VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 387: Quan điểm và nhận thức




– Vậy, đây là…?
Turan cất tiếng. Làn khói đen kia đã trở lại hình hài của một người dưới lớp áo trùm đen từ sớm, đáp:
– Không quan trọng. Đến đây chủ yếu là để ngươi thấy được ý nghĩa của nhiệm vụ mình sắp thực hiện.
Turan nhăn mày, nhưng quyết định không hỏi nhiều. Những điều muốn biết, nó có thể tìm hiểu sau. Chỉ riêng việc phát hiện ra căn phòng này, còn tiến vào trong luôn, đã được xem là lợi ích rất lớn rồi.
– Nhìn đi.
Tử thần Sứ đồ cất tiếng, đưa cánh tay bị phủ lấy bởi khói đen của mình hướng về phía trên. Turan nhìn theo, dưới ánh đèn bão lại chỉ thấy một cái trần xám xịt.
– A. Phải.
Tên sứ đồ thốt, hơi chuyển cánh tay chạm lên trán Turan. Hành động của hắn ta không nhanh, nhưng trông rất tự nhiên, khiến nó cảm giác như thể đó là điều chắc chắn phải xảy ra, trong vô thức bỏ đi mọi sự phòng bị, càng không phản ứng lại.
Ngay sau cái chạm, khung cảnh vốn chỉ là cái trần trống trơn mà Turan đang nhìn thấy bỗng xuất hiện những cánh tay xương xẩu đi ra từ phía trên trần lẫn vào nhau màu xám trắng. Chúng trông không đáng sợ, mà là quái dị. Hơn cả là, chúng đang không ngừng cử động, dù có phần chậm chạp.
– Tinh linh?
Turan thốt. Nó chẳng rõ vì sao bản thân lại nghĩ đến sự tồn tại này đầu tiên, e là vì bị ám ảnh không dứt ra được đi.
– Có hiểu biết.
Tên Tử thần Sứ đồ khen một tiếng, đưa tay vung sang ngang. Theo đó, cả chùm những cánh tay rơi tuột xuống, va thẳng vào thân xác gầy nhom trên giường đập thành nát bét.
Turan giật mình tránh sang bên theo phản xạ. Nó nhìn đến, thấy rằng chùm cánh tay giờ nằm vùng vẫy trong một vũng máu thịt trông đến ghê rợn. Tâm trí nó bị hình ảnh ấy tác động, làm nhớ lại không chỉ cuộc đụng độ với tinh linh ở Rungr mà cả những khốn khổ nó trải qua nơi đó.
Nôn ọe. Cũng may chỉ là nôn khan, Turan vẫn còn kiềm chế được. Nỗi ám ảnh, quả thật luôn là đáng sợ nhất.
– Ngươi có biết về thế giới tinh linh?
Tử thần Sứ đồ hỏi. Turan đưa tay vuốt miệng, hơi suy nghĩ rồi mới nhẹ giọng đáp:
– Có biết đôi chút.
– Ngươi nghĩ thế giới đó được hình thành như thế nào?
Turan nhăn mày, càng lúc càng sâu. Câu hỏi này quá bất ngờ, cũng là bất thường. Nó không cho rằng kiến thức này là thứ bản thân nên biết được chút nào, tự nhiên cũng không thể trả lời.
Tên sứ đồ cười một tiếng, nói:
– Đổi câu hỏi vậy. Ngươi nghĩ thế giới tinh linh được tạo ra bằng cách nào?
Turan bất giác lắc đầu. Nó thật tâm muốn tránh xa chuyện này. Nó biết chính mình vẫn chưa sẵn sàng.
Tử thần Sứ đồ tặc lưỡi, bảo:
– Ngươi không thể thực hiện nhiệm vụ của mình một cách chính đáng nếu cứ không có nhận thức đúng về sự việc như thế. Hay là, ngươi định từ bỏ?
“Từ bỏ? Ngay từ đầu, tại sao mình phải bắt linh hồn lang thang của đại pháp sư Velduran chứ?”
Turan thầm thắc mắc. Đầu nó theo đó chợt trở nên đau nhói, lại nhanh chóng được làm dịu bởi một cơn mát lạnh. Toàn bộ cảm giác ấy chỉ thoáng qua, nhưng đủ để Turan biết được có sự bất thường chẳng tốt lành nào đó đang xảy ra với mình.
– Chuyện này…
Turan bối rối, dành thời gian suy nghĩ thêm chút nữa, bảo:
– Nói ngắn gọn thôi.
– Ngắn gọn?
Tử thần Sứ đồ thốt, đưa tay nâng cằm vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, nói:
– Tinh linh là tồn tại chỉ có linh, thiếu đi hồn. Hồn biểu hiện rõ nhất qua cảm xúc, bản thân lại không phải là cảm xúc. Thế giới tinh linh chứa đầy đám như vậy, còn ở đây, chúng ta có một tinh linh được biết đến như đã bị vấy bẩn, thành sa đọa, chỉ vì chúng đã có được hồn, nhưng hồn đó lại chẳng phải hoàn toàn thuộc về chúng.
Turan không hiểu. Có nhiều điều quá mới mẻ với nó. Tên sứ đồ này dường như đang giả định rằng nó đã đạt được tầng kiến thức cơ bản nào đấy.
Nhưng Turan không định cất lời thắc mắc, chỉ đơn thuần ghi nhớ. Hiện tại còn chưa phải lúc để nó bận tâm đào sâu về vấn đề này.
– Thế giới tinh linh có trước, hay tinh linh, những cư dân ở đó có trước, thật khó mà xác định. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là, chúng không tự sinh ra. Vậy, tinh linh ở thế giới tinh linh có trước, hay là tinh linh vốn được xem là sa đọa ở thế giới này có trước?
Lời diễn giải đột nhiên được thay bằng câu hỏi, còn vẻ như đang chờ câu trả lời từ Turan làm nó không khỏi nghệch mặt ra một lúc.
– Được rồi. – tên sứ đồ lắc đầu nói – Là ta trông đợi quá nhiều. Câu hỏi đơn giản nhất dành cho ngươi là, tinh linh đối với thế giới này là tốt hay xấu?
Đống bàn tay lúc nhúc lẫn vào nhau trước mặt, cùng cái đầu với gương mặt trắng xóa không mắt mũi miệng mà Turan đã gặp ở Rungr, hai thứ đó khiến nó lập tức có câu trả lời, dù có là phiến diện.
– Là xấu.
– Chính xác. – tên sứ đồ gật gù vẻ hài lòng bảo – Chúng không sống cũng không chết, nằm lay lắt giữa kẻ đã mất đi sinh mạng với kẻ vẫn còn nắm giữ. Hơn hết là, chúng vốn không nên tồn tại ở thế giới này.
Turan có cảm giác đối phương đang đưa vào trong lời nói chút ý hận thù nào đấy, nhưng cũng không tiện để tâm thêm, coi như không nhận thấy.
– Tuy nhiên…
Tử thần Sứ đồ nghiêm giọng, theo đó làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
– Ta lại không thể làm gì chúng.
Nghe vậy, Turan không khỏi thắc mắc:
– Vì sao?
Tên sứ đồ không đáp mà vung tay sang ngang lần nữa, hất văng đống cánh tay sang bên, để lộ ra bên dưới một mớ bầy nhầy những máu và thịt. Giờ, hắn ta mới bảo:
– Trong tình huống thông thường, bọn tinh linh sẽ không phản ứng lại một Tử thần Sứ đồ. Mà nếu chúng không cản trở ta làm việc thì ta không có quyền tác động tới chúng.
“Ra vậy.” Turan nói thầm. Nó đoán là một Tử thần Sứ đồ luôn có những nguyên tắc phải tuân theo. Đó có khi chính là giới hạn đặt ra để họ có được sức mạnh như kẻ đang đứng ở cạnh nó hiện giờ.
Sức mạnh đi kèm với trách nhiệm, chưa bao giờ là sai cả.
– Ngươi làm thế này, không có vấn đề gì chứ? – Turan hỏi.
– Ta? – tên sứ đồ thốt – Đừng hiểu nhầm. Ta chỉ đang giúp đỡ một thành viên cùng hội làm nhiệm vụ mà thôi. Trong trường hợp đối phương không đủ khả năng thực hiện nhiệm vụ, được sự cho phép, ta là có quyền.
Turan nhướn mày, lại thấy tên sứ đồ vẻ như đang dò xét mình thì nhún vai tỏ ý không quan tâm. Nó đoán là hắn ta có cách để khiến tên Tử thần Sứ đồ vốn nên đảm nhiệm nhiệm vụ này phải vui vẻ nhường ra.
Xác nhận Turan không có ý phản đối, tên sứ đồ mới hướng tay về trước, hơi nắm lại làm bãi máu thịt kia bắt đầu hội tụ, dần cuộn thành một khối cầu tròn màu đỏ sẫm. Sau đó chừng vài giây, khối cầu ấy vỡ tan, hóa thành vô vàn những hoa văn có hình dạng như những bông hoa sáng lấp lánh, chốc thì đều biến mất.
Turan thầm thở dài một hơi. Nó e là đã thất bại trong việc giúp đỡ cô gái kia. Đây cũng là không ngoài dự đoán. Cơ hội của nó quá mỏng manh, lại còn bị đối phương mạnh mẽ ra tay hành động trước, chỉ đành trơ mắt để cho mọi việc diễn biến.
Tên Tử thần Sứ đồ xoa hai tay vào nhau, vân vê như thể đang cố cảm nhận xem có gì thay đổi. Rồi hắn ta cất tiếng:
– Ngươi có gì muốn hỏi?
Turan lắc đầu, bảo:
– Chuyện này thật tệ.
– Hửm? Ngươi chắc là có suy nghĩ thú vị nào đấy… Nói ra xem.
Turan không vội đáp mà nhìn quanh căn phòng một lượt, hơi chút do dự, bước tới chỗ đống cánh tay lẫn vào nhau ở một góc, săm soi hồi lâu mới lên tiếng:
– Một kẻ gần hết thọ, vì muốn sống tiếp nên chủ động tách rời phần linh và hồn của mình, lại nhằm để giữ lại mối liên kết mà phải nếm trải đau khổ khốn cùng vô thời hạn. Giờ, kẻ đó bị ngươi đánh giết.
Tên sứ đồ nghe vậy, vẻ khinh thường lắc đầu, bảo:
– Hắn ta vốn dĩ đã chết, đây là kết quả hiển nhiên.
– Tôi không cảm thông cho ai cả. – Turan vội nói – Chỉ là, nếu người làm ra chuyện này không phải kẻ đó, càng không thuận theo ý nguyện của hắn ta… Vậy thì vấn đề vẫn chưa được giải quyết, nhỉ? Chưa kể, dường như còn có kẻ thứ ba tham gia vào chuyện này.
Tên sứ đồ đờ người ra. Sau đó, hắn ta cười lớn, từng tiếng trầm nặng vang vọng khắp căn phòng làm Turan không khỏi rùng mình, nổi hết da gà lên. Nó biết chắc chuyện sắp tới sẽ chẳng tốt đẹp gì.
– Hay lắm. – Tử thần Sứ đồ cất tiếng – Tức là ngươi muốn xử lý đến cùng chuyện này?
– Tử thần Sứ đồ không lo sao? – Turan dò hỏi.
– Không thể lo. – tên sứ đồ đáp ngay – Nhiệm vụ và quyền hạn của ta chỉ có mang đi những kẻ đã hết thọ, xử lý linh hồn thang lang và tệ hơn nữa là đám quỷ u uất. Tất cả những thứ khác đều là vi phạm, sẽ khiến ta mất đi toàn bộ những gì mình đã đạt được. Ta không ngốc như vậy, cũng không có lý do để làm vậy.
– Nhưng chẳng phải, linh và hồn của đối tượng vẫn còn ở đây ư?
Tên sứ đồ im lặng, hướng về phía đống cánh tay bước tới vài bước. Rồi hắn ta nói:
– Cho dù ý của ngươi có là gì đi chăng nữa, sức mạnh của ta vẫn sẽ mất đi quá giới hạn với tinh linh này. Nên câu trả lời là không. Nếu mong muốn, ngươi nên tự mình thực hiện.
Turan nghe vậy, hơi suy nghĩ, xong thì quay người, vươn vai một hồi, bảo:
– Tôi đoán là thôi vậy. Việc này quá sức của tôi.
– Biết tự lượng sức là tốt.
Dứt lời, tên sứ đồ hóa thành làn khói đen, nhanh chóng lần theo lối đã dùng để đến đây rời đi mất. Turan biết hắn ta cũng chẳng đi đâu quá xa, cùng lắm là chờ ở ngoài căn nhà gỗ. Hắn ta vội vã như vậy hẳn là tâm tình không tốt, chẳng muốn nhiều lời với nó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.