hiểm, khiến lão ta liên tục phải né tránh.
Hoa Vạn Lâu thấy tình hình không ổn, nguyên khí dồn tới đan điền, dốc toàn lực tập trung tại huyệt Thiên Trung. Tay và chân thả lỏng, cơ thể hư không, mờ ảo.
- Tốt cho chiêu “Phi tượng độ hà”, lão già này cũng có chút tài năng đấy. Đây chính là thân pháp khinh công không hay gặp.
Hai mắt Lâm Phi tỏa sáng. Hắn chưa từng thấy ai sử dụng thân pháp này. Do cao thủ cảnh giới Quy Nguyên sử dụng lại càng thêm chuẩn xác.
Sau khi vận công thân pháp, thủ đoạn công kích của Hoa Vạn Lâu bỗng biến đổi. Đòn công kích lão ta sử dụng là khai thiên chùy trong bát quái khai thiên chưởng.
Hai chân chuyển động trên không trung, xoay tròn quanh người, như chim giương canh. Hai đấm chuyển động nhanh như chớp, liên tục hướng về các điểm yếu trên cơ thể Long Thiên Cương.
“Phí sức”, Thiên Diện nhàn nhạt nói:
- Tuyệt kỹ nổi tiếng của thần tướng Viêm Long là “chiến giáp Viêm Ma”, vừa có thể tấn công lại vừa có thể phòng thủ, bá đạo khó chống đỡ. Mấy đòn tiến công vừa rồi còn không có tác dụng, thì những đòn tiến công mưu mẹo này lại càng chẳng có nghĩa lý gì.
- Cũng chưa chắc.
Lâm Phi cười đáp:
- Bát quái khai thiên chưởng hợp với âm dương ngũ hành. Dùng nguyên khí phối hợp với việc vận khí đan diền, nhìn phiêu diêu, nhưng lại chấn động như sấm chớp, uy lực không giảm mà chỉ có tăng.
Thiên Diện cảm thấy nghi hoặc, nhưng màn tiếp theo, lại giống hệt như lời Lâm Phi đã nói, dường như Long Thiên Cương đang gặp khó khăn.
Đôi chân vốn đứng nguyên tại chỗ của gã đã bắt đầu phải di chuyển để né tránh một vài quyền trực tiếp của Hoa Vạn Lâu.
Chiến giáp Viêm Ma trở nên căng thẳng, sau khi bị công kích, nhiều chỗ bắt đầu xuất hiện những vầng sáng ảm đạm.
Thiên Diện chớp mắt liên tục tỏ vẻ khó hiểu, cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Phi ở bên cạnh cười hì hì:
- Đối với thuật dịch dung, có thể tôi không hiểu bằng cô. Nhưng về phương diện võ thuật, cô còn phải học tôi dài dài… Cô xem, Long Thiên Cương di chuyển mạnh bạo như vậy, chắc chắn là đang tức giận…
Lại bị Lâm Phi nói đúng, chỉ thấy thân hình trầm ổn của Long Thiên Cương bất động như núi, cứng nhắc như núi băng.
Gã bước lên trước một bước, đôi chân lướt đi như gió, bước chân đảo qua đảo lại. Móng rồng dài mấy chục thước đã ngưng tụ lại trên hai tay của gã, uy lực càng thêm dũng mãnh.
Tiến công nhanh liên tiếp khiến Hoa Vạn Lâu đang áp thế bỗng trở nên căng thẳng.
Lão ta chỉ có thể thi triển những công phu đỡ đòn, cố gắng tiếp được đòn phản công, đồng thời vẫn tập trung lực vào chân, duy trì tư thế ổn định.
Nhất thời, nguyên khí màu đỏ tím và màu váng óng giao chiến nhau giữa tay chân hai người, phát ra những âm thanh mạnh bạo, chấn động màng nhĩ.
- Vừa rồi hai người đó chỉ mới thăm dò nhau thôi, bây giờ mới chính thức giao chiến. Tu vị càng mạnh, cuối cùng vẫn là thân thể trực tiếp đối kháng. Hoàn cảnh võ đạo, hết thảy đều phản ảnh quy chân, những thứ tưởng mạnh cũng chỉ dùng để đối phó với những tên tép riu mà thôi.
Lâm Phi cười tủm tỉm.
Lúc này Thiên Diện mới bắt đầu chú ý đến lời nói của Lâm Phi. Cô phát hiện ra, lời Lâm Phi nói như thể không có lửa làm sao có khỏi, mọi thứ đều có sự giải thích riêng của hắn.
Thế cục thay đổi trong nháy mắt, hai người quyền qua cước lại nhanh như chớp khoảng hơn mười hiệp, tay chân đều đã đối chọi nhau.
Không có cát bụi bay tứ tung, không có sấm chớp ầm ầm, nhưng họ đánh nhau khiến cho những người có mặt đều phải tập trung theo dõi.
Tốc độ của họ không quá nhanh, nhưng cũng không phải do họ cố ý thả chậm tốc độ mà là mỗi lần đều phù hợp với võ công của đối phương. Giống như cao thủ cờ vây, họ không đánh nhanh, nhưng mỗi chiêu của họ lại ẩn chứa trăm ngàn biến hóa và phỏng đoán.
Trong hơn mười hiệp, tay của Hoa Vạn Lâu quay cuồng, chân di chuyển không ngừng, sử dụng bộ pháp như gấm như hoa. Từng quyền tung ra đều dữ dằn, nguyên khí màu đỏ tím biến cả người lão thành một quả cầu đỏ tím tỏa sáng.
Trong lúc đó Long Thiên Cương vẫn đứng nguyên trong ô vuông rộng khoảng hai thước, không nhanh không chậm, ổn định lại tình thế. Cấp bách lắm mới di chuyển bước chân với một khoảng cách rất nhỏ.
Rõ ràng là, Long Thiên Cương như đang thất thế nhưng lại giữ được không ít sức lực. Chỉ có hai tay gã như roi da, quơ móng rồng gọi người.
Cao thủ so chiêu, không chỉ là sức chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu mà còn so kè cả thần thái.
Thấy đánh mãi không xong, hơn nữa thật ra độc xà của đối phương lúc nào cũng có thể lấy mạng mình, cuối cùng Hoa Vạn Lâu đã xao động.
Lão bắt đầu định liều mình một phen, thấy “chấn lôi thủy” của bát quái khai thiên chưởng bị Long Thiên Cương đỡ lấy, lão lập tức đổi chiêu.
Hai tay xoay tròn theo cánh tay của Long Thiên Cương, đẩy ra ngoài rồi lại kéo vào trong, dùng “như phong tự bế” thái cực quyền.
- Xong rồi, lão ta sẽ thua!
Tinh quang trong mắt Lâm Phi lóe lên, hắn đã thấy được sự thất bại của Hoa Vạn Lâu.
Đột nhiên, sức mạnh đẩy kéo bỗng trở nên mềm mại dị thường theo công phu mau lẹ của bát quái chưởng. Kình lực vận dụng vừa phải, giống như có thể nhanh chóng xuyên qua khe hở, cắt đứt phòng ngự của Long Thiên Cương.
Nhưng, trọng tâm của lão bỗng bất ổn sau chiêu này.
Nhất thời, vị trí của hai người bỗng biến đổi theo từ trường. Vị trí của Long Thiên Cương từ giữa sân đã thành chiếm được vị trí thuận lợi, khí thế tăng cao.
Long Thiên Cương bước lên trước một bước, một cước cắm thẳng vào giữa hai chân của Hoa Vạn Lâu. Tay trái vòng ra ngoài, sau khi tay vòng ra sau thu lực chợt đánh mạnh về phía trước, đập thẳng vào ngực đối phương.
Hoa Vạn Lâu bỗng nhận ra mình đã phán đoán sai, nhưng mọi thứ đã muộn, chỉ có thể tiếp tục tấn công. Động tác trên tay không thay đổi, thậm chí còn ngày càng mau lẹ, một chiêu lật tay mạnh mẽ.
- Vãn cung xạ hổ!
- Viêm Long tồi tâm thủ!
Một tay đánh xuống bị móng rồng của Long Thiên Cương phá giải, đánh đến mức không khí chấn động, nổ tung mạnh mẽ, uy thế kinh người.
Móng rồng còn chưa đập tới lồng ngực của đối phương, ngực Hoa Vạn Lâu đã bị lún xuống.
- Phốc!
Ngực Hoa Vạn Lâu bị móng rồng của Long Thiên Cương vỗ trúng. Vì nguyên khí bị đánh tay, quần áo bị thiêu cháy. Lồng ngực của lão cũng bị xám đen, thân thể bay ra ngoài, lão phun ra một ngụm máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.