Nói đến công trình xung quanh nhà xưởng, Tô Ánh Tuyết vẫn còn đang dự tính về chuyện đó. Cùng lúc với việc tu bổ nhà xưởng, phía bên kia sẽ trực tiếp mở một khe núi, xây dựng một con đường cao tốc, để nâng cao hiệu suất vận chuyển tới nhà xưởng trong tương lai. Đồng thời, tận dụng phong cảnh tự nhiên non nước hữu tình của thôn xóm để xây dựng một hệ thống khách sạn nghỉ dưỡng. Nhà xưởng hiện đại hóa của Khuynh Thành trong tương lai sẽ trở thành một điểm du lịch cho người bên ngoài vào thăm quan. Lần đầu tiên Lâm Phi nghe cô gái này nhắc đến ý tưởng này. Nhưng những vị lãnh đạo ở làng quê hình như đã từng nghe qua, có người thì vui vẻ, có người lại u sầu buồn thảm. - Tổng giám đốc Tô, có lẽ cô không biết… Lưu Bác - vị trưởng thôn trên 50 tuổi nhíu mày nói: - Sau khi biết được ý tưởng đầu tư của cô, chúng tôi đã triệu tập đại biểu một vài gia đình lớn trong thôn tới trưng cầu ý kiến. - Mấy ngọn núi nhỏ trên cao, tuy không có người ở nhưng phần mộ tổ tiên của rất nhiều gia đình đều ở đó. Nếu tiến hành theo kế hoạch của cô, chỗ đó bị san bằng, thiên nhiên cũng sẽ bị phá hủy. - Rất nhiều người dân trong thôn đều cho rằng, họ có thể dựa vào những người từ nơi khác tới, thu tiền thuê phòng, thêm tiền lương kiếm được hàng ngày cũng đủ sống. Nếu chỉ vì tăng thu nhập du lịch gì đó mà đào bới phần mộ của tổ tiên lên thì không hay cho lắm. - Đúng vậy. Con sông của thôn chúng tôi chảy qua vùng núi đó. Nếu bên đó cải tạo thành khu du lịch ăn uống, nguồn nước chúng tôi sử dụng sẽ bị ô nhiễm. Tuy hiện nay đã có nguồn nước mới nhưng mọi người vẫn quý trọng việc bảo vệ dòng sông. Dù sao vấn đề bảo vệ môi trường hiện nay cũng đang được đề cao. Tổng giám đốc Tô à, ý muốn đầu tư của cô, chúng tôi rất cảm ơn. Nhưng nếu tiến hành, quả thật có chút khó khăn. Một vị lãnh đạo khác thở dài. Dường như Tô Ánh Tuyết đã đoán được bọn họ sẽ nói vậy. Cô đáp: - Những điều này tôi đều đã nghĩ tới. Những phản đối của người dân trong thôn chỉ là tạm thời mà thôi. Tôi tin có thể làm cho phần lớn mọi người đồng ý với phương án này. Các vị không cần lo lắng hồi về những phản hồi xấu từ phía người dân. Cái tôi muốn là thái độ của các vị. Nếu tôi có thể giải quyết tất cả những khó khăn đó, các vị có đồng ý phối hợp với tôi để tiến hành chuyện này hay không? Mấy vị lãnh đạo trong thôn nhìn nhau, cuối cùng, trưởng thôn Lưu Bác nói: - Tô tiểu thư, lúc cô có thể khiến cho dân chúng trong thôn bỏ phiếu biểu quyết đồng ý kế hoạch này, dĩ nhiên chúng tôi cũng không thể nói được gì. Dù sao, chúng tôi cũng phải làm theo ý kiến của dân chúng thôi. Tuy nói vậy nhưng rõ ràng những người này không cho rằng, người dân trong thôn sẽ đồng ý. Không cần nghĩ cũng biết, một khi phong cảnh nên thơ hữu tình bị cải tạo thành khu du lịch, đường xá hay cái gì đó, không khí sẽ trở nên vô cùng ô nhiễm. Hơn nữa, những người dân trong thôn không chỉ không được chia tiền, mà việc làm ăn buôn bán của họ cũng có thể bị ảnh hưởng. Cùng lắm chỉ có thể tới đó làm công mà thôi, khi đó thu nhập so với thu nhập của họ bây giờ cũng không thay đổi nhiều lắm. Hà tất phải tàn phá môi trường sống của mình chứ? Nhưng Tô Ánh Tuyết cứ muốn thử một lần, bọn họ cũng chả có ý kiến gì, chỉ cần ngồi yên xem trò vui là được. Khi bữa cơm diễn ra được một nữa, đột nhiên có một bí thư thôn chạy vào, nói nhỏ bên tai trưởng thôn. Lưu Bác nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi: - Người của đồn công an tới rồi sao? Vị bí thư kia buồn bực nói: - Tới rồi, đồn trưởng Trương đích thân dẫn người tới, nhưng tên đó đúng là không sợ chết. Gã như bị điên vậy, cầm thanh sắt làm loạn. May mà có công an ở đõ, nếu không, mọi chuyện đã lớn lên rồi. Gã vẫn còn ngoan cố lắm. Những vị lãnh đạo khác trong thôn như nghĩ đến điều gì đó, ai nấy sắc mặt đều rất căng thẳng. Tô Ánh Tuyết nhíu mày: - Trưởng thôn Lưu, có chuyện gì vậy? Lưu Bác cười đáp: - Tổng giám đốc Tô yên tân, không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu, chỉ là một vài kẻ trong thôn đang làm loạn thôi. - Chuyện này không thể nói là chuyện nhỏ được. Tô Ánh Tuyết nghiêm mặt nói: - Nếu tình hình trị an ở đây không đàm bảo, một khi nhà xưởng của chúng tôi bắt đầu xây dựng, có người làm loạn, chẳng lẽ tôi lại phải mời công an thành phố tới giải quyết sao? Mặt mấy người lãnh đạo thôn xám xịt. Bọn họ cũng không ngờ, hết lần này đến lần khác, mỗi khi đám người đó làm loạn, Tô Ánh Tuyết đều kịp lúc bắt được. Những người có liên quan trừng mắt nhìn người bí thư kia. Vào lúc này, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng nên nói chứ. Vị bí thư kia dường như đã nhận ra lỗi lầm của mình, cúi đầu không dám lên tiếng. - Tôi thấy các vị cũng chẳng còn tâm tình nào để tiếp tục, không bằng tôi cùng mọi người đi xem sao. Lâm Phi, chúng ta đi thôi. Tô Ánh Tuyết nói với người đàn ông đang gặm chân giò bên cạnh. Lâm Phi tiếc nuối nhìn bàn đồ ăn còn hơn phân nửa, chẳng phải người dân trong thôn làm loạn sao, có cái gì hay mà nhìn chứ. - Ôi trời, Tổng giám đốc Tô, chuyện này không hay lắm đâu. Cô là người cao quý, đi gặp những tên điên đang muốn liều mạng kia rất nguy hiểm đấy. Lưu Bác ngăn lại. Tô Ánh Tuyết mỉm cười: - Nếu như tình huống ở đây tôi cũng không nắm bắt được, làm sao dám đầu tư tiền vào nơi này chứ? Trưởng thôn Lưu, nếu mọi người không thẹn với lòng mình thì đừng giấu diếm tôi. Một đám lãnh đạo không còn cách nào khác. Nếu họ tiếp tục ngăn cản, chẳng khác nào đang chột dạ. Vì thế đành phải đáp ứng Tô Ánh Tuyết. Cả đám người vội xuống lầu, chạy xe về phía công trường. Nơi này là nơi làm việc mới của thôn. Chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài cũng thấy mọi thứ rất đẹp đẽ, hoa lệ, diện tích cũng rất lớn. Vừa vào hiện trường, nhìn từ xa, họ đã thấy hơn 10 người cảnh sát đang cầm gậy giằng co với đám người khoảng 30, 40 tên. Bọn họ đang giơ mấy tám bảng, bên trên viết chữ màu đỏ: “Lấn chiếm đất đai”, “Có nợ phải trả”… Nhà thầu kia đã sứt đầu mẻ trán, một vài dân công thì đứng một bên xem kịch vui. Những người dân thấy Lưu Bác và một vài vị lãnh đạo đang tới, mặt lập tức thay đổi, một tia ý thức xẹt qua. Ai nấy trên mặt đều vô cùng căm phẫn, trong đó, có mười mấy người thanh niên trẻ tuổi ở trần, thân hình cường tráng, trên tay cầm ống tuýp sắt và các loại vũ khí như thể đang muốn giết người. Một vài cảnh sát không có biên chế cũng chỉ là gà mờ, khí thế yếu đi phân nửa. Họ bị đám người lấn át mà cũng không dám tức giận, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trước mặt mấy vị lãnh đạo. - Trả đất trả tiền, trả đất trả tiền… Một đám dân chúng do mấy thanh niên trai tráng dẫn đầu đồng loạt hô to, khiến mấy vị lãnh đạo trong thôn sợ tái mặt. Lâm Phi híp mặt, bước chân nhanh chóng bước về phía trước, ngăn cản trước người Tô Ánh Tuyết. Người kích động bọn họ chính là mười mấy thanh niên trẻ tuổi kia. Bọn họ đang kích động vì tinh thần đồng đội. - Trưởng thôn Lưu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao bọn họ lại nói là lấn chiếm đất đai, có nợ phải trả? Tô Ánh Tuyết kinh ngạc, chuyện này cô không hề có cảm giác gì. Lưu Bác đổ mồ hôi lạnh, lúng túng nói: - Lúc đầu, chúng tôi xây dựng trụ sở làm việc mới đã hỏi mua đất của mấy hộ dân xung quanh. Sau khi bên trên phê chuẩn, chúng tôi mới khởi công. - Tình hình tài chính căng thẳng. Chúng tôi chưa kịp trả tiền cho bọn họ chứ không phải quỵt nợ. Nhưng bọn họ lại nói chúng tôi là lấn chiếm đất đai… Chúng tôi đã được thành phố phê chuẩn. - Các người không mua nổi vài mẫu đất mà có tiền đi ăn ở khách sạn. Con trai con dâu các người phất lên như diều gặp gió thế hả? Có quỷ mới tin. Một người đàn ông mình trần hét lớn, đám dân thôn ở phía sau cũng hét lên phụ họa theo. Sắc mặt Lưu Bác xanh lét. Bị nói như vậy trước mặt người ngoài, ông ta nổi điên lên, hô lớn: - Nói linh tinh, tiền con trai tôi tự kiếm được, liên quan gì đến tôi? Đừng có đổi trắng thay đen như thế? Không phải chúng tôi đã sớm nói khi xây xong văn phòng sẽ trả tiền cho các anh sao? - Mấy người đúng là đồ không biết xấu hổ, tự mình xây văn phòng to đẹp như cung điện mà không chịu trả mấy vạn cho dân hả? Các người chuyên đi nịnh hót mấy kẻ có tiền, bắt nạt những dân đen không có tiền như chúng tôi, chê chúng tôi nghèo sao? Một người thanh niên trẻ tuổi khác cười nhạo. - Anh ở đâu tới đây? Các anh vốn không phải là người thôn chúng tôi, họ chỉ tới đây châm ngòi ly gián chúng ta mà thôi. Mọi người đừng tin? Chúng tôi nhất định sẽ đưa tiền cho mọi người. Lưu Bác dõng dạc nói to. Nhưng dĩ nhiên đám người kia không tin, ai nấy mắt đở ửng, căm hận nhìn những cán bộ thôn trước mặt. Bình thường, vì nghèo mà bọn họ bị phân biệt đối xử. Tô Ánh Tuyết nhíu mày nói với mấy người Lưu Bác: - Các vị, xem ra việc hợp tác của chúng ta cần phải dời lại. Đề nghị các vị giải quyết vấn đề nội bộ trước đã, đảm bảo ổn định trị an, chúng ta mới có thể tiếp tục bàn bạc. Nói xong, Tô Ánh Tuyết ám chỉ Lâm Phi mau rời đi. Đám người Lưu Bác gấp gáp. Điều này khác nào chứng minh đám người bọn họ không có năng lực? Là bọn họ làm sai? Mặt mũi biết để đâu chứ?