Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 61: Nơi có lợi to, lòng người đều hướng đến




Gió biển mặn ướt, xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc, lạnh giá mà gay mũi.
Ngàn chân đuốc trên chiếc thuyền to được đốt lên, tựa như có vầng trăng sáng mọc trên mặt biển đen nhánh.
Trong ánh đèn đuốc sáng choang, máu và những phần xác cách đó không xa càng trở nên rõ ràng. Thi thể trải khắp nơi, có mấy mảnh máu thịt xếp chồng lên nhau, còn có những xác chỉ còn lại nửa người, nhưng có người vẫn còn một hơi. Tiếng gào đau đớn đã biến mất từ lâu, chỉ còn tiếng rên rỉ hơi yếu cùng tiếng thở dốc thống khổ.
Cả Long Hành Bảo Thuyền tựa như luyện ngục nhân gian.
Thanh Dực Loan nằm trong vũng máu, bị hơn mười dây xích khóa lại. Những cấm vệ nắm chặt dây xích không lộ vẻ gì, dù sao bọn họ vốn thường thấy sống chết, thậm chí là cảnh tượng còn máu me kinh khủng hơn cả lúc này.
Nhưng những kẻ đã chết đi hoặc sống không bằng chết, đều là vật hy sinh để có thể chế phục được nó.
Đoàn Sùng Hiên biết, lúc này đối phương đốt đèn, đơn giản là muốn khiến hắn bị chấn động trước thảm trạng thế này. Là một Thái Tử vô dụng được nuôi dưỡng ở thâm cung, sau khi lớn lên lại được nuôi thả ở Thương Nhai sơn, quả thật là nên sợ mất mật, sau đó thấy cực loạn trong lòng.
Hắn đưa mắt nhìn Vương Hi, đối phương cũng không lên tiếng giục, giống như là rất có kiên trì mà dụ dỗ từng bước, “Điện hạ, điện hạ đã nghĩ rõ chưa?”
Biết rõ nếu dùng xích Lưu Quang sẽ khiến cho Thanh Dực Loan phát điên hại người, tổn thất không thể tính nổi, nhưng lại không thèm để ý thủ hạ của mình đã trả cái giá lớn cỡ nào.
Tâm tính lạnh lẽo cứng rắn đến mức này, đúng là rất thích hợp làm chuyện lớn, ví dụ như mưu phản.
Đương nhiên, chó dữ như chủ nhân. Đoàn Sùng Hiên nhớ tới vị Hoàng thúc lúc nào cũng cười ôn hòa trong ký ức, đáy lòng lạnh giá.
Hắn nói rằng, “Ta theo ngươi đi gặp Hiền vương. Nhưng ta muốn trị thương cho Loan Nhị trước tiên.”
Bụi bặm lắng xuống, Vương Hi thở phào nhẹ nhõm, “Đây là đương nhiên, mời điện hạ.”
Dù sao trên người vị Thái Tử này có quá nhiều sát khí, khó lòng phòng bị. Có thể không động thủ, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Ông ta nghiêng người tránh qua một bên, tầng tầng vòng vây bốn phía cũng tách ra một con đường.
Cấm vệ giữ dây xích không nhúc nhích, lại cũng không ngăn cản Đoàn Sùng Hiên.
Loan Nhị nhìn thấy hắn đến gần, trong đôi mắt đỏ là biển lửa tàn nhẫn phẫn nộ, lại đột nhiên trở nên ứa nước, như là đứa trẻ uất ức đến mức đỏ cả hốc mắt.
Đoàn Sùng Hiên nhẹ nhàng vuốt thuận lông vũ của nó, cúi người xuống, đưa một viên đan dược đến bên mép của nó. Loan Nhị nhỏ giọng nức nở, ngoan ngoãn mở miệng nuốt vào, lại đến cọ cọ vào ngực của hắn.
Cấm vệ quân đã bày sẵn tư thế đón địch cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi, con hung thú có lực sát thương đáng sợ vừa nãy sao lại biến thành cái dạng này.
Đoàn Sùng Hiên vỗ vỗ nó, quay người đi trở về.
Thanh Dực Loan vẫn ngoan ngoãn như cũ.
Rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra!
Một luồng ánh chớp hết sức sáng rực xé rách màn đêm!
Kèm theo tiếng kêu trong trẻo vang dội, như hạc kêu như phượng hót, giữa tiếng gió rít gào, thân ảnh Thanh Dực Loan đã thu nhỏ một nửa xuất hiện giữa không trung.
Mà trong tay Đoàn Sùng Hiên nắm một thanh trường thương, mũi thương bốc lên khói trắng, vừa rồi hắn đã cắt đứt xích Lưu Quang trên người Loan Nhị.
Chẳng có tia chớp gì cả, chỉ là do tốc độ quá nhanh, bóng của trường thương chỉ nháy lên trong chớp mắt!
Phong Hỏa Lang Yên.
‘Phong Hỏa’ không phải là một thanh kiếm, mà là một cây thương. Nếu nói đệ nhất thần binh hiện nay thì ‘Xuân Sơn Tiếu’ và ‘Phong Thu Ly’ đúc thành từ Lâm Uyên kiếm hoàn toàn xứng đáng, vậy thì thanh trường thương đã theo Hoàng Đế lập nước ở Bắc Địa Nam chinh Bắc chiến này có tư cách đứng ở năm vị trí đầu.
Một chiêu ‘Phong Hỏa Lang Yên’ này của Đoàn Sùng Hiên chỉ miễn cưỡng đạt được hai phần nghĩa, nhưng có thể cắt đứt xích Lưu Quang, hoàn toàn là do uy thế vốn có của thần binh.
Trong nháy mắt dây xích gãy, thân hình Loan Nhị nhanh chóng thu nhỏ, thoát khỏi trói buộc!
Trường thương của Đoàn Sùng Hiên quét ngang, sương mù trên biển hội tụ dưới mũi thương, thanh thế như gió dữ, mọi người bận tâm thân phận của hắn nên không dám ra tay hết lực, nhất thời không dám ra chiêu hiểm ác, càng liên tục bại lui.
Phản ứng lại trước hết chính là Vương Hi, ông ta đứng dậy bay đến, một mặt quát lên, “Bắn cung! Kết trận!”
Cung tên bay vút như trăng lưỡi liềm, vô số mũi tên bắn về phía Thanh Dực Loan giữa không trung! Trong nháy mắt rời khỏi nỏ, đầu mũi tên dấy lên lửa cháy hừng hực!
Trên mặt biển đen nhánh, ánh lửa sáng ngời như mưa sao băng xẹt qua đêm dài.
Ngày càng nhiều cấm vệ nhảy lên tầng cao nhất của boong tàu, cuồn cuộn không ngừng hướng nơi đây, cước bộ của binh lính gần nhất chợt thay đổi, tầng tầng người kết thành trận bao vây, vây Đoàn Sùng Hiên trong đó.
Đoàn Sùng Hiên lại ngửa đầu hô, “Chạy —— “
Thế nhưng lần này, Loan Nhị không nghe lời hắn.
Nó vỗ cánh, từ trên trời cao đáp xuống! Xuyên qua ánh lửa dày đặc đang ùn ùn kéo đến!
Vương Hi đoạt cung nỏ từ trong tay cấm vệ, kình khí khiến áo bào bay lên, một thân chân nguyên bắn ra hết mức, một mũi tên bay ra!
Mũi tên đâm thủng không khí, phát ra tiếng kêu to chói tai.
Đồng thời trường đao bên người cũng ra khỏi vỏ, lưỡi đao chưa đến mà uy thế đã đến, ép tới mức Đoàn Sùng Hiên nhanh chóng vội vàng thối lui, lại đụng phải vòng vây phía sau!
Vào đúng lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới lời cha hắn nói ——
Cho dù con có thiên quân vạn mã, cũng tránh không được có lúc phải chiến đấu anh dũng một mình.
Hắn xoay ngang thương trước người, không lui về phía sau nữa, chuẩn bị gắng gượng đỡ một đao kia.
Khóe mắt nhìn thấy thế đi quá mạnh của mũi tên trong bóng đêm, Loan Nhị dù cho cật lực đập cánh, nhưng trên người có vết thương, cũng hẳn là không tránh khỏi…
Nhưng trong giây lát, đao thế biến mất, ánh lửa trong không trung cũng đều tắt.
Như đã có một cơn gió tới, sự sát phạt và nguy hiểm trên biển, như bị thổi tan trong gió.
Mọi người đều nhìn về phía gió nổi lên.
Có một người đứng thẳng trên mũi tàu.
Người đó đứng ở trong bóng tối nơi ánh đèn chiếu không tới, nhuệ khí quanh thân của một võ giả lại như một lưỡi dao sắc, tựa như có thể cắt cả không gian.
Gió nhẹ lại nổi lên. Bóng người rơi đến trước người Đoàn Sùng Hiên.
Thanh Dực Loan cũng vừa lúc đáp xuống, nhưng bởi vì lực kiệt, chỉ có thể nằm ở bên chân hai người.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, người tới là một vị nữ tử.
Trang phục màu cam đất, tóc đen buộc cao, khí khái anh hùng hừng hực.
Đoàn Sùng Hiên nhìn người đứng trước mình, ngơ ngác gọi, “Nhị sư tỷ…”
Liễu Khi Sương nghiêng người, khẽ gật đầu, “Ừ.”
Sắc mặt Vương Hi đột nhiên trắng bệch.
Bởi vì một tiếng gọi này của Đoàn Sùng Hiên đã tiết lộ thân phận của cô gái này, khiến cho thanh đao ra khỏi vỏ lần thứ hai của ông ta lại trở về trong vỏ.
Người thấy tận mắt Liễu Khi Sương rất ít, nàng tu hành ở Hề Hoa phong nhiều năm, không có lòng với việc dương danh. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng vô danh.
Ngược lại, bởi vì một trận chiến trên núi Tây Linh nhiều năm trước, cho tới ngày hôm nay, giới tu hành vẫn không dám quên nàng.
Cũng như Quân Dục năm đó, nàng đã giải thích thật tốt cho thế nhân biết, cái gì gọi là sức chiến đấu vượt xa cảnh giới.
Vương Hi ra hiệu tất cả cấm vệ quân lui ra sau, nghiêm túc làm lễ ra mắt, “Thương Nhai đường xa, xin hỏi Liễu đạo hữu vì sao mà đến?”
Thành ý và lễ nghi của đối phương, là ở mức tôn kính cao nhất, dựa theo quy tắc thông thường, dù sao cũng phải cho nhau chút mặt mũi, hàn huyên vài câu.
Nhưng Liễu Khi Sương chỉ là cứng ngắc nói,
“Đón sư đệ ta.”
Sắc mặt Vương Hi càng thêm không tốt.
Đoàn Sùng Hiên đột nhiên có chút muốn cười. Bởi vì hắn biết, sư tỷ không phải cố ý không nể mặt mũi. Mà là không có quá nhiều kinh nghiệm giao thiệp với người khác, nên không biết nói chuyện. Lúc bình thường nói chuyện với sư huynh và sư đệ thì còn đỡ một chút, nhưng nếu gặp người xa lạ, chỉ có thể bị coi là hạng người tính tình lạnh lùng kiêu ngạo.
Vương Hi lại nói, “Liễu đạo hữu, việc này dính dáng đến rất nhiều thứ, hơn nữa đây là việc nhà của Bắc Hoàng đô… Chắc rằng năm đó đạo hữu cũng đã nghe, vì sao điện hạ lại bái sư vào Thương Nhai sơn… Nếu bây giờ đạo hữu có thể khoanh tay đứng nhìn, Vương mỗ có thể lập lời thề ngay ở đây, ngày chuyện lớn thành công, Vương gia tất sẽ không quên ân nghĩa của đạo hữu ngày hôm nay.”
Lời này có thành ý cao hơn. Càng trở thành một lời hứa hẹn. Bởi vì ông ta đúng là không muốn động thủ.
Biển rộng mênh mông không chỗ mượn lực, đối phương lại có thể vượt biển, chân nguyên vẫn cực kỳ dồi dào, chỉ phất nhẹ tay áo liền hóa giải thế tên và thế đao của ông, chỉ riêng điểm này, cũng đủ để khiến cho người ta kiêng kỵ.
Đoàn Sùng Hiên đúng là đệ tử Kiếm Thánh, nhưng đó cũng là do Chưởng viện tiên sinh viết một phong thư tiến cử đưa vào Hề Hoa phong.
Tiên sinh tại sao lại chịu viết thư chứ? Bởi vì thân phận vốn có của hắn.
Nói cách khác, nếu như hắn không phải Thái Tử, hoặc là Đoàn Thánh An chết đi, không còn là Hoàng Đế, thân phận đệ tử Kiếm Thánh này cũng không thể coi là thật.
Vương Hi đúng là nghĩ như vậy.
Mỗi người tranh đấu đã lâu trong cái vòng xoáy quyền lực đều sẽ nghĩ như thế.
Nơi có lợi to, lòng người đều hướng tới.
Nhưng trong Hề Hoa phong, không ai nghĩ như vậy.
Liễu Khi Sương thậm chí không biết Vương gia mà ông ta đang nói là ai.
Nhưng nàng nói một câu dài nhất mà nàng nói trong đêm nay, sắc mặt rất nghiêm túc,
“Ta không quan tâm đệ ấy vì sao lại đến Thương Nhai, nếu như đệ ấy thật lòng coi ta là sư tỷ, thì ta cũng thật lòng coi đệ ấy là sư đệ.”
**********
Trung Địa. Vân Dương thành.
Tiết trời cuối thu, đống lá khô mà đạo đồng mới quét ban ngày, nhưng chỉ mới vào đêm, lại rơi xuống đầy đình.
Chưởng viện tiên sinh ngồi trong viện, rút đi nga quan bác mang đoan chính của ngày xưa, dùng một cây trâm gỗ búi tóc đen, một thân trường sam màu xanh giản dị, càng lộ thêm vẻ tùy tính tản mạn.
Dường như gió thu quá hiu quạnh, môi hắn hơi hơi trắng, ngay cả nếp nhăn nhỏ bé nơi khóe mắt cũng trở nên sâu thêm vài phần.
Hắn thấy Vệ Kinh Phong đi ra từ trong nhà, tuy rằng không biết thương thế của người trước mắt như thế nào rồi, nhưng vẫn hỏi như thường ngày, “Muốn uống trà không?”
Kiếm Thánh không hề trả lời hắn.
Mà là đưa mắt nhìn sắc trời.
Bầu trời đêm trên đỉnh đầu, bị tường viện cùng nhà cao cửa rộng nơi xa xa che lấp, cắt gọt thành một khối bất quy tắc.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy tinh hà lộng lẫy, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Tất cả không hề có sự khác biệt so với ngày thường.
Thế nhưng sắc mặt Chưởng viện tiên sinh đột nhiên trắng bệch!
Trong đình viện, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ chợt bắt đầu lay động kịch liệt, vết nứt lan rộng từ chỗ ánh mắt của Vệ Kinh Phong, cuối cùng trải rộng toàn bộ tầm nhìn.
Tựa như một cái lồng bằng ngọc lưu ly bị đánh nát, vỡ vụn, bầu trời chân chính lộ ra diện mạo thật sự!
Đen như vẩy mực, không trăng không sao.
“Rầm!… —— “
Hóa giải ảo giác vốn không có âm thanh. Một tiếng này, là chén trà trong tay Chưởng viện tiên sinh rơi xuống đất, mảnh sứ vụn bắn lên mu bàn tay rạch một đường máu trên tay hắn.
Vết máu chảy qua làn da trắng xanh, rơi lách tách trên đống lá hòe trên mặt đất.
Thân hình hắn lắc lư hai cái, tay phải đỡ bàn đá.
Đáy mắt Vệ Kinh Phong là một mảnh rét lạnh.
Bỗng nhiên đối diện một ánh mắt như thế, hắn theo bản năng muốn giải thích một chút, “Sẽ không đụng đến tính mạng, chỉ là lưu người lại ở Tĩnh Tư các mà thôi, còn đồ đệ của ngươi, lại càng không có chuyện gì…”
Vệ Kinh Phong chẳng chút động dung, chỉ là nói,
“Ngươi trong quá khứ sẽ không như vậy.”
Chưởng viện tiên sinh rũ mắt xuống, không tiếp tục nói nữa.
Bởi vì không có lời nào để nói.
Hắn nghĩ, ngươi cũng nói đó là ‘quá khứ’ mà. Mấy năm này ta tính kế ngươi còn ít sao?
Hắn khuyên Vệ Kinh Phong lưu lại dưỡng thương, sau đó dùng trận pháp ngăn cách nơi đây, ngay cả bầu trời đều là giả.
Duy trì một trận pháp có thể giấu diếm được tai mắt của Thánh nhân, cần phải trả cái giá thật lớn. Cho nên là ngay cả mảnh sứ vụn, cũng có thể dễ dàng cắt rách da thịt của hắn.
Tất cả những thứ này chỉ là để cho việc Hưng Thiện tự thành công.
Tai nạn sau này có thể chấm dứt.
Vệ Kinh Phong vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Chưởng viện tiên sinh hiểu ý của y: Không thắng nổi Ma tôn thì ra tay với hậu bối, thật vô sỉ.
Trong đình viện, gió thu hiu quạnh nổi lên, cuốn lên tầng tầng lá rụng bay lượn.
Lúc gió thổi đi mất, trong viện chỉ còn lại một người. Tựa như từ đầu tới cuối chỉ có một người mà thôi.
Hắn chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, thu dọn từng chút một mấy mảnh sứ vụn trên đất.
Nơi chén trà vỡ vụn, cũng chính là nơi trận bàn bị phá hủy ngày đó.
Cũng đều là đồ vật mà Vệ Kinh Phong đưa cho hắn rất nhiều năm về trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.