Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 380: Cứu bà cũng là tiện tay




Chương 380: Cứu bà cũng là tiện tay.
Nữ cảnh sát hoa khôi mở to mắt:
- Anh biết nhiều chuyện kỳ quái, nhưng Tất Vân Dao là ai lại không biết?
- Nghĩ không ra...
Lâm Phi cau mày.
Bạch Hân Nghiên vội vàng giải thích, Lâm Phi lúc này mới giật mình.
Tất Vân Dao có thể nói là diễn viên thành công nhất thế kỷ trước ở Trung Quốc, được xem là thế hệ đi đầu trong lĩnh vực ca hát và phim ảnh.
Hai mươi tuổi đã ra biểu diễn với tư cách là ca sĩ ngọc nữ. Sau khi nổi tiếng toàn bộ Châu Á, liền dấn thân vào truyền hình, trở thành nhân vật chính của mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng thế kỷ trước.
Vào năm sau ba mươi tuổi, bà ta cùng với đại cổ đông khác hùn vốn, thành lập tập đoàn truyền thông, sản xuất một số bộ phim điện ảnh do bà đóng vai chính, lọt vào danh sách bình chọn Oscar, sau đó trở thành nữ diễn viên Trung Quốc duy nhất đạt được giải Oscar “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”.
Ngoài ra, các giải thưởng như ca hậu, ảnh hậu thì nhiều vô số kể. Các bài hát trong KTV, bài của bà vẫn luôn đứng đầu danh sách tìm kiếm.
Mãi cho đến mười năm trước, khi Tất Vân Dao được hơn bốn mươi tuổi, đã từ giã sự nghiệp còn đang vinh quang, bắt đầu tập trung vào kinh doanh. Bà sống ở nước ngoài, ít khi lộ diện, khiến cho vô số người tiếc hận một người tài giỏi như vậy đã không còn xuất hiện trên sân khấu.
Nhưng cho dù bà đã rút ra khỏi ngành giải trí, nhưng bà vẫn là một trong những tiền bối được tôn sùng nhất trong ngành giải trí Trung Quốc. Bất kể là danh tiếng của bà trong lòng người thế hệ trước hay là tập đoàn truyền thông dưới sự quản lý của bà đều rất nổi danh.
- Thì ra là bà ấy.
Lâm Phi thật đúng là nghĩ không ra.
Bởi vì hắn đối với ngành giải trí bình thường cũng không chú ý, nên trong đầu của hắn không có hình ảnh của những người đó.
Đương nhiên, cho dù thế thì sự tích của Tất Vân Dao vẫn là có nghe.
Bạch Hân Nghiên đau đầu nói:
- Tất phu nhân lần này về thăm bạn cũ. Nhiều năm rồi không về, thật không nghĩ đến vừa về nước, tin tức đã bị lộ ra ngoài. Đám bắt cóc này muốn bắt bà để tống tiền. Vị trí của bà trong lòng người thế hệ trước vẫn không hề thay đổi. Hơn nữa còn là đại cổ đông của tập đoàn đưa ra thị trường. Vạn nhất bà xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể tha thứ.
- Bà ấy không mang theo cận vệ sao?
Lâm Phi hỏi.
Bạch Hân Nghiên cười khổ:
- Đã bị giết trên đường rồi. Đám người kia ỷ có huấn luyện đặc biệt nên rất càn rỡ, nói nổ súng liền nổ súng. Chúng tôi cũng không dám áp dụng hành động.
- Biết rồi. Mọi người chờ ở đây đi. Anh đi một chút sẽ quay lại.
Lâm Phi nói xong, định quay người đi thì Bạch Hân Nghiên liền giữ chặt hắn:
- Anh... anh đừng đi. Nếu bị bọn chúng phát hiện, chó cùng rứt dậu thì làm sao bây giờ?
Lâm Phi có chút khó hiểu. Nếu cô gái này mà là Phương Nhã Nhu thì chắc chắn sẽ không hoài nghi nhiều như vậy. Bởi vì hắn đã nói như thế tất nhiên là có tâm lý nắm chắc. Tin vào hắn là được rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi không khỏi tiến hành sự so sánh khác nhau giữa các cô gái bên cạnh hắn.
Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng Bạch Hân Nghiên như vậy là không được. Tính cách con người không giống nhau. Ít nhất tính cách dịu dàng, ngoan ngoãn như Phương Nhã Nhu thì không thích hợp làm cảnh sát bằng Bạch Hân Nghiên.
- Với tốc độ của anh thì bọn chúng muốn phản ứng cũng không kịp.
Lâm Phi giải thích.
Bạch Hân Nghiên sững sờ, liền nhớ tới khả năng xuất quỷ nhập thần của hắn. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm buông Lâm Phi ra.
Tổng cộng có hai chiếc xe SUV. Lâm Phi nhắm ngay chiếc Lexus chở Tất Vân Dao. Đối với người trưởng thành trên chiến trường như Lâm Phi mà nói, tránh thoát tầm mắt của quân địch vốn là kỹ xảo bản năng. Vì thế, tốc độ của hắn hôm nay căn bản đám đạo tặc này không thể nhìn thấy rõ.
Sau khi đánh một vòng góc sau bên ngoài, Lâm Phi tìm được một khe hở. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã đến gần bên cạnh chiếc Lexus.
Trong xe có một người phụ nữ mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đang bị một gã đạo tắc dùng súng lục 17 li dí vào đầu, không dám cục cựa.
Lâm Phi nhìn lướt qua, rồi một tay đánh mạnh vào tấm kính cửa xe.
Ầm!
Tấm kính bị một quyền của Lâm Phi làm cho bể nát. Nắm tay Lâm Phi hóa thành ưng trảo, trực tiếp cắt đứt cổ họng tên đạo tặc cầm súng.
Lúc này, những tên đạo tặc khác trong xe đột nhiên bừng tỉnh. Có một người thần không biết quỷ không hay đến gần, bọn chúng muốn bắn Lâm Phi cũng không còn kịp.
Hai tay Lâm Phi cầm khẩu súng của tên đã chết, trực tiếp bắn bốn phát vào bốn tên đạo tặc trong xe.
Khói thuốc súng tràn ngập. Khuôn mặt Tất Vân Dao tràn đầy hoảng sợ, hét lên thất thanh. Nhưng bà liền phát hiện, bốn tên đạo tặc xung quanh đã chết.
Ba gã đạo tặc còn lại trên chiếc SUV đằng sau, nhìn thấy nguy hiểm phát sinh, liền giục lái xe chạy trốn.
Lâm Phi không nói hai lời, một tay giữ nóc xe, một tay giữ gầm xe. Một chiếc xe SUV nặng hơn hai tấn bị hắn lật úp. Bánh xe vô lực xoay tròn giữa không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một đám nhân viên cảnh sát nghẹn họng nhìn trân trối. Thậm chí không dám tin vào mắt của mình, nhìn Lâm Phi tùy ý vỗ tay phủi bụi đi về phía mọi người.
- Anh cũng quá khoa trương rồi. Cứ xử lý đơn giản là được. Em lại phải giải thích với truyền thông. Bằng không thì những bức ảnh này bị tiết lộ ra ngoài, phiền toái có thể hiểu được.
Bạch Hân Nghiên cười nói.
Lâm Phi thờ ơ nói:
- Rất nhiều chuyện sớm muộn cũng không gạt được. Nhân loại cũng cần phải dùng ánh mắt tiến bộ để nhìn thế giới xung quanh mình. Không nói những chuyện này nữa. Công tác gần đây của em không nên quá mạo hiểm. Rất nhiều cao thủ của thế giới ngầm hải ngoại đều có thể tiến nhập vùng duyên hải.
- Là vì chuyện của Hắc Long Hội sao?
Bạch Hân Nghiên cau mày:
- Kỳ thật thì không ít cảnh sát đã chết. Phương diện phòng bị của quốc gia chúng ta quả thật không được tốt lắm. Cảnh sát sống bình yên quen rồi. Khi gặp phải đối thủ mạnh thì phản ứng không kịp.
- Yên tâm đi, qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ tốt thôi.
Lâm Phi cười nói. Chờ hắn xử lý Victor và Ngân Nguyệt kỵ sỹ xong, những thế lực khác đoán chừng sẽ không dám tùy tiện lên đất liền.
Lúc này, không ít cảnh sát và người dân xung quanh vây xem. Phát ra thanh âm bạo động như vậy, không người nào là không bị kinh hãi.
- Vị tiên sinh này.
Sau lưng Lâm Phi truyền đến một giọng nói ôn hòa.
Lâm Phi xoay người lại, không khỏi sững sờ. Tất Vân Dao đã bước tới đằng sau hắn.
Nhưng khiến cho hắn giật mình chính là, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tất Vân Dao.
- Bà là...
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Là phu nhân đã hát trong nhà ăn kia?
Vị phu nhân trước mặt rõ ràng là một trong hai vị phu nhân mà hắn đã gặp trong nhà hàng cơm Tây khi ăn cơm với Hứa Vi.
Lần đó Tất Vân Dao không có trang điểm, ăn mặc cũng bình thường.
Lâm Phi và Hứa Vi không nhận ra bà. Nhưng lần này bà trang điểm, mặc váy hàng hiệu, ngược lại có khí thế siêu sao trên poster của mười mấy năm trước.
Khó trách lúc trước bà nhắc đến âm nhạc một cách rất lành nghề. Bà xuất thân từ âm nhạc, hiểu về nó cũng chẳng có gì lạ.
- Thật là có duyên. Không nghĩ tới lại gặp cậu trong tình huống nguy hiểm như vầy. Tôi là Tất Vân Dao. Thật sự rất cảm ơn cậu.
Tất Vân Dao đưa tay về phía Lâm Phi.
Lâm Phi chỉ nắm nhẹ tay Tất Vân Dao. Xung quanh hắn có nhiều người bắt đầu gọi tên Tất Vân Dao. Đám đàn ông trung niên thì vô cùng kích động, hâm mộ nhìn Lâm Phi bắt tay với Tất Vân Dao.
Lâm Phi mỉm cười. Cũng đúng, đối với thế hệ trước, Tất Vân Dao chính là nữ thần trong lòng bọn họ.
- Còn chưa thỉnh giáo vị tiên sinh này tên gì?
- Lâm Phi.
- À, Lâm tiên sinh.
Ánh mắt Tất Vân Dao lóe lên một tia phức tạp, rồi ung dung cười:
- Hôm nay không được tiện lắm. Ngày khác tôi sẽ đến thăm nhà. Ơn cứu mạng lần này suốt đời khó quên.
Lâm Phi khoát tay:
- Không cần đâu. Tôi chỉ là giúp cảnh sát mà thôi. Cho dù bà là ăn mày, cứu bà cũng là tiện tay.
Vẻ mặt Tất Vân Dao vô cùng xấu hổ. Chàng thanh niên này thật đúng không xem chuyện cứu bà là quan trọng. Cho dù không phải là fan hâm mộ của bà, nhưng dù gì bà cũng là đại cổ đông của công ty đưa ra thị trường. Người bình thường nịnh bợ còn không kịp.
Nhưng bà tôn trọng người có tài. Kỹ thuật đánh đàn dương cầm và chiều sâu diễn tấu của Lâm Phi khiến bà rất bội phục. Cho nên cũng không quá câu nệ.
Cho dù Lâm Phi nói không cần cảm kích, bà vẫn hạ quyết tâm phải đi.
Làm người, nếu ơn cứu mạng cũng không báo, vậy thì không tốt rồi.
- À, Tất phu nhân, có thể ký tên cho tôi không? Ba mẹ tôi đều là fan hâm mộ của cô.
Đột nhiên, cảnh sát phụ tá Từ Hạo bên cạnh Bạch Hân Nghiên bước lên, ưỡn ngực nghiêm mặt xin chữ ký.
Bạch Hân Nghiên trừng mắt nhìn trợ thủ của mình nhưng Từ Hạo vẫn kiên trì xin được chữ ký.
Lâm Phi lắc đầu. Việc theo đuổi thần tượng này, trong mắt hắn chẳng là gì. Bằng không thì lúc trước cũng không nhận ra Tất Vân Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.