Mặc dù chỉ xếp hạng 77 trong bảng Huyết Toàn, nhưng lại là một trong những sát thủ có chiêu kinh khủng nhất, cũng làm cho các chính khách danh nhân khó đề phòng nhất, sát thủ thần bí xuất thân từ Ninja Nhật- Tắc Kè Hoa Tên này tuy chính diện tác chiến chỉ có ba tầng thực lực của Bạch Ngân, thực tế tác chiến còn không bằng người cùng cấp bậc Phất Lan Minh Ca, nhưng y có thể che mắt được rất nhiều cao thủ mạnh hơn, dùng phép che mắt trong Ninja tiếp cận đối phương, nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ ám sát! Vốn chỉ cho rằng đối phương chỉ thuê hai gã sát thủ trong bảng Huyết Toàn, không ngờ còn có Tắc Kè Hoa hợp lực hành động, y một mực ẩn thân tìm cơ hội ra tay. Kên Kên và Phất Lan Minh Ca tốn nhiều sức lực như vậy chính là để dẫn dụ Khương Tiểu Bạch người duy nhất có năng lực ngăn cản rời xa Lâm Phi. Rốt cuộc đối phương bỏ ra bao nhiêu để một lần mời 3 sát thủ, nhất định phải giết Lâm Phi? Khương Tiểu Bạch quay người trở lại, nhưng không kịp, Tắc Kè Hoa đã phóng tiêu độc về phía Lâm Phi. Mà vị trí phóng không phải nơi nào khác chính là bên cạnh huyệt Thái Dương, cho dù Lâm Phi có tố chất thân thể mạnh đến cỡ nào, tiêu mai hoa không thể làm vỡ hộp sọ của hắn nhưng huyệt thái dương bị tổn thương nặng như vậy, không chết cũng thành phế nhân. Phản ứng của Diệp Tử Huyên và Phương Nhã Nhu còn chậm hơn Khương Tiểu Bạch, thì làm sao phản ứng lại kịp? - Không!!! Khương Tiểu Bạch vô cùng hoảng sợ, vừa chạy như điên vừa khóc, đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng mạng sống huynh đệ đang ngàn cân treo sợi tóc, y gần như đã sụp đổ. Ba gã sát thủ, trong đó có cả Tắc Kè Hoa đều vô cùng vui mừng, nếu chúng giết được Lâm Phi tương đương với việc hoàn thành nhiệm vụ mà TOP 10 đại sát thủ trong bảng Huyết Toàn không làm được. Bọn chúng sẽ tạo nên một sự nghiệp mới vĩ đại trong thế giới ngầm, nước lên thì thuyền lên, thù lao sẽ tăng rất nhiều, tiền tài vô số! Nhưng! Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết từ lúc nào, hai ngón tay nhẹ nhàng đưa lên kẹp chiếc tiêu độc lạnh lẽo.... Thời gian, dường như đóng băng lại... - Đao ca!!! Khương Tiểu Bạch thấy rõ ràng là tay của Lâm Phi, tâm trạng đang chìm trong thất vọng liền hưng phấn hét lớn!! Vào thời khắc quan trọng nhất, Lâm Phi rốt cục cùng khôi phục thần trí, tỉnh táo trở lại. Diệp Tử Huyên và Phương Nhã Nhu cũng vui mừng đến phát khóc, nước mắt vốn bi thương đã trở thành nước mắt vui mừng! Tắc Kè Hoa trên trần nhà trong nháy mắt cũng phát hiện ra có chuyện không ổn, lập tức biến màu trắng không thấy tăm hơi, hơi thở cũng biết mất tăm mất dạng. Phất Lan Minh Ca và Kên Kên thì hoảng sợ thất sắc, không ngờ Lâm Phi lại hồi phục nhanh đến như vậy! Đồng thời cũng thầm mắng Tắc Kè Hoa chạy trốn còn nhanh hơn cả chuột, bọn chúng cũng không còn cách nào khác nên nhanh chóng tàng hình trốn mất. - Ách... Cổ họng Lâm Phi phát ra một tiếng thở dài, thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra, trước đó đưa tay ra tiếp tiêu, thuần túy chỉ là dựa vào linh cảm cảm ứng mà thôi. Tựa hồ còn hơi đau đầu, Lâm Phi ngồi xuống, lấy tay vuốt ve trán mình, lại sờ mặt, thấy có máu chảy. - Ngủ một giấc cũng không yên, sao lại chảy máu ? Thân thủ của cậu cũng đã hoàn thành luyện được sức mạnh không ngờ, không làm cho sư phụ của cậu mất mặt. Lâm Phi buồn bực ngẩng đầu, nhìn Khương Tiểu Bạch đang cười. Lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn còn cho rằng cái chất lỏng ấm áp này là nước mưa hoặc nước mắt, sau khi tỉnh lại mới cảm thấy có điều gì đó không ổn. Những vết máu này đang rơi trên người Khương Tiểu Bạch, nhưng lúc này gã không cảm thấy đau, cảm giác cả người đều thả lỏng. Phương Nhã Nhu bước lên, không để ý đến nỗi sợ hãi trước đó, ân cần hỏi: - Lâm Phi anh làm sao vậy? Máu chảy nhiều như vậy, nhất định là không thoải mái chứ? Lâm Phi nhìn nữ bác sĩ nước mắt đầy mặt, không khỏi cười nói: - Là ngủ gật thôi, không sao, yên tâm đi, tôi khuyên cô nên lau mặt trước đi. Phương Nhã Nhu nghe xong, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng xoay người đi lau mặt. - Đao ca, anh phải báo thù cho tiểu tăng, phật pháp từ bi, người xuất gia không thích hợp sát sinh, a di đà phật. Khương Tiểu Bạch nghiêm trang nói. Diệp Tử Huyên lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, hài ước nói: - Cậu sao? Nếu Đao Đao không tỉnh lại, cậu cũng để cho người khác giết. Khương Tiểu Bạch không chịu, cãi lại: - Tôi xin, lời này cô nói sai rồi, đây là tôi tạo cơ hội cho Đao ca triển khai thần uy... - Được rồi! đừng nói nữa! Lâm Phi bước đến, lay cánh tay Khương Tiểu Bạch, nhìn vết thương trên người gã, xác nhận không có gì đáng ngại, mới vỗ vỗ bờ vai gã. Có tà không cần nhiều lời, tình cảm vào thời khắc sinh tử, hắn nhớ kỹ, mặc dù đã sớm là huynh đệ cùng sống chết, nhưng cái thời khắc này vẫn làm cho người ta cảm động. Khương Tiểu Bạch cười tít mắt, giống như ngầm ra ám hiệu, sau này nhớ lấy. Lâm Phi mỉm cười, lập tứ quay đầu nhìn Phất Lan Minh Ca và Kên Kên đang lùi dần về phía sau, bọn chúng muốn chạy trốn, nhưng lại sợ sau lưng có địch nên vẫn tiến thoái lưỡng nan. - Là ai thuê các ngươi? Lâm Phi lạnh lùng hỏi. Kên Kên thấp giọng nói: - Các hạ đã từng làm sát thủ, cũng biết quy định này. Phải giữ bí mật thông tin người thuê, là chuẩn tắc cơ bản của sát thủ. - Kên Kên, Hỏa Liệt Điểu, Tắc Kè Hoa ba người các ngươi đều thuộc một tổ chức là “ Tanh Hồng Thập Tự”, là một trong Tứ Sát, thủ lĩnh các ngươi ở đâu, nhà có mấy người, căn cứ của các người ở đâu, Top 100 sát thủ của Blood Diamond có những ai, ta đều nắm rõ. Ta hỏi ngươi không có nghĩa là ta nhất định cần đáp án từ trong miệng ngươi, thái độ của các ngươi quyết định tính mệnh của các ngươi, ta không muốn nghe các ngươi nói nhảm, cho các ngươi hai sự lựa chọn, nghe cho kỹ... Nói ra tung tích người thuê các ngươi, sau đó tự sát.... hoặc là không nói, ta giúp các ngươi chấm dứt tính mạng... Nói đến đây, Lâm Phi đã hơi mất kiên nhẫn, hắn không ngờ “ Tinh Hồng Thập Tự” dám to gan phái sát thủ động thủ đến hắn? Điều này chứng tỏ tổ chức sát thủ cho rằng, hắn đã trở thành một nhân vật có thể khiêu khích. Hắn tuy không phải là người hống hách, nhưng cũng không yếu đuối đến nỗi, rõ ràng bị một tổ chứ ám sát, lại còn giữ lại cái tổ chức này. Hắn có vẻ cần phải chứng minh một chút, cho dù đã mất đi nội lực, cũng không đến nỗi không đánh được người khác. Lâm Phi vừa dứt lời, sắc mặt của Kên Kên và Phất Lan Minh Ca lập tức đen lại, đây không phải là mặc kệ bọn chúng nói gì thì hôm nay đều phải chết? Để luyện được công phu ghi danh vào bảng sát thủ Huyết Toàn, có ai mà không phải trải qua vất vả đau đớn, không ai muốn đơn giản tự sát như vậy? Nhưng đối mặt với Lâm Phi, bọn chúng không có một tia hy vọng. Người đàn ông này chỉ cần phát ra uy lực áp chế, cũng đã làm cho bọn hắn chân tay bất động. Đột nhiên, Lâm Phi dãn mày, cười lạnh nói: - Mày cho rằng, bọn họ không nhìn thấy mày, tao cũng sẽ không nhìn thấy sao? Dứt lời, Lâm Phi khẽ đưa tay trái lên, tiêu mai hoa để lấy mạng hắn, giống như một tia sáng xanh phóng về một góc đỉnh của ga ra. - Phốc!! Máu tươi chảy xuống, một cái bóng vỗn dĩ màu trắng, rơi phịch xuống, biến thành màu đen, Tắc Kè Hoa nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhất cử nhất động của y đều nằm trong tầm khống chế của Lâm Phi, vừa thấy y muốn chạy trốn, liền trực tiếp trả tiêu lại! - Tại sao... có thể... Tắc Kè Hoa không cam lòng thốt ra, ngực đã hổng một lỗ. - Thủ thuật che mắt có cao siêu đến đâu, hơi thở có nhẹ đến đâu, nhưng không khí lưu động sẽ không lừa được người khác. Lâm Phi nhếch miệng cười nói. Kên Kên và Phất Lan Minh Ca sắc mặt trắng bệnh, thực lực Lâm Phi vượt xa hẳn bọn họ, Tắc Kè Hoa ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, chết bởi tiêu độc của chính mình? Bọn họ có tiếp tục do dự và đợi chết đã không có gì khác nhau! - Sát ! Hai người nghiến răng, quyết tâm liều mạng một lần! Không đợi cho hai người vung vũ khí lên xông về phía hắn, Lâm Phi nháy mắt di chuyển, đi vào giữa hai người. - Sự chuyển động của sát khí không thể khống chế, đời này cũng chỉ có thể làm sát thủ loại hai mà thôi! Lâm Phi cười gằn, hai tay không tránh né, chụp vũ khí của hai người một tay nắm lấy dao găm, một tay lắm lấy dao răng cưa. - Keng ! keng ! Hai người vừa muốn giơ vũ khí lên, đã bị Lâm Phi đánh cho thành những đoạn kim loại vụn. Hai người trừng mắt, hắn là người sao? Sức mạnh đáng sợ này giống như chiến xa vậy, không ngại bất gì điều gì, cũng không thể ngăn cản. - Tao đang gấp, không có thời gian chơi với chúng mày. Lâm Phi lạnh lùng nói, đồng thời hai tay đã tóm được hai đầu, mạnh mẽ đập vào bức tường xi măng của bãi đỗ xe. - Bang bang! Hai tiếng nổ vang lên, cái giá là hai hộp sọ một nửa vỡ vụn, một nửa bị lấp dưới đống đất đá. Máu chảy như suối, thần kinh phản xạ của hai thân thể cứng lên, sau khi toàn thân cứng lại mấy giây liền mềm lại, không thể còn sống.