Vạn Yêu Đế Chủ

Chương 7: Kỳ Dương Lão Quân!




Một quyền đánh giết Xích Huyết xà vương, liên đới bầy rắn phía sau cũng bị tru diệt hơn nửa, nhìn cái khe dài trăm mét, cây cối ngã rạp trái phải, mấy ngàn người thật lâu sau đó không cách nào lấy lại tinh thần được.
Cảnh tượng như thế này, bọn họ chỉ có xem qua phim ảnh, chấn động đến con mắt bọn họ.
Tô Dật thở dài một hơi, cơ bắp trên người hắn cực kỳ hoàn mỹ, ánh nắng chiếu rọi xuống, khúc xạ ra như ánh kim loại sáng lộng lẫy, khiến con người ta dựa vào mắt thường chỉ cảm nhận sức mạnh bùng nổ của hắn.
Nam Tiểu Pháo nhìn hắn ở trần đến nỗi mê mẩn, một lúc sau nàng bừng tỉnh, lúc này nhảy cẫng lên, hoan hô tại chỗ.
"Ư-------- Tiểu tử ngốc thật là lợi hại!"
Âm thanh nàng phá vỡ sự yên tĩnh, dẫn tới quảng trường sôi trào lên.
Mấy ngàn người dồn dập hoan hô hò hét, thậm chí mừng đến phát khóc.
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Là hắn! Là vị đồng học ngày hôm qua cầm kiếm chém cự mãng!"
"Thật mạnh a! Trời ơi! Hắn là thần tiên sao?"
"Trường chúng ta dĩ nhiên lại giấu loại mãnh nhân này a! Mịa nó!"
"Vị đồng học kia giống như đã từng gặp qua, nguyên lai lại lợi hại như thế!"
Xích Huyết xà vương vừa chết, bầy rắn còn lại cũng tản đi, để bọn học sinh hưng phấn khó nhịn, các nữ sinh cành la hét gào thét hơn.
Một đêm hoảng sợ rốt cuộc cũng trôi qua.
Lý Phi cùng các bạn học đều há hốc mồm nhìn Tô Dật, trái lại hình ảnh các học sinh vui mừng.
Bọn họ đều biết Tô Dật, một tên tiểu tử nghèo bình thường, vì sao hắn lại có thần lực như thế?
"Làm sao có khả năng?"
Lý Phi tát mình một cái, nuốt ngụm nước bọt, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Tô Dật vung quyền, lòng phấn chấn.
Lực lượng mười một đầu long kinh khủng như vậy, vậy trăm long chẳng lẽ có thể phách hải đoạn sơn sao?
Nam Tiểu Pháo ôm chặt lấy Tô Dật, hưng phấn nhảy không ngừng, đáng tiếc nàng không thể ôm trọn được Tô Dật.
"Chúc mừng ngươi, lấy được người vợ khả ái nhất toàn thế giới!"
Nam Tiểu Pháo cười đùa nói, để Tô Dật không nhịn được nựng khuông mặt nàng.
Ở hiện đại, hắn khả năng không dám biểu đạt tình cảm của mình, nhưng ở Hoang Cổ, tiền không còn là tiêu chuẩn để cân nhắc, hắn đương nhiên sẽ không chôn giấu tình cảm mình nữa.
Vuốt mái tóc Nam Tiểu Pháo, hắn cười nói: "Vậy ta có phải nên chúc mừng ngươi lấy được người đàn ông tốt nhất thế giới không?"
Hai người nhìn nhau cười, ngọt ngào kéo dài không lâu, lại bắt đầu cãi nhau, phá lẫn nhau.
Lúc này, lão hiệu trưởng, mang theo lão sư bộ môn đi tới, bọn họ đều kích động, giống như nắm được cành cây cứu mạng.
"Đồng học, ngươi tên là gì? Nhờ có ngươi, nếu không chúng ta liền phiền phức!"
Hiệu trưởng mở miệng hỏi, hắn tên là Mạnh Kiệt Bang, đã sắp bảy mươi tuổi, ở đại học Bạch Kiều gần hai mươi năm, đức cao vọng trọng.
Tuy rằng đại học Bạch Kiều có Lý Phi là giáo sư có tố chất thấp, nhưng phần lớn các giáo sư đều có nguyên tắc, trong thành phố cũng là đại học hàng đầu, Mạnh Kiệt Bang từng đạt được danh hiệu giáo sư số một quốc tế.
Ngày thường, Tô Dật có thể tiếp xúc với Mạnh Kiệt Bang là điều không thể.
Nhưng tính cách hắn trầm mặc ít lời, chỉ có Nam Tiểu Pháo trước mặt hơi nói nhiều, vì lẽ đó đối với lời cảm ơn của Mạnh Kiệt Bang, hắn chỉ gật đầu.
"Hắn tên là Tô Dật, không cần cám ơn!"
Nam Tiểu Pháo giúp Tô Dật trả lời, nàng hoạt bát như vậy để nội tâm một số ít nữ lão sư nở nụ cười.
Một vị chủ nhiệm mở miệng nói: "Tô Dật đồng học thực lực thật mạnh mẽ, chính là vinh quang của trường chúng ta, nhưng hiện nguy hiểm còn chưa hết, chúng ta phải đem mọi người đoàn kết lại, hy vọng Tô Dật đồng học có thể giúp đỡ."
Hắn rất trực tiếp, trước tiên tâng bốc Tô Dật, đổi lại là học sinh bình thường khác, khẳng định sẽ nhận lời, nhưng Tô Dật không hề bị lay động.
Hắn có mục tiêu của hắn, cũng không muốn làm lao công miễn phí.
Đại học Bạch Kiều cũng không có để cho hắn có quá nhiều sự ấm áp, nhưng Xích Huyết xà vương ở trước mắt mình ăn thịt người khác hắn chỉ có thể ra tay, tương đương hắn cứu mọi người một cái mạng.
Nói tóm lại, chung quy phải tự lực cánh sinh, dựa vào bản thân mà sống tiếp!
Suy nghĩ thế, Tô Dật trực tiếp xoay người, hướng về cánh cổng đổ nát, nơi đó đang đầy thi thể bầy rắn.
Xích Huyết xà vương đã Hóa Hình, khẳng định có yêu đan.
Yêu đan có thể trợ giúp hắn trở nên mạnh mẽ, sao hắn có thể bỏ qua.
Cử động của hắn nhất thời để vị chủ nhiệm kia lúng túng, những giáo sư còn lại hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
"Các ngươi nhiều người như vậy, trước tiên phải đoàn kết lại, tìm một vài binh khí, để các nam sinh tạo thành đội ngũ, bắt đầu huấn luyện, để phòng ngừ lần sau bị tập kích!"
Lúc này, Nam Tiểu Pháo bỗng nhiên mở miệng, thao thao bất tuyệt nói.
Nàng không hề đá động đến Tô Dật, rõ ràng là muốn cho bọn họ dựa vào chính mình.
Trước lúc đi tới Hoang Cổ, nàng rất thích Tô Dật, tự nhiên không muốn bị người khác bắt nạt.
Giáo sư bộ môn cau mày, sức mạnh của Tô Dật cường đại như vậy, một mình hắn bằng sức mạnh gấp mười lần mấy ngàn người bọn họ cộng lại, bọn họ không muốn từ bỏ.
Mạnh Kiệt Bang không nói gì, dường như đang có suy nghĩ.
"Các ngươi còn không mau gọi đám học sinh kia đến giúp đỡ, những da rắn này rất cứng, có thể làm thành áo giáp bảo vệ, còn răng của chúng có thể làm vũ khí!"
Âm thanh Tô Dật vang tới, hắn đã lấy được yêu đan Xích Huyết xà vương, giống như quả bi sắt lớn, màu đỏ thẫm, hắn lặng lẽ đem cất vào đạo khố, sau đó ra hiệu với Nam Tiểu Pháo rời đi.
Cùng lúc đó, mấy ngàn học sinh đi tới, bọn họ muốn tạo quan hệ với Tô Dật, đáng tiếc Tô Dật không để ý đến, trực tiếp kéo Nam Tiểu Pháo rời đi.
"Tô Dật!"
Lý Phi vẫy tay hướng về phía Tô Dật, khuôn mặt lộ ra nụ cười giống như hoa cúc, nhưng mà Tô Dật không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Đối mặt với Tô Dật không có chút tình người như vậy, vẻ mặt giáo sư bộ môn có chút khó coi, nhưng Tô Dật quá mạnh, bọn họ lại không dám biểu lộ ra mặt.
"Theo như lời Tô Dật nói, chúng ta đến là phải dựa vào sức mình, yêu quái Hoang Cổ khẳng định không chỉ có Xích Huyết xà vương!"
Mạnh Kiệt Bang thở dài nói, đúng là Tô Dật không có nghĩa vụ phải bảo vệ cho bọn họ.
Nhìn bóng lưng hai người Tô Dật rời đi, mấy ngàn học sinh hoảng loạn lên, nếu không có Tô Dật, lần sau có nguy hiểm, bọn họ nên làm sao?
Cũng có một chút học sinh tâm tư kín đáo một chút, hiếu kỳ vì sao Tô Dật lại mạnh như thế?
Hiên Viên Nhân Hoàng đưa bọn học đến Hoang Cổ, là muốn bọn họ cứu vớt nhân tộc, tự nhiên không thể đem bọn họ đưa đến cái chết, khẳng định là có cơ duyên đang đợi bọn họ.
Ngay lúc mấy ngàn học sinh đang thu thập da và răng rắn, Tô Dật cùng Nam Tiểu Pháo đã trở lại trong phòng ngủ hắn.
Tô Dật đổi một cái áo sơ mi mới, đem hết quần áo cho vào đạo khố, sau đó cùng Nam Tiểu Pháo trở lại ký túc xá nàng.
"Ngươi cẩn thận thu dọn một ít, nói không chừng bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ đi!"
Tô Dật một bên khóa trái cửa, một bên nói.
Nam Tiểu Pháo gật đầu, bắt đầu lục tung lên.
Tô Dật ngồi ở một cái giường khác, lấy điện thoại di động ra, điện thoại di động không hiển thị lượng pin, không biết lúc nào sẽ hết pin.
Mở điện thoại di động lên, màn hình không phải trang tán gẫu Tô Đế Tông, mà là một dòng chữ cùng một danh sách.
Xin mời tùy ý lựa một vị sinh linh gia nhập Tô Đế Tông!
"Lý Họa Hồn - Kỳ Dương Lão Quân - Thiên Nhai Kiếm Khách - Hùng Bá Thiên - Hoang Khuyển Vương -.......................................!"
Danh sách gồm hai mươi lăm cái tên, Tô Dật nhìn hoa cả mắt.
Hắn rất tò mò, những cái tên này, đều đến từ Hoang Cổ sao?
Lúc trước Xích Huyết xà vương từng nói, nơi này là Kỳ Linh, ở trên đầu hắn có một vị thần bí tồn tại gọi là Lão Quân.
Chẳng lẽ chính là vị Kỳ Dương Lão Quân này?
Tâm thần Tô Dật chấn động, lúc này lại ra một vị tên là Kỳ Dương Lão Quân!
Nếu Kỳ Dương Lão Quân đúng là thủ lĩnh Xích Huyết xà vương, vậy hắn có thể ở Tô Đế Tông đem xóa bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.