Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 3: Lần đầu gặp gỡ




Giữa tiết xuân phân. Đêm qua một cơn mưa rơi xuống Thiên Nhai. (tiết xuân phân: khoảng 20, 21 tháng 3)
Sáng nay sương mù khắp núi, màu xanh biếc như được người gột rửa, khiến bầu trời trở nên cao hơn.
Thanh niên hành tẩu trên con đường gồ ghề trong núi, mây khói nhàn nhạt vây trên người y, hơi nước ẩm ướt bám lên vạt áo.
Y mặc dù vội vàng, nhưng bước chân vẫn vững chãi, không nhanh không chậm. Ánh mắt trầm tĩnh, không thấy một tia gấp gáp nào.
So sánh với y, thiếu nữ váy đỏ đuổi theo phía sau y lại có vẻ gấp gáp hơn nhiều.
Hà Yên Vân nhìn bóng lưng người trước mắt.
Lạc sư huynh vừa mới tham gia lễ phong Thủ đồ Thương Nhai, trên thân vẫn còn mang lễ phục rườm rà phiền phức. Nhưng vẫn là màu trắng đơn giản. (Thủ đồ tương đương với thủ lĩnh, huynh trưởng, leader,…)
Hoa văn xinh đẹp màu xanh trên cẩm bào, trên áo thêu rừng Tùng tinh tế, trên tay áo dùng chỉ bạc thêu chìm họa tiết mây, bên hông ngoại bào là long thanh ngọc kết.
Trong lúc đi, tầng tầng lớp lớp vạt áo buông xuống tựa như biển mây cuồn cuộn. Khiến thân hình cao to càng thêm rõ ràng.
Mắt thấy người thanh niên ngày càng xa dần, sắp bị bỏ lại phía sau. Thiếu nữ đề khí, bỗng dưng nhảy lên, thân ảnh vút đi, liền xuất hiên trước mặt người thanh niên, vội vã kêu, “Sư huynh!”
Thanh niên cũng không ngạc nhiên, ôn hòa nói, “Sư muội nếu như có việc, hãy đợi huynh trở về lại bàn.”
Ngũ quan của y vốn là sắc bén, tuấn mỹ, nhưng bởi vì khí chất ôn hòa quanh thân, làm người ta cảm thấy tin cậy khó thể giải thích.
Có vài người dường như từ lúc sinh ra đã mang theo năng lực đặc biệt, cho dù nói ra lời cự tuyệt, cũng chẳng thể làm người khác sinh ra ác cảm.
Lạc Minh Xuyên chính là một người như vậy.
Thiếu nữ tựa như cậy vào sự ôn hoà của y nên vẫn cản đường như trước, trong giọng nói thậm chí mang theo mấy phần hờn dỗi, “Sư huynh, muội nghe nói huynh thỉnh Thương Lan lệnh từ chỗ chưởng môn, huynh rốt cuộc muốn làm gì?”
Nàng vốn xinh đẹp mỹ mạo, hành động như vậy không khiến người cảm thấy vô lễ, ngược lại cảm thấy cô gái nhỏ này đáng yêu ngây thơ.
Sắc mặt của người thanh niên không thay đổi chút nào, “Sư muội mời trở về đi, huynh phải xuống núi một chuyến.”
“Huynh xuống núi làm gì còn mang theo Thương Lan lệnh?” Thiếu nữ nhíu đôi mi thanh tú, suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, mắt hạnh mở to, “Thương Nhai địa lao?!”
“Sư huynh không phải là muốn đi thăm người họ Ân kia đi?!”
Thanh niên trầm mặc không nói.
Hà Yên Vân biết, Lạc sư huynh sẽ không nói dối, phản ứng như thế này tương đương với ngầm thừa nhận.
Cho nên nàng càng thêm kích động, “Đến thăm hắn ta làm cái gì?! Hề Hoa phong thì làm sao? Có gì đặc biệt đâu?! Rõ ràng là tâm tư hắn ta ác độc, quỷ kế đa đoan muốn hại chúng ta, sư huynh bây giờ là Thủ đồ Thương Nhai, sư huynh sao lại đi thăm hắn ta?!”
Lạc Minh Xuyên nhíu mày, “Hà sư muội, nói năng cẩn thận.”
Thiếu nữ không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, “Lẽ nào muội nói sai? Bảy ngày nữa sẽ thẩm tội, hắn ta nên bị phế đi tu vi đuổi xuống núi, theo muội thấy, tội nặng như tàn hại đồng môn này, Hề Hoa phong cũng không bảo vệ được hắn ta, dù có là Kiếm…”
Bỗng nhiên nàng im lặng, như bị một bàn tay vô hình chặt chẽ bóp lấy cuống họng.
Cảm giác sợ hãi nhanh chóng tuôn ra, làm nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong nháy mặt. Loại uy hiếp không phải bắt nguồn từ người nào hay vật nào, mà là bắt nguồn từ sâu trong nội tâm.
Không chỉ là nàng, dường như mỗi người trên thế gian đều như vậy.
Cho dù chỉ là thuận miệng mà hơi có bất kính, sợ hãi khắc sâu trong xương sẽ trào ra trong nháy mắt, khiến người ta không thể thở nổi.
Nàng lúc này mới rõ ràng, Lạc sư huynh vừa mới nhắc nhở nàng ‘Nói năng cẩn thận’, cũng không phải ngăn nàng bôi nhọ Ân Bích Việt. Mà là sợ nàng thất lễ với người nọ.
Người nọ là sư phụ trên danh nghĩa của Ân Bích Việt, vị phong chủ ra ngoài vân du nhiều năm của Hề Hoa phong —— ‘Kiếm thánh’ Vệ Kinh Phong.
Nàng đã quá ngông cuồng rồi, đây không phải là chuyện nàng có thể nói.
Hà Yên Vân hít sâu một hơi, nỗ lực khôi phục như thường, ngữ khí cũng yếu ớt, năn nỉ nói, “Sư huynh, huynh nhất định phải đi sao? Vậy huynh dẫn muội đi cùng đi, muội cũng muốn xem địa lao kia ra sao…”
Ngữ khí của thanh niên mặc dù ôn hòa, nhưng không có một tia dao động, chỉ là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Muội đừng náo loạn.”
Hà Yên Vân còn muốn nói gì, liền thấy thân người trước mắt như là sóng khẽ gợn lên, trong chớp mắt liền tiêu tan không thấy.
Nàng kinh hãi đến biến sắc, lại rất nhanh mà hiểu ra, phép không gian thần thông thế này, Lạc sư huynh tất nhiên là không sử dụng được, nhưng hôm nay Thương Lan lệnh ở trong tay huynh ấy, có thể mượn sức mạnh của Thương Nhai sơn mạch, dùng trận pháp trong núi nháy mắt rời đi.
Thiếu nữ cáu giận giậm chân một cái.
***************************
Huyền Thiết môn dày nặng từ từ mở ra, khe tối từ từ mở rộng, dường như muốn nuốt sống người ta vào vực sâu, rốt cục lộ ra bộ mặt thật của nó.
Lạc Minh Xuyên vừa mới bước vào, liền cảm thấy khí tức hơi ngưng lại, y là linh tu, cảm giác chân nguyên lưu chuyển bị phong bế thật sự khó chịu. Ban đầu chỉ là hơi không khỏe, nhưng bởi vì càng tiến sâu vào cảm giác ấy càng khuếch đại. Đợi đến khi y đến nơi, liền giống như bị người ta trói vào gông xiềng vô hình.
Thủ vệ đã được truyền tin từ lâu, mang theo đuốc, ánh lửa gần như tắt, đứng ở cửa chờ y.
Lạc Minh Xuyên hơi khom mình hành lễ, nói một tiếng, “Làm phiền.”
Thủ vệ nghiêng người tránh né cái thi lễ của y, âm thanh nghiêm túc, “Không dám.”
Lạc Minh Xuyên biết mình vì sao mà tới. Y biết, bên trong bí cảnh, người Ân Bích Việt muốn giết là y, những người khác chỉ là liên quan.
Nhưng y không hiểu, Ân Bích Việt tại sao muốn đẩy y vào chỗ chết?
Rõ ràng năm đó bọn họ có quen biết ở Lan Uyên học phủ, mặc dù sau khi đến Thiên Nhai cũng không lui tới nữa, cũng không có liên hệ gì với nhau.
Lúc y thấy địa lao tăm tối, đáy lòng nhất thời thổn thức. Lần đầu gặp gỡ thiếu niên kia thiên tư tuyệt diễm, hôm nay lại rơi xuống nước này.
Tiếng nước rơi hòa cùng tiếng bước chân, trầm ổn mạnh mẽ, dọc theo hành lang hẹp dài, vang vọng không dứt.
Ân Bích Việt dựa vào ở trên vách tường mở mắt ra.
Bây giờ chân khí của hắn bị phong bế, thị lực kém xa lúc trước.
Mãi đến tận khi bóng người cách chỉ vài bước, ánh lửa chưa tắt soi lên khuôn mặt người tới.
Ngọc quan bạch thường, mi dày mắt sắc…
Lạc Minh Xuyên!
Đồng tử Ân Bích Việt đột nhiên co rút nhanh! Cơ thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, suýt nữa đã nhảy lên một cái.
Lập tức hắn dùng hết toàn lực cưỡng bách chính mình thanh tĩnh lại.
Đây là phản ứng bản năng của nguyên thân, đã đến mức độ như vậy, thần hồn sau khi rời đi nhưng phản ứng vẫn lưu lại ở trong thân thể.
Cái này…Phải thù hận bao nhiêu đây?!
Thủ vệ đưa đuốc qua, sau đó tự mình lui ra.
Lạc Minh Xuyên nhìn ngục tù u ám, thử thăm dò gọi, “Ân sư đệ?”
Trong bóng tối vang lên tiếng vải vóc ma sát, tiếng xiềng xích va chạm, chói tai sắc bén.
Tiếng động theo người trong ngục đến gần, xuất hiện ở bên trong ánh lửa.
Sắc mặt trắng bệch, mặt mày u ám.
Hắn mang thường phục màu trắng đơn giản, không hoa văn không trang sức, tóc dài chưa buộc, rũ xuống cả người.
Áo bào rộng lớn dưới ánh lửa, càng khiến thân hình hắn thêm gầy gò.
Thiếu niên nhấc mắt, nhìn thẳng, thâm thúy thanh lãnh, như là hàn tinh trên trời.
Lạc Minh Xuyên nhất thời sững sờ.
Trực giác nhạy bén khiến y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Ân sư đệ trong ấn tượng của hắn không phải như vậy.
Ánh mắt của thanh niên vốn là âm lãnh ủ dột, tình cờ giương mắt nhìn y, khiến người ta cảm thấy như bị động vật máu lạnh theo dõi.
Mà cái lạnh của người trước mắt, như vị thần đứng trên mây nhìn xuống, từ lúc sinh ra đã mang theo lạnh lùng.
Làm y nháy mắt hoảng hốt.
Năm đó, trong lần đầu gặp gỡ ở học phủ, y liền biết vị sư đệ này nhìn rất ưa mắt. Lúc này cẩn thận nhìn, mới kinh ngạc phát hiện thiếu niên mặc dù thân hình chưa thành thục, mà ngũ quan đã hoàn toàn nẩy nở, môi mỏng mũi cao, mày kiếm mắt sáng như sao, không một nơi tỳ vết.
Như là dương chi bạch ngọc, thần tư cao triệt.
Không dính chút bụi trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.