VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 384: Bế tắc




Turan hít thật sâu rồi thở ra. Vừa rồi nó thật sợ. Nó không biết đối phương có ý định gì, nhưng hắn ta hoàn toàn có khả năng giết chết nó, còn là một điều rất dễ dàng.
Turan rất yếu, nó chưa bao giờ quên đi điều đấy.
Căn nhà gỗ vẫn vậy, bị bao phủ bởi sự u ám và quỷ quái, giờ trông lại như lời đe dọa của tên Tử thần Sứ đồ kia hóa thành hiện tượng, không ngừng nhắc nhở Turan.
– Đến đây. Mọi chuyện ổn cả rồi.
Turan cất tiếng gọi qua viên đá truyền âm. Nó đã làm ra quyết định của mình.
Cả nhóm bốn người rất nhanh tập trung ở chỗ mà mới cách đây không lâu họ vừa đụng phải một tồn tại quái dị nhưng vô cùng mạnh mẽ. Darmil định lên tiếng nói gì đó nhưng Turan đã ra hiệu cho cậu ta im lặng. Rồi nó hỏi:
– Cô biết gì đó, đúng không?
Theo như phản ứng của cô gái khi gặp phải Tử thần Sứ đồ, Turan có thể xác định cô ta không đơn giản là chỉ cần tiền.
– Chuyện này… mọi người không nên bị kéo vào.
Cô gái vẻ áy náy nói.
Vấn đề là Turan ngay từ đầu đã không thể tránh khỏi sự liên quan tới chuyện này. Những gì nó đang làm hiện giờ chỉ là để xem xem chính mình có thể dấn bước tới đâu.
– Ngoài cô ra, còn ai nữa?
Turan cất tiếng, nhấc chân hướng về trước một bước. Cô nàng đã đưa nó đến đây, hẳn không có lý đo để ngăn cản nó tiến vào trong đi.
– Chỉ mình tôi thôi.
– Không thể.
Turan nhấn giọng, lại hỏi:
– Từ khi nào?
Cô gái vốn không định trả lời, lại bị áp lực đè nén, nhỏ giọng đáp:
– N-nửa năm trước.
Turan nhằm hờ mắt, tập trung suy nghĩ. Thông tin nó có được quá ít, hoàn toàn không có khả năng hóa giải tình huống khó khăn hiện tại.
Tử thần Sứ đồ đến tìm một người để mang đi, chính là dựa theo sự lựa chọn của thần Thailak, vị thần của cái chết.
Từ sau Đại Thánh Thế, một người khi chết đi sẽ tái sinh. Tuy nhiên, nếu một người bị đưa đi bởi Tử thần Sứ đồ, chính là dâng hiến sinh mạng mình, cũng tức là rời bỏ cõi đời một cách chân thật nhất.
Sự lựa chọn của thần Thailak hoàn toàn là ngẫu nhiên, hoặc là chưa từng có ai nhìn ra được quy tắc của chuyện ấy. Từ già đến trẻ, bất kể giới tính, địa vị, tiền tài, sức mạnh, mọi người đều có thể trở thành vật hiến tế ấy.
Mà, hiến tế cũng chỉ là cách nói. Chẳng có ai rõ ràng lý do nằm sau thực sự là gì.
– Vào trước rồi nói.
Cùng với lời đó, Turan dẫn đầu tiến tới. Kull không chút do dự đi theo. Darmil thì còn cần phải trấn an cô gái bên cạnh một lúc, nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
Bên trong căn nhà gỗ thật đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ, vài ba cái ghế cũ kĩ cùng mấy vật dụng bằng gỗ khác. Cô gái đánh một tiếng thốt ngạc nhiên, quay đi, bảo rằng để mình chuẩn bị chút thức uống chiêu đãi.
Turan không có ngăn cản, dù cho biết rằng cô nàng đang muốn sắp xếp, tránh để nó thấy được những điều không thỏa đáng.
– Vừa rồi là gì vậy, Turan?
Darmil lo lắng hỏi. Cậu ta cảm nhận được rõ ràng áp lực từ hình hài dưới lớp áo trùm kia.
– Một Tử thần Sứ đồ. Hai cậu hẳn đều nghe qua rồi.
Kull giật mình, thốt:
– Đúng là có nghe, cũng từng trông thấy rồi. Nhưng không hề đáng sợ như vậy.
Turan gật nhẹ đầu xác nhận. Tử thần Sứ đồ hẳn là cũng phân thành từng nhóm riêng biệt. Kẻ vừa rồi thuộc nhóm mạnh mẽ cực kì đi.
– Nói vậy, chỗ này lẽ nào…
– Đừng nói lung tung. – Turan ngắt lời Kull – Chờ xem trước đã.
Một điều mà bất kì ai trên thế giới này đều biết được ngay khi Đại Thánh Thế xảy ra là không bao giờ được cản trở một Tử thần Sứ đồ đang thực hiện hiện nhiệm vụ của mình. Không ai biết hậu quả của việc ngu ngốc đó là gì, cũng chẳng ai dám suy đoán, chỉ cần biết rằng sẽ vô cùng thê thảm là đủ.
Nhưng khi người thân yêu nhất của mình bị gọi tên, sẽ rất khó để một ai có thể ngồi yên chấp nhận sự thật sẽ mất đi người ấy. Trong trăm đến ngàn trường hợp, rồi cũng sẽ có kẻ bất chấp mọi thứ đứng lên tranh giành lấy sinh mạng từ tay Tử thần Sứ đồ.
Với sự hiểu biết về linh và hồn hiện có, mặc dù còn nông cạn, Turan vẫn thấy được rằng kẻ đang ẩn nấp trong căn nhà này đã không còn nguyên vẹn nữa. Linh và hồn vốn là chỉnh thể của hắn ta đã có dấu hiệu tách rời, cũng đồng thời không thấy được sự liên hệ với cái gọi là cơ thể. Theo cách nói từ kiến thức của Turan, hắn ta đã chết, một cách thật sự.
Vấn đề là, Tử thần Sứ đồ phải đến lấy đi sinh mạng của một người ngay khi hiện tượng như này xảy ra mới đúng, chứ không phải chỉ đến để dành ra vài sự đe dọa tới Turan.
“Hắn ta không vào đây được?”
Turan nghĩ thầm. Nó không cho điều này là khả thi. Chuyện có lẽ phức tạp hơn thế nhiều.
– Mời.
Cô gái trở lại mang theo một khay trà nước cùng bánh khô, cất tiếng. Trông vào, sẽ chẳng ai nghĩ rằng nơi đây đang chấp chứa một linh hồn lẩn trốn khỏi bàn tay tử thần cả.
– Tôi hỏi lần cuối, ngoài cô ra còn có ai?
Turan nghiêm giọng, làm Darmil vừa hớn hở ngồi vào bàn định thưởng thức trà bánh giật nảy người, tránh đi.
– Cậu… có thể bỏ qua chuyện này được không?
Cô gái thốt, vẻ nửa cầu khẩn, nửa ghét bỏ thái độ của Turan.
Turan nhăn mày, nhếch mép. Nó đoán là ý định ban đầu của cô nàng chỉ là để cho mọi người hiểu tình cảnh khó khăn của mình một chút, thành cảm thông, từ đó dễ dàng hơn nhận được sự giúp đỡ. Thế nhưng sự xuất hiện mang tính đe dọa kia của Tử thần Sứ đồ đã làm xáo trộn hết cả.
– Tôi đoán… để cho một người tránh khỏi bàn tay Tử thần Sứ đồ, cần nhiều hơn chỉ là tiền nhỉ?
Turan dò hỏi, và như không để phụ lòng nó, cô gái nhăn mặt, gắt:
– Cậu thì biết cái gì!
Turan không biết, đáng buồn là thế. Nếu nó biết thì chuyện này đã dễ giải quyết như rồi.
Thật sự, rất khó có thể tưởng tượng nổi Turan lại đụng phải vấn đề lớn như vậy chỉ vì chút tính toán trên sự cố của công tước Sigmah. Nếu nó chịu ngồi im xem biến thì giờ người đang phải đối mặt với vấn đề này đã đổi thành ông ta rồi.
– Không đúng.
Turan nói nhỏ. Tử thần Sứ đồ sớm muộn gì cũng sẽ tìm gặp nó, và điều ngược lại cũng đúng. Nếu như xem đây là sự dẫn dắt, hoặc là tín hiệu từ hội Tử thần Sứ đồ thì cũng không sai. Để xác định điều này, câu hỏi vẫn chỉ có một.
– Ngoài cô ra còn có ai? – Turan nhấn giọng, vẻ kiên quyết.
Mặt cô gái trở nên nhăn nhó, vẻ bứt rứt, rồi thành bất lực, cô ta chực khóc. Nhưng trước khi sự tình trở nên mất kiểm soát, cô nàng đã quay đi, chạy vào phòng riêng.
Darmil bước tới trước, vẻ khó xử nói:
– Turan. Chuyện đâu còn có đó, phải không?
– Là lỗi của tôi.
Kull lên tiếng, cũng tự giải thích lời mình:
– Nếu tôi thu thập được nhiều thông tin hơn thì chúng ta đã không dính vào chuyện này.
Darmil nghe vậy thì cắn răng, vừa giận vừa hận. Cậu ta nếu chưa biết chuyện thì thôi, biết rồi thì rất khó có thể bỏ mặc được. Lời vừa rồi của Kull không khác gì là đang chỉ trích Darmil cả.
Turan đưa tay ra hiệu cho hai người đồng đội của mình im lặng, bản thân thì ngồi vào bàn, trầm tư suy nghĩ.
Hiện tại, Turan hoàn toàn có thể dùng vũ lực để có được điều mình mong muốn. Nhưng tình huống tốt nhất vẫn là không làm như thế. Kull thì không sao, nhưng ảnh hưởng tới Darmil không thể bỏ qua được. Nó không muốn người đồng đội đầy tiềm năng này của mình về sau chỉ là một con rối chẳng biết suy nghĩ cho bản thân, như vậy rất hạn chế khả năng phát triển của cậu ta.
Giả định như Turan không thể ép cô gái nói ra những kẻ có liên quan khác, nó sẽ phải tự mình điều tra. Kull dĩ nhiên cũng cần góp sức trong chuyện này.
Nhưng chỗ khó khăn là ở thời gian. Turan có thể thấy được phần linh và hồn kia không còn tồn tại lâu được nữa, chỉ là cụ thể thì không rõ có bao nhiêu lâu. Mặt khác, nó cũng không biết được linh và hồn sau đó sẽ là mất đi hay biến đối thành cái gì khác. Cô gái kia không giống là muốn phần linh và hồn này biến mất.
Sự tiều tụy và gương mặt hốc hác của cô nàng chứa đựng nhiều thông tin hơn là chỉ sự mệt mỏi. Du hành giả có thể lực được nâng cao nhiều lần, khả năng chống chịu cũng là có cải thiện lớn. Để rơi vào trạng thái tồi tệ như cô ta, hẳn là đã phải trải qua khoảng thời gian dài làm việc không ngừng nghỉ, hoặc là một yếu tố khác.
Theo lời cô gái, chuyện bắt đầu từ nửa năm trước, nên cũng chẳng có gì bất ngờ nếu cô ta giờ mang lấy bộ dạng như thế này. Chỉ là, Turan ngờ rằng điều đó là thật.
Linh và hồn của cô gái đang suy kiệt, Turan có thể nhìn ra được. Nhưng nó đã từng thấy nhiều kẻ có linh và hồn tương tự như thế nên không dám vội kết luận cái gì. Đó có thể chỉ là trùng hợp. Nếu không thì ngay từ khi gặp cô ta nó đã lập tức nghĩ đến tình huống này rồi.
Turan tặc lưỡi, cảm giác thật khó chịu. Đây quả thật là một bài toán khó, nhìn như đủ dữ kiện để giải, lại không cách nào tìm ra được lời giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.