Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 151: Cầm cảnh thần bí




"Cầm cảnh phân làm ngoài vực và nội vực, nếu có thể thông qua ngoại vực, là tán tu thì có thể trở thành đệ tử Cầm gia ta, nếu thất bại thì cũng giữ được tánh mạng. Nhưng muốn trở thành hôn phu của tiểu nữ thì nhất định phải tiến vào nội vực, mà một khi tiến vào nội vực, hiểm cảnh trong đó cũng trùng trùng, tuỳ thời có thể gặp phải nguy hiểm trí mạng, vẫn lạc trong đó.”
Cầm Huyền khi nói đến Cầm cảnh, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị, phải biết rằng, Cầm cảnh chính là đệ nhất bí cảnh của Cầm gia, trong đó, ngoại vực dùng để thử nghiệm những người muốn trở thành đệ tử Cầm gia, dù thất bại cũng chỉ bị hôn mê, không bị tổn thương đến tính mạng, nếu thông qua, sẽ có tư cách trở thành đệ tử Cầm gia.
Mà thất bại, đương nhiên sẽ không hợp cách. Xưa nay Cầm gia vẫn luôn dùng loại phương pháp này để tuyển chọn đệ tử.
Về phần nội vực mới chính là Cầm cảnh chính thức, bên trong hung hiểm muôn phần, dù là người của Cầm gia cũng không dám đơn giản tiếp cận, nếu chính thức đi vào, cũng không có mấy người có thể sống sót đi ra.
Bất quá, bên trong nội vực Cầm cảnh, cùng với nguy hiểm chính là những kỳ ngộ.
Ví dụ như, có thể lấy được pháp bảo, pháp khí hoặc pháp quyết tu luyện của những tu sĩ vẫn lạc trong đó, vân vân, thêm nữa bên trong còn có những đồ vật đặc biệt khác tồn tại.
"Lần này rốt cuộc gặp được vận may rồi. Nghe nói Cầm gia đã mấy chục năm không nhận đệ tử từ bên ngoài, hiện tại chỉ cần thông qua ngoại vực Cầm cảnh là có thể gia nhập Cầm gia. Theo truyền thuyết, “thiên huyễn tiên âm quyết” của Cầm gia chính là chí cao bảo điển về âm công, sau khi học xong, chỉ cần gảy một khúc là sẽ hình thành nên ảo cảnh ngàn trượng, cho dù không thông qua được khảo nghiệm nội vực, nhưng nếu có thể gia nhập Cầm gia thì cũng xem như thiên đại chỗ tốt rồi.”
"Ha ha, ta sớm cảm thấy mình chính là tuyệt đỉnh thiên tài về âm luật, lần này nhất định phải tiến vào Cầm gia.”
Cầm Huyền nói xong, nhất thời khiến tu sĩ trong cốc nhao nhao lên, phải biết rằng, Cầm gia mặc dù là tu tiên thế gia, nhưng mà trong tu tiên giới rất có thanh danh, mặt khác, lực lượng âm công lại vô cùng thần kỳ, quá mức cường hãn, thường thường một tu sĩ kết đan am hiểu âm công có thể cùng hai ba người cùng giai chống lại, nếu âm công đạt tới đỉnh cao, có thể chém giết tu sĩ cùng giai hoặc khiêu chiến vượt cấp.
Cho nên, bình thường có rất ít người dám trêu chọc vào loại gia tộc như vậy.
Mà Cầm gia những năm này, vẫn luôn lấy đệ tử bổn gia làm chủ, rất ít khi thu nhận đệ tử từ bên ngoài, lần này lại gióng trống khua chiên chiêu mộ tán tu, xác thực là sự tình đáng oanh động. Hơn nữa, những tán tu này đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vị không kém, nếu tiến vào Cầm gia, chẳng khác nào giúp Cầm gia cường đại thêm mấy phần.
Cầm gia dùng chiêu thức này, có thể thấy rất cao minh.
Mà tu sĩ trong cốc, không ít người cũng biến sắc, hiển nhiên đã ý thức được mục đích của lần tụ họp này.
Vẻ mặt Huyết Ấn Y không ngừng biến đổi, thầm nghĩ trong lòng: Khá lắm Cầm Huyền, lại muốn lợi dụng lần chọn rể này để tăng cường thực lực cho Cầm gia, quả thật là lão hồ ly. Bất qua, ta chỉ cần lấy được con gái ngươi thì sớm muộn gì Cầm gia cũng để mặc cho ta sử dụng.
"Quả nhiên rất cao minh!!!”
Đế Thích Thiên có lịch duyệt của kiếp trước, cũng không khỏi khâm phục chiêu thức này của Cầm gia, quả thực là một mũi tên trúng hai đích, lợi hại lợi hại.
Không ít người đi ra từ gia tộc hoặc tông phái đều loé lên tâm tư bất đồng.
Cầm Huyền cũng không để ý đến tâm tư của những người này, tiếp tục nói:
“Trong nội vực Cầm cảnh có một món pháp bảo bổn mạng Lục Khinh Cầm của tổ tiên Cầm gia ta, chỉ cần ai tìm được pháp bảo này, đem nó ra khỏi Cầm cảnh thì chính là đạo lữ của tiểu nữ. Nếu không ai tìm được, vậy có nghĩa là, đạo lữ của tiểu nữ vẫn chưa xuất hiện, lần chọn rể này cũng kết thúc ở đây.”
Không ai nhìn thấy, khi hắn nói lời này, trong mắt cũng không tự giác được mà hiện lên thần sắc áy náy, lộ vẻ do dự.
"Cha, con gái muốn nói một hai câu."
Đúng lúc này, thiếu nữ che mặt đứng bên cạnh quay đầu nhìn về phía Cầm Huyền nói một câu.
Cầm Huyền hơi khẽ cau mày, bất quá vẫn gật đầu. Lui về phía sau một bước, nhường cho thiếu nữ bước lên phía trước.
Chúng tu sĩ vừa nhìn thấy Cầm Tâm bước ra, lập tức, trong cốc một lần nữa lặng ngắt như tờ.
Huyết Ấn Y nhìn thấy Cầm Tâm, trong mắt lộ ra kỳ quang, một cỗ ham muốn từ trong lòng dâng lên, thầm than thở: thiếu nữ này chính là Cầm Ngọc tiên tử à, theo tin tức ta nhận được, nàng khẳng định có cực âm chi lực đậm đặc, chắc chắn là cửu âm thần mạch trong truyền thuyết, trời sinh là cực phẩm lô đỉnh, nếu đạt được nguyên âm của nàng, Huyết vân già thiên của ta sẽ tăng mạnh, tiến tới viên mãn, nhất định phải đoạt được nàng.
Bất quá, có không ít tu sĩ ở đây, hai mắt cũng loé lên kỳ quang, ánh mắt nhìn về phía Cầm Tâm cũng trở nên rừng rực.
“Tiểu nữ tử là Cầm Tâm, lần này khảo nghiệm bên trong Cầm cảnh đều hung hiểm dị thường, nếu tu vị không đến Trúc cơ, hi vọng chư vị đừng lỗ mãng tiến vào nội vực. Lục Khinh Cầm chính là chí bảo Cầm gia ta, đáng tiếc vẫn một mực thất lạc trong Cầm cảnh. Cầm Tâm từ nhỏ đã thề, ai lấy được Lục Khinh Cầm về cho Cầm gia, ta nguyện ý trở thành đạo lữ của người đó, nhân duyên của Cầm Tâm đều ký thác ở trên Lục Khinh Cầm, bất luận là ai lấy được nó, Cầm Tâm đều tuân thủ lời thề.”
Cầm Tâm khẽ mở đôi môi đỏ mọng, chậm rãi thổ ra từng câu, giọng nói quẩn quanh trong cốc, tựa như thiên âm chi tốc, khiến cho người nghe không tự giác được lộ ra cảm giác kinh diễm.
Chúng tu sĩ đứng ở chỗ này, không ít người đều hiện lên thần sắc kích động, kêu lên:
“Xin Cầm Ngọc tiên tử hãy yên tâm, lần này chúng ta nhiều người như vậy, cũng không tin là không tìm được một cây ngọc cầm.”
"Đúng vậy, dù liều cái mạng mạng nhỏ này, ta cũng phải tìm được cây ngọc cầm kia, hiến cho tiên tử.”
Trong lúc nhất thời, quần chúng trở nên kích động.
"Tốt rồi, dùng một tháng làm hạn định, nếu sau một tháng còn chưa tìm được, thì nhất định phải rời khỏi Cầm cảnh.”
Cầm Huyền đưa tay nói ra:
"Hiện tại Tử lão và Tiêu lão sẽ mang mọi người tiến vào Cầm cảnh."
Hai lão gia phía sau Cầm Huyền phân biệt là Cầm Tử và Cầm Ngọc Tiêu nghe vậy, đều đồng loạt bước ra, nhìn chúng tu sĩ trước mặt, nói:
"Thỉnh chư vị hãy theo chúng ta tiến về phía sau núi.”
Nói xong, song song bay lên trời, hướng về phía sau núi.
Mà tu sĩ trong cốc nguyên một đám đều tinh thần phấn chấn, nhao nhao đuổi theo, trong đầu xoay chuyển rất nhiều ý niệm.
"Có ý tứ, ta cũng muốn nhìn xem, Cầm cảnh này đến tốt cùng có cái gì thần bí. Ngoại vực cùng nội vực khác nhau chỗ nào?”
Đế Thích Thiên cũng không thi triển Ngự Phong Thuật, món pháp thuật này một khi thi triển thì thân phận của hắn sẽ lập tức bị bại lộ, nên chỉ dán một tấm Thần Hành phù lên người, cùng theo nhóm người tiến về phía trước.
Vừa chạy vừa âm thầm suy tư về những điều Cầm Huyền vừa tiết lộ. Tuy nhiên, người này vừa rồi cũng chỉ nói sơ lược, không đem tình huống cụ thể trong Cầm cảnh nói rõ ra, điều này cũng là chuyện đương nhiên, nếu nói rõ ra, chẳng phải là đem hết thảy nội tình của mình bộc lộ cho người khác hay sao.
Ví dụ như, trong ngoại vực có cái gì, trong nội vực có cái gì, hắn đều không đề cập đến, có thể thấy, bên trong nhất định cất dấu không ít đồ vật không muốn cho người ngoài biết.
"Ngoại vực nếu chỉ dùng để khảo nghiệm Cầm gia đệ tử, chắc hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng nơi này lại không thích hợp để ta đột phá, nếu dừng ở đó để kiến lập yêu mạch, nói không chừng sẽ không che dấu được yêu khí trên người. Tốt nhất là tiến vào nội vực rồi hẵng kiếp lập yêu mạch sau vậy.”
Hào quang trong mắt Đế Thích Thiên trở nên lập loè, ánh mắt mang theo sắc thái cơ trí.
Đương nhiên, hắn cũng khá hiếu kỳ với Cầm cảnh của Cầm gia này.
Cầm cảnh với tư cách là cấm địa Cầm gia, hoặc có khả năng là nơi bế quan của tổ tiên Cầm gia. Như vậy có nghĩa là, bên trong Cầm cảnh ngoại trừ Lục Khinh Cầm ra, còn có không ít bảo bối khác do tổ tiên Cầm gia lưu lại, mà theo lời Cầm Huyền thì chính là cơ duyên.
Một đường trầm tư đi theo hai gã trưởng lão của Cầm gia, chỉ sau một phút đồng hồ, mấy ngàn tu sĩ đã dừng lại ở trước một địa phương cổ quái.
"Mau nhìn, đây hẳn là Cầm cảnh, như thế nào lại toàn sương mù như vậy, bên trong có đồ vật gì cũng khó mà nhìn rõ.”
"Nơi này thật lớn. Trước kia sao ta chưa từng phát hiện ra nơi đây lại có một chỗ lớn như vậy, thật vô cùng cổ quái.”
"Mọi người xem, nơi này có khối bia đá thật lớn.”
Tử, Tiêu hai vị trưởng lão sau khi dừng lại, lập tức đại bộ phận tu sĩ ý thức được, nhiều khả năng là đã tới đích, đều nhao nhao đánh giá bốn phía, mới quan sát một chút đã vang lên từng tiếng hô kinh ngac.
Đế Thích Thiên cũng quét nhìn bốn phía, lông mày không khỏi nhíu lại, chỉ thấy trước mắt là một mảnh sương mù nồng đậm, không biết đến tột cùng là có gì thần bí bên trong. Bên trong sương trắng, còn ẩn ẩn từng trận âm khúc với đủ loại nhạc khí xướng lên.
Những âm khúc này tựa như đan vào nhau, khiến cho cả phiến thiên địa cũng lộ ra sắc thái thần bí.
Cuối cùng, khi đưa mắt nhìn sang, lại thấy một tấm bia đá dựng đứng sừng sững ở trước màn sương mù.
"Cầm cảnh!!!”
Thân hình Đế Thích Thiên khẽ run lên, khi chứng kiến hai chữ cổ trên bia đá, đột nhiên hai chữ này tựa như biến thành một vòng xoáy khủng bố, mãnh liệt thôn phệ tinh thần của hắn, khiến hắn phảng phất như tiến vào một cảnh tượng kỳ dị.
Một nữ tử tao nhã tuyệt thế ngồi giữa đám mây, trước gối là một thanh thất huyền cầm mang theo phong cách cổ xưa, hai tay thon dài của nàng đang lướt trên dây đàn như hành vân lưu thuỷ, từng trận thiên tốc chi âm ngập tràn khắp thiên địa, khiến cho người nghe không tự giác được đắm chìm trong đó, đắm chìm trong ý cảnh do tiếng đàn tạo ra.
Đó tựa như một khúc tri âm, khi nghe, giống như bị lạc vào một mảnh thiên địa có sông suối, có núi cao hùng vĩ, có cảnh sắc ngập tràn hấp dẫn, có đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, vô cùng chân thật.
Tiếng đàn hoặc cao hoặc thấp, tấu lên một tuyệt khúc chi âm.
Mà sau khi tiếng đàn kết thúc, người nghe lại không thể tưởng tượng được cảnh tượng đang bày ra trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.