Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 294: Quái vật trên biển





Kỳ thật Lâm Phi cũng muốn để lại Marbas và Barbatos nhưng vừa rồi hắn không cân nhắc chu toàn, phá hủy cơ thể của một người, đầu của một người. Ngay cả chiến giáp cũng không hoàn chỉnh.
Bất đắc dĩ đành phải lùi lại mà cầu việc khác, lựa chọn chiến giáp thông thường. Chỉ cần bay là được, không cần có công năng gì khác.
- Chuyện này….tại sao lại làm được? Lâm Phi biết sử dụng loại đồ này sao?
Hứa Vi thấp thỏm hỏi Tô Ánh Tuyết.
Khương Tiểu Bạch cười hắc hắc, nói:
- Mỹ nữ yên tâm đi. Trên đời này nói Đao ca am hiểu nhất cái gì, khẳng định không phải là giết người, mà là….học tập.
Hoàn toàn chính xác, đối với Lâm Phi mà nói, đại não chứa đựng nhiều loại tri thức. Loại chiến giáp này tuy tân tiến, việc chế tạo cần phải bỏ ra một ít thời gian nghiên cứu, nhưng sử dụng như thế nào vẫn không làm khó được Lâm Phi.
Lâm Phi đứng gần quan sát, sau đó nhấn cái nút phía sau lưng. Từng phần từng phần trên bộ chiến giáp được tách ra.
Sau khi quăng tên chiến sĩ ra ngoài, Lâm Phi quét mắt nhìn toàn bộ kết cấu bên trong chiến giáp. Nguồn năng lượng của bộ chiến giáp này chỉ sử dụng một ít năng lượng mặt trời. Chủ yếu là dựa vào trang bị từ trường phản trọng lực. Đây cũng chính là lý do bộ chiến giáp này không có nhiều phản ứng nhiệt năng.
Lâm Phi phát hiện trang bị phản trọng lực tất cả đều rót xuống lòng bàn chân, sau đó xuyên thẳng vào trọn bộ khôi giáp, trực tiếp truyền lên sóng điện não, rồi xuyên xuống đôi giày thép ở mắt cá chân.
Bên trong chiếc mũ giáp bảo hộ màu đỏ là một màn hình, có tham số và đồ hình dán vào mí mắt.
Lâm Phi không khỏi kinh ngạc. Đám chiến sĩ áo giáp màu đen này xem ra đã được huấn luyện tri thức theo quy cách cực kỳ cao. Hàm nghĩa của tham số này, căn bản đọc không hiểu.
Cũng may Lâm Phi cũng không cảm thấy khó hiểu. Sau khi hiểu rõ nguyên lý chế tạo, vận dụng sóng điện não khởi động trang bị phản trọng lực của chiến giáp. Quả nhiên hai chân nhẹ nhàng nhấc lên khỏi mặt đất.
Haha…
Giống như tìm được món đồ chơi lạ, Lâm Phi cảm thấy có thể cân nhắc mở công ty chuyên môn nghiên cứu loại trang bị này. Nếu như giá trị chế tạo không cao, đoán chừng sau này mọi người đi ra ngoài không cần dùng xe, chỉ cần bay lên trời là được.
Nhưng lúc này cũng không có thời gian để chơi. Lâm Phi khống chế “phi hài”, bay thẳng đến vùng biển phía đông nam.
Trong lúc Lâm Phi đang nghiên cứu chiến giáp, trong phòng tổng chỉ huy tàu bảo vệ, lòng người đang hoang mang.
Vẻ mặt Lục Trường Minh xám như tro tàn ngồi trên ghế, không còn tâm trạng nhìn cảnh tượng bên ngoài. Lục Vũ Phỉ nhìn thấy cha bị giết, thét lên chói tai, trực tiếp ngất đi.
Con cháu Lục gia cứ như vậy mà chết đi. Những người còn lại chỉ có thể dựa vào Vương gia và Long gia chỉ huy đại cục.
- Bên ngoài rốt cuộc là thứ gì vậy?
Long Khi nhìn lên màn hình, cái lưng bằng sắt đen thùi lùi của con quái vật giống như cá voi xanh nổi lên mặt biển, nhịn không được hỏi người bên cạnh.
Trong lúc hai bên giằng co, một con quái vật khổng lồ màu đen đột nhiên thoát khỏi tầm dò xét của ra đa, bắt đầu tiến sát bên cạnh tàu bảo vệ.
Con quái vật nổi trên mặt biển to bằng nửa sân bóng rổ, hình bán nguyệt, bên trên kín không kẽ hở.
Khi thứ này vừa xuất hiện, một cổ sức mạnh khổng lồ phát ra, khiến cho tất cả tàu bảo vệ đều bám vào bên cạnh nó. Cho dù tàu bảo vệ có dùng sức thật lớn cũng không thoát khỏi sự khống chế của nó.
- Không…không biết. Long tư lệnh, hình như nước ta không có người nào có loại tàu ngầm như thế này. Trên thực tế, chúng ta cũng không biết nó có được xem là tàu ngầm hay không.
Một số người trong phòng khoa học kỹ thuật đều run rẩy, vô kế khả thi.
- Mặc kệ là cái gì. Trước khi bị nó tạo thành thương tổn, dùng đạn nổ tung nó đi.
Long Khi giận dữ nói.
- Thế nhưng Tư lệnh, nếu bắn đạn trong khoảng cách gần, thân hạm của chúng ta cũng bị tổn thương cực lớn.
- Chết tiệt…
Long Khi nện một quyền lên bàn, trợn mắt quay người:
- Đã như vậy, để ta tự mình đi xem cái thứ kia rốt cuộc là cái chó má gì.
Vương Chính lên tiếng cản lại:
- Long lão đại, đừng có gấp. Vật kia tạm thời không công kích, chúng ta cứ chờ ở chỗ này. Lâm Phi không phải đang nghiên cứu cương giáp để bay đến đây sao? Hắn nhất định phải cứu Tô Ánh Tuyết, đến lúc đó để hắn đối phó địch nhân, không phải rất tốt sao?
- Vương Chính anh già rồi nên hồ đồ? Anh đã quên hành động này là ai đã bày kế? Lâm Phi không giết chúng ta đã là may lắm rồi, còn trông cậy vào việc hắn đến cứu chúng ta sao?
- Cái này thì khó nói lắm. Hắn cần phải hiểu rõ là gia tộc Thiên Địa Hào của chúng ta có thể đối phó hắn. Nhưng hắn lại không có tư cách đối phó chúng ta.
Vương Chính nói.
Long Khi cười nhạo, đột nhiên ghé tai Vương Chính, dùng giọng nói chỉ có ông nghe thấy:
- Đừng nghĩ như vậy. Trừ phi lão tổ tông của tôi và ông đến, có lẽ Lâm Phi sẽ nể mặt nửa phần. Bằng không, trong mắt Lâm Phi, gia tộc Thiên Tự Hào chúng ta cũng chẳng có gì hơn.
Bây giờ vấn đề là, lão tổ tông làm sao mà đến đây làm chủ cho chúng ta? Đối với các lão nhân gia mà nói, chúng ta đây là gieo gió gặt bão, sợ rằng chúng ta đã không còn tác dụng. Cùng lắm là bồi dưỡng nhất mạch, tuyệt đối sẽ không rời núi.
Nếu người ngoài nghe xong, khẳng định cảm thấy kỳ quái. Nhưng trong đó có ý tứ gì, hai lão già kia rất rõ.
Vương Chính nheo mắt, sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ không cam lòng và bất đắc dĩ.
Cuối cùng ngẫm lại, thật không thể quá trông cậy vào Lâm Phi hoặc lão tổ tông, nhưng muốn ông mạo hiểm là không thể.
Vì vậy, liền nói với một số thân vệ Vương gia:
- Các người hãy đem người cùng đi với Long gia chủ. Nhất định phải bảo vệ Long gia chủ an toàn.
Ông ta chỉ tính đến vấn đề an toàn. Con quái vật thép ngoài kia là cái gì cũng không biết. Vạn nhất lực sát thương cực lớn, mà thân phận của ông lại tôn quý, tuyệt đối không thể bị đả thương.
Nhưng vào thời điểm này, ý tứ hạ xuống, phái mấy người đi ra ngoài giúp đỡ một tay để chứng tỏ Vương gia không quá vô năng.
Long Khi khinh thường hừ lạnh:
- Vương lão đầu, anh nên mang con trai và con dâu của mình tranh thủ thời gian chạy đi. Đằng sau có thuyền cứu nạn, các người cứ lấy mà dùng. Long gia chúng ta không phải là bọn hèn nhát.
Nói xong, Long Khi mang theo một số quan quân cùng một đội cao thủ, vội vã lao ra boong thuyền.
Trên boong thuyền bảo vệ, sau khi nhìn ra được con quái vật kia là cái gì, mọi người lại cảm thấy khó hiểu.
Thứ này tựa hồ động lực hoạt động cũng không có, tròn tròn trơn trượt, nắp đậy phía trên đen thùi lùi, không biết tại sao có thể hút các tàu bảo vệ.
- Đem Rocket Launcher đến cho tôi.
Người bên cạnh Long Khi mang đến một chiếc Rocket Launcher 97, cũng không trông cậy nó có bao nhiêu lực sát thương, cũng chỉ biết thử mà thôi.
Ông ta xuất thân quân đội, đối với việc vận dụng vũ khí này rất thành thạo. Nhắm ngay đỉnh con quái vật màu đen. Đạn hỏa tiễn ầm ầm phóng xuống.
Đoàng!
Còn chưa bắn trúng con quái vật, viên hỏa tiễn đã nổ trên không trung.
- Đây là...
Một nhân viên phòng nghiên cứu hoảng sợ nói:
- Tư lệnh, tôi biết tại sao cái thứ này lại khống chế được tàu bảo vệ của chúng ta. Bên ngoài nó có lực từ trường.
- Đó là vật gì?
- Là một thứ có ảnh hưởng đối với kim loại. Thông qua khống chế điện tích mà sinh ra một lực tương tự lá chắn. Cho dù chúng ta sử dụng chất siêu dẫn cũng không thể làm ra thứ này. Con quái vật này giống như người sắt, là kết quả của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Chiếc tàu bảo vệ của chúng ta bây giờ chỉ sợ không thể thoát khỏi sự khống chế của nó. Hơn nữa, nếu chúng ta dùng đạn bắn nó, bị hủy diệt cũng chỉ có tàu chúng ta mà thôi.
Sắc mặt Long Khi trở nên âm trầm. Đám quân phía sau thì ngu ngơ. Đạn cũng không sử dụng được, vậy cuộc chiến này đánh như thế nào?
Đúng lúc này, vật thể hình bán nguyệt kia bỗng nhiên động đậy.
Oành!
Vật thể giống như thoát ly khỏi lực hút của địa cầu, từ trên biển bay lên, mang theo một lượng lớn nước biển chảy ngược lên boong thuyền.
Thân hạm đen hung hăng đập vào đằng trước quân hạm, vừa vặn nện chủ pháo thành giẻ rách.
Toàn bộ quân hạm bị chấn động, nghiêng qua một bên, thiếu chút nữa bị lật thuyền.
Nhưng dù như thế, rất nhiều lính hải quân đứng ngoài mạn thuyền bị rơi xuống biển.
Long Khi dưới sự bảo vệ của một số quan quân, chật vật ôm lấy một vật cố định bên cạnh mới không bị rơi xuống. Ông ta nghẹn họng, nhìn trân trối cái vật đen thùi lùi kia, không thể tưởng tượng được một vật thể hình bán nguyệt lại có thể khống chế được một con tàu bảo vệ.
Quả cầu bỗng nhiên mở ra một khe hở cao hơn hai mét. Từ bên trong xuất hiện người mặc áo giáp sắt màu đen.
- Quân đoàn địa ngục?
Long Khi giật mình. Chẳng lẽ đám người này phân ra hai đường sao?
Thế nhưng, những gì tưởng tượng lại không phát sinh. Chiến sĩ áo giáp màu đen này chạy nhanh đến phòng chỉ huy quân hạm, căn bản không thèm phản ứng đến đám người Long Khi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.