Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 97: Nàng đã đồng ý với ta (1)




Editor: Tuyền Uri
Giọng nói vui vẻ của bà dần nhạt đi bên tai Tạ Bích Sơ, giọng nói rõ ràng dần trở nên buồn rầu:
“Đây là Tống mai, chỉ có điều Tống mai bình thường đều là mai biện, gốc cây này lại là hà biện, ta bồi dưỡng rất lâu nên tương đối trân ái.”
“Mẫu hậu ta rất thích Tống mai.”
Lúc đó nàng cho là mẫu hậu trong miệng bà là Tôn Thái hậu của Đại Hoàn nơi xa kia, nàng còn cảm giác không thể tin được, tuy nhiên trước giờ chưa hề nghĩ qua, thì ra, thì ra………
Sắc mặt Tạ Bích Sơ nhợt nhạt nhìn chậu hoa lan kia, cả người như mất hồn, cảnh tượng trong quá khứ lướt qua tâm trí nàng, nàng muốn níu giữ lại, nhưng vừa đưa tay ra, lại phát hiện tất cả chỉ là hư ảo.
Nam nhân lưu trong ký ức nàng kia có thực sự tồn tại không? Nhất cử nhất động của hắn, từng cái nhăn mày, từng nụ cười đã từng được nàng từ từ hồi ức, dùng làm động lực để gắng gượng tiếp tục sống sau khi nghe tin hắn qua đời, nhưng cho tới hôm nay nàng mới phát hiện, Minh Châu mà nàng vẫn xem như trân bảo kỳ thực chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Đó quả nhiên chỉ là một giấc mộng, hắn cho nàng một giấc mộng, hắn chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng nàng lại đã sa chân vào vũng bùn. 
“Đứa bé ngoan, ngươi sao vậy?”
Tạ Bích Sơ mơ màng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt ngây ngốc trước sự ân cần của Hoàng hậu: “Đứa bé ngoan, sắc mặt ngươi sao kém vậy, có phải dọc đường đi mệt rồi không, haiz, Thần nhi cũng thật là, sao không sai người nhanh đưa ngươi vào trong cung chứ, ta cũng vậy, biết rõ ngươi vừa mới vào thành mà vẫn còn lôi kéo ngươi nói chuyện, được rồi ngày sau còn dài mà, ngươi mau lui về nghỉ ngơi trước đi.”
Hoàng hậu đứng dậy vừa nhẹ nhàng đẩy nàng vừa sai người đưa nàng đi.
Tạ Bích Sơ trong đầu một mảnh trống rỗng, miễn cưỡng hướng Hoàng hậu bày tỏ sự áy náy, sau đó dưới sự dìu đi của nữ quan loạng choạng quay về nghỉ ngơi.
Những chuyện này đều là mơ, là nàng đang nằm mơ, đợi nàng ngủ tỉnh lại, nàng liền trở về thế giới hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển kia, tất cả những thứ ở đây đều sẽ hoàn toàn rời xa nàng.
Hoàng hậu mặt lo âu nhìn Tạ Bích Sơ rời đi, không nhịn được lại nói: “Ai, đều trách Thần nhi, cô nương nhỏ như vậy, sao có thể chịu được sự rung lắc, dọc đường không thể đi chầm chậm được sao, ngươi xem đem cô nương nhà người ta thành ra mệt mỏi như vậy rồi!”
Bà vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới một âm thanh trong trẻo: “Mẫu hậu lại giáo huấn gì Nhi thần đó? Chi bằng nói ngay trước mặt Nhi thần này.”
Nam tử tuấn dật đang nói ở cửa liền tiến vào, một thân giáp nhẹ đầy gió bụi, hiển nhiên cũng là vừa mới tới Kinh thành.
Hoàng hậu nghe vậy vui mừng mở to mắt nghênh đón: “Thần nhi con cuối cùng đã trở về!” Chỉ là nói rồi nét mặt liền biến thành oán trách: “Con một nam tử trên đường đi cũng đã mệt rồi, hà tất phải khiến Thái tử phi tương lai của con cũng phải như vậy trở về, con nhìn xem đã làm cho nàng ấy mệt rồi, vừa nãy khuôn mặt nhỏ nhắn cũng liền trắng như tờ giấy rồi.”
Hi Thái tử đột nhiên có chút lo lắng: “Vậy đã truyền thái y chưa, nhi thần đi xem xem trước……bỏ đi, vẫn là để thái y đi xem trước.”
Hắn ra cửa phân phó người hầu đi mời thái y, rồi quay trở lại, do dự một chút hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy nàng ấy thế nào?”
Hoàng hậu mở to mắt, sau đó cười hì hì: “Thần nhi muốn hỏi gì?”
Hi Thái tử không làm sao tránh được ánh mắt trêu chọc của bà, nói: “Sau này nàng ấy sẽ thường xuyên ở trong cung với người, người đương nhiên phải thích nàng ấy mới được.” 
“Vậy nếu ta không thích nàng ấy thì sao?” 
Hoàng hậu cười híp mí hỏi vặn lại hắn.
Ánh mắt Hi Thái tử rời đi một chút, sau đó chắc như đinh đóng cột nói: “Người nhất định sẽ thích nàng ấy!”
Hoàng hậu đột nhiên che miệng cười, phải một lúc lâu sau mới dừng lại trước ánh mắt uy hiếp của Hi Thái tử, vừa nhịn cười vừa hỏi: “Nếu đã như vậy, sao con còn không đi xem nàng ấy đi, ở lại chỗ ta làm gì?”
Sắc mặt của Hi Thái tử nhát thời có chút ngại ngùng, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Mẫu hậu, ban đầu, ban đầu khi người tới Đại Hi, có hận phụ Hoàng không?”
Hoàng hậu nghe vậy trợn tròn mắt nhìn hắn nói: “Con là sợ nàng ấy hận con? Nhưng chẳng phải con nói với ta rằng nàng ấy đã vui vẻ đồng ý sao? Con còn viết thư khoe khoang với ta ta vẫn còn nhớ đấy.”
Hi thái tử vỗ trán, sau đó càng cố gắng biểu đạt rõ thêm ý tứ của mình: “Nhưng hiện tại vì con, nàng ấy phải rời xa quê hương để đến Đại Hi hòa thân…….” Hơn nữa hắn còn gạt nàng nhiều chuyện như vậy, vừa nghĩ một chút liền cảm thấy cả người đều không tốt, có một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt, hơn nữa dự cảm này nhất định sẽ thành sự thật.
Cho nên hiện tại hắn không dám đối diện với nàng, nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không đươc a, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, huống hồ hắn lại nhớ nàng như vậy.
Hoàng hậu tư lự một hồi nói: “Chuyện này có vấn đề gì a, chỉ cần nàng ấy thích con, thì sẽ không quan tâm mấy điều này, uhm ta khi đó vừa đến Đại Hi rất ghét phụ Hoàng con, nhưng sau đó đã yêu ông ấy, liền không ghét nữa, ta hiện tại cảm thấy may mắn vì đã tới Đại Hi, nếu không sao có thể gặp được phụ Hoàng con?”
Hi Thái tử không nói gì, hắn không phải sớm đã biết phương thức tư duy đơn giản của mẫu hậu căn bản không thể cho hắn ý kiến mang tính xây dựng được, huống hồ tính tình của Thanh Ngọc, mặc dù nhìn thì có vẻ không quan tâm đấy, nhưng kỳ thực lại rất cố chấp, nếu không ban đầu khi hắn từ chối cũng sẽ không một mực quyến rũ hắn, mê hoặc hắn, khiến hắn căn bản không kháng cự nổi.
Hắn gạt nàng nhiều chuyện như vậy, cứ coi như là nàng yêu hắn đi, cửa ải này chỉ sợ cũng không dễ qua a.
Tới mẫu hậu nơi này cầu kế sách mà căn bản cũng không được, lẽ nào phải để hắn tới cầu lão hồ ly?
Khi Hi Thái tử vẫn còn đang suy tư, ngoài cửa liền tiến vào một người, kèm theo giọng nói thanh lạnh: “Ồ? Thì ra Lan nhi thích Trẫm như vậy, Trẫm cư nhiên từ đó tới giờ không biết, Lan nhi nói xem, Trẫm nên phạt con như thế nào?”
Sắc mặt Hoàng hậu đỏ thấu lên, vừa quay người chạy vào trong vừa nói: “Thiếp vừa nãy không nói gì cả!”
Nhưng đáng tiếc cánh tay dài của Hi Đế đã chụp lấy ôm gọn vào lòng, hai tay Hi Đế kềm chặt lấy cánh tay đang loạn động của Hoàng hậu, một đôi mắt nghiêm lạnh liếc Hi Thái tử, giọng càng cao ngạo lẫm liệt, phiền chán nói: 
“Ra ngoài!”
Hi Thái tử không biết làm gì vò vò lông mày, lại không chút phòng bị bày ra một mặt, thật muốn đem cái người nam nhân giành mẫu hậu với mình này ném ra ngoài nhưng đánh không lại ông ta sao có thể làm?
Thấy Hi Thái tử bất động, Hi Đế con mắt chợt lóe, lạnh giọng nói: “Đồ ngốc, có lời gì để sau hẵng nói, Trẫm khi về sẽ thưởng cho ngươi vài hũ rượu lộc tiên, bây giờ thì cút ra ngoài cho Trẫm!”
Hi Thái tử “………..”
Hoàng hậu lập tức kêu lên: "Không cho phép người dạy hư Thần nhi...... Ưmh......"
Hi Thái tử lập tức vọt ra ngoài, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, cho nên hắn rốt cuộc có cần nghe lời lão hồ ly kia làm điều đó trước sau đó mới nói?
Thanh Ngọc sẽ không trực tiếp đạp hắn từ trên giường xuống đó chứ?
Thật là khổ não a......
Nhưng bây giờ điều khẩn thiết nhất vẫn là kéo Thanh Ngọc đến địa bàn của mình, Hi Thái tử bước vài bước hướng về Thiên Điện, cúi đầu nhìn ý trang đầy bụi đất của mình, do dự một chút vẫn là trở về Đông cung trước tắm rửa một chút rồi hẵng hay. 
Thế là đợi đến khi Tạ Bích Sơ mơ mơ màng màng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, mới phát hiện bên mình một nam nhân đang nằm.
Nàng nghiêng đầu nhìn nam nhân đang say ngủ, trầm mặc một hồi, sau đó lấy chân đạp hắn xuống giường.
Thân thể nam nhân nhanh như chớp, cánh tay chống lên giường, cả người liền lật giữa không trung, rơi xuống bên trong giường.
“Thanh Ngọc nàng tỉnh rồi a, hắn cười châm chọc, lăn về phía trước lấy lòng: “Ta rất nhớ nàng…..”
Tạ Bích Sơ ngồi trên giường lặng nhìn hắn, người nam nhân quen thuộc mà xa lạ này, nàng đã từng huyễn tưởng rằng hắn vốn không chết, huyễn tưởng bọn họ tương ngộ trong dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ, bọn họ đều mang theo niềm vui của sự trùng phùng và niềm mơ ước về tương lai, bọn họ giống như kết thúc thường thấy của một câu chuyện rằng sẽ được sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng lại chưa từng nghĩ qua, ngày chính thức trùng phùng, lại thành ra như thế này.
Hắn với một thân phận hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt nàng, tự tay phủi đi hắn của ngày trước, cũng tiện đó phủi luôn cả chuyện trước đây giữa hắn và nàng.
Tạ Bích Sơ nhịn không nổi đưa tay sờ lên khuôn mặt quen thuộc kia, trong nháy mắt nàng liền có cảm giác trước giờ chưa hề quen hắn, lần đầu gặp rõ ràng là khác hẳn, sau đó thấy bộ dạng trầm ổn của hắn, nàng đã từng trêu hắn là một Hoàng đế tốt, hắn có quá nhiều mặt, nàng căn bản không biết bộ mặt nào mới là dáng vẻ thực sự của hắn.
Khi nàng còn chưa hiểu hết về hắn thì đã rơi vào bể tình, vậy nàng rốt cuộc yêu hắn ở điểm gì chứ?
Nếu như yêu cái hư ảnh “Cảnh Hoan” mà hắn đã cố ý tạo dựng ra, vậy khi bộ mặt hắn lộ rõ là “Thái tử Đại Hi”, nàng có còn yêu hắn nữa không?
Cảnh Hoan thấy nàng ngẩn ra không nói gì, trong lòng đột nhiên có chút gấp gáp, vội đưa tay định kéo nàng qua: “Thanh Ngọc…….”
Tạ Bích Sơ kịp thời đưa tay đỡ, ngăn cánh tay hắn lại, sau đó ung dung xuống giường, đứng bên giường nghiêm túc nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh là một mảnh đen đặc: “Ngươi là ai?”
Cảnh Hoan sững sờ, há hốc miệng, dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn vào mắt nàng: “Thanh Ngọc, nàng từ từ nghe ta nói có được không?”
Tạ Bích Sơ khẽ xì một tiếng: “Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai?”
Cảnh Hoan có chút thất vọng nhìn nàng: 
“Thân phận của ta có chút phức tạp, ta quả thực không phải Cảnh Hoan, nhưng ta……..”
Tạ Bích Sơ đột nhiên ngắt lời hắn: “Nhưng người ta yêu là Cảnh Hoan!”
Cảnh Hoan cũng trở nên sốt ruột, nhoài người kéo nàng trở lại giường, vừa đè lên người nàng giữ nàng lại, vừa khẽ gầm: “Nàng yêu ta, hay yêu cái tên Cảnh Hoan hả?”
Tạ Bích Sơ không chút hoảng loạn, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, từng từ từng câu nói: “Ta yêu chính là cái tên Cảnh Hoan tượng trưng cho người kia, người kia chỉ là Vương gia của Đại Hoàn, trên người hắn không có gắn trách nhiệm của Đại Hi, hắn cũng không có giả dạng thành người khác đi gạt ta, hắn cũng không giả chết để dùng kế kim thiền thoát xác, quan trọng nhất là,” nàng một đôi mắt đen thẳm, không còn lấp lánh nữa, giọng nói sắc bén như dao từ trong đôi môi nàng thổ ra: “Quan trọng nhất là, hắn đã chết rồi!”
Cảnh Hoan cảm thấy nàng căn bản không thể nói cho được rõ ràng, nôn nóng nhíu mày:
“Cho nên nàng nguyện cả đời này sẽ luôn nhớ tới người chết, chứ không muốn tha thứ cho người sống như ta có phải không, cho dù hai người này là cùng một người?!”
“Thật là cùng một người không?” Tạ Bích Sơ đột nhiên cười nhạt, giống như sợi tơ liễu phấp phới trong trời xuân, mỏng nhẹ đến nỗi không hề trở lại.
Cảnh Hoan còn chưa kịp mở miệng, Tạ Bích Sơ vẫn không để tâm hỏi: “Tự lúc nào đã bắt đầu tính kế ta?”
“Ta……” Cảnh Hoan khẽ nhắm mắt lại, giọng cũng thấp dần, “Thanh Ngọc, nàng đã đồng ý với ta, sẽ không hối hận, sẽ không hận ta, nàng nhớ không hả, nàng đã đồng ý với ta.”
“Người mà ta đồng ý là Cảnh Hoan.”
Cảnh Hoan cứng họng, lại giải thích: “Ta thừa nhận, ta ngay từ khi bắt đầu đã tính kế nàng, nhưng sau này ta đã từ bỏ, ta, ta thực sự đã từ bỏ rồi, nhưng nàng…..Khi đó ta đã yêu nàng, ta cũng không biết sao ta lại yêu nàng nữa, nhưng ta đã yêu nàng, thân phận ta quá phức tạp, cho dù không còn là Cảnh Hoan nữa, ta cũng không cách nào đưa nàng cao chạy xa bay.”
Hắn thấp giọng, nói tới sự đấu tranh trong hắn: “Ta đã từng nghĩ, bỏ đi, nhân lúc hãy còn kịp, buông nàng ra, nhưng ta không chịu nổi, ta nghĩ tới khi hồi phục lại thân phận Thái tử Đại Hi này sẽ quang minh chính đại sống với nàng, cho nên ta lại tiếp tục kế hoạch cũ, dùng cách này đem nàng tới Đại Hi…….Thanh Ngọc, ta chỉ dùng dùng cách này để đem nàng tới Đại Hi, ta không tính kế nàng, ta……..”
Tạ Bích Sơ khẽ cười mỉa một tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Vậy nếu ngươi không yêu ta, ngươi vẫn theo kế hoạch để ta tới Đại Hi hòa thân, như vậy ngươi sẽ đối với ta như nào?”
Cảnh Hoan cứng lưỡi, nếu hắn không yêu nàng, thì sẽ không quan tâm nàng sống chết thế nào, nhưng lời này không thể nói, hắn nghĩ một chút, sau đó nói: “Tể tướng sẽ không để nàng tới Đại Hi, cũng như lần này, chẳng phải ông ấy đã chuẩn bị đưa nàng tới Giang Nam sao?”
“Sau cùng chẳng phải cũng bị ngươi tìm ra ta rồi đó sao?” Tạ Bích Sơ nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Tại sao, ngươi làm tất cả những chuyện này, đều là vì cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.