– Bọn bay đuổi theo con nhỏ đó. Tao muốn bắt được cả ba.
Người đàn ông nói lớn rồi quay người tiến đến chỗ Tiffia. Ông ta ban đầu thì đi rất vội, nhưng sau đó nhận ra cô gượng mãi vẫn không dậy được thì trở nên từ tốn hơn.
Tiffia lòng rất gấp, nhưng lực bất tòng tâm. Đòn vừa rồi của nữ pháp sư quá mạnh rồi, cô dù vẫn còn giữ được ý thức, nhưng hẳn là không lâu nữa.
Bình thuốc hồi phục trong tay Tiffia run lên, loay hoay một lúc mới mở nắp được rồi đổ vào họng mình. Tuy nhiên, khi cô uống xong bình thuốc cũng là khi người đàn ông dẫn theo đám người đi đến chỗ mình.
– Xem nào. Coi ra là cực phẩm đấy.
Người đàn ông cúi người xuống, xem xét cả người Tiffia rồi bảo. Ông ta ngay bây giờ đã dấy lên một vài ý đồ xấu xa với cô, nhưng vẫn là kiềm chế được trước mặt đám đồng đội, hoặc là đàn em của mình.
– Đội trưởng! Để em đánh gục con ả. Nhiều đứa điên liều chết lắm.
Một tên trông còn khá trẻ với khuôn mặt có một cái nốt ruồi to tướng toan nhào tới nhưng đã bị người đàn ông đưa tay cản lại. Ông ta trầm giọng nói:
– Không gấp. Nếu muốn tự sát, cô ta đã làm từ lâu rồi. Trông rõ ràng là có lý do để giữ mạng sống lại, hẳn là có việc quan trọng vẫn chưa hoàn thành được, không đành chết.
Nghĩ một hồi, người đàn ông cất tiếng:
– Cô nói ra thử xem, biết đâu tôi lại giúp được. Chỉ cần cô… ừm, ngoan ngoãn chấp nhận thân phận nô lệ của mình mà thôi. Tôi rất ưa thích cô, sẽ để cô ở bên cạnh mình, chắc chắn không ngược đãi.
Người đàn ông buông lời dụ dỗ, vào tai của Tiffia trở thành sự sỉ nhục không thể nào chịu đựng được. Đáng buồn là dù có giận, giờ cô cũng không còn sức phản kháng. Bình thuốc hồi phục trung cấp hiếm hoi của cô, tác dụng vẫn là quá chậm, càng chẳng nói tới chuyện cô đang bị vây lấy bởi một đám du hành giả.
Đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên ở cách không xa. Chẳng bao lâu, có tiếng hô hoán:
– Đội trưởng! Nguy rồi, có quái!
Vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, thoáng hoảng hốt, rồi thành trầm trọng. Hơn ai hết, ông ta hiểu khi mà đám đàn em mình phải báo nguy, chính là đám quái cấp cao vô cùng khó đối phó.
Sự do dự không biết nên làm ra hành động nào của người đàn ông không kéo dài lâu. Ông ta nghĩ rồi liền bảo:
– Đi thôi.
– Sao cơ? Còn con ả này?
– Để ả làm mồi giữ chân đám quái. Chúng ta không thể vì một đứa yêu tinh chưa chắc có thể bắt thành nô lệ mà mất mạng cả đám được. Lại nói, tụi bay làm cái trò gì mà lại bị đám quái chú ý tới?
Giọng người đàn ông thể hiện rõ cơn giận của mình, không chút nào kiềm nén. Một con mồi béo bở đã sắp bắt đến tay, vậy mà giờ ông ta đành bỏ lại. Nhưng sự thật dù có khó chấp nhận thế nào thì vẫn không thể thay đổi được. Cũng may là trước đó, nam thanh niên tộc yêu tinh bị bắt đã được mang đi, nếu không rất có khả năng người đàn ông sẽ nổi điên mà dẫn đám người của mình vào đập đám quái luôn.
Cứ thế, đám người lục đục bỏ đi.
Tiffia ở lại, lồm cồm ngồi dậy một cách khó khăn. Cô vẫn chưa thể đứng lên được, cả người đau nhức và khó chịu. Thế nhưng âm thanh gây ra bởi những con quái đang tiến đến gần khiến cô không thể không vội vàng, lết người dời đi từng chút một.
Tiffia là muốn sống sót. Đến cả nguy cơ bị bắt làm nô lệ cũng không khiến cô từ bỏ, thì một vài con quái cấp cao lại có thể đe dọa cái chi.
Nhưng càng lúc, Tiffia càng cảm thấy tình huống không ổn. Vết thương gây ra bởi đòn tấn công của nữ pháp sư nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, kể cả bình thuốc hồi phục trung cấp vẫn là không giúp được.
Cử động của Tiffia chậm dần lại, ý thức dù có không muốn vẫn ngày càng mờ đi. Tình trạng của Tiffia bây giờ, cô thậm chí còn không thể cảm giác được rõ ràng đám quái cấp cao ở đâu, chỉ biết rằng chúng đến rất gần.
Những cố gắng trong vô vọng của Tiffia trông thật đáng thương, cũng chẳng có kéo dài lâu, chốc thì kết thúc bằng việc cô nằm trải dài trên mặt đất, bất động. Mắt cô dần nhắm lại, khung cảnh xung quanh theo đó trở nên tối đen như mực.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Tiffia lấy lại ý thức, cảm nhận cơn đau nhức lan khắp người mình. Cô đưa mắt nhìn một chút, thấy cảnh vật trước mặt mờ ảo đến lạ.
Màu xanh. Đó là màu xanh nhạt của cỏ, của mầm cây non vừa mới mọc, cũng là màu của những tán cây Lula trong khu vườn chỉ còn tồn tại ở kí ức tuổi thơ của Tiffia.
Nhưng màu xanh hiện tại không phải đến từ vật chất thông thường, mà là những đốm sáng to nhỏ lung linh đang bay lơ lửng, từng chút một nâng lên cao. Tiffia ngạc nhiên, cũng là tò mò, bất giác đưa tay đến tóm lấy một đốm sáng trước mặt mình.
Đốm sáng chợt vỡ tan thành vô vàn hạt nhỏ li ti như là bụi, hoặc là sương, rồi biến mất vào trong không khí. Tiffia hụt hẫng, lại đưa tay lên, cố nắm lấy một đốm sáng khác.
Kết quả không có gì khác biệt, vẫn là vỡ tan rồi biến mất. Tiffia mỉm cười nhẹ nhàng. Đó là nụ cười của sự khổ đau. Cô bấy giờ mới nhớ ra rằng bản thân đã bị bỏ rơi như thế nào, và hẳn là đã chết mất. Cảnh tượng này, có lẽ là một đoạn ngắn trước khi tái sinh mà mọi người thường nói tới.
Đến cùng, Tiffia vẫn là chết rồi. Cố gắng yếu ớt và tội nghiệp của cô, không mang lại điều gì tốt đẹp cả. Cô thậm chí còn chưa tìm về được ngôi nhà xưa của mình.
– Turan hẳn là thất vọng lắm.
Tiffia nói nhỏ, rồi bật cười tự giễu. Lời của cậu ta vẫn đáng tin cậy nhất. Cô quá yếu rồi, vốn nên nhờ sự giúp đỡ từ đồng đội mình mới phải.
Hồi lâu, khi đã bình tĩnh lại, Tiffia mới ngồi dậy, cẩn thận cảm nhận xung quanh mình.
Nơi đây có lẽ thật sự là đoạn giao trước khi tái sinh, vì cơ thể của chính Tiffia bây giờ đang cảm thấy thật thoải mái, rõ ràng là đang hồi phục. Trí nhớ của cô về khung cảnh này, khi tái sinh chắc sẽ mất đi, nhưng trải nghiệm này vẫn là rất đáng để tận hưởng.
Cả người Tiffia run lên từng đợt không kiềm chế được. Đây là sự hồi phục đến từng sợi thần kinh, mẩu xương, thớ cơ một, vô cùng hiệu quả.
– Cảm xúc này…
Tiffia lẩm bẩm. Một ý nghĩ theo đó chợt nảy lên trong đầu cô.
“Có lẽ, mình vẫn còn sống.”
Vì cảm giác này quá thật rồi.
Tiffia từ từ đứng dậy, đưa tay xoa nắn từng phần cơ thể mình. Mềm mại hoặc rắn chắc, hoặc dẻo dai, đầy đủ cả.
Từng âm thanh không rõ ràng líu ríu vang lên, Tiffia bỗng nghe thấy. Cô không hoảng hốt hay ngạc nhiên gì, vì chúng đều rất quen thuộc. Nhắm mắt lại, cô bắt đầu lắng nghe, một cách cẩn thận và thành tâm.
Là cảm xúc. Là lời thì thầm của các tinh linh. Chẳng hiểu sao, ngay lúc này, Tiffia tin tưởng tuyệt đối rằng thứ mình nghe, chính là sự thật, là những gì luôn được nhắc đến trong các câu chuyện về tinh linh.
– Sống sót.
Tiffia mở miệng cất ra một tiếng. Lời của các tinh linh vô cùng hỗn loạn, đan xen lẫn nhau khó mà phân biệt, nhưng cô vẫn có thể tìm bắt lấy một ý nghĩa, cũng chính là thứ đang bao bọc lấy mình bây giờ.
Trong tình cảnh này, Tiffia nên ngạc nhiên, nhưng cô lại cảm giác thấy rất quen thuộc, như thể cô chỉ đơn giản là quay về với nguồn cội của bản thân, để nhận được sự ôm ấp và che chở.
Tiffia giật mình, mở bừng mắt. Cô rất nhanh nhận ra mình giờ đang ngồi tựa người vào một thân cây. Những đốm sáng màu xanh nhạt kia đã biến đi đâu mất, cũng không còn âm thanh thì thầm xung quanh.
Tiffia thấy lạnh. Cả người cô ướt sũng.
Trời đang mưa. Cơn mưa không lớn nhưng là mưa dầm, và hẳn đã trôi qua không ít thời gian rồi.
Tiffia đứng dậy, khẽ run người vì cơn đau bất chợt lan khắp cơ thể. Vết thương của cô vẫn còn đó, nhưng đáng mừng là không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
– Cảm mất.
Tiffia lẩm bẩm, miệng nở một nụ cười tinh nghịch. Cô đang vui. Trong tình cảnh hiểm nghèo đó, cô vậy mà vẫn sống sót qua. Thật là niềm vui khó mà kiềm nén được.
Tiffia thay vội một bộ đồ, mang thêm một cái ô nhỏ che chắn những giọt mưa đổ xuống. Từng tiếng mưa tí tách, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền vang xuất hiện, khiến cô lòng càng thêm vui. Đây là tự nhiên, là gần gũi với cô hơn cả.
Giờ đã là đêm. Thế nhưng Tiffia không định nghỉ ngơi. Thời điểm hiện tại, kết hợp với cơn mưa này, là lúc tốt nhất để khởi hành tìm về ngôi nhà xưa của mình.
– Nhưng rốt cuộc thì đó là gì?
Tiffia thắc mắc, chân nhẹ cất từng bước một lần mò tiến về trước.
– Là tinh linh?
Bước chân Tiffia ngừng lại. Cô quay đầu nhìn về phía thân cây to lớn mà mình đã ngồi tựa vào. Cô có cảm giác mơ hồ, và càng lúc càng rõ ràng rằng cái cây này đóng vai trò không nhỏ cho sự hồi phục của mình, có khi cả việc cô thoát khỏi đám quái.
– Là ngươi bảo vệ ta?
Tiffia cất tiếng hỏi, nhưng không có âm thanh nào đáp lại. Bên tai cô bây giờ chỉ nghe thấy tiếng mưa vang lên đều đều mà thôi.
– Dù thế nào, cũng cảm ơn ngươi.
Tiffia nói, đặt tay lên ngực, cúi đầu một cách thành tâm. Cô sau đó quay người rời đi, trong lòng nhẹ nhõm đến lạ.