Lâm Phi không khỏi kêu đau một tiếng. Không phải khả năng nhẫn nại của hắn kém, mà là những mũi kim này đều tấn công vào thông huyệt, xảo trá mà lợi hại. Nếu không phải là thân thể hắn khác với người thường, thì những mũi kim châm này thậm chí có thể trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn, đánh cho toàn thân hắn thủng lỗ chỗ, cuối cùng là mất máu mà chết. Lâm Phi lăn mình về phía sau, vừa muốn đứng dậy thì thấy vô số kim châm chằng chịu u ám, rậm rạp tiến đến! Những mũi kim châm này được chân khí khống chế, mặc dù Lâm Phi muốn tránh né, nhưng không kịp tránh, lại bị hơn trăm mũi kim đâm vào không ít huyệt đạo trên cơ thể! - Đáng chết! Lâm Phi giận dữ rống lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, hắn lăn mình trên đất, muốn cưỡng ép những mũi kim này rơi xuống. Nhưng nỗi thống khổ mà quá trình này mang lại lại khiến Lâm Phi đau đến tê tâm liệt phế, hắn phải dựa vào ý chí kiên định trong con người mình để kìm nén. Vào lúc này, bên trong cửa lớn sắt thép, một người đàn ông trung niên mặc võ phục màu đen thong thả bước ra. Người đàn ông có khuôn mặt anh lãng, màu da trắng, đôi mày kiếm lại lộ vẻ uy nghi, mái tóc dài, có vẻ là không cắt bao giờ, nhưng lại càng tôn thêm phần tiêu sái. Điều khiến mọi người không thể thờ ơ chính là, đôi tay đẹp hơn cả phụ nữ của y, năm ngón tay thon dài, trắng trẻo, sạch sẽ, tỉ lệ hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng khéo léo, hiển nhiên là được chăm sóc rất kỹ. Lâm Phi rút mấy cây kim bằng thép, cứng như lông trâu trước ngực mình xuống, giật phần áo trên đã rách nát, cau mày nói: - Toái tinh châm của Thần tướng Ngân Hà Diệp Vô Nhai, nghe nói người chết vì thứ này, đến chết vẫn không biết hình dạng nó ra sao, hôm nay coi như tôi đã nhìn rõ ràng rồi. Diệp Vô Nhai có vẻ cảm thấy rất hứng thú khi cơ thể của Lâm Phi chịu nổi hai đòn tiến công này của mình: - Cậu đã ăn hai lần “Quỷ vũ chiêu hồn” của ta, không ngờ lại có thể chịu đựng được sự tấn công vào ba mươi tám thông huyệt toàn thân, ngăn cản được lực sát thương của mười sáu tử huyệt, thân thể của cậu rất kỳ lạ…. - Theo lý thuyết mà nói, có thể làm được như vậy, chí ít cũng là loại nội công ngạnh khí Thiếu Lâm Kim Chung Tráo, tu luyện tới trình độ cao mới có thể có năng lực chịu đựng như vậy, nhưng cậu lại không có chút nội lực nào, đúng là chuyện lạ. Diệp Vô Nhai cất lời nhàn nhạt, không kiêu căng, càng không có vẻ khinh thường, chỉ như bèo nước gặp nhau, thuận miệng nói chút chuyện gặp trên đường. - Đau thì đau chút, nhưng không đến mức không chịu nổi. Lâm Phi rút mũi kim trên người mình ra, không ít miệng vết thương đã khép lại: - Tôi muốn đi vào, Diệp gia chủ có thể nhường đường hay không? Diệp Vô Nhai lắc đầu: - Ta mang môn nhân trấn thủ chốn này là để phòng ngừa bất cứ kẻ nào muốn vào quấy rối thí nghiệm. - Hẳn là ông biết thí nghiệm đó tuyệt sẽ là mối họa cho toàn bộ nhân loại, chính là một con đường tự diệt vong? Lâm Phi chau mày. Diệp Vô Nhai vẫn lắc đầu: - Những điều này không có liên quan gì đến ta, là người của cấp trên quyết định, ta chỉ làm tròn bổn phận của một võ giả Hạ Quốc, bất kể cậu nói gì đi nữa thì ta cũng mặc kệ. - Mẹ nó, ông luyện võ luyện đến ngu người rồi hay sao hả? Ông là Thần tướng Ngân Hà, cao thủ tuyệt đỉnh đứng thứ bảy trong bảng Chiến Thần, lẽ nào đến ý thức tự chủ cũng không có? Tại sao lại phải nghe lời cấp trên như vậy? - Ông cảm thấy tôi dốc hết tâm sự chạy đến nơi này để ông bắn mấy trăm mũi kim, nếu thuần túy là đến quấy rối, việc gì không gọi thêm vài người đến, có đến mức một mình chật vật thế này không? Lâm Phi mắng lớn. Diệp Vô Nhai nhướn mày: - Ta không tranh cãi với cậu những chuyện này, hiện tại cậu có hai con đường, rời khỏi, hoặc là, chịu nhốt. Giờ thì Lâm Phi đã hiểu, người này đúng là đầu óc chết, ngoài việc có liên quan đến võ đạo ra thì là thực hiện chức trách của trưởng tộc, trấn thủ đại gia tộc, những thứ khác ông ta không muốn nghe! - Chẳng trách ông lại làm “to” cái bụng của nữ người hầu, có con cái cũng không quản. Ông không phải kẻ luyện võ đến ngu muội thì chính là ngu ngốc! Lâm Phi lắc đầu thở dài. Ánh mắt Diệp Vô Nhai đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo: - Cậu biết việc này? Việc này thì có liên quan gì tới cậu? - Ha ha. Lâm Phi cười nói: - Cuối cùng thì biểu cảm của ông cũng có chút thay đổi, xem ra không phải là hoàn toàn mặc kệ những điều này. Không có gì, chỉ là hiện tại mẹ con họ đang là nữ người hầu cho tôi, con gái của ông xinh như hoa như ngọc ấy, chi bằng khi nào rảnh rỗi đến nhà tôi một lát? - Thứ thấp kém ấy….không phải là con gái của Diệp gia ta, chẳng qua năm ấy tâm ma nổi lên, tẩu hỏa nhập ma nên mới “gieo nhầm hạt”, nhưng con người không phải thánh hiền? - Người hầu gái đó rõ ràng biết ta có vợ rồi còn sinh ra nó, đã sai lại càng thêm sai, tự mình chuốc lấy đau khổ thì có liên quan gì đến ta? Diệp Vô Nhai lạnh giọng nói. -Năm đó bà Hứa Vân còn chưa đầy mười tám tuổi, lại chỉ là hạ nhân không thân phận thì hiểu cái gì? Người phụ nữ sinh con thì có gì sai? Ông đã làm tổn thương bà ấy mà còn mặt mũi nói những lời này sao? Hơn nữa Diệp gia các ông không phải chỉ là trọng nam khinh nữ sao? Nếu Hứa Vi không phải làm con gái mà là con trai, e là các người cũng cần cô ấy! Lâm Phi không khỏi nổi giận trong lòng, mặc dù hắn luôn giận mẹ con Hứa Vi, nhưng thấy Diệp Vô Nhai đối đãi với mẹ con họ như vậy, không hiểu sao trong lòng hắn lại nóng như lửa! Sâu thẳm trong lòng hắn, họ vẫn là dì Vân và chị Hứa Vi mà hắn gọi bao năm qua. - Chẳng qua là bà ta muốn ôm một tia hy vọng, cho rằng có thể trèo lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nhưng cơ bản là không lọt vào mắt Diệp mỗ ta. Diệp Vô Nhai nói. - Một người phụ nữ chưa đủ mười tám tuổi sinh con cho ông, cho dù biết thanh danh bị hủy hoại, thậm chí bị người thân vứt bỏ, bị đuổi khỏi nhà, cũng một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái vào đại học, còn dành dụm tiền mua nhà, mua xe cho con gái mình… - Ông cảm thấy, bà ấy muốn người chỉ biết luyện công như ông mang bà ấy lên đầu cành sao? Hừ, tôi tưởng rằng tôi là loại đểu cáng trong giới đàn ông rồi, nhưng so với ông, tôi cũng không đến mức xấu xa như vậy… Trong lòng Lâm Phi không khỏi cảm thấy có chút sầu muộn, thương tiếc, cảm thấy không đáng cho mẹ con Hứa Vân và Hứa Vi. Trong lòng Hứa Vân chắc chắn sẽ cho rằng, Diệp Vô Nhai không giúp bà, là vì áp lực của hai nhà Diệp gia và Lô gia, cho nên nhắc đến chuyện năm đó, chỉ nói Diệp Vô Nhai một lòng luyện công, không hỏi những thứ khác. Những điều Diệp Vô Nhai nói hôm nay mà để Hứa Vân nghe thấy, không biết bà sẽ có cảm tưởng gì. Những tức giận của Lâm Phi đối với mẹ con họ cũng giảm đi rất nhiều. Gặp phải người đàn ông thế này, cũng không biết năm đó Hứa Vân nghĩ gì mà có thể nhẫn nhịn được những khổ nhục như vậy. Nghĩ đến người mẹ vứt bỏ mình, chạy theo người có quyền, có tiền, có thế, rồi lại so sánh với Hứa Vân, Lâm Phi có thể hiểu vì sao từ trước tới giờ, Hứa Vi lại không hận Hứa Vân khi bà yêu cầu cô làm những chuyện như vậy. Con người sống trên đời, không phải lúc nào cũng có thể chọn một con đường chính xác tuyệt đối mà đi thẳng về phía trước. Đôi khi, việc kẻ yếu có thể lựa chọn, đơn giản là gục xuống, hoặc là chí ít cũng có thể thẳng người quỳ xuống… Cách làm của Hứa Vân là ngốc nghếch, nhưng bà ấy không phải thần tiền, vốn là người phụ nữ đáng thương chịu nhiều đau khổ, không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn thì cũng làm được gì. - Nếu đã nói không thông, vậy xem ông có bản lĩnh ngăn cản tôi không! Lâm Phi cũng chẳng buồn nói cho phí lời, nếu không phải nể mặt ông ta cha của Hứa Vi, hắn sẽ không nói những lời kia. Lâm Phi giậm chân một cái, thân ảnh như tàn ảnh, xông thẳng về cổng lớn phía sau Diệp Vô Nhai! - Sâm La Vạn Tượng, Thiết Sâm Lâm! Diệp Vô Nhai vẻ khinh thường vẫy bàn tay lớn ra, hàng loạt toái tinh châm bị Lâm Phi nhổ xuống lại lần nữa theo chân khí từ lòng bàn tay Diệp Vô Nhai bay ra ngoài. Như động vật sống, dính lấy mặt đất, truy cản bước chân của Lâm Phi, từ dưới lên trên, vô số u quang như rừng cây mọc, trực tiếp cắm vào cơ thể của Lâm Phi! -Ah!!! Những kim châm này lại một lần nữa đâm vào máu thịt Lâm Phi, rất nhiều vị trí đã rách ra, máu bắn tung tóe! Cơ thể của Lâm Phi đã chống đỡ vô số mũi kim, dù suýt chút nữa bị chân khí húc bay, nhưng hắn vẫn cúi người, dùng tay bảo vệ lấy hai mắt, rồi xông thẳng tới! -Dù cơ thể của cậu có mạnh đến đâu thì cũng phí công thôi! Diệp Vô Nhai vung tay, hàng loạt toái tinh châm chằng chịt từ trong áo y như làn mưa bay đến Lâm Phi, ngăn cản tốc độ của hắn, kim bay từ trên không trung rơi xuống đất, khiến vị trí mà Lâm Phi đứng nổ tung! -Sâm La Vạn Tượng, sao rơi đầy mặt đất! -Ầm ầm! Vị trí mà Lâm Phi đứng bỗng sụp xuống, cả người cùng đá trực tiếp rơi xuống hố bị chân khí Tiên Thiên làm nổ tung. Vô số hòn đá rơi xuống, đập vào người Lâm Phi, như muốn chôn sống hắn! Thân ảnh của Diệp Vô Nhai trong phút chốc di động, chớp mắt đã tới bên hố. Lâm Phi toàn thân đều là kim chân như con nhím, còn bị hòn đá đè nặng, hai mắt nhuộm tơ máu, như hung thú bị quất qua quất lại, vết thương chồng chất trong cũi tù đang nhìn chòng chọc y. Diệp Vô Nhai híp mắt: - Cho dù là cao thủ đỉnh phong Tiên Thiên, nếu không có chân khí, cũng không thể nuốt trôi chiêu này của ta. Như thế này rồi mà còn không chết, cơ thể của cậu quả nhiên quái lạ. - Điều quái lạ hơn còn ở phía sau cơ… Trên khuôn mặt nhem nhuốc của hắn lộ ra nụ cười khó coi. Đang lúc nói chuyện, cơ thể hắn bỗng nhiên bạo khởi! Từ hố đá sâu bốn met, cộng thêm tảng đá đè nặng trên người, cơ thể Lâm Phi như con báo săn, bỗng xông lên, nhào về phía Diệp Vô Nhai! Diệp Vô Nhiên bỗng chốc hoảng sợ, vốn tưởng Lâm Phi không chết cũng bị trọng thương, ai ngờ, toàn thân tên này bị kim đâm máu thịt be bét, lại bị tảng đá mấy tấn đè xuống, lại có thể phản kích, thân thể kiện tráng vô cùng! - Đừng tưởng bở! Mắt thấy Lâm Phi dùng tay chộp lấy đùi mình, Diệp Vô Nhai lấy đà bay lên, khai triển khinh công “Lăng Không Tam Điểm Vân”, trong thời gian ngắn đã bay lên không trung cách mặt đất năm met.