VAN&#39s Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 289: Chiêu kiếm hết mình




Thế mạnh lớn nhất của Turan hẳn là lời cầu khấn, nhưng nó ngờ rằng mình có thể sử dụng ở đây, vào lúc này. Thần Syrathr thì rõ ràng đang không ổn, thần Fyratr cũng chẳng khá hơn là bao, sẽ không tránh được hiệu quả giảm mạnh. Đối với các vị thần khác, Turan là chưa chuẩn bị vật dẫn phù hợp hoặc không có đủ tự tin cất lời cầu khấn tới họ. Gì thì gì, hành động mạo muội đó rất có khả năng khiến các vị thần nảy sinh ác cảm với Turan, nhất là khi đối tượng trước mặt nó là tồn tại mà họ cũng phải e sợ.
Hơn nữa, không khó để Turan nhận ra rằng Deln đang muốn xem thử tiềm năng của nó tới đâu. Nếu vậy, việc lợi dụng sức mạnh của các vị thần mà không phải dùng sức chính mình hẳn sẽ khiến hắn ta không vừa ý, mà giờ thì rõ ràng hắn ta đã rất thiếu kiên nhẫn rồi.
Bỏ khả năng cất lời cầu khấn đi, thứ mà Turan có thể trông cậy vào chỉ còn mỗi kiếm kỹ của mình.
“Nhưng thật sự có thể gây được ấn tượng gì ư?” Turan nói thầm. Nó hiểu rõ khả năng của bản thân là khó lay động được Deln, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên chút tâm lý cầu may. Dù sao thì nó cũng đã không có thể quay đầu được nữa.
“Nếu…”
Turan chợt nghĩ tới việc dốc hết vốn liếng mà mình có vào đòn tấn công sắp thực hiện lên người Deln. Nó giờ là sở hữu khả năng vận dụng nguyên khí điêu luyện, cùng với đó là vùng đêm tối trong luyện tinh thần đã đạt tới hai đốm sáng.
Về vận dụng nguyên khí, sẽ đáng tin cậy hơn nếu Turan kích hoạt kỹ năng mà nó có, như ‘Đấm mạnh’ hoặc là ‘Cào’. Tuy nhiên, làm vậy sẽ không phát huy được khả năng dùng kiếm điêu luyện của Turan. Có lẽ, nó nên thử áp dụng cùng nguyên lý cho hai kỹ năng kia lên chiêu kiếm của mình.
Về vận dụng tinh thần, Turan không tự tin lắm. Sau lần đối thoại với mèo Jorz, nó hiểu rằng bản thân không giỏi về mảng này, hoặc ít nhất là không đủ để xem trọng trong mắt của ông ta. Nó vốn cũng đã định tạm thời bỏ qua việc luyện tập thêm về tinh thần, nhưng xem ra giờ lại phải dùng tới.
Ý tưởng về lợi dụng tinh thần để cường hóa chiêu kiếm của bản thân đã có trong đầu Turan từ rất lâu rồi, trước cả khi nó biết vể sách kỹ năng ‘Luyện tinh thần’. Tuy nhiên, ý tưởng với áp dụng vào thực thế luôn là hai chuyện cách xa nhau như trời với vực. Giờ, Turan chẳng khác nào đang làm liều cả.
Một chiêu kiếm nhanh như cắt, sắc bén và chuẩn xác, được cường hóa bởi nguyên khí và có khả năng đánh vào tinh thần kẻ địch; Turan chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ phải làm ra chiêu kiếm như vậy sớm thế này.
Cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Turan, Deln mỉm cười, cất tiếng:
– Chuẩn bị xong rồi?
Turan hít sâu một hơi rồi mới đáp:
– Vâng. Giờ tôi sẽ thực hiện đòn tấn công.
Deln không nói gì, chỉ hơi ưỡn ngực lên vẻ mời chào.
Turan bất giác cảm thấy hồi hộp, không kiềm được siết chặt thanh kiếm trong tay mà mình vừa lấy ra. Cầm thanh kiếm, nó mới phát hiện áp lực mình đang chịu nặng nề đến mức nào. Deln không có vẻ gì là đang thi triển Thần uy mà ngược lại còn đang cố áp chế, vậy mà lại khiến nó sợ hãi một cách vô thức.
Có vẻ như, trong thâm tâm Turan hiểu được rằng, chuyện mình sắp làm là kinh khủng nhường nào, và cũng là có tầm ảnh hưởng cực lớn tới vận mệnh không chỉ riêng nó mà cả những người đồng đội của mình.
Không được phép thất bại, Turan xác định rõ như vậy.
“Được rồi. Bình tĩnh.”
Turan đứng thẳng người dậy, giơ kiếm sang bên. Nó chưa vội ra tay. Cơ hội chỉ có một mà thôi.
Vấn đề hiện tại, là đánh vào đâu. Deln chắc hẳn là sẽ không phòng thủ, để mặc cho Turan muốn làm gì thì làm.
Đầu, cổ, sau gáy, bên hông, dưới bụng, giữa ngực,… đều là những vị trí hiểm hóc mà người bình thường sẽ không dễ dàng để bị đánh trúng. Nhưng nói tới, Deln vốn đâu phải con người. Dù giờ hình dạng của hắn ta chẳng khác con người là bao, nhưng hắn là vẫn là một con rồng.
Mà điểm yếu của một con rồng thì, Turan lại không biết. Trong các câu chuyện hay truyền thuyết kể về các anh hùng diệt rồng, cũng chỉ đề cập rất qua loa rằng một nhát kiếm đâm xuyên tim, hay chặt rơi đầu của đối phương. Turan hiểu rằng chuyện như thế là không thể nào xảy ra ở hiện tại. Lại nói, thanh kiếm được dùng để diệt rồng kia, cũng đâu phải tầm thường.
“Đừng phân tâm.” Turan tự nhủ. Nó hiện giờ là không cần phải diệt rồng. Nó cần một đòn đánh thể hiện hết tiềm năng của bản thân, khiến Deln phải ấn tượng, và suy xét đến đó như là một đối trọng cho giao kèo.
– Hửm? Đó là… vết thương?
Turan nói nhỏ. Nó vừa trông thấy trên bộ giáp của Deln nơi ngực có một vết nứt khá dài đang phát ra ánh sáng le lói màu đỏ cam, nhìn kỹ thì như là một vết đâm, rất sâu. Hiện giờ, hắn ta là đang ở dạng người, nếu ở dạng rồng, vậy vết thương đó phải lớn tới mức bằng cả một tòa nhà.
– Ồ? Ngươi nhận ra?
Deln thốt. Dù vậy, hắn ta chẳng có vẻ gì là e ngại khi vết thương bị phát hiện mà còn lộ vẻ phấn khích. Vỗ nhẹ vết nứt trên ngực mình, hắn ta bảo:
– Ta không ngại nếu ngươi nhằm vào đây. Nhưng hãy chắc chắn đòn tấn công của người đạt chuẩn, vì chẳng ai ưa thích việc bị đau cả.
Turan thoáng nhăn mặt. Nó quả thật vừa có ý định nhằm vào vết thương của Deln, nhưng đó có vẻ là hành động ngu xuẩn nhất. Nếu nó thành công thì hậu quả sẽ không đến nỗi nào, nhưng thất bại thì có thần Istrant mới biết con rồng này sẽ làm chuyện khủng khiếp gì.
“Như diệt thế mà hắn ta đã nhắc tới chẳng hạn…”
– Gượm đã- – Turan thốt – Tôi… có thể xem một chút chứ?
Deln nhăn mày, thắc mắc:
– Ngươi xem để làm gì? Đừng cố kéo dài thời gian, chỉ khiến ta tâm tình ta thêm tồi tệ mà thôi.
– Tôi- không có ý đó. – Turan vội nói – Nếu là về tiềm năng thì, đâu hẳn cần phải đánh nhau, đúng không?
Turan giờ là đang định lợi dụng kỹ năng chủ đạo của mình để gây ấn tượng với Deln. Nó không phủ nhận bản thân có chút ý chùn bước trước việc tấn công một con rồng. “Ngẫm lại vẫn cứ thấy sai sai thế nào…”
– A… Phiền phức. – Deln nói như gào lên – Cứ lấy thanh kiếm đó chém hoặc đâm một nhát chẳng phải là hết chuyện rồi ư? Nếu không phải vì nể mặt lão già đó, ta mới chẳng thèm mang ngươi tới đây…
Turan không kiềm được hít sâu một hơi. Rồi nó bảo:
– Không giấu gì ngài, kỹ năng của tôi phát huy mạnh nhất khi nắm được tình trạng của đối phương. Chẳng lẽ… ngài sợ tôi điều tra ra điều gì đó bất lợi cho ngài…?
– Hả?!
Deln gắt, nhướn mày, mắt sắc lại, vẻ mặt chừng như muốn lao đến tóm cổ Turan mà bóp nát ngay lập tức. Nhưng rồi hắn ta kiềm chế, bảo:
– Đừng có mà tinh tướng. Trò vặt này chẳng những không giúp ích gì mà còn khiến ta nổi giận đấy.
– Không. – Turan vội nói – Ngài hiểu nhầm. Tôi chỉ là đang hỏi ý ngài…
– Ta biết. – Deln gằn giọng – Ngừng lại cái giọng điệu ấy. Còn chuyện xem, ta cho ngươi một phút. Chỉ một phút.
Turan mừng rơn. Nó đâu cần gì hơn sự cho phép của Deln, chằng hề màng tới thời gian là bao lâu cả. Trên thực tế, mới vừa nãy nó đã thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên vết thương của hắn ta rồi.
Kết quả rất đáng ngạc nhiên, Turan thành công, ngay trong lần thử đầu tiên. Đây giống như là một lời xác nhận rằng nhận định của nó là đúng.
Đối tượng của kỹ năng ‘Thông hiểu’, không nhất thiết phải là một cơ thể hay vật thể hoàn chỉnh, mà có thể nhằm vào một cách tổng quan, hoặc cụ thể. Đối với trận pháp hay nghi thức hiến tế của tộc yêu tinh, đó hẳn là theo phương thức tổng quan; còn hiện tại, chính là theo phương thức cụ thể.
Những lần trước đây thất bại khi nhắm vào đối tượng Thần cấp cao, Turan đoán là do lượng thông tin quá lớn, hoặc đi kèm theo một lượng nhất định uy thế nào đấy mà bản thân nó không chịu đựng được. Nếu tình huống là vậy, việc gia tăng cấp độ của kỹ năng chủ đạo sẽ không giải quyết được nhiều vấn đề.
Đối tượng lần này của Turan là một vết thương, hay đúng hơn thì nó chỉ nhắm vào một phần nhỏ của vết thương đó. Cuối cùng, thông tin nó có được là “Vết cháy sém của thánh viêm”.
Kì thực, mẩu thông tin này không giúp ích được nhiều cho Turan trong việc xác định vết thương là gì hay cả nguồn gốc, nhưng ít nhất, nó có thể khiến cho Deln tin rằng mình là đáng tin cậy.
– Đây là vết thương do thánh viêm gây ra?
Turan cất tiếng sau một hồi săm soi. Bản thân nó cũng chưa rõ cụ thể thì thánh viêm là gì, nhưng chắc chắn không thể sai.
Deln nhăn mày lại, sau đó thì tặc lưỡi, bảo:
– Có thể nhìn ra được đây là do thánh viêm, không tồi. Nhưng chỉ thế thôi?
Turan cười nhạt, liền đáp:
– Tất nhiên không chỉ vậy. Tôi chắc rằng ngài đang rất khốn khổ vì vết thương này, và chính bởi vì nó mà ngài phải nán lại nơi đây.
Mọi việc đang dần sáng tỏ. Từ lúc Turan thấy được vết thương trên người Deln, kết hợp với lời của mèo Jorz, thì nó đã có thể hình dung ra phần nào câu chuyện. Tuy nhiên, lời nói ra sẽ khó mà có sức thuyết phục nếu bản thân nó không thể hiện cho đối phương thấy một chút khả năng của mình.
Deln cười khẩy một tiếng, nói:
– Chuyện đó nghĩ bằng đầu gối cũng đoán ra được.
– Chưa hết. – Turan vội bảo – Ngài hẳn là muốn chữa khỏi vết thương này hơn bất kì thứ gì khác, phải không?
Vẻ mặt Deln đột nhiên trở nên nghiêm túc. Điều mà Turan vừa nói không phải là thứ gì bí mật hay khó nghĩ tới, nhưng có vẻ như đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn ta.
Đây chính là hiệu quả mà Turan muốn đạt được. Cái nó cần nhất là nắm bắt mong muốn của đối phương, nếu không cho dù làm gì cũng sẽ chỉ mãi là múa rìu qua mắt thợ; hoặc là cho đến cuối cùng, đối phương trở nên nhàm chán và thờ ơ với mọi chuyện.
– Ngươi có biết điều ngươi vừa nói ngông cuồng tới mức nào không?
Deln trầm giọng. Hắn ta không dọa nạt hay uy hiếp Turan, chỉ đơn thuần cất tiếng.
“Tất nhiên. Ngài đâu phải vô cớ nán lại ở đây hàng trăm, thậm chí hàng ngán năm mà vết thương vẫn còn ở đó.” Turan nói thầm, lại không dám thốt thành lời. Nó biết hiện tại bản thân có khả năng phải gánh chịu trừng phạt bất cứ lúc nào, bớt nói sẽ tốt hơn.
Một khoảng im lặng kéo dài gần mười phút trôi qua. Suốt khoảng thời gian đó, Deln chẳng làm gì cả, chỉ nhìn mông lung như thể đang suy nghĩ gì đấy vẻ như xa vời lắm. Rồi đột nhiên hắn ta cười nhếch mép, bảo:
– Nực cười là, không phải không có cách chữa thương cho ta, mà là đám rác rưởi ấy muốn giữ ta ở đây.
– Đám rác rưởi đó…?
Turan không nhịn được hỏi.
Deln cười phá lên, nói:
– Sao? Không chịu được đức thần mình tôn thờ bị xúc phạm? Lời lúc trước của ta vẫn có hiệu lực, cho phép ngươi tới đánh ta.
Turan không hiểu Deln đang cố nói đến điều gì, đành lắc nhẹ đầu, đáp:
– Ngài không cần nghiêm trọng hóa mọi việc lên như thế.
– Ồ. – Deln thốt – Ngươi xem ra ở điểm này phù hợp với lời của lão già Jorz.
“Ông ta đã nói gì chứ?”
– Như vậy, ý ngài là vốn đã tìm ra cách chữa trị vết thương của mình? – Turan dò hỏi.
Deln nhíu mày, nghĩ rồi đáp:
– Chuyện này vẫn là quá sức của ngươi… Ít nhất là ở hiện tại. Sao ngươi không thử hỏi nhờ lão già kia xem? Lão ta có vẻ thích ngươi đấy.
Turan méo miệng, vội bảo:
– Không hề. Tôi hiểu rõ cái cách mà ông ta đang nhìn nhận về mình… Ngài là đang…
Deln cười nhếch mép, nhún vai vẻ không biết gì, nói:
– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Tóm lại, vẫn là trung thực mà đánh một đòn lên người ta đi.
Turan cất nhẹ một tiếng thở dài. Nó xem ra vẫn chưa có đủ hiểu biết về thế giới này hay cả các vị Chính thần nơi đây để mà có được một cuộc trao đổi ra hồn với Deln. Ít nhất thì, giờ hắn ta trông đã thoải mái hơn, có lẽ cũng sẽ phần nào dễ dàng hơn để gây ấn tượng.
– Đã vậy, tôi ra tay đây.
Nói rồi, Turan mở trừng mắt, tập trung vận dụng tất cả các giác quan của bản thân để cảm nhận môi trường xung quanh, từng chút một trong thời gian ngắn nhất. Trong mắt nó lúc này, đối tượng là tên cao gầy mắt xếch với cặp sừng kia, không khác gì một sự hiển nhiên mà nó thậm chí không cần phải nghĩ rằng có đang tồn tại hay không.
Nhát kiếm của nó, phải thật chuẩn xác, không cho phép có bất kì sự sai lệch nào. Và vì vậy, sau khi cảm nhận và tính toán, cái còn sót lại, chính là sự tin tưởng tuyệt đối vào bản thân.
Nhưng khác với mọi lần, Turan không lập tức thực hiện chiêu kiếm của mình mà cẩn thận hít sâu một hơi, từ từ mang nguyên khí trong cơ thể đến hai bàn tay của mình.
Nguyên khí hóa cứng là thứ Turan cần lúc này, nhưng không phải thành những chiếc móng sắc nhọn mà là phủ lên lưỡi kiếm thành sắc bén và rắn chắc. Nó không quá hi vọng bản thân thành công, chỉ có thể tin tưởng. Sự lựa chọn, vốn dĩ chỉ có một.
Ngoài hóa cứng, Turan còn cần tập trung nguyên khí vào lòng bàn tay, cổ tay, bắp tay và cả những thớ cơ khác giúp chiêu kiếm của nó hoạt động. Về nguyên lý, là không khác so với kỹ năng ‘Đấm mạnh’ bao nhiêu cả, nhưng thực tế lại khó đến vô cùng. Đó không chỉ là về số lượng, độ phân tán mà còn cả tính đồng bộ hay nhất quán mới đạt được hiệu quả mong muốn.
Để có thể tăng khả năng thành công, Turan đành nhờ vào khả năng vận dụng tinh thần của mình. Tinh thần có tác dụng rõ rệt khi áp dụng trong việc điều khiển nguyên khí, hay bất cứ hoạt động nào có chủ đích của cơ thể. Tuy nhiên, Turan đã không nghĩ rằng chỉ đơn giản lợi dụng tinh thần điều khiển một ít nguyên khí trong giây lát lại hao tốn đến vậy, khiến cả người nó thoáng chốc mất hết cả cảm giác, tâm trí thì dần trở nên mơ hồ.
Giờ thì đã không thể lui được nữa. Turan đã dồn hết toàn bộ sức lực của mình vào chiêu kiếm sắp xuất ra rồi; ngừng lại, hay thậm chí chỉ cần do dự thì đó chính là kết thúc.
Xác định thời điểm đã đến, Turan mới xoay người, bước chân hơi tiến về trước, còn hai cánh tay nắm chặt thanh kiếm thì kéo một đường thẳng tắp hướng lên trên.
Tốc độ đó là rất nhanh, và mạnh, đến mức Turan không thể không nhấc cái chân còn lại của mình lên để di chuyển theo quán tính. Đây kì thực cũng là kinh nghiệm của nó sau khi tập đi tập lại không ít lần chiêu kiếm này khi bản thân ngày càng mạnh lên.
Chém xong, cả người Turan cứng lại, không cử động thêm một phân nào. Nó biết giờ bản thân mệt vô cùng, và rằng chỉ cần buông lỏng cơ thể một chút sẽ có nguy cơ gục ngã ngay lập tức. Nếu không phải là tình huống bắt buộc, nó thật sự chẳng muốn thi triển một chiêu kiếm như thế này chút nào. Kẻ địch mà không chết, thì đó chính là cái kết cho bản thân.
– Không tệ.
Tiếng của Deln vang lên, không có vẻ gì là ngạc nhiên. Turan vừa chém xong lại không có thời gian xem thành quả của mình nên thật sự cũng khó mà đoán được ý trong lời nói của hắn ta.
– Ngươi thật sự đã đặt hết toàn bộ sức lực của mình vào chiêu thức này, có khi là cả mạng sống. Bài kiểm tra này, ngươi qua rồi. Giờ thì nghỉ ngơi đi.
Deln vừa dứt lời, lại nghe như là một tín hiệu kích hoạt làm cố gắng giữ bản thân tỉnh táo của Turan sụp đổ ngay lập tức. Cứ thể, cả người nó buông thõng, ngã ập sang một bên.
Khung cảnh trong mắt Turan mờ dần. Nó không có chút cảm giác đau nhói nào, nhưng lại không thở được, đó lại càng khó chịu và khốn khổ hơn gấp nhiều lần. Rồi chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa, ý thức của nó chợt vụt tắt như một ngọn nến bị gió thổi tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.