Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 107: Muốn đưa ta đi đâu (canh 2)




Editor: Lục Bình
Nguồn: diendanlequydon.com
Một nữ không hầu hai chồng? Hoàng đế bệ hạ: Nàng đã gả lần 2 rồi.
Thân thể đã thuộc về Hi Thái tử rồi? Hoàng đế Bệ hạ: Không sao Trẫm không ngại.
Ta không xứng với người? Hoàng đế Bệ hạ: Trẫm là Hoàng đế, nàng đã từng là Hoàng hậu, dưới thiên hạ chỉ có nàng xứng với Trẫm.
Ta đang bị? Hoàng đế Bệ hạ: Nàng có gan gạt Trẫm, thì có gan cởi quần a.
Ta không hứng thú? Hoàng đế Bệ hạ: Không phải lo, Trẫm kinh nghiệm đầy mình màn dạo đầu. Hệ trảo đông ba.
Tạ cô nương trong đầu tự hỏi tự đáp, Hoàng đế bệ hạ lại thấy nàng mắt đẫm lệ mông lung, đang chờ những tiếp theo của nàng: “Hả? Thanh Ngọc muốn nói gì?”
Ta chỉ muốn nói một câu, nhưng ta không dám nói.
Tạ cô nương cắn cắn răng, sau đó hạ quyết tâm: Nhắm mắt lại nói: "Bệ hạ ta. Ta thật sự rất khó chịu……..”
Đều là cái quỷ gì, rõ ràng là muốn muốn mở miệng trực tiếp kêu hắn cút ra ngoài.
“Cho nên Trẫm đây không phải đã ở lại bên Thanh Ngọc rồi sao?” Giọng Hoàng đế Bệ hạ rất là dịu dàng.
Không, hoàn toàn không đúng!
Tạ cô nương rốt cuộc từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh: “Cho nên Bệ hạ hãy để ta yên tĩnh một chút, để ta suy nghĩ một mình, được không?”
Cảnh Diệp yên lặng nhìn nàng, sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười phá tan nét lạnh lùng trên gương mặt hắn, giọng hắn thật thấp, mang theo một chút khàn khàn: “Đương nhiên là được, Trẫm ở phòng bên cạnh, Thanh Ngọc nếu có chuyện gì cứ kêu Trẫm là được.”
Tạ cô nương thở phào một hơi, nhưng theo đó lại vội vàng hỏi: “Vậy, vậy phụ thân thì sao? Bệ hạ chẳng phải kêu phụ thân lập tức tiến cung gặp người sao?”
Khóe môi Cảnh Diệp hàm chứa ý vị sâu xa, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, ông ấy bây giờ hẳn đã trở về Tướng phủ rồi.”
Tạ cô nương ngây ra một hồi, trong lòng lập tức hiểu lúc trước kêu Nam thần cha lập tức tiến cung kiến giá cái gì, chẳng qua tất cả đều là kế điệu hổ ly sơn, nàng nghĩ một chút vẫn là may mắn nói: “Bệ hạ, như vậy ta vẫn nên về trang tử của Tạ gia thì tốt hơn, ngộ nhỡ phụ thân tới tìm lại phát hiện không thấy ta…….”
Cảnh Diệp cười nhàn nhạt, nét mặt ôn hòa, nhưng giọng nói lại cứng rắn: “Yên tâm đi, cổng thành đem nay, cho dù Trẫm tới cũng không mở, nếu không lính gác cổng có thể sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Tạ cô nương run rẩy, sau đó ngượng ngùng cười: “Vậy, vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cảnh Diệp vừa nói vừa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Vậy nàng ngủ chút đi, nói cái gì thì để mai nói cũng được.”
Mắt dõi theo Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng rời đi, Tạ cô nương cảm thấy nhức đầu, cái gì mà ngủ chút đi, nàng căn bản là không cách nào ngủ được mà?
Thổi ngọn đen dầu, Tạ cô nương cúi đầu ủ rũ từng bước từng bước di chuyển trên giường, trong bóng tối lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, thở dài chán nản, cửa sau chợt xông vào một người.
“Thuộc hạ tham kiến Thái tử phi.”
Tạ cô nương mừng rỡ sắp muốn nhảy dựng lên, vừa nghe tiếng xưng hô này liền biết đây khẳng định là người mà Cố Thần để lại bên cạnh nàng, Tạ cô nương ngồi dậy giữ một hơi, nhỏ giọng: “Chuyện này trước mắt đừng cho chàng biết, để tránh chàng phân tâm.”
Ám vệ im lặng một chút, sau đó nói: “Vậy thuộc hạ cứu Thái tử phi ra trước.”
Tạ cô nương đang nghĩ gật đầu nói được, nghĩ một chút vẫn là nói: “Hôm nay không được, nếu ta đi rồi ngày mai người gặp xui xẻo chính là cha ta, ngươi hãy đi báo cho cha ta trước, để ông ấy trực tiếp hướng Cảnh Diệp đòi người.”
Ám vệ có chút do dự: “Thịnh Trạch Hoàng đế hình như có mưu đồ bất chính với Thái tử phi.”
Tạ cô nương im lặng, đột nhiên lại rất muốn yên tĩnh.
Nàng trầm tĩnh hỏi: “Ngươi tới từ khi nào vậy?”
Ám vệ rất thành thực trả lời: “Đến khi Thịnh Trạch Hoàng đế tiến vào.”
Tạ cô nương trong khoảnh khắc rất không muốn cùng hắn nói chuyện, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi ở lại bên ta sẽ bị người khác phát hiện thì sao?”
Ám vệ lại lần nữa thành thật nói: “Người đem Thái tử phi lúc trước có lẽ sẽ phát hiện ra, còn người khác thì không.”
Cho nên cái tên bắt cóc đó rõ ràng rất lợi hại, cho nên cái tên bắt cóc lợi hại đó là người của Cảnh Diệp, cho nên có tên bắt cóc đó ám vệ thì không thể ở bên cạnh nàng đảm bảo an toàn cho nàng, vậy thì nàng còn cần tên ám vệ này làm gì?
Tạ cô nương lại lần nữa chán nản ngã xuống giường, khoát khoát tay một cách yếu ớt: “Vậy ngươi tạm thời không cần lưu lại nơi này, đợi ngày mai phụ thân đem ta trở về ngươi hãy đi cùng.”
Ám vệ bộ dạng giống như bị đả kích mạnh, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sauk hi liên lạc với người mình, Tạ cô nương an tâm nhiều rồi, một mực lên đường, cộng thêm trước đó bị hù dọa, kỳ thực rất là mệt mỏi, cho nên sau khi an tam gác lại mọi chuyện rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng, sáng sớm sau khi mở mắt lập tức phát hiện bên cạnh mình đã ngồi một người……..đơn giản là muốn dọa chết sao?
Tạ cô nương thiếu chút nữa là nhảy từ trên giường xuống, may mà nàng nàng nhanh trí cuộn lại trên giường, dùng thảm cuốn mình lại, chỉ lộ ra chiếc đầu, cứng mặt hướng Hoàng đế Bệ hạ chào hỏi: “Bệ hạ, người, sao người lại ở đây?”
Trong nguyên tác hình như không có cảnh này, hắn vì sao lại không theo kịch bản chứ?
Hoàng đế Bệ hạ dường như hoàn toàn không ý thức được sai lầm của hắn, một mặt thản nhiên cười: “Trẫm tới gọi nàng dậy, hôm nay không thể lười biếng ngủ nướng, sau này thì có thể theo ý nàng.”
Tạ cô nương xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, mặt đầy khốn hoặc nhìn hắn: “Tại sao?”
Hoàng đế Bệ hạ sắc mặt có ý cười, nhưng lại không có trả lời nàng, đứng dậy kêu nha hoàn phục vụ vào, vừa nói: “Trẫm ở bên ngoài đợi nàng.”
Hắn nói xong liền xoay người đi ra, nhưng Tạ cô nương lại có chút thất thần, bởi vì không biết tại sao lại nghĩ tới tết đoàn viên trung thu năm ngoái, hắn ngay trong đêm liền từ trong cung đi tới Đại Giác tự, sau một phen tranh chấp, hắn lúc sắp đi nói: Trẫm ở trong cung đợi nàng.
Tạ cô nương có chút đa sầu đa cảm hiếm thấy, đúng a, là năm ngoái.
Tính ra nàng khoác lên thân phận này cũng mới chỉ vẻn vẹn có một năm mà thôi, khi ấy cũng là tiêt trời chim hót hoa thơm như này, nàng mang theo sự lạ lẫm và nỗi sợ hãi không nói nên lời, sống lại ở thế giới này.
Sau khi nàng hiểu rõ thân phận của mình, nàng quyết định làm một tiểu trong sáng, nàng vẫn luôn cảm thấy mình là một tiểu trong sáng, nhưng hồi tưởng lại một năm này, sự việc xảy ra lại quá nhiều, đương nhiên việc làm cho nàng vui nhất, gặp được hắn, yêu hắn, hơn nữa chưa từng buông bỏ hắn.
Nét vui mừng cùng ngọt ngào hiện rõ trên mặt Tạ cô nương, mãi đến khi đối diện với nét mặt không rõ hàm ý kia của Cảnh Diệp, mới giật mình hồi phục lại thần sắc.
Nhưng tiếc rằng không còn kịp nữa rồi, Cảnh Diệp giọng lạnh nhạt: “Thanh Ngọc nàng đang nghĩ điều gì?”
“Ta, ta đang nghĩ Bệ hạ muốn đưa ta đi đâu.”
Lần trả lời này rõ rang là lấy lòng Hoàng đế Bệ hạ, vẻ mặt hắn hơi dừng lại, tiến lên nắm lấy tay nàng cùng hướng ra ngoài, sau đó trực tiếp ném quả bom khiến thần trí Tạ cô nương nổ bay: “Thân phận Trẫm vốn chính là không thể rời cung quá lâu, cho nên, Trẫm muốn đưa nàng hồi cung.”
Tạ Bích Sơ trực tiếp sững sờ, nàng muốn dừng bước lại, nhưng không được, bởi vì Hoàng đế Bệ hạ đang trực tiếp lôi nàng đi.
Tạ cô nương chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa cố gắng thuyết phục hắn: “Bệ hạ, điều này thật sự không ổn, xin Bệ hạ nghĩ một chút tới thân phận ta, ta bây giwof đã là Thái tử phi của Đại Hi, kỳ thực không thể dễ dàng tiến cung, vẫn xin Bệ hạ nghĩ lại.”
Hoàng đế Bệ hạ căn bản không có ý lôi thôi với nàng, thả tay nàng ra, một tay vòng chắc bả vai của nàng, một tay ôm khuỷu chân của nàng, sau đó trực tiếp ôm nàng lên ngự liễn.
Tạ Bích Sơ: “…………”
Đợi sau khi hai người ngồi xong, Hoàng đế Bệ hạ mới thản nhiên hỏi một câu: “Thanh Ngọc mới vừa nói cái gì?"
Tạ Bích Sơ nuốt ngụm nước bọt, vẫn là lấy dũng khí nói: “Bệ hạ, hay là để ta trở về Tướng phủ trước, ta bây giờ tiến cung thật sự không hợp lẽ, Bệ hạ nếu là nghĩ cho ta, chi bằng hạ một chỉ khác triệu kiến.”
Cảnh Diệp lại không có tức giận, thái độ của hắn hiền từ lật lại thế, vừa giống như tiện miệng nói: “Xem ra trải qua một đêm Thanh Ngọc dường như vẫn không hề nghiêm túc suy nghĩ lời của Trẫm.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Hắn ngay cả chức vị Thái tử phi chính thức cũng không sắc phong cho nàng, nàng lại cự tuyệt ngôi vị Hoàng hậu Trẫm hứa cho nàng, Thanh Ngọc, là Trẫm đối với nàng quá tốt rồi sao?”
Đây cũng là logic gì sao, vấn đề mấu chốt là nàng vốn không có cần lòng tốt của hắn, hơn nữa, hắn đối tốt với nàng khi nào chứ, chính là ngôi vị Hoàng hậu kia ư?
Ha ha ha.
Nàng thích táo nhưng hắn lại cho nàng một xe quýt, còn hiên ngang nói hắn đối với nàng tốt, huống hồ người này vẫn là một quân chủ phong kiến, nàng ngay cả nói lý cũng không thông.
Tạ cô nương im lặng một hồi, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Bệ hạ, lòng tốt này cũng không phải là thứ ta muốn, ta không muốn ngôi vị Hoàng hậu, ta sớm đã nói với người rồi, người cũng đã biết rõ như vậy.”
“Trẫm không biết,” Cảnh Diệp ngẩng đầu hướng nàng, “Thanh Ngọc, bất luận nàng phủ nhận như thế nào, nàng cũng là một nữ tử, tất nhiên cũng sẽ yêu thích cái vị trí kia.”
Giọng hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Nhớ Tôn quý nhân và Tĩnh phi không? Ngay cả khi bọn họ ở trước mặt Trẫm dịu dàng cỡ nào, nhưng ẩn tàng dưới tấm thân đó, đều là dã tâm của các nàng ta, Mai Y cuộc đời này cũng không có hi vọng có được vị trí kia, cho nên nàng ta liều mạng muốn mang thai con nối dõi. Nàng ta”
“sau lưng Trẫm uống nhiều thang thuốc kỳ quái như vậy, cuối cùng cũng đã như nguyện, nhưng thai nhi lại không hề ổn, cũng đúng, dù sao thì cũng là vất vả dùng dược thảo mới nuôi ra được, Trẫm cũng không dám tin, đứa trẻ này sau khi được sinh ra sẽ có hình dáng như thế nào, Trẫm không muốn nó, nhưng Trẫm cũng không thể xuống tay.”
“Nhưng Trẫm cũng hiểu, nó chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn muốn tranh sủng của Mai Y mà thôi, cho dù hằng ngày Trẫm có quan tâm nàng ta nhiều như thế nào, nàng ta như cũ vẫn không thỏa mãn, nàng ta cảm thấy nếu không có cách nào lên tới ngôi vị Hoàng hậu, vậy sau này trực tiếp đi lên ngôi vị Thái hậu cũng vậy.”
“Còn Tĩnh phi, Chu Tĩnh Tuệ, một nữ tội thần, từ Hoán Y cục liền bắt đầu tính toán làm thế nào để tới gần Trẫm, có được sự ưu ái của Trẫm, nàng ta một mặt luôn khúm núm với Trẫm, mặt khác lại giữ thân phận không che giấu dã tâm, nàng ta cũng muốn một đưa con nối dõi, dùng để chuẩn bị cho việc lên ngôi Hoàng hậu, nhưng Trẫm cũng không thể để nàng ta được như ý nguyện, bởi vì thê của Trẫm, không phải ai cũng có thể làm.”
Hắn chậm rãi tự thuật, nhìn về phía Tạ Bích Sơ ánh mắt dần dần có chút hoảng hốt: “Trong lòng Trẫm thê tử thích hợp nhất mãi mãi chỉ có nàng, càng gặp những thủ đoạn của những nữ nhân kia, Trẫm càng nhớ nàng, Thanh Ngọc.”
Hắn khẽ nghiêng người, từ từ lại gần nàng, tựa hồ như đang ngửi khí tức khiến người khác an tâm trên người nàng: “Trẫm đó giờ đều không muốn đem nàng dâng cho Đại Hi, nàng biết không, Trẫm thời điểm nghe kế thay mận đổi đào của Tể tướng đã vui mừng biết bao, Trẫm đã thở phào, Trẫm viết thư cho nàng để nàng yên tâm, bởi vì Trẫm sớm đã có kế hoạch rồi, đợi sau khi Tể tướng đưa nàng ra khỏi Kinh thành, sẽ bí mật đón nàng về Tây Sơn, đáng tiếc, Trẫm chậm mất một bước, Trẫm rất hối hận, Trẫm……”
“Bệ hạ!” Tạ Bích Sơ cuối cùng nhịn không nổi ngắt lời hắn: “Bệ hạ, người đừng nói nữa.”
“Tại sao không nói?” Cảnh Diệp nhìn sâu vào nàng, bên môi bỗng khẽ cười: “Đúng a, Trẫm chút nữa quên, Hoàng hậu của Trẫm không thích nghe những thứ này, bởi vì trong tim nàng không có Trẫm, bởi vì trái tim của Hoàng hậu, đã đi theo Tĩnh Vương rồi, Trẫm nói có đúng chăng?”
Tạ Bích Sơ vứt sang một bên ánh nhìn, nét mặt có chút ủ dột: “Bệ hạ nói đúng.”
Con mắt Cảnh Diệp bỗng trở nên lạnh lùng: “Đáng tiếc Tĩnh Vương đã chết rồi, cho nên Thanh Ngọc, nàng vẫn là ngoan ngoãn ở lại bên Trẫm đi!”
Tạ Bích Sơ cũng không đè nén nổi sự tức giận nữa, quay đầu lại nhỏ giọng chất vấn: “Bệ hạ, sao người lại biến thành ra như này, lúc trước người đối với ta vốn không có tình ý, ta đối với người mà nói, có thể tính là gì chứ?”
“Nàng bây giờ là lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị Hoàng hậu của Trẫm, nhưng vì ta không yêu được nàng, cho nên ta không ghen tị cũng không hận, nhưng nếu ta ghen tị, ta và Tôn quý nhân, Tĩnh phi trong miệng nàng, có gì khác biệt, mỗi ngày đều đều vì một chút tranh sủng mà sống chết với nhau.”
“Người nếu thật sự có tình ý với ta, sao lại muốn để ta vào tình cảnh như vậy?”
“Huống hồ, tứ phi không phải rất tốt sao, đều xuất thân từ đại gia, mặc dù đôi khi cũng ghen ghét đố kị, nhưng cũng có dung mạo đẹp, có giáo dục, còn có thủ đoạn, người nào ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu kia cũng đều sẽ làm tốt hơn ta, người hà tất phải chấp nhất với ta, ta vốn không thích hợp vị trí kia, ta cũng không muốn vị trí đó!”
Cảnh Diệp cũng nhịn không nổi nhỏ giọng quát: “Chính là vì nàng không muốn vị trí kia! Những nữ nhân kia đều muốn, nhưng những gì họ muốn sao Trẫm phải cho họ chứ? Trẫm chỉ muốn cho nàng thôi!”
Tạ Bích Sơ gần như không bị cái tát vào mặt, cái loại tinh xà giai đoạn cuối này, sao không thể phóng khoáng ra một chút được chứ?!
“Bệ hạ, xin hãy nhớ lấy thân phận Nhất quốc chi chủ của mình!”
Cảnh Diệp cứng đờ người, theo đó trầm mặc một hồi mới thấp giọng thở dài, kéo mạnh nàng tới bên mình ôm vào lòng, sau đó nhỏ giọng nói: “Là Trẫm luống cuống rồi, chỉ là Trẫm……..chỉ là Trẫm bị náo đến nhức cả đầu, ngày trước khi nàng vẫn còn trong cung, Trẫm còn có thể đến chỗ nàng nơi đó thân cận một chút, nhưng từ khi nàng đi rồi, trong cung liền không còn nơi nào yên tịnh nữa.”
Tạ Bích Sơ cả người đều cứng đờ, nhưng hắn vẫn ôm chặt không buông, còn về bộ dạng yếu ớt này, không nói hắn cũng không phải đang diễn trò, cứ coi như là thật, vậy thì sao chứ?”
Hắn thân là ở địa vị Hoàng đế, mệt mỏi một chút cũng không nên sao?
Có nhiều quyền lợi bao nhiêu thì nghĩa vụ cũng lớn bấy nhiêu, một bên hưởng thụ Hoàng quyền chí cao vô thượng, quay đầu lại liền thấy trách nhiệm quá mệt mỏi?
Ha ha, vậy chỉ có thể nói cảm giác đối với trách nhiệm của hắn quá bạc nhược, không có lý do nào khác.
“Bệ ha, người vẫn nên buông ta ra trước đã.”
Cảnh Diệp không động đậy, sau một hồi lâu trầm mặc mới chậm rãi nói: “Buông nàng ra cũng được, nhưng nàng phải đồng ý với Trẫm, sống ở trong cung.”
Dường như cảm thấy Tạ Bích Sơ muốn cự tuyệt, hắn lại nói: “Chỉ là ở tạm vài ngày thôi, Trẫm sẽ không chạm tới nàng, chỉ là thỉnh thoảng đi tới chỗ nàng, thanh tịnh một chút mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.