Lâm Dao đang định đứng lên mở cửa thì nhìn thấy Hứa Vi đang lau bàn chạy lên trước một bước, nói: - Dao Dao, em cứ ngồi xuống, để chị đi mở. Hứa Vi không gọi “tiểu thư Lâm Dao”, quả thực cô không mở miệng được, hơn nữa Lâm Dao cũng không quen như vậy. - Ai vậy, mới sáng sớm ngày ra, lẽ nào là tiểu Bao? Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao được lão Bao đưa đến khu nhà cao cấp này, cho nên tưởng lão Bao đến đây hỏi han tình hình. Nhưng, sau khi Hứa Vi mở cửa lại nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm màu đen, cử chỉ đoan trang, đem theo một tên đại hán da trắng trọc đầu, cùng một người đàn ông châu Áu thấp nhỏ đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cô. Hứa Vi nhìn người phụ nữ phương Tây xa lạ này, đang định mở miệng thì cảm thấy không đúng, lại chuyển sang nói tiếng Anh: - Xin hỏi vị này là… - Ta là Mary - Casey tác – Fernandez, cô có thể gọi ta là phu nhân Fernandez. Người phụ nữ mỉm cười ý nhị, ưu nhã nhưng lại có vẻ hơi âm trầm. Hứa Vi nghĩ, chẳng lẽ là bạn bè của Lâm Phi ở nước ngoài? Nên cô đáp: - Bà đến tìm Lâm Phi à? Thật ngại quá, hắn vừa đi ra ngoài rồi. - Ồ, vậy sao? Phu nhân Fernandez như có hàm ý khác: - Đây chính là điều mà chúng ta mong muốn. Hứa Vi chau mày, không hiểu bà ta có ý gì. - boulder (Cự Thạch) Không đợi Hứa Vi cất tiếng hỏi, phu nhân Fernandez đã gọi tên tên đại hán trọc đầu phía sau. Cự Thạch nhẹ gật đầu, mặt không đổi sắc duỗi bàn tay khổng lồ như vượn ra, bóp lấy cổ Hứa Vi. - Ư… Hứa Vi lập tức trở nên hô hấp khó khăn, muốn kêu nhưng không kêu được, cả người bị nhấc lên không, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên. - Không phải bảo ngươi giết cô ta, người trong nhà Scarpe, giữ lại làm con tin, tác dụng càng lớn. Phu nhân Fernandez nói. Bộ dạng Cự Thạch có chút tiếc nuối, dùng một ngón tay chọc vào cổ Hứa Vi khiến cô lập tức hôn mê bất tỉnh. Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao trong đại sảnh cảm thấy có gì là lạ, tại sao Hứa Vi lại chưa đi vào, Lâm Dao đang định đứng lên nhìn thì liền kinh hô một tiếng, đã thấy Hứa Vi ngất xỉu trên nền nhà, còn ba người ngoại quốc đang khí thế hung hăng đi tới. - Các người…các người là ai? Lâm Dao cũng trải qua mấy chuyện cùng Thanh Phong đường, gan cũng lớn hơn một chút, mở miệng hỏi. Phu nhân Fernandez nhìn bộ dạng của Lâm Phi, lại nhìn Lâm Đại Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha, hài lòng híp híp mắt. - Xem ra, đây chính là hai người nhà của Scarpe ở Hạ Quốc. Nhắc đến hai chữ “người nhà”, ánh mắt của người phụ nữ lóe lên tia báo thù sáng quắc. Chỉ cần bà ta nghĩ đến chồng và con của mình, bị một quả đạn đạo nổ tan thành mây khói trước mặt mình, đến nằm mơ giữa trưa cũng phải nổi điên thét lên! Nếu không phải bà ta biết trực tiếp giết người sẽ hỏng việc, thì bà ta hận không thể lập tức chém Lâm Dao thành trăm mảnh. - Mèo mun, giao cho ngươi, đừng làm thương cô ta. Phu nhân Fernandez hít một hơi thật sâu, nói. Tên đàn ông châu Á cười tà, từng bước đi về phía Lâm Dao, đồng thời, trên chiếc nhẫn màu xanh lục trên cánh tay phải của hắn tản ra một mùi hương kỳ lạ. Trên chiếc nhẫn này có thuốc tê liều mạnh, nhưng trước đó Mèo Mun đã cho người kê thuốc giải, nên người của gã sẽ không có cảm giác gì. Lâm Dao theo bản năng lui xuống, nhưng tốc độ của Mèo Mun nhanh vô cùng, cơ thể như bóng đen bén nhạy, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Dao. - Ah!!! Lâm Dao thấy tên Mèo Mun đã đến trước mặt mình, đang định thét lên một tiếng thì nghe thấy tiếng hét thảm của tên Mèo Mun! Tay phải của tên Mèo Mun bị thứ gì đó cắt rách, thậm chí đến cánh tay bị thiếu một bộ phận, hai đoạn tay đứt rơi trên nền nhà, máu tươi chảy ròng ròng. Có vẻ Mèo Mun căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra, lảo đảo lui lại. - Người nào!? Phu nhân Fernandez ngẩng đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Chỉ thấy một quái khách như con dơi màu đen, đang dùng lưng bám vào trần nhà! Không ai biết gã xuất hiện ở đó từ lúc nào, cơ bản không ai chú ý tới trên trần nhà có người, có vẻ gã không thở, tim không đập, cứ ẩn thân ở chỗ đó. Đó là một người đàn ông, từ mày kiếm loáng thoáng dưới mũ trùm có thể nhìn thấy, hơn nửa khuôn mặt được dùng gạc trắng băng bó, còn cơ thể của gã, toàn thân là áo nịt đen kịt, hòa làm một với chiếc áo khoác choàng màu đen. Hai đao võ sĩ sáng lóe, tuy không dài nhưng lại mịn nhẵn, do thép đặc thù tinh chế ra, đang nhỏ giọt máu tươi. - Quỷ Nhẫn? (Nhẫn: Đao) Phu nhân Fernandez lập tức nhận ra quái nhân này là ai, liền hô: - Mau rời khỏi! Không cần bà nói gì, Cự Thạch và Mèo Mun đã co cẳng chạy vọt ra ngoài cửa. Nhưng Quỷ Nhẫn trong chiếc áo choàng đen lại như u linh, bay xuống, hai đao võ sĩ nhập vào bên trong áo choàng, cả người bay ra ngoài. Mặc dù tốc độ của ba người Fernandez rất nhanh, nhưng Quỷ Nhẫn có vẻ hoàn toàn không có sức nặng, chớp mắt đã chặn trước mặt bọn họ. Trên bãi cỏ bên ngoài khu biệt thư, Quỷ Nhẫn đưa lưng về phía ba người, trầm mặc như không hô hấp. - Chết tiệt…phu nhân, tốc độ của gã đúng thật là quá nhanh, chúng ta chia nhau chạy thôi! Mèo Mun đã dùng thuốc đặc thù để cầm máu, chịu đựng nỗi đau đớn do đứt tay gây ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. - Ngu ngốc, chia nhau ra chạy, ba chúng ta ít nhất sẽ có hai người chết, các ngươi muốn chết hay là để ta chết? Phu nhân Fernandez cau mày nói. Mèo Mun sắc mặt cứng đờ, trong lòng thầm mắng chửi, tên thủ lĩnh này đang êm đang đẹp tự dưng lại đi trêu chọc tên Scarpe làm gì? Giờ thì tốt rồi, mặc dù người ta nói đã giải tán Truyền Kỳ Thế Đại, nhưng không nói là không thể gọi nhóm này trở về! Tên trước mặt chẳng nói chẳng rằng như quỷ này, là sát thủ số một Nhật Bản, đứng thứ tám trong bảng Huyết Toàn, là Quỷ Nhẫn! Không nói “Nhẫn Thuật (Ninjia)” của gã đứng số một thế giới, mà “Đao Thuật” của gã cũng xuất thần nhập hóa, dù đến Scarpe cũng không dám nói có thể thắng được đao pháp của Quỷ Nhẫn. Mặc thù tích lũy điểm của gã mới xếp thứ tám, nhưng đó là vì Quỷ Nhẫn khá khó tính trong việc nhận nhiệm vụ. Gã chỉ thích giết những nhân vật có năng lực phản kháng, không thuần túy vì tiền tài mà giết người, cho nên không ai cho rằng gã thua kép Top ba bảng Huyết Toàn. - Xuất chiêu! Quỷ Nhẫn đã mở miệng, chỉ hai chữ đơn giản, như thanh âm của động cơ đã cũ. Ý tứ rất rõ ràng, cho các người cơ hội đánh một trận, bằng không sẽ giết các người, làm cho các người đến chết cũng không hiểu mình chết thế nào, Phu nhân Fernandez cắn răng nói: - Quỷ Nhẫn, Scarpe, thủ lĩnh của các ngươi hiện tại e là đã bị người của Victor giết chết rồi, giờ ngươi còn ở đó mà bán mạng cho hắn, đáng không? Không bằng chúng ta kết bạn với nhau, mọi người cùng là người của giới sát thủ trong thế giới ngầm, hà tất phải tàn sát lẫn nhau? Quỷ Nhẫn bỗng nhiên quay người, đôi mắt như mắt chim ưng lóe ra tia sáng khiến người ta sợ hãi! - Sáu năm trước, một mình thủ lĩnh đánh bại chín tên đoàn trưởng kỵ sĩ giáo đình, chém chết bảy thân vương Huyết tộc, mang chúng ta ra khỏi núi Alpha, chúng ta đã giao mạng cho thủ lĩnh, bán mạng ư? Chúng ta sớm đã không có mạng rồi, chúng ta, chỉ có tín ngưỡng! Có vẻ như bị chấn kinh bởi tia tức giận đang bành trướng trong mắt Quỷ Nhẫn, giọng nói của Fernandez có chút run rẩy. - Đó…đó là sáu năm trước! Hiện tại thực lực của hắn đã giảm đi rất nhiều Các người theo một kẻ yếu, không phải là uổng phí uy danh của sát thủ Top 10 bảng Huyết Toàn sao? Quỷ Nhẫn đã lần nữa lộ ra song đao: - Kẻ mạnh vĩnh viễn càng mạng, bởi vì bọn họ có tâm của kẻ mạnh! Kẻ yếu như các ngươi, sẽ không thể hiểu được, mà chỉ nhận lấy cái chết! - Coi chừng! Chúng ta liều mạng!! Phu nhân Fernandez biết đã không có cách nào tiếp tục nói chuyện, liền hô to một tiếng, dẫn đầu xông tới! Tay áo của bà ta đã xuất hiện một thanh Tây Dương Kiếm, thậm chí còn không nhìn thấy thân kiếm dưới ánh mặt trời, tốc độ quá nhanh như một vệt sáng vô hình tấn công vào điểm trí mạng! Trước kia khi bà ta còn là thủ lĩnh, bà ta cũng là sát thủ Huyết Toàn Top 20, mặc dù nhiều năm không nhận nhiệm vụ, đã không còn tên trên danh sách, nhưng thực lực của bà ta đã tinh thâm đến cấp Hoàng Kim nhất đoạn. Cự Thạch cùng Mèo Mun cũng bắt đầu khởi động sát khí, bọn chúng đều là cao thủ Bạch Ngân thất đoạn, bát đoạn, nếu thực sự liều mạng, sát khí đủ để cho cỏ trên mặt đất héo rũ! Hai tay của Cự Thạch đeo bao tay bằng thép, còn Mèo Mun dùng tay còn lại của mình không ngừng dùng độc khí để quấy nhiễu Quỷ Nhẫn. Dưới sự phối hợp của hai người, kiếm Tây Dương trên tay phu nhân Fernandez càng nhanh như linh xà, động như thiểm điện. - Khanh khanh khanh!!! Mỗi một giây đều có vài chục đến vài trăm tiếng ma sát kim loại, Quỷ Nhẫn bị ba người vây công ở bên trong, hai đao trên tay gã như từng vòng nguyệt quang tuyết sắc, không ngừng đón đỡ thế công của ba người. Phu nhân Fernandez đột nhiên biến đổi số chiêu, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, kiếm Tây Dương trên tay phân một thành hai. Một thanh kiếm vốn đã rất nhỏ, lại phân ra thành một thanh kiếm nữa! Kiếm trên tay trái của bà ta mềm dẻo quấn quanh ngăn cản hai đao của Quỷ Nhẫn, kiếm trên tay trái đâm thẳng vào tim của Quỷ Nhẫn! Nhưng, trong áo choàng màu đen của Quỷ Nhẫn đột nhiên thoát ra một thanh đao võ sĩ, giống như trò ảo thuật, một đao vung lên đánh úp lại kiếm Tây Dương!