VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 459: Xem xét




Athenia ở trong căn lều chính đã tỉnh được một lúc lâu. Phản ứng đầu tiên của cô ta là hoảng hốt rồi đến giận dữ, nhưng sau cùng lại là thất vọng và chán nản. Đây cũng là điều dễ hiểu khi đối với cô nàng, việc đánh bại con Sinh vật dị biến hình người đã trở thành một thử thách để đánh giá năng lực bản thân.
Và cô ta đã thất bại.
Turan và Vrolm tiến vào lều sau khi có được sự cho phép. Nó cùng Athenia ngồi vào cùng một chiếc bàn nhỏ đối diện nhau, riêng Vrolm thì xin phép được đứng nghe chuyện chứ không có ý định tham gia vào.
– Tôi xin lỗi.
Athenia cúi đầu lên tiếng. Turan ngồi khoanh tay, không nói gì mà cứ thế nhìn chằm chằm vào cô gái tóc màu xanh lục trước mặt một hồi lâu.
– Lỗi của cô là gì? – Turan hỏi.
Athenia ngẩn người ra. Cô ta không hẳn là không xác định được phần lỗi của mình, nhưng lại nhất thời không biết đáp thế nào cho đúng. Thân là một đội trưởng, cô nàng chưa từng đối mặt với tình huống tương tự bao giờ.
Turan không chỉ là đang chất vấn, mà là muốn xác định các nhìn của Athenia về những chuyện đã xảy ra. Nó thậm chí chẳng quan tâm cách cô ta sẽ làm để giải quyết lỗi lầm. Nó cần một sự phát triển.
Áp lực lên Athenia là lớn, và điều đó dễ dàng cảm nhận được qua bầu không khí nặng nề hiện tại. Vrolm đứng ở một bên đưa tới ánh mắt lo lắng, nhưng rồi cũng chỉ đành dời đi, để mặc cho cô nàng tự quyết định.
– Là tôi cố chấp. – Athenia khó khăn cất tiếng.
– Cố chấp?
Turan nhướn mày, không hài lòng với câu trả lời của đối phương. Tuy nhiên, nó không muốn đào sâu hơn vào vấn đề này, chẳng khác gì bắt ép Athenia vào khuôn khổ mà mình định sẵn. Thay vì thế, Turan nói:
– Cô có một cơ hội. Đây đúng ra thì là do Wyndur cho.
Athenia lập tức ngẩng đầu lên với vẻ mong chờ.
– Rời đội Khiên xám.
Sự mong chờ trên vẻ mặt Athenia tắt mất, bị thay thế ngay bởi sự bàng hoàng, rồi thành hốt hoảng. Cả người cô nàng run lên càng lúc càng mạnh. Từng thớ thịt co giật như mất đi sự kiểm soát tối thiểu.
Vrolm trông thấy vậy, vừa định lên tiếng thì bị Turan đưa tay ngăn cản. Nó thậm chí còn quăng tới ánh mắt đe dọa, khiến ông ta chỉ còn nước cắn răng chịu đựng.
– Phó đoàn trưởng… ngài ấy…
Giọng Athenia run run, được đáp lại bằng vẻ mặt kiên quyết của Turan. Lời của nó có ý nghĩa hoàn toàn như đã nói, không có ẩn ý gì khác.
Cơ hội này của Athenia giống như một sự trừng phạt đối với cô nàng, lại đồng thời là một sự cần thiết cho đội Khiên xám và chính bản thân cô ta. Wyndur nên làm điều này từ sớm, nhưng vị trí không phù hợp, đành để cho Turan. Đây thật sự là phiền phức.
– Tôi sẽ để cho cô có thời gian suy nghĩ. – Turan nói – Nửa ngày sau tôi mong nhận được câu trả lời. Trong lúc đó thì đội Khiên xám cứ đóng quân ở đây, tôi cũng có việc cần làm với một vài thành viên.
Athenia không đáp, nhưng trông hẳn là đã nghe được lời của Turan. Nó thấy vậy cũng không nán lại thêm nữa, quay người rời đi.
Ra khỏi căn lều không lâu, Vrolm liền đuổi theo Turan, vượt lên trước nó, vội hỏi:
– Đây là ý mà cậu đã nói?
– Không sai. – Turan đáp ngay – Ông có điều thắc mắc?
– Này… hết sức vô lý. Athenia không thể thiếu đội Khiên xám.
Turan cười nhạt, nói:
– Hay là ngược lại, đội Khiên xám không thể thiếu Athenia?
Vrolm nhăn mặt, môi mấp máy một hồi lại không nói lời nào.
– Để cho các thành viên tự quyết định điều mình muốn đi, tin chắc mọi người sẽ nhanh chóng có nơi mình thuộc về sau sự ra đi của đội trưởng. Phải rồi, ngoài Athenia, tôi cũng cần chọn một vài đối tượng nữa, ông có gợi ý nào không?
Câu hỏi của Turan rõ ràng là gây khó dễ cho Vrolm. Nếu ông ta đưa ra gợi ý lúc này chẳng khác gì là đồng tình với cách làm của nó.
– Tôi tin là cậu đã có sự lựa chọn của riêng mình. – Vrolm đáp.
– Lời này sai rồi. – Turan cười bảo – Nếu không có gì tích cực xảy ra, e là chỉ có mỗi Athenia phải rời đi mà thôi.
– Cậu…
Vrolm thốt, muốn nói lại thôi. Ông ta đang bị dồn vào thế khó. Dĩ nhiên, nếu muốn đi cùng Athenia, ông ta có thể tự đề cử bản thân, nhưng Turan có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Đúng lúc này, một dáng người quen thuộc bước tới, lại hoàn toàn mất đi sự yểu điệu thường có mà thay vào đấy là vẻ mệt nhọc, chừng như đã nhiều ngày không ngủ.
– Turan. Tôi nói chuyện với cậu được chứ?
Người đến chính là cô nàng vũ công Shelah. Turan đã đoán trước rằng cô ta sẽ tới, chỉ là hiện tại thì có chút sớm.
– Vậy, tôi chờ tin tốt từ ông.
Turan cất tiếng. Vrolm hiểu ý, liền rời đi. Đây cũng coi như là dành cho ông ta một đoạn thời gian để suy nghĩ.
Quay sang Shelah, Turan hỏi:
– Thế còn cô. Có chuyện gì?
Vẻ hời hợt của Turan làm cô nàng vũ công sinh ra e ngại với điều mình định nói. Nhưng rồi dành hết sự dũng cảm, cô ta cũng lên tiếng:
– Tôi… có nghe tin. Đội Khiên xám e là phải giải tán rồi?
Turan hơi nhướn mày. Nó không nhớ là chính mình có nhắc gì tới việc giải tán đội Khiên xám. Mặt khác, chuyện để cho Athenia rời đội cũng vừa mới bảo với cô ta thôi. Shelah hoặc là đã nghe lén, hoặc là sở hữu khả năng suy luận tuyệt vời. Dĩ nhiên, cũng có thể cô ta chỉ đoán mò.
Nhưng gì thì gì, việc đội Khiên xám sẽ không còn như trước nữa hẳn là ai trong đội đều có thể nhận ra, chỉ là không rõ sớm hay muộn. Quyết định mà Turan đưa ra chung quy là nhằm để tiến độ của việc đó trở nên phù hợp với kế hoạch của bản thân.
– Còn tùy cách nhìn của cô như thế nào. – Turan đáp, ngừng lại một chút, tiếp tục – E là không chỉ thắc mắc như vậy thôi nhỉ?
– Ừm. Chuyện là…
Turan nhăn mày càng lúc càng sâu. Nó hoàn toàn không quen được cái dáng vẻ e ngại và thành thật này của Shelah. Cô ta đang xuống nước. Sau tất cả, cô nàng vẫn có thứ mà mình không đành lòng dứt bỏ, lại chẳng có khả năng giữ lấy.
– Tôi có thể đi cùng Athenia không? Tôi biết cậu chắc chắn sẽ chọn đội trưởng. Tôi… không cần đến lục địa phía Tây, nhưng trước khi mọi người tới đó, tôi muốn ở cùng đội với cô ấy.
Hai sự tình kể trên vốn không thể tách rời được nên yêu cầu, hay đúng hơn là lời nhờ vả này của Shelah là có phần vô lý. Cô ta hẳn đã chuẩn bị sẵn cái giá, nhưng khó mà nói được cái giá ở mức nào mới có thể khiến Turan chịu để ý. Shelah đến cùng cũng chỉ là một thành viên đội Khiên xám thuộc quân đoàn Ungreilt, hoạt động dưới trướng Wyndur. Cô ta căn bản không đủ khả năng sở hữu thứ gì tốt.
Chỉ có năng lực. Turan đánh giá cao kỹ năng của cô nàng vũ công. Năng lực chiến đấu của cô ta cũng chẳng phải là thấp. Tuy nhiên, nó vẫn thấy rằng như vậy là chưa đủ để tham gia vào sự kiện chỗ tòa tháp Ma pháp Tối thượng. Đến cả Athenia cũng chỉ có thể xem như là miễn cường đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoài Athenia, Turan không nhắm được mấy người. Số lượng quá ít cũng không phải là tốt. Thế nên nó mới chưa lập tức loại bỏ Shelah, chờ xem mình còn có cách nào khác tìm thêm người.
– Đã thế này, tôi có thể cho cô một cơ hội. – Turan cất tiếng.
– Thật ư?! – Shelah thốt, hai mắt sáng hẳn lên.
– Nhưng cơ hội này, bất kể cô có thành công hay không thì vẫn phải chấp nhận trả giá. Không gì hơn, tôi cần cô ở bên cạnh bảo vệ một người.
– Thua thiệt như vậy…
Shelah bỉu môi, lại thấy Turan có ý bỏ đi liền sáp tới gần níu tay nó, vội bảo:
– Được. Tôi đồng ý. Đừng đi.
Turan lắc nhẹ đầu, muốn răn dạy vài câu, thấy bộ dáng cô ta nửa đùa nửa thật thì cũng đành thôi, biết có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
– Thế, cơ hội mà cậu nói là gì?
– Đưa tay ra.
Turan nghiêm giọng. Đáp lại là Shelah mới đầu có vẻ dè chừng, sau lại thành làm bộ ngượng ngùng, chừng như sợ bị nó lợi dụng. Nhưng đến cùng cũng là chịu đưa tay ra.
– Lật ngửa lên.
Turan nói, lần này kèm theo một cái trừng mắt cảnh cáo, khiến cô nàng lập tức ngoan ngoãn nghe theo.
– Cô ngoài vũ công, còn là một y thuật sư, phải không? – Turan hỏi.
– Điều đó cũng đâu phải là mới lạ hay bí mật gì-
– Tôi hỏi thì trả lời. – Turan gằn giọng.
– Phải…
Turan ra vẻ suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi:
– Cô trị thương như thế nào?
Shelah nhăn mày khó hiểu, nhưng cũng rất nhanh đáp:
– Trị thương về cơ bản có hai loại, bổ sung thiếu hụt hoặc tăng cường tốc độ hồi phục của cơ thể. Cách thứ nhất trực tiếp, mau chóng giải quyết vấn đề, nhưng cách thứ hai thì ổn định và an toàn hơn. Tôi chính là làm theo cách thứ hai. Ngoài ra, tôi cũng có thể gia tăng hiệu quả dược liệu và thuốc ở một mức độ nhất định. Đây cũng chính là thứ giúp kỹ năng vũ công của tôi mạnh mẽ hơn.
Turan gật nhẹ đầu. Nó đã chủ ý tới khả năng này của Shelah, nhưng không hề đánh giá cao. Chỉ là nếu để cô nàng phát huy trong điều kiện thích hợp, nhất định sẽ mang lại hiệu quả đáng kinh ngạc.
– Thử xem.
Turan nói rồi đưa tay mình về trước, cầm lên một con dao găm. Ý định ban đầu của nó là rạch một vết dài trên lòng bàn tay mình, nhưng chỉ một giây sau đó nó liền đổi ý, mỉm cười thích thú nhìn về phía Shelah.
Cô nàng vũ công phát giác ngay ý đồ của Turan, lại tránh không kịp, bị nó siết chặt tay, mạnh bạo rạch một nhát trên lòng bàn tay của cô ta. Máu từ đó bắt đầu tuôn.
Đau đớn là có, nhưng Shelah lại cắn răng chịu đựng, cũng đã từ bỏ phản ứng chống đối của mình. Cô ta vừa rồi chỉ là bị bất ngờ, chứ nếu như Turan chịu lên tiếng báo trước thì hẳn đã không có chút giãy giụa nào.
– Cậu thật sự là đành lòng… – Shelah cất giọng oán trách.
– Mục đích đơn giản: muốn xem cô có thể tự trị thương cho mình hay không.
Turan hời hợt đáp. Nó có nhiều hơn một dụng ý trong hành động vừa rồi, nhưng chẳng cần phải giải thích.
– Nếu tôi không trị được thì sao. Quả là ác độc.
Turan cười gằn, không nói gì. Một vết thương nhỏ đối với du hành giả là không thành vấn đề, chỉ cần một bình thuốc hồi phục cùng chút ít thời gian nghỉ ngơi liền có thể khôi phục như thường. Cái nó quan tâm hơn bây giờ là hiệu quả thực tế khả năng hồi phục của Shelah.
Thần chưa hẳn đã siêu thoát, Tiêu Dao là một cách sống. Trải nghiệm từng kiếp nhân sinh, chính là tùy hứng như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.