Vẻ Ngoài

Chương 13:




“Sao cậu ở đây?” Mạnh Chiêu hơi bất ngờ, thảo nào vừa nãy liếc mắt đã cảm thấy chiếc Palamela này khá quen.
“Đến gần đó làm chút việc,” Lục Thời Sâm không nói rõ, “Đang phá án?”
Nếu là Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy mình không cần nói nhảm nhiều, anh đặt sự chú ý lên người thanh niên trước mắt: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Điện, điện thoại nào?” Vẻ mặt chàng trai hoảng hốt.
“Cậu nói xem?”
“Tôi không biết mà…”
Chu Kỳ Dương đi lên, tay mắt lanh lẹ lục soát cơ thể người này một lần: “Anh Chiêu, không tìm thấy.”
Mạnh Chiêu túm cổ áo người nọ, ném cậu ta cho Chu Kỳ Dương, sau đó mở cửa xe, nửa người trêи thò vào trong xem tìm được điện thoại của Triệu Vân Hoa bên dưới bảng điều khiển.
Lần trước trong nhà Chu Diễn, lúc anh bảo Triệu Vân Hoa mở tin nhắn của Chu Diễn đã nhớ mật khẩu, bây giờ dễ dàng mở khóa. Nhưng giao diện sau khi mở khóa khiến vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi theo — trước khi Triệu Vân Hoa bị mất điện thoại, giao diện mở ra là bài báo liên quan đến giết nhầm Chu Diễn!
Mạnh Chiêu tóm tài xế kia qua: “Cậu gặp được chủ chiếc điện thoại này ở bến xe phía tây? Miêu tả bà ấy xem.”
“Người phụ nữ bốn, bốn mươi năm mươi tuổi, hơi còng lưng…” Rõ ràng người này hơi sợ Mạnh Chiêu, lời nói cũng không lưu loát, “Tôi chỉ trộm cái điện thoại, không phạm lỗi gì lớn mà cảnh sát…”
Lúc này Lục Thời Sâm đi tới, lấy điện thoại trong tay Mạnh Chiêu, dùng ngón tay lướt xem, biểu cảm trêи mặt như có điều suy nghĩ.
Mạnh Chiêu không để ý tới hắn mà tiếp tục hỏi tài xế kia: “Lúc đó bà ấy đi về phía nào? Rời khỏi bến xe hay đi xét vé?”
“Tôi không biết…”
“Dùng não nghĩ,” Mạnh Chiêu đập cậu ta một phát lên xe, “Căn cứ phương hướng phán đoán!”
“Chắc, chắc rời khỏi bến xe… Đúng đúng đúng, là rời khỏi bến xe!”
Rời khỏi bến xe… Đi đâu nhỉ? Chẳng lẽ muốn đến trạm xe lửa? Không đúng, rõ ràng bến xe xét vé nới lỏng hơn trạm xe lửa… Nếu ngay từ đầu Triệu Vân Hoa đã quyết định ngồi xe buýt về nhà, không có lý nào lâm thời thay đổi suy nghĩ ngồi xe lửa dễ bị phát hiện hơn.
“Có chú ý đến tình trạng của bà ấy không?” Mạnh Chiêu lại hỏi một câu.
“Không, không chú ý lắm… Nhưng suýt nữa tôi đụng phải bà ấy bà ấy cũng không có phản ứng gì, hình như đang suy nghĩ chuyện khác.. À đúng, bà ấy, bà ấy hình như khóc…”
“Tiểu Chu, cậu mang người này về cục trước, đợi anh về thẩm vấn.”
Mạnh Chiêu nói xong, kéo ghế phó lái của xe van ra, nhét tên trộm kia vào, lấy còng tay ra khóa một cổ tay của cậu ta lên tay cầm phía trêи xe.
Sau khi đóng cửa lại, Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh chiếc xe của mình.
Liên hệ với vẻ mặt của Triệu Vân Hoa khi rời khỏi bến xe, Mạnh Chiêu đành phải cân nhắc đến một tình huống tệ nhất — sau khi biết mình giết nhầm Chu Diễn, Triệu Vân Hoa vô cùng có khả năng tự sát!
Thời điểm bài báo công khai kia xuất hiện không khỏi quá kịp thời, vụ án này tuyệt đối không có khả năng đơn giản như thế… Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Triệu Vân Hoa. Nếu Triệu Vân Hoa tự tử, đủ loại manh mối liên quan đến vụ án này có lẽ sẽ đứt đoạn từ đó.
Triệu Vân Hoa sẽ đi đâu… Mạnh Chiêu rơi vào suy tư, bài báo công khai kia nhắc đến Triệu Đồng nhảy lầu tự tử gần một nhà máy hóa chất. Vậy Triệu Vân Hoa có thể cũng sẽ lựa chọn nơi đó kết thúc sinh mạng của mình không?
Chỉ có thể đến xem. Mạnh Chiêu cầm điện thoại lên gọi điện cho đồng nghiệp cục thành phố: “Giúp tôi kiểm tra một nhà máy hóa chất gần trường Văn Chiêu… Không có? Vậy tra bản đồ mười năm trước, việc gấp, tra được nhanh chóng gửi cho tôi.”
Mạnh Chiêu nói chuyện điện thoại xong, chỉ thấy Chu Kỳ Dương ngồi ở vị trí điều khiển, chậm chạp không nổ máy xe, trong thời gian chờ đồng nghiệp gửi địa chỉ tới, anh đi qua: “Sao vậy?”
Chu Kỳ Dương lại thử vặn chìa khóa xe một lần nữa: “Anh Chiêu, cái xe nát này hình như nghỉ cơm rồi, em thử nhiều lần cũng không khởi động được…”
“Gọi trong cục cử người tới đón đi,” Mạnh Chiêu nhíu mày lại, để cảnh sát và một người mang còng tay đứng trêи đường, không biết có thể gặp phải người rảnh rỗi nào đó đăng lên mạng, “Cậu đợi trong xe với người này trước đi.”
Đúng lúc này, Lục Thời Sâm ở bên cạnh mở miệng, nói với Mạnh Chiêu: “Cậu muốn đi đâu? Ngồi xe tôi, tôi đưa cậu đi.”
Mạnh Chiêu quay sang nhìn về phía hắn, nói chính xác là quan sát hắn.
Sợi lông chó và… Lục Thời Sâm bây giờ xuất hiện ở đây, là trùng hợp à?
“Bảo đồng nghiệp của cậu lái xe của cậu về cục.” Lục Thời Sâm mặc anh quan sát, mặt không thay đổi nói tiếp.
Lục Thời Sâm sẽ tốt bụng đến vậy? Hay là nói hắn thật sự có ý khác? Vậy thì theo lời hắn nói đi, Mạnh Chiêu đưa ra quyết định, cũng tốt, anh có thể mượn cơ hội này thăm dò Lục Thời Sâm.
“Vậy thì tốt quá.” Vẻ mặt Mạnh Chiêu dịu lại, ném chìa khóa xe cho Chu Kỳ Dương, “Lái xe của anh đi.”
“Hả?” Chu Kỳ Dương không ngờ Mạnh Chiêu dễ dàng chấp nhận đề nghị của người bên cạnh này. Nhưng nhận được chìa khóa xe cậu vẫn như trút được gánh nặng. Cho dù thế nào, dù đón xe hay là bảo cục phái người tới, mang theo tên trộm vặt cũng rất phiền toái.
Mạnh Chiêu ngồi lên xe của Lục Thời Sâm, vừa kéo dây an toàn vừa hỏi: “Cậu đến gần đây làm gì?”
“Xử lý việc kinh doanh ngân hàng” Lục Thời Sâm khởi động xe.
Gần đây hình như có một ngân hàng, Mạnh Chiêu nhớ lại tình huống xung quanh đoạn đường vừa rồi.
“Đã đến đầu đường cũng không biết chậm lại,” Mạnh Chiêu tiếp lời nói của hắn, “Theo lẽ thường rẽ trái phải đi thẳng, như cậu nếu gặp phải người khác, bảo cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn cũng không chừng.”
“Chẳng phải gặp cậu rồi?” Lục Thời Sâm nói.
“Còn phải nói, cậu cũng chỉ gặp được tôi…”
“Tôi nhìn thấy cậu.”
“Hửm?” Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái.
“Không phải cậu muốn ép chiếc xe bên cạnh dừng lại à?” Lục Thời Sâm lái xe nói, “Giúp cậu một tay thôi, vậy cũng không nhìn ra?”
“Cậu mà tốt bụng thế á?” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mạnh Chiêu vẫn không nắm chắc được, vừa rồi chiếc xe của Lục Thời Sâm thật sự có cảm giác hướng đi kỳ lạ. Nếu giải thích vì giúp anh chặn chiếc xe kia dừng lại thì nói còn nghe được, nhưng cái giá phải trả quá cao rồi…
Lục Thời Sâm không trả lời câu nói này của anh. Mạnh Chiêu chú ý, tuy mình không mở miệng thúc giục, nhưng Lục Thời Sâm đã tự giác nâng tốc độ xe lên một trăm mười, đồng thời vượt qua mấy chiếc xe trong khoảng cách ngắn ngủi. Bản thân Mạnh Chiêu lái xe đã xem như mãnh liệt, không ngờ Lục Thời Sâm bình thường thuộc kiểu lý tính, lúc này đây vượt xe cũng không mập mờ chút nào.
Mặc dù mặt ngoài thoạt trông Lục Thời Sâm vẫn bình tĩnh, nhưng phán đoán từ tốc độ xe, Mạnh Chiêu cảm thấy sự quan tâm của Lục Thời Sâm về vụ án này quá khác thường.
Mạnh Chiêu đánh giá hướng đi của xe: “Này, cậu biết tôi muốn đi đâu?”
Giọng nói của Lục Thời Sâm nghe vào cũng bình tĩnh: “Không phải nhà máy hóa chất gần trường Văn Chiêu à?”
“Sao cậu biết?”
“Bài báo lúc nãy trong điện thoại của Triệu Vân Hoa nhắc đến nơi này, Triệu Đồng tự tử ở đó.”
“Cho nên?”
“Dưới tình huống không có bất kỳ manh mối gì, khả năng Triệu Vân Hoa lựa chọn tự tử ở đó rất lớn. Không phải cậu đoán Triệu Vân Hoa cũng sẽ đến đó tự tử sao?”
“Cậu biết Triệu Vân Hoa là ai?”
“Là dì dọn phòng ở trêи tầng đúng không, tôi từng gặp,” Lục Thời Sâm nói, “Ban nãy tài xế kia nói một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi mà? Đoán một chút là biết được.”
“Cho nên vừa mới biết?” Mạnh Chiêu phán đoán sự hiểu biết của Lục Thời Sâm đối với vụ án.
“Ừ.”
Cách trường cấp ba Văn Chiêu còn một đoạn, tuy kỹ thuật lái xe của Lục Thời Sâm cũng không kém mình bao nhiêu, nhưng Mạnh Chiêu đoán ít cũng phải mất mười phút mới đến được.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho đồn công an ở đó, bảo họ đến lân cận nhà máy hóa chất xem tình huống trước, chuẩn bị kỹ càng thiết bị phòng tự tử, phòng ngừa xảy ra tình huống Triệu Vân Hoa tự tử.
“Lúc cậu đi bảo hiểm xe, liên với tôi bất cứ lúc nào nếu cần, chỗ cậu có phương thức liên lạc của tôi.” Mạnh Chiêu nói rồi cảm thấy hơi đau thịt. Mặc dù công ty bảo hiểm sẽ thanh toán chi phí bảo dưỡng, nhưng vì giá xe của Lục Thời Sâm đắt đỏ, đoán chừng tái mua bảo hiểm vào sang năm, phí bảo hiểm sẽ tăng lên đáng kể.
Vốn cho rằng Lục Thời Sâm sẽ nể mặt giao tình ít ỏi của hai người, khách sáo tượng trưng một chút, không ngờ hắn chỉ gật đầu: “Được”.
*
Triệu Vân Hoa leo lên tầng, đi đến mép sân thượng, vẫn chưa thở được.
Chín tầng quá cao với bà, nhưng vừa nãy bà không dám dừng lại phút nào, bà sợ cảnh sẽ bắt được mình.
Quãng đời còn lại ở trong tù cũng không sao, nhưng nếu bà thật sự giết lầm Chu Diễn, sao bà có thể đối mặt với sự thật tàn nhẫn này trong thời gian dài đằng đẵng sau đó?
Bà đứng trêи rìa của tòa nhà, nhìn các học sinh đang học tiết thể ɖu͙ƈ trêи bãi tập của trường Văn Chiêu.
Không lâu lắm, Triệu Đồng cầm thư thông báo trúng tuyển nhào tới cười nói với bà “Con trúng tuyển rồi”, rõ ràng mỗi ngày bà sẽ nhớ lại một lần, nhưng đến bây vẫn có phần không rõ ràng.
Lúc Triệu Đồng nói không muốn tiếp tục học cấp ba, sao mình lại không hỏi rõ ràng, ngược lại mắng nó không có tiền đồ?
Lúc Triệu Đồng nói mình không ngủ được, sao mình không nghi ngờ nó bị bắt nạt ở trường?
Triệu Vân Hoa nhớ lại cảnh Triệu Đồng mặc váy liền áo màu đỏ ngã vào vũng máu, con của bà rốt cuộc là bị vũ nhục lớn cỡ nào, mới có thể dùng cách này nhảy xuống lầu…
Trêи TV nói thiên lý sáng tỏ, nói chính nghĩa tất thắng, đều là bốc phét! Những năm này bà không từ bỏ tìm kiếm sự thật một phút nào, bà từng báo cảnh sát, từng kiện ra tòa, nhưng toàn bộ đều không có tác dụng!
Rõ ràng một ngày trước Triệu Đồng vẫn đang tranh cãi với bà, nói cậu muốn đến nơi khác học đại học, đương nhiên Triệu Vân Hoa không đồng ý, bà còn mắng Triệu Đồng không có lương tâm, thế là bữa cơm đó hai mẹ con tan rã trong không vui. Không ngờ ngày hôm sau, bà vẫn đang đi làm, bỗng nhiên nhận được tin Triệu Đồng đã chết…
Bọn họ đều nói Triệu Đồng nhảy lầu tự tử, nhưng Triệu Vân Hoa không tin. Một người có ý định tự tử sao có thể một ngày trước còn thảo luận với mà muốn học trường đại học nào?
Triệu Đồng chết rồi, trêи thế giới này bà không còn bất kỳ gửi gắm nào khác, trước kia bà cũng từng nghĩ đến tự tử. Nhưng không biết rõ nguyên nhân cái chết của Triệu Đồng, không cho hung thủ sự trả thù nên có, bà không cam lòng cứ chết đi như thế…
Song, Chu Diễn mà bà tự tay siết chết thật sự là hung thủ ép Triệu Đồng chết ư? Trong đầu Triệu Vân Hoa như đèn kéo quân hiện lên những đoạn ngắn Chu Diễn ở chung với mình…
“Dì Triệu, cháu về rồi! Nhìn xem cháu mang quà gì về cho dì này, một cái khăn quàng cổ! Đẹp không ạ? Dì mau quàng lên thử xem! Không trẻ tuổi, dì lại không già… Rất thích hợp, ánh mắt cháu quá tuyệt!”
“Dì Triệu, tới đây nghe bài này giúp cháu?… Có hay không? Hay thật ạ? Dì là người nghe đầu tiên của cháu, đừng lừa cháu, hay thì cháu phát hành nhé!”
“Dì Triệu sinh nhật vui vẻ! Có phải bản thân gì cũng không nhớ không? Cháu rất thích tổ chức sinh nhật cho người khác, cảm giác đồng hành với người khác lớn thêm một tuổi rất tuyệt… Sao lại già đi, dì cũng lớn lên, ai chưa từng là cục cưng!”
Trong đầu bà lại thoáng qua biểu cảm không thể tin nổi của Chu Diễn trong nháy mắt bị siết chết.
Trêи thực tế, lúc bà vừa siết dây thừng vào cổ Chu Diễn, thoạt đầu Chu Diễn cũng không giãy giụa kịch liệt, mà trong cổ phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, giống như muốn hỏi tại sao bà làm như vậy.
Nhưng Triệu Vân Hoa sao có thể cho anh ta cơ hội nói chuyện, bà hận anh ta đến chết, anh ta hại chết con bà, còn lừa bà nhiều năm như vậy!
Trong đầu Triệu Vân Hoa hiện lên một chớp mắt trước khi Chu Diễn chết, hai chân anh ta giãy giụa và vẻ mặt vì đau đớn mà vặn vẹo đến mức có phần dữ tợn, còn có mấy tiếng kêu tuyệt vọng phát ra trong cổ anh ta. Đã từng là một đứa trẻ hoạt bát như thế mà…
Những tiếng “ặc ặc” Chu Diễn kêu ra trước khi chết không ngừng vang lên trong đầu Triệu Vân Hoa. Âm thanh kia càng lúc càng lớn, gần như muốn chấn động vỡ đầu bà.
Nếu không phải Chu Diễn…
Nếu không phải Chu Diễn…
Biểu cảm của Triệu Vân Hoa đau khổ giơ tay bịt tai lại, xoay lưng lùi lại một bước.
*
Giống với tình huống của khu Hoài An, xung quanh trường cấp ba Văn Chiêu cũng đang xây dựng rầm rộ, một vài nhà lầu cũ kỹ đều đang phá đi xây lại.
Nhà máy hóa chất vứt bỏ mười năm trước đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là một tòa nhà mới xây, lúc này đã được xây thành từng văn phòng phôi thô màu xám trắng.
Xuống xe Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu ngẩng đầu quét một vòng, đang là thời gian mặt trời gắt nhất trong ngày, sáng chói đến mức khiến anh híp mắt lại.
Anh giơ tay ngăn cản một chút ánh sáng, mấy giây sau đó, Mạnh Chiêu nhìn thấy trêи nóc tòa nhà cách đó không xa, hơi thấp bé, bóng lưng hơi còng — Triệu Vân Hoa!
Mạnh Chiêu co cẳng chạy về phía tòa nhà kia, Lục Thời Sâm đóng cửa xe theo sát phía sau.
Trêи bức tường xi măng còn tản ra mùi chưa khô hẳn, tòa nhà nhỏ cao chín tầng, Mạnh Chiêu bước liền ba bậc thang một, bước nhanh lên nóc nhà.
Một cái thang dựng ở lối vào của tầng trêи cùng thông lên sân thượng, chắc là dựng để tiện cho công nhân xây dựng thi công.
“Triệu Vân Hoa,” Mạnh Chiêu leo lên sân thượng, không lo ổn định lại hơi thở, cố gắng cẩn thận tiếp cận Triệu Vân Hoa. Anh nhìn thấy trêи gương mặt còn già hơn tuổi thật kia đã giàn giụa nước mắt, “Bà bình tĩnh lại, bà bình tĩnh lại trước đã…”
“Tôi biết bà muốn làm gì, xin đừng làm như thế, chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, cái chết của Chu Diễn và Triệu Đồng có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu bà lựa chọn nhảy xuống từ đây, tất cả manh mối đều sẽ bị chặt đứt, sự thật có lẽ mãi mãi cũng sẽ không được điều tra rõ! Vậy rốt cuộc Triệu Đồng chết như thế nào, bị ai hại chết, có lẽ mãi mãi cũng không có ai biết… Cho nên, xin đừng chết, hãy sống tiếp!”
Nhưng Triệu Vân Hoa giống như đã hỏng mất, bà ngắt lời Mạnh Chiêu, gào khóc hô: “Đừng lại gần! Tôi nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy rồi… Rõ ràng tôi nghe thấy… nó chính là hung thủ, chính là nó ép Triệu Đồng chết!”
Mạnh Chiêu dừng bước, cùng lúc đó duỗi tay chặn Lục Thời Sâm bên cạnh lại. Dưới tình huống này, bất kỳ một sự tới gần mù quáng nào cũng có thể dẫn đến hậu quả không có cách nào vãn hồi.
Mạnh Chiêu trông thấy cách đó không xa, xe cảnh sát đã đang lái đến dưới tòa nhà này. Anh tính toán trong lòng thời gian dưới lầu làm giường hơi, chỉ cần kéo dài thời gian, thì nhất định có thể ngăn cản Triệu Vân Hoa tự tử!
“Được, tôi không đến gần,” Anh lập tức giảm bớt âm thanh, “Bà tới đây vì muốn nhìn Triệu Đồng đúng không? Tôi không làm phiền bà, bà có thể nhìn cậu ấy thêm một lúc…”
Triệu Vân Hoa phát ra tiếng khóc sụp đổ, bà khóc không thành tiếng, không nghe nổi bất kỳ lời nào Mạnh Chiêu nói, trong miệng không ngừng lặp lại: “Nó chính là hung thủ, nó chính là hung thủ… nó chính là hung thủ, tôi không biết… tôi không biết…”
Cảnh sát được cử đến dưới lầu bắt đầu làm giường hơi, ngay khi Mạnh Chiêu vừa định thở phào một hơi, Triệu Vân Hoa giống như cũng nghe thấy âm thanh tới cứu ở dưới lầu, bà lại lùi một bước.
Mắt thấy Triệu Vân Hoa ở mép sân thượng sắp đạp hụt một bước, Mạnh Chiêu đưa ra phản ứng ngay tức thì, cấp tốc chạy tới định giữ chặt Triệu Vân Hoa.
Nhưng đã tới không kịp rồi, gần như là cùng một nháy mắt, cả người Triệu Vân Hoa rơi xuống lầu — nhảy lầu tự tử rồi!
Ý muốn tự tử của bà ấy quá mạnh, gần như không để lại chỗ chống hòa hoãn cho Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu dừng mở mép nóc nhà, nhìn thấy trong nháy mắt Triệu Vân Hoa đã nằm trong vũng máu dưới lầu.
Trong đầu anh lập tức vang lên âm thanh vù vù chói tai, chỉ cảm thấy trong não hỗn loạn.
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu?
Làm sao chuyện lại trở nên như vậy?
Sao lại phát triển đến cảnh trước mắt này?
Anh nhận ra Lục Thời Sâm đi đến bên cạnh anh, giơ tay nắm lấy cổ tay anh, giống như sợ anh trượt chân ngã xuống.
Mạnh Chiêu chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, miễn cưỡng khiến bản thân duy trì lý trí. Từ lúc phát hiện thi thể đến bây giờ vẫn chưa đủ bốn mươi tám tiếng, tốc độ phá án và bắt giam của vụ này đã vượt xa vụ án khác. Mỗi một bước anh đều đưa ra phản ứng trong thời gian nhanh nhất, nhưng tại sao vẫn chậm một bước? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.