Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 313: Bạn gái của anh dễ trêu chọc





Bạch Hân Nghiên tất nhiên là nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng biết rõ thứ mà mẹ uống là thuốc độc, lòng nóng như lửa đốt:
- Bà cho mẹ tôi uống cái gì? Bà muốn hại chết mẹ tôi sao?
- Cô bình tĩnh đi. "Bà mẹ tốt" của cô tạm thời không có việc gì đâu.
Hạ Vô Ngưng xoay người sang chỗ khác, khoan khoái cầm ly cafe nhấp một ngụm.
Hạ Lâm Mỹ mặt xám như tro tàn, nói:
- Cửu tâm đoạn trường đan là công pháp độc môn của Hạ gia. Tu luyện tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma đến tầng thứ chín, có thể dùng độc công dung hợp chín loại độc trùng và độc thảo để luyện thành độc dược. Chỉ có một cách để giải độc. Còn bất luận nội công nào tiến vào cơ thể người trúng độc, cũng chỉ khiến cho độc tố khuếch tán nhanh hơn mà thôi.
Kết hợp giữa độc trùng và độc thảo có thể có mấy ngàn phương thức. Sau khi luyện chế, chỉ có người luyện đan mới biết được phương pháp giải độc. Nếu như trong một tháng không có biện pháp giải độc, khí quan trong cơ thể của con người sẽ bị ăn mòn thối rữa.
Bạch Hân Nghiên cảm thấy lạnh buốt từ đầu đến chân, ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Vô Ngưng:
- Các người dùng mạng của mẹ tôi uy hiếp tôi?
- Lời này tôi không thích nghe. Cháu yêu à, cô làm sao mà uy hiếp cháu chứ?
Hạ Vô Ngưng cười lạnh, nói tiếp:
- Cháu còn chưa xứng để cô uy hiếp đâu. Chỉ có điều, cô muốn khống chế cháu mà thôi.
- Bà...
Bạch Hân Nghiên phẫn nộ nhưng không thể phát tác.
Hạ Lâm Mỹ lắc đầu nói:
- Hân Nghiên, con không cần quan tâm đến mẹ. Đừng nghe theo lời cô ta.
- Bớt bày ra bộ dạng người mẹ tốt đi.
Hạ Vô Ngưng khinh thường nói:
- Cho dù chị chết đi, chị tin rằng con gái của chị sẽ hết chuyện sao? Muốn trách thì trách nó không nên ở cùng với người đàn ông không nên ở. Bây giờ hối hận cũng không kịp.
Bạch Hân Nghiên hít sâu một hơi, nói:
- Bà muốn tôi làm gì?
Ánh mắt Hạ Vô Ngưng lộ ra một tia không tốt, từ trong túi lấy ra một gói giấy màu đen đưa cho Bạch Hân Nghiên.
- Rất đơn giản. Lần sau trước khi cô khoái hoạt với người đàn ông của mình thì uống cái này. Không được lừa bịp. Thời gian của cô chỉ có một tháng. Nếu trong một tháng không cách nào hoàn thành, người mẹ đáng thương của cô, à không, người mẹ xấu xa của cô chỉ còn lại nắm xương mà thôi.
Nói xong, Hạ Vô Ngưng liền bay lên. Khinh công của cô ta cực cao. Cho dù Lâm Phi đánh giá cũng là không tầm thường. Với tiêu chuẩn của Bạch Hân Nghiên thì không thể nhìn ra cô ta rời đi như thế nào.
Nhìn bọc giấy trên tay, Bạch Hân Nghiên cũng không cần xem cũng có thể đoán ra được hơn phân nửa là thông qua chuyện quan hệ nam nữ mà hạ độc người nam.
Độc bình thường không làm hại được Lâm Phi. Người của Hạ gia có lòng tin như vậy, xuất ra loại độc này, nhất định là đã dốc lòng chuẩn bị.
Cô an ủi Hạ Lâm Mỹ rồi đứng dậy bước đến cửa sổ, do dự một chút vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại cho Lâm Phi. Có lẽ người đàn ông này sẽ có biện pháp giải độc cho mẹ.
Một lúc lâu sau, Lâm Phi mới bắt máy.
Không đợi Bạch Hân Nghiên mở miệng, Lâm Phi đã lên tiếng:
- Cô gọi tới đúng lúc lắm. Tôi có chút chuyện quên nói với cô. Ngày mai tôi ra nước ngoài một chuyến. Mấy ngày nữa mới về. Trong mấy ngày này không cần tìm tôi.
- Anh...anh muốn xuất ngoại?
Bạch Hân Nghiên sửng sốt, lập tức nhỏ giọng:
- Đi một mình thôi sao?
- Đi cùng với Ánh Tuyết. Đúng rồi, sao lại gọi điện thoại muộn vậy? Không phải nửa đêm canh ba tịch mịch khó nhịn sao?
Lâm Phi cười hắc hắc.
Bạch Hân Nghiên cảm thấy một chút cô đơn. Ngày mai hắn sẽ ra nước ngoài, cũng không nói với cô một tiếng. Hơn nữa còn mang theo bạn gái chính thức đi cùng. Nếu cô không gọi cú điện thoại này, chỉ sợ hắn sẽ mất tích.
Hai ngày nữa là thất tịch. Bọn họ nhất định sẽ có một ngày lãng mạn ở nước ngoài.
Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một nữ nô có cũng được, không có cũng được. Nói trắng ra là công cụ phát dục lúc rảnh rỗi.
Từ đầu đến cuối, cô trong mắt hắn đều không quan trọng. Dù trong lòng cô đối với hắn nóng ruột nóng gan. Nhưng hắn căn bản không nhìn thấy hoặc không quan tâm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hân Nghiên dâng lên một cổ u oán. Cô cắn môi, vốn định nói tình hình thực tế, nhưng rồi lại thay đổi:
- Ừ, hai ngày qua anh không có tìm tôi.
Lâm Phi cười ha ha:
- Hai ngày qua, tôi đang có một thí nghiệm mới, vẫn trong thời gian thử nghiệm. Chờ tôi về sẽ thỏa mãn tiểu nữ bộc cô.
Bạch Hân Nghiên mấp máy, miễn cưỡng ừ một tiếng:
- Anh nghỉ sớm đi.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn bầu trời đêm qua cánh cửa sổ, một ngôi sao cũng không có. Bạch Hân Nghiên thu hai tay, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng có chút lạnh.
….
Hôm sau, Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết lên máy bay bay đến Chicago nước Mỹ.
Đây là chuyến đi đường dài đầu tiên của hai người. Tô Ánh Tuyết ăn mặc rất tỉ mỉ. Một thân váy ngắn màu vàng cổ tròn có nếp gấp xung quanh, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài. Đầu đội chiếc mũ quả dưa màu lam nhạt cộng với chiếc mắt kính râm lớn. Đi trong sân bay, nếu người nào không biết rõ còn tưởng là diễn viên nổi tiếng nào đấy.
Lâm Phi được một thiếu nữ như chim non nép vào lòng, lòng hư vinh của đàn ông cũng được thỏa mãn cực lớn. Duy nhất không thoải mái là chiếc váy của cô quá ngắn, lộ ra đôi chân khiến người khác phải nhìn lại, làm cho hắn có chút ghen tỵ.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết vốn muốn mang theo ba vali quần áo nay chỉ còn lại một vali.
Nhưng cô vẫn cố chấp, dùng một phần ba không gian của chiếc vali chất đầy kẹo đường mà cô muốn ăn. Điều này làm cho Lâm Phi tội nghiệp chỉ cất được một bộ quần áo thay đổi.
Nhưng cũng chẳng sao. Dù sao hắn không phải ra ngoài chơi. Giải quyết xong công việc, hắn sẽ lập tức về ngay.
Ngồi khoang hạng nhất trong máy bay đều là những người thành công trong sự nghiệp, tuổi tác trung niên. Hai người Lâm Phi còn trẻ như vậy, đặc biệt gây chú ý ánh mắt người khác.
Một tiếp viên hàng không người Mỹ phụ trách khoang hạng nhất sau khi nhìn thấy Tô Ánh Tuyết, rất chân thành ca ngợi một câu:
- Tiểu thư, cô thật xinh đẹp.
Khiến cho tâm trạng của Tô Ánh Tuyết đặc biệt tốt.
- Lâm Phi, anh thấy tiếp viên hàng không nói em hôm nay đặc biệt xinh đẹp, tại sao anh lại không khen em?
Vẻ mặt Tô Ánh Tuyết mong đợi nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi vừa mới uống một ly nước chanh, nghe nói như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Em bao nhiêu tuổi rồi mà như con nít thế? Còn muốn nghe người khác khen mình?
- Tại sao không thể? Vừa rồi trong sân bay, không phải vẻ mặt anh rất đắc ý hay sao? Đừng bảo là em không thấy nhé?
Tô Ánh Tuyết ranh mãnh nói.
Lâm Phi thiếu chút nữa phun ngụm nước chanh ra ngoài, lúng túng nói:
- Em muốn nghe lời nói như thế nào? Khả ái, mê người, vũ mị hay là khuynh quốc khuynh thành?
- Mấy cái đó quá tục khí. Anh nghĩ cái gì đó mà em nghe xong cảm thấy hài lòng.
Tô Ánh Tuyết nháy mắt.
Lâm Phi âm thầm thở dài. Bạn gái của hắn lại bắt đầu mô thức tư duy kỳ quái của cô. Nào có người nào yêu cầu trắng trợn bạn trai phải khen mình đẹp đâu? Còn phải chọn từ mà nói nữa chứ?
Cũng may Lâm Phi cũng không thiếu chất xám, bỗng nhiên rất thâm tình nâng cằm Tô Ánh Tuyết, trầm giọng nói:
- In action how like an Angel! In apprehension how like a god.
Câu tiếng Anh này nguyên văn xuất phát từ vở kịch Hamlet, ý tứ ca ngợi nhân loại, là một loại tư duy tựa như thiên sứ, hành vi giống thần.
Câu nói này, đối với những người đã từng du học tại Mỹ như Tô Ánh Tuyết mà nói, mặc dù không học văn học Tây phương, nhưng nhất định đã có đọc qua.
Nó ca ngợi cơ trí và xinh đẹp của người phụ nữ cùng tồn tại song song.
Tô Ánh Tuyết quả nhiên nhoẻn miệng cười, giống như xuân về hoa nở, chủ động hôn lên mặt Lâm Phi một cái rồi vui vẻ nghiêng đầu qua, gương mặt xấu hổ đỏ bừng không dám nhìn Lâm Phi.
Khuôn mặt Lâm Phi như hóa đá. Vừa rồi da mặt dày muốn hắn ca ngợi cô, bây giờ lại thẹn thùng như quả táo. Bộ dạng ngượng ngùng của cô nàng cũng quá trêu người.
Nếu người nào không hiểu rõ tư duy của Tô Ánh Tuyết, còn tưởng rằng tinh thần của cô gái này có vấn đề.
Khi thì ngây ngơ, khi thì tinh ranh, Lâm Phi mười mấy tiếng ngồi trên máy bay đến Chicago cũng không cảm thấy chán.
Nhưng tiếp viên hàng không trên máy bay thì bị Lâm Phi hù chết. Một mình hắn ăn hết tất cả đồ ăn trên khoang hạng nhất. Quả thật xem máy bay như nhà hàng bình thường.
Máy bay hạ cánh, bước ra khỏi cổng hải quan, Lâm Phi thẳng đến chỗ thuê xe Hertz, thuê một chiếc Cadilliac rồi chạy đến khách sạn.
Đối với hai người mà nói, cuộc sống ở Mỹ cũng chẳng xa lạ gì, cũng không tồn tại vấn đề quen hay không quen, chẳng khác gì trong nước.
- Người anh muốn gặp ở Chicago sao? Khi nào thì tham nghị viên của Đại Sảnh đến kiểm tra chúng ta?
Tô Ánh Tuyết không biết hành trình như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.